- A!
Kèm theo một tiếng kêu to, Tào Bằng bỗng dưng mở to mắt.
Trên trán hắn đầy những hạt mồ hôi li ti, tim đập thình thịch. Mấy tên lính nha xông tới đại trướng, thấy Tào Bằng ngồi yên ở phía trước soái án thì không khỏi hồi hộp.
- Công tử đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tào Bằng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh ổn định lạicảm xúc, xua tay nói:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là gặp ác mộng, các ngươi xuống đi.
Nhóm nha binh nhìn nhau, cúi người chào rồi ra khỏi phòng lều quân.
Tào Bằng đứng lên, bước tới góc lều, vẩy nước trong chậu đào lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Giấc mơ quá kỳ lạ!
Hắn nhắm mặt lại rất lâu mới tỉnh táo lại hoàn toàn.
Cơn ác mộng. Đích thật là một ác mộng!
Đúng lúc vừa rồi, hắn mơ thấy Hoàng Nguyệt Anh người đầy máu đứng trước hắn, vươn tay kêu gào về hướng hắn. Nhưng, rõ ràng trong gần gang tấc, lại nghe không được Hoàng Nguyệt Anh nói gì. Ngay lúc hắn bước qua đó thì giữa hai người bỗng nhiên nhảy ra một bức tường lửa…
Cảnh trong giấc mơ này thật sự quá quái dị.
Giấc mơ quái dị làm cho Tào Bằng nghĩ lại, vẫn có một cảm giác mồ hôi lạnh đầm đìa.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? đang êm đẹp bỗng nhiên xảy ra cảnh trong mơ như vậy? Tào Bằng ngồi lên ghế tướng soái, rất lâu sau cũng chưa thể hiểu được.
- Người đâu!
- Thưa có!
Một tên lính chạy vào, cúi người thi lễ.
Phía Cức Dương có tin gì truyền đến không?
- Bẩm không!
Nha binh hồi báo:
- Đêm trước Viên Đức tướng quân phái người báo tin nói là sắp đến Cức Dương rồi.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có tin truyền đến. Tuy nhiên theo hành trình, chắc hẳn Viên Đức tướng quân bọn họ cũng đã đến thị trấn Cức Dương rồi.
- A…
Sau khi Tào Bằng nhắm mắt một lúc lâu thì đột nhiên hỏi:
- Vũ Âm có tin tức chưa?
- Bẩm không.
- Lui xuống đi
Đợi nha binh rời khỏi lều, Tào Bằng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cái gọi là ngày suy nghĩ, đêm có mộng, đại khái chính là tình huống này. Tuy hắn đã phủ nhận sự suy đoán của Đặng Ngải nhưng trong thâm tâm hắn chung quy là có chút băn khoăn với Lưu Bị. Tuy hắn hiện tại vẫn không rõ Lưu Bị tại sao đột nhiên lại phát binh một cách như điên, nhưng nghĩ tới nhất định có mục đích của hắn.
Quan Hưng bị Phó Du bắn chết hoàn toàn rất ít người biết.
Dù sao đi nữa thì đây chính là con thứ của vị Quan nhị ca, người biết đến không được xem là nhiều. Phó Dung chỉ suy đoán mơ hồ, là người mà Phó Du bắn chết chắc chắn là một nhân vật quan trọng nhưng không thể ngờ rằng, viên tiểu tướng đó lại là con trai của Quan Vũ. Nếu biết người bị giết là con thứ của Quan Vũ, vậy thì Tào Bằng nhất định sẽ cách nghĩ khác. Cứ cho tới bây giờ, ngay cả trong lòng Đặng Chi cũng chưa hiểu rõ, vậy tiểu tướng bị giết kia cuối cùng là thân phận thế nào…cũng chính vì nguyên nhân này mà Tào Bằng cảm thấy có chút khó hiểu kỳ lạ.
Theo đạo lý mà nói, lúc này Lưu Bị không nên dụng binh!
Nhìn từ cách bày binh bố trận trước mắt của hắn cho thấy Lưu Bị càng phải suy xét xem thế cục ở quận Nam Dương và việc ổn định vững vàng tại Uyển thành…
Chẳng lẽ người này không sợ bị Lưu Biểu khiển trách?
Tào Bằng vỗ trán rồi đứng dậy trong lều quân, bồi hồi.
Huynh đệ Khoái Việt đã đứng về phía mình. Nhưng đây cũng không có nghĩa là Lưu Biểu thật sự không dám dụng binh.
Trước kia khi hùng báo những chư hầu Kinh Tương, Lưu Biểu đương nhiên cũng có dã tâm. Chỉ có điều vận mệnh của ông ta đã định trước rồi, ông ta không thể nuốt thiên hạ. Nhưng có thể trong thời kỳ hỗn loạn như vậy, tự thành chư hầu một phương cũng đã nói rõ, Lưu Biểu không giống người thường.
Nghe nói, sức khỏe Lưu Biểu sau khi vào xuân thì có chuyển biết tốt đẹp.
Chẳng lẽ người này có ý nghĩ khác hay sao?
Hiện tại Tào Bằng lo lắng nhất, chính là Lưu Biểu có hành động khác thường. Người này cầm giữ hơn chín, mười quận Kinh Tương, gốc rễ sâu kiên cố, thế lực hùng hậu. Nếu giờ Lưu Biểu nhảy ra quấy rối, tất phải giao chiến với Liêu Đông, tạo ảnh hưởng thật lớn, thậm chí khiến cho Tào Bằng thiệt công sức.
Nhưng vấn đề là Lưu Cảnh Thăng có kiên quyết hay không?
Nếu đổi một người, ví dụ như Tôn Quyền, như Lưu bị, Tào Bằng nhất định sẽ đề phòng hơn.
Nhưng trước mắt Tôn Quyền cũng không có hành động gì quá lớn. Chủ yếu là Tào Tháo năm ngoái đã thiết lập ba quận Hoài Nam, ngăn chặn sự khuếch trương của Tôn Quyền. Nghe nói đám người Cam Ninh và Thái Sử Từ đã nhiều lần nảy ra xung đột, hai bên đều có thắng bại, trạng thái giằng co trước mắt.
Tôn Quyền bất động mà Lưu Bị không có sức hành động.
Hoặc là nói Lưu Biểu bị mê hoặc nên mới có hành động này?
Tào Bằng trầm tư suy nghĩ không nói gì, về ghế tướng soái ngồi xuống.
Tay hắn cầm lấy một bản tấu chương, mở ra xem.
Tấu chương này có được từ Đặng Chi trình báo. Trong tấu chương này, Đặng Chi nói một cách về tỉ mỉ tình hình hiện tại ở Cức Dương đồng thời kịp thời thảo luận sự điều động binh mã của Lưu Bị.
Trong bản tấu chương này, Đặng Chi nói:
- Lưu Bị không ngừng phái quân đội tới Cức Dương.
Đại doanh quân Lưu Bị ở bến đò phía Nam mỗi ngày đều sẽ có binh mã vào trú ở trại. Theo điều tra của lính trinh sát, đại doanh bến đò phía Nam đang không ngừng mở rộng, ban ngày của mỗi ngày đều có thể nhìn thấy binh mã đi vào. Theo tính toán sơ lược của Đặng Chi, từ sau khi Quan Bình đóng quân ở bến đò Nam thì đại doanh bến đò phía Nam ít nhất đã tăng thêm hơn ba mươi nghìn người. Nếu binh mã đông đúc này nhập đại doanh trại bến đò phía Nam thì quả thực sẽ khiến cho phạm vi Cức Dương chịu áp lực.
Khoan đã!
Đột nhiên Tào Bằng nheo mắt lại.
Hơn ba mươi nghìn người?
Trong tay Lưu Bị tổng cộng có bao nhiêu binh lính?
Ước đoán cũng chỉ là bốn năm mươi nghìn người thôi. Hiện nay quân Lưu Bị đóng ở hai huyện Bác Vọng và Tây Ngạc ít nhất cũng hơn mười nghìn người. Vậy cũng có nghĩa là binh lực ở Cức Dương gần như đều tập trung trong tay Lưu Bị sao? Điều này là không thể! Như vậy, Uyển thành trống rỗng ư?
Với tính khí của Lưu Bịm tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy
Nếu Lưu Biểu cũng tham gia vào trong đó, vậy thì Lưu Bị sẽ không cần đưa vào tất cả binh mã; nếu như Lưu Biểu không tham gia vào đó vậy hì Lưu Bị càng không dám đưa quân vào đây.
Nhiều binh mã thế này. Đặng Chi nói. Bến đò phía Nam lúc này đang không ngừng tăng cường binh mã. Nếu không phải thật sự Lưu Bị dốc hết toàn bộ vậy thì chắc chắn sẽ là Đặng Chi mắc mưu.
Tào Bằng nhớ mang máng, nhớ năm đó Hà Tiến triệu Đổng Trác vào kinh kinh, kết quả chưa đợi Đổng Trắc đến, Hà Tiến đã bị Thập Thường làm hại.
Sau khi Đổng Trắc theo quân tiên phong đến Lạc Dương thì thực lực không hề mạnh mẽ nữa. Để che giấu tai mắt người khác mà Đổng Trắc lệnh cho binh lính dưới trướng hắn ban đêm ra khỏi thành, ban ngày vào thành, tạo ra hiện tượng giả tạo cho các chư hầu là không ngừng gia tăng lực lượng, nhân cơ hội thâu tóm toàn bộ Hà Tiến, rồi sau đó mới có hành động rối loạn triều chính.
Chẳng lẽ nói Lưu Bị hiện nay đang bắt chước Đổng Trắc hay sao?
Tào Bằng càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như vậy.
Nhưng vấn đề là ở chỗ là làm ra hiện tượng gia này, rốt cuộc là vì mục đích gì ?
Y tuyệt đối sẽ không vì đánh chiếm Dương Cức mà làm ra hiện tượng giả tạo này. Y ở đại doanh bến đò phía Nam gây ra hành động dốc toàn binh lực, rốt cuộc là để che giấu điều gì? Tào Bằng còn có chút không hiểu, trong lòng không khỏi sợ hãi.
- Người đâu!
Theo sau lệnh của Tào Bằng, nha binh một lần nữa tiến vào doanh trại.
- Đem bản đồ đến đây ngay.
- Vâng.
Nha binh không không thêm lời nào, vội vàng rời khỏi lều quân.
Thời gian chưa tới một chút thì bản đồ Nam Dương đã treo lên giữa lều quân trướng.
Tào Bằng tiến đến trước bản đồ xem một cách tỉ mỉ và không cần bút than, vẽ một đường lên trên bản đồ. Dần dần trên khuôn mặt hắn lộ ra sự nghiêm trọng. Lưu Bị không phải muốn đánh Cức Dương, ý đồ thật của hắn, chỉ sợ là muốn khai chiến toàn bộ với ta, có nghĩa là hành động của Lưu Bị ở bến phía Nam chỉ là kế nghi binh, còn ý đồ thật sự chính là...
Tào Bằng dùng bút than vẽ một vòng tròn ở vị trí huyện Vũ Âm.
Tay nắm thành quả đấm, đập lên án thư một cách dữ tợn, hắn nghiến răng mà nói:
- Người đâu, truyền lệnh của ta tụ tập binh mã chuẩn bị xuất phát.
Nhất định là như vậy!
Lưu Bị lấy Cức Dương là để yểm trợ, phải đánh lén Vũ Âm.
Không được, hiện giờ Bũ Âm binh lực trống không , há chẳng phải là có nguy hiểm?
Dường như Tào Bằng đã hiểu ra ý nghĩa của giấc mơ đó, lập tức quyết định chuẩn bị dẫn theo toàn bộ trở về viện binh cho thành Vũ Âm. Nhưng chính lúc hắn đang chuẩn bị bỏ bản đồ xuống, trong tích tắc đổi nón giáp sắt, lại bỗng nhiên dừng bước. Đột nhiên hắn đứng trước bản đồ, xem một cách thận trọng một hồi lâu, trong lòng bất chợt hồi hộp sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch ra. Kế nghi binh ở Cức Dương của Lưu Bị chỉ để đánh lén thị trấn Vũ Âm.
Không đúng!
Tính toán của Lưu Huyền Đức tuyệt đối không dừng như thế.
Quan Bình trú trong doanh trại ở bến phía Nam chẳng khác nào là mở cửa ngõ hướng đông sông Cức Thủy cho Lưu Bị.
Binh mã của Lưu Bị điều động tuyệt đối không phải để yểm hộ cho Vũ Âm, nếu không y cũng không cần phải điều động binh mã lôi thôi đến như vậy.
Điều có thể nhất là Lưu Bị có mưu đồ khác.
Sau khi bến đò phía Nam bị đánh chiếm, binh mã Lưu Bị có thể tiến công thần tốc đến quận Đông Nam Dương.
Nếu bây giờ mình về Vũ Âm viện trợ…
Tào Bằng dùng bút than vẽ một vòng tròn ở trên bãi Tỷ Thủy. Nói không chừng Lưu Bị đã lặng lẽ lẻn vào quận Đông Nam Dương, nấp ở đầu bãi Tỉ Thủy, đợi mình quay về viện trợ.
Cao minh!
Tào Bằng không kìm được phải cảm thán một tiếng, thủ đoạn của Lưu Bị thật cao minh.
Không hổ là đại địch số một của Tào Tháo. Trong kế này có một kế khác nữa, kế liên hoàn. Chỉ cần mình có sơ hở, nói không chừng sẽ rơi vào cảm bẫy của Lưu Bị! Kế sách quá cao minh! Chỉ không biết kế liên hoàn này đi tới đâu trong chỉ tay của Lưu Bị hay là Gia Cát Lượng vạch kế cho.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tào Bằng lóe lên một sắc lạnh.
- Công tử vì sao đột nhiên triệu tập binh mã vậy?
Ngay lúc Tào Bằng đang suy tính, Lục Mạo thở hồng hộc xông vào lều lớn.
- Tủ Chương, ngươi tới đúng lúc lắm.
Tào Bằng nhìn Lục Mạo tiến vào, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
- Ta có một việc cần ngươi toàn lực phối hợp, xin Tử Chương đừng từ chối.
Lục Mạo nghe được không khỏi ngẩn người, thốt lên một tiếng:
- Công tử rốt cuộc có chuyện gì mà cần Tử Mạo phối hợp.
Trời sáng rồi!
Dưới thành Vũ Âm, cờ quạt san sát, che cả mặt trời.
Dương Hàng dẫn theo Thái Địch và Đặng Ngải đứng ở thành Vũ Âm nhìn ra xa. Thì lập tức nhìn thấy quân lính chi chít đang đứng trang nghiêm dưới thành.
Dương Hàng không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Dương Hàng quay lại nói khẽ với Bộc Dương Dật và Lư Dục đang leo thành phía trước:
- Xem ra Lưu Huyền Đức đúng là muốn liều chết chiến đấu với chúng ta.
Sắc mặt Bộc Dương Dật vẫn bình thường, còn Lư Dục vẫn như trước, đó là một vẻ nhàn nhã thong dong.
Sau khi hai người nhìn nhau thì khẽ mỉm cười và nói:
- Mặc dù Lư Huyền Đức thế lực lớn, nhưng muốn đánh chiếm Vũ Âm thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tử Lộ, cổng thành Vũ Âm giao phó cho ngươi. Hai người chúng ta sẽ hết sức mình để ổn định lòng nhân dân trong thành. Hôm nay, đúng là lúc đời ta lập nên công lao sự nghiệp.
- Nhu thế, việc trong thành đành phải xin nhờ hai vị.
Dương Hàng và hai người Lư Dục Bộc Dương chắp tay vái chào, sau đó trầm giọng nói:
- Nỏ Bát Ngưu có thể thu xếp ổn thỏa?
- Quận Thừa yên tâm, trên thành Vũ Âm đã lắp đặt ba mươi cái nỏ bát ngưu, tùy ý hiệu lệnh của quận thừa.
- Như vậy nỏ bát ngưu cứ giao cho hai người Tiểu Ngải và Tiểu Địch phụ trách, chờ ta ra tín hiệu thì hai ngươi phải chuẩn bị bắn.
- Vâng.
Đặng Ngải và Thái Địch được nghe thì lập tức mừng rỡ.
Kế bên hai người, mỗi người có một ám sĩ, mang theo nỏ binh từ Huỳnh Dương tới, dồn dập vào chỗ.
Trong tay Đặng Ngải cầm một cái chùy gỗ, chỉ cảm thấy tim nhảy lên bình bịch. Mắt nhìn xuống quân lính chi chít, cậu vừa căng thẳng, lại vừa hưng phấn!