Sau khi đến Thân Đồ Trạch, tâm trạng Lưu Quang vẫn không được vui.
Thái độ của Hô Trù Tuyền thì ba phải thế nào cũng được, sau vài lần tiếp xúc, cuối cùng vẫn chưa chịu đưa ra câu trả lời xác thực cho Lưu Quang, ngay cả Hữu Hiền Vương cũng như vậy, thậm chí có vài lần, làm mất hảo khí với Lưu Quang.
Tuy rằng Lưu Quang đã chuẩn bị tâm lí, hơn nữa còn qua lại thường xuyên với Tả Hiền Vương nhưng cảm giác bị người khác cự tuyệt, chung quy vẫn làm cho người khác không thoải mái. Đặc biệt lúc trước Hô Trù Tuyền và Khứ Ti từng thề nguyện một lòng trung thành với Hán đế, lần này Lưu Quang đi sứ Mạc Bắc, tràn đầy tự tin, cũng không nghĩ rằng kết quả sẽ như thế này.
Ngồi trong lều trại, tâm trạng Lưu Quang rất khó chịu
Những năm ở Trường An, làm bạn với Hán Đế đã trải qua vô số phong ba, tâm trí Lưu Quang đã trưởng thành, cũng không phải là chịu không nổi những thất bại của tuổi thanh niên. Nhưng, đối mặt với tình huống như vậy, Lưu Quang không thể khống chế phẫn nộ trong lòng.
- Lâm Nghi Hầu, sao lại thở dài?
Lúc Lưu Quang vừa thở dài, ngoài trướng vải đi vào một người.
- Lãnh Cung?
Lưu Quang không khỏi ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
Sau khi Lãnh Phi bị thương, đi dưỡng thương, Lưu Quang rất ít khi tiếp xúc với Lãnh Phi.
Hiện giờ nhìn lại, Lãnh Phi sắc mặt có chút tái nhợt, lộ ra những nét tiều tụy, Lưu Quang đón tiếp, vui mừng khôn xiết.
- Lãnh Cung, đã khỏe hơn rồi chứ?
Lãnh Phi cười:
- Chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày nay, đã khôi phục rất nhiều rồi. Ta nghe nói, Lâm Nghi Hầu gần đây tâm trạng không tốt, cho nên trước là tới thăm. Sao rồi? Chẳng nhẽ là do thương thảo với Hung Nô không thành?
Lưu Quang khẽ thở dài:
- Lãnh Cung, một lời khó nói hết.
Y đi ra ngoài lều, nhìn ngoài lều không có ai khả nghi, y buông màn trướng xuống, một tay mời Lãnh Phi ngồi sang một bên.
Y đem tất cả mọi việc xảy ra gần đây kể hết cho Lãnh Phi.
Lưu Quang còn hung tợn mắng:
- Sớm đã biết Hô Trù Tuyền lòng lang dạ thú. Lúc trước Nam Hung Nô của gã bị Đàn Thạch Phong đánh cho không con chỗ nương thân, là Hán ra thu nhận chúng và giao Sóc Phương cho chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Đến nay, triều đình cần tới bọn chúng, chúng lại ra sức khước từ, bịa ra đủ loại lí do, kì thực chỉ toàn mượn cớ.
Lãnh Phi dùng ánh mắt thân thiết nhìn Lưu Quang, sau đó thở dài một tiếng.
Lâm Nghi Hầu đích thực là trụ cột Hán thất, bất luận là tâm trí hay mưu kế, y đều giỏi hơn đại đa số dòng họ Hán thất. Nếu y sinh ra sớm hơn hai mươi năm, nói không chừng giờ có thể độc chiếm một phương, thành tựu sẽ không kém cỏi hơn Lưu Biểu, Lưu Chương. Chỉ là có lúc lại không được kiên nhẫn, ví dụ như hiện tại, kì thực từ trước lúc đi sứ y nên có chuẩn bị trước.
- Lâm Nghi Hầu không nên tức giận, Hồ nhân trời sinh lạnh lùng, bất tín bất nghĩa, sớm đã bên trong dự liệu. Hiện giờ trong triều thời cuộc không ổn, triều cương không phấn chấn, bệ hạ không có tên tuổi lại bị lão tặc ức hiếp. Hô Trù Tuyền phản ứng như thế, cũng không sao cả. Lâm Nghi Hầu nhanh trí, có thể thay đổi sách lược, vậy cũng có thể khiến bệ hạ vui mừng. Chỉ không ngờ rằng, Phục Quân kia lại có thể kiên nhẫn chịu đựng. Lần này có thể kết đồng minh với Lưu Báo, Phục Quân là người lập công đầu. Lâm Nghi Hầu nên vui mừng, Hán thất ta lại xuất hiện thêm một người tài ba. Sau khi chuyện này kết thúc, Lâm Nghi Hầu có thể mang Phục Quân trở về, bệ hạ sẽ rất vui vẻ.
Lưu Quang nghe xong, trong lòng cười khổ.
Y cười người tài giỏi của triều cương Hán thất không ngờ lại rơi vào nông nỗi này.
Không thể phủ nhận, tiến bộ của Phục Quân mấy năm qua không nhỏ, và lúc trước khi ở Hứa Đô, hoàn toàn khác biệt, nhưng chỉ có như thế… làm được chút việc, nghĩ ra một vài âm mưu quỷ kế mà đã coi là một người tài giỏi, nhưng nếu giống như vậy đã là rường cột của xã tắc, vậy thần tử thủ hạ của Tào Tháo tuyệt nhiên là một trụ cột chống trời.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Nhưng một nhân vật như vậy, đối với Hán đế thì là người đáng cần trân trọng.
Nghĩ đến đó Lưu Quang cảm thấy mơ hồ. Trong khoảnh khắc, y còn có chút chán nản.
Bởi vì y cảm thấy, không còn nhìn thấy tiền đồ giang sơn nhà Hán.
- Lâm Nghi Hầu, lần này ta đến, là muốn hỏi một chút, động tĩnh của tên Tào Bằng.
- Tào Bằng?
Lưu Quang ngẩn người, ngẫm nghĩ một lát nói:
- Gần đây Tào Bằng cũng không thấy có động tĩnh gì, dường như cơ thể chưa khôi phục, lúc nào cũng cần dưỡng thương. Cho nên việc của sứ đoàn, phần lớn là do Điền Thiệu phụ trách, Tào Bằng thật ra chỉ ru rú trong nhà.
Lãnh Phi vừa nghe, không khỏi nhíu mày.
- Ru rú trong nhà sao?
Y ngẫm nghĩ một chút, dường như lẩm bẩm:
- Thật là phiền toái !
- Xin Lãnh Cung chỉ giáo?
- Ta luôn lưu ý quan sát, lo lắng thân thể Tào Bằng khôi phục, đến lúc đó sẽ hỏng việc của Lâm Nghi Hầu. Lão nô đã quyết tâm để Tào Bằng lại Mạc Bắc. Nếu hắn ru rú trong trướng, muốn động thủ, cũng không phải chuyện dễ.
Lưu Quang nghe xong, không khỏi thẹn thùng.
Y biết, bản thân thời gian gần đây đã bỏ quên sự tồn tại của Tào Bằng.
Giờ nghe Lãnh Phi nhắc tới, Lưu Quang cũng đồng tình. Thế lực trong tay Tào Tháo quá lớn, Tào Bằng tuổi còn nhỏ, đã có thanh danh lớn như vậy. Đợi khi hắn đã trưởng thành, chắc chắn sẽ là một thanh gươm sắc bén trong tay Tào Tháo.
Khi đó, Tào Tháo chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh?
Lãnh Phi nói không sai, phải để Tào Bằng ở lại Tái Bắc! Tuyệt không được để hắn phát triển thành tráng sĩ.
- Lãnh Cung, phải làm thế nào?
Lãnh Phi cũng miễn cưỡng cười nói:
- Ta mà biết phải làm thế nào thì đâu cần tới tìm Lâm Nghi Hầu? Ba năm trước, ta bất ngờ tập kích hắn ở ven sông, ta rất coi trọng người này, nhưng không ngờ… Bên cạnh hắn quá nhiều người giỏi, nhưng lần này tiến đến, chỉ dẫn theo hai người. Nếu không để hắn ở lại Mạc Bắc, để hắn quay về Hứa Đô, tất nhiên sẽ càng khó xuống tay. Nhưng nếu muốn giết hắn, phải để hắn đơn độc mới được.
Lưu Quang trầm mặc
Hàm ý trong lời nói của Lãnh Phi, y rất hiểu.
Bản lĩnh của Tào Bằng, đủ khiến Lãnh Phi cảm thấy đau đầu.
Ám sát một đối một, Lãnh Phi còn nắm chắc phần thắng… nhưng nếu hắn có trợ thủ đi theo, đặc biệt là những trợ thủ mạnh, Lãnh Phi chưa chắc có thể thành công. Trong những trợ thủ bên cạnh Tào Bằng, có không ít những cao thủ lợi hại.
Hạ Hầu Lan, Hàn Đức cũng không phải người tầm thường, có sự dũng mãnh vạn phu không đọ được.
Cũng may Hạ Hầu Lan giờ không có mặt, chỉ còn lại có Hàn Đức. Nhưng dù có như vậy, Lãnh Phi thấy vẫn khó giải quyết.
Tào Bằng!
Lưu Quang nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện ra một vài cảnh tượng.
- Lâm Nghi Hầu, ta dùng thanh đao trong tay ta, đổi lấy Hắc Long của Hứa Nghi, ngươi thấy sao?
Trong quán đấu khuyển, Tào Bằng lần đầu gặp Lưu Quang.
- Lâm Nghi Hầu, bảo trọng! Ta không phải không muốn cùng ngươi uống rượu, chỉ có điều trong nhà có vài chuyện, mong thứ lỗi.
- Lâm Nghi Hầu, lễ vật của ngươi ta xin nhận!
…
Cẩn thận nghĩ lại, Lưu Quang và Tào Bằng không qua lại nhiều lắm.
Hơn nữa nhiều lúc, đều là do Lưu Quang chủ động tiếp xúc Tào Bằng. Nhưng dù thế nào, Lưu Quang đúng là rất có thiện cảm với Tào Bằng.
Trên sông lớn, Tào Bằng mặt mày tái nhợt, hướng về phía Lưu Quang làm động tác lấy tay cắt yết hầu.
Lưu Quang bỗng dưng mở to mắt:
- Lãnh cung, việc này ta nhất định sẽ dốc sức giúp ngươi, tuy nhiên, cần phải một kích giết luôn.
Lãnh Phi gật gật đầu, lành lạnh sát khí.
--------------------------
Tào Bằng đi ra ngoài lều, trên bãi đất trống ngoài lều, đánh một quyền, cảm giác tinh thần sung sức.
Hắn đang định trở về lều xem sách thì bỗng dưng nghe tiếng ồn ào, rối loạn từ một tiểu doanh trại. Tào Bằng tò mò, dẫn Hàn Đức và Vương Song đi ra lều trại. Chỉ thấy trên bãi đất trống ngoài tiểu doanh, một gã giáo úy đang giao đấu với một người Hung Nô. Vừa nhìn là có thể biết hai người sức mạnh lớn, tên Hung Nô tuy rằng không cao, nhưng thanh đao long tước trong tay cực kỳ hung hãn. Long tước đao trọng lượng cũng phải tầm ba mươi cân, mạnh mẽ ghìm chặt đối thủ. Tên Hán Giáo úy chỉ còn một hơi nghênh chiến, bị gã Hung Nô đánh cho thảm hại.
- Việc gì đây?
- Bẩm Tào Giáo úy, người Ô Nô tới khiêu chiến.
- Phí lời! Ta biết, ta muốn hỏi vì sao bọn họ tới khiêu khích.
- Điều này…
Một hộ quân biết chuyện hạ giọng nói:
- Giáo úy có điều không biết, tên Hung Nô là người của Tả Hiền Vương. Hôm qua người của ta tới chợ Hung nô uống rượu, có vài tên Hung Nô tới gây hấn, còn đả thương vài người trong chúng ta. Lúc đó Câu giáo úy tới, liền giận dữ dẫn người tới khiêu chiến với chúng, còn giết chết hai người. Vốn dĩ mọi chuyện cũng không sao, không ngờ hôm nay người Hung Nô lại dẫn người tới tận cửa, đòi Câu giáo úy đền mạng. Vừa lúc Điền Phó sứ đi ra ngoài và Lâm Nghi Hầu không ở đó, Câu giáo úy…
Y mới nói được một nửa Tào Bằng đã minh bạch ngọn nguồn.
Hắn không khỏi nhíu mày, trầm ngâm nhìn lại.
Đã thấy giữa sân đấu, đao pháp của người Hung Nô càng lúc càng nhanh, sức mạnh càng lúc càng lớn. Câu Giáo Úy cũng là một người giỏi, nhưng so sánh với gã Hung Nô kia, vẫn không phải đối thủ. Ở trong mắt Tào Bằng, Câu Giáo Úy chỉ như là người giỏi trong những võ tướng hạng hai, mà người Hung Nô này, hiển nhiên đã đạt tới tiêu chuẩn võ tướng hạng nhất. Nhiều nhất mười hiệp, Câu Giáo Úy tất thua. Tào Bằng nhìn kĩ, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Hàn Đức, đi thay Câu Giáo Úy.
Đây là nơi dừng chân của sứ đoàn nhà Hán, chưa cần nói tới việc bị người Hung Nô đánh tới tận của, nếu Câu giáo úy mà bại trận, đúng là sẽ làm cho cả sứ đoàn phải hổ thẹn.
Tào Bằng tuy rằng không rõ lắm, vì sao đám người Lưu Quang không ra mặt ngăn cản, lại càng không thể để mất mặt bên ta. Hàn Đức không nói hai lời, lập tức sai người dẫn ngựa tới, tay cầm cương, xoay người ngồi trên lưng ngựa…
Lúc này, Câu giáo úy đã trong hiểm nguy.
Tiến tới đám người Hung Nô gây hấn, cười lên từng đợt.
Lúc này tên Hung Nô một tay trở tay, long tước đao kéo tiếng gió, chém về phía dưới gáy Câu giáo úy. Câu giáo úy chân tay bủn rủn, tuy rằng cảm thấy được nguy hiểm nhưng thân thể có chút chậm chạp, không thể tránh ra được.
Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, một mũi nhọn lạnh chợt bay ra, đích một tiếng, nện ngay phía trên đao của tên Hung Nô. Tên Hung Nô cảm thấy cánh tay run lên, đại đao trong tay suýt nữa bay ra.
Sợ tới mức tên Hung Nô mau chóng thu hồi đại đao, quay ngựa lại nhìn.
Một quả cầu sắt lóe hào quang dưới ánh mặt trời. Tên Hung Nô nhìn thấy tức giận:
- Hán nhân, chỉ biết đánh lén sau lưng?
- Ta nếu muốn giết ngươi, sao ngươi còn ngồi trên ngựa được nữa?
Tào Bằng tiến tới, quân lính lập tức tránh ra một lối đi.
- Bản lĩnh nhà Hán, sao một tên tiểu tử khai hóa như ngươi có thể bình luận.
Tên Hung Nô giận dữ, lớn tiếng quát mắng:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai, ngươi không có tư cách được biết, muốn hỏi tên ta, hãy thắng được hạ thủ của ta rồi nói.
Tào Bằng lạnh lùng nói:
- Hàn Đức, nếu trong vòng mười chiêu, người này còn ở trên ngựa, thì ngươi hãy mang đầu tới gặp ta.
Một câu, làm những người xung quanh, lập tức ồ lên….
Tên Hung Nô cười nhạo sự kiêu ngạo, ngông cuồng của Tào Bằng trong khi đám hộ quân nhà Hán lại hoan hô không ngừng.
Nhóm hộ quân đã biết được bản lĩnh của Tào Bằng, một người có thể chém Nhan Lương, đám Hồ cẩu sao có thể sánh bằng chứ. Tuy rằng đám hộ quân không được chứng kiến cảnh tượng Tào Bằng trảm Nhan Lương, nhưng Tào Bằng đánh nhau với thích khách trên sông lớn, bọn họ đều chứng kiến. Tào giáo úy đứng kia, Hồ Cẩu tất nhiên không được thoải mái…Chỉ cần chứng kiến Tào giáo úy vừa bước vào trận, nói mấy câu đã làm người Hung Nô thẹn quá mà nổi giận, bản lĩnh nay, người thường có học cũng không thành.
Hàn Đức giục ngựa tiến lên, thế chỗ Câu Giáo Úy.
Người Hung Nô thấy Hàn Đức đi lên, trong lòng không khỏi lo sợ.
Gã đánh giá qua Hàn Đức, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Ta là tiểu soái dưới trướng Tả Hiền Vương, ta tên Ngốc Côi Lai, người vừa tới xin xưng danh.
Hàn Đức cũng không khách khí, nhe rằng cười độc ác:
- Không nên nói nhiều lời nhảm nhí. Ta chẳng qua là một tên tiểu tốt vô danh, nay theo lệnh công tử nhà ta tới lấy mạng ngươi, ai thèm để ý tới lai lịch nhà ngươi? Hãy để lại mạng cho ta.
Còn chưa dứt lời, Hàn Đức phi ngựa lao ra.
Ngựa của y cũng chẳng phải là một con ngựa tốt nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Trong chớp mắt, Hàn Đức tới gần Ngốc Côi Lai, tay cầm búa, lao thẳng tới gần Ngốc Côi Lai. Đúng là một tay lành nghề, liền biết có hay không, một búa chém ra của Hàn Đức làm sắc mặt Ngốc Côi Lai đột biến. Hai chân kẹp chặt chiến mã, xoay thắt lưng lấy khí lực cho luân đao, hướng về phía trước một nhát. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Ngốc Côi Lai ngăn cản búa của Hàn Đức, nhưng lực từ cây búa truyền đến, làm cho cánh tay y run lên.
Con người dưới chân hí dài, liên tục lùi lại mấy bước
Không đợi cho Ngốc Côi Lai kịp lấy lại tinh thần, cây búa của Hàn Đức lại bổ xuống.
- Mạt tướng đa tạ ơn cứu mạng của Tào giáo úy.
Lúc này Câu giáo úy đã tới trước Tào Bằng.
Đừng nghĩ hai người đều là giáo úy, nhưng giữa hai giáo úy cũng có sự khác nhau. Câu Giáo úy thật ra chỉ là một Kiểm Nghiệm Giáo Úy, còn Tào Bằng lại nổi danh là một Chinh Khương giáo úy. Từ phẩm hàm mà nói, Tào Bằng lớn hơn Câu giáo úy một bậc. Hơn nữa cho dù Câu giáo úy và Tào Bằng đồng cấp, y cũng không dám làm càn trước mặt Tào Bằng. Xuống ngựa, y định bái chào liền bị Tào Bằng ngăn lại.
- Chúng ta là người nhà, không cần đa lễ. Lần này chúng ta đi sứ, nhất cử nhất động đều đại diện cho thể diện triều đình. Câu giáo úy, ngươi làm tốt lắm, không đánh mất thể diện binh sĩ nhà Hán.
- Đây là bổn phận của ty chức.
Câu giáo úy mặt đỏ bừng, trong lòng sung sướng tột độ.
Y chẳng qua là dựa vào kinh nghiệm, từng bước một leo lên vị trí giáo úy. Nhưng nếu vẫn muốn lên chức, cơ bản không có khả năng.
Nguyên nhân sao? Rất đơn giản!
Võ nghệ Câu giáo úy chỉ thuộc hạng hai, phía sau cũng không có chỗ dựa vững chắc.
Cho nên con đường này, Câu giáo úy vẫn hi vọng kết thân được với Tào Bằng, sau này có thể dễ dàng dựa dẫm. Chỉ tiếc, Tào Bằng ban đầu mai danh ẩn tích, sau lại vì bị thương, ru rú trong nhà, căn bản là không có cơ hội tiếp giao.
Mà nay, đã kết giao được với Tào Bằng, còn được hắn tán dương, Câu giáo úy có thể không vui sao?
Lúc này, là lúc phát đạt rồi.
Gương mặt Câu giáo úy mặc dù tỏ ra bình thản, nhưng thân thể không khỏi run rẩy, bởi vì kích động mà run rẩy.
Tào Bằng cũng không biết, chính mình đã trở thành chỗ dựa vững chắc trong mắt người khác.
Sau khi hàn huyên đôi câu với Câu giáo úy, ánh mắt hắn dừng lại nơi đấu trường…
Ngốc Côi Lai không hổ danh là một viên mãnh tướng, đích xác rất bản lĩnh. Nhưng, so sánh với Hàn Đức, dường như chênh lệch khá xa.
Hàn Đức cũng là võ tướng hạng nhất, nhưng ba năm qua đi theo Tào Bằng, được hưởng rất nhiều lợi.
Lúc ban đầu, y được Tào Bằng truyền thụ tám chiêu thức khai triển Bát Cực quyền, sát pháp cực kì hung mãnh. Vốn dĩ chỉ định dạy một chút nhưng sau này Tào Bằng thấy y ngày càng nhập tâm, liền suy nghĩ. Sau khi nhận được sự đồng ý của Hoa Đà, đem Hùng diễn trong Ngũ Cầm công do Hoa Tiếu sáng tạo ra truyền thụ cho Hàn Đức.
Hùng diễn này cũng sở hữu bốn động tác, hùng bước, rung lắc, kháng dựa, đẩy. Bốn thế hiệu quả, còn lại là cường kiện tính khí, tăng cường thể lực. Hàn Đức luyện một năm, khiến cho thể trạng y trở nên cực kỳ dũng mãnh. Phối hợp với sát pháp của y, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, uy lực cũng tăng gấp bội.
Khí lực Ngốc Côi Lai tuy lớn, nhưng không so được với Hàn Đức.
Hơn nữa Hàn Đức thân hình cao lớn, cánh tay dài, chỉ sau hai ba hiệp liền chiếm thế thượng phong.
Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ thay đổi phương pháp chiến đấu, ví dụ như lấy nhu thắng cương, mặc dù không chắc có thể chiến thắng Hàn Đức nhưng cũng có thể kéo dài chút thời gian. Tào Bằng đã nói, trong mười hiệp nếu không thể thắng thì Hàn Đức mang đầu tới, nhưng Ngốc Côi Lai này lại là một kẻ ương bướng, rõ ràng thể trạng kém Hàn Đức nhưng vẫn không biết biến hóa, vẫn dùng cương đối cương như trước.
Hai người giao phong, không còn mĩ cảm.
Hàn Đức cầm búa bổ xuống, lại mang theo thế giận dữ.
Mà Ngốc Côi Lai thì liều chết ngăn cản!
Sau năm sáu hiệp, cánh tay Ngốc Côi Lai bủn rủn, mồ hôi đầy đầu.
Hàn Đức càng đánh càng mạnh, lực búa càng được tăng cường, càng ngày càng nặng. Qua thêm hai hiệp, Ngốc Côi Lai sau khi chống cự được một búa của Hàn Đức, cổ họng hai mắt ngọt dần, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi. Không chờ gã khôi phục, Hàn Đức không chịu thả lỏng, giục ngựa máu búa tới trước mặt Ngốc Côi Lai, búa trong tay lại chặt xuống…
- Người nhà, xuống tay lưu tình.
Xa xa, một đội nhân mã vội vã lao tới.
Người cầm đầu, ước chừng cao sáu thước bảy tấc, tóc tết bím, trên trán buộc một quả kim hoàn long lánh. Bên cạnh y, Lưu Quang giục ngựa tới. Mắt thấy Ngốc Côi Lai ngăn không được, người Hung Nô vội vàng lớn tiếng la lên.
Tào Bằng nhíu mày, trong lòng cảm thấy có gì không hợp lí.
Nhưng, quân tướng xung quanh đang nhìn hắn, Tào Bằng biết, lúc này, hắn tuyệt đối không được để lộ ra phần nào yếu đuối.
Hắn coi như không nghe thấy tiếng những người Hung Nô.
Miệng lớn tiếng quát:
- Tín Chi, còn có hai chiêu…
Hàn Đức ở trên ngựa thân mình run lên, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, tươi cười, la lớn:
- Công tử, một chiêu là đủ.
Cây búa, ầm ầm đánh xuống…