Tào Tặc

Chương 330: Chương 330: Khinh người quá đáng




Người quỳ trên mặt đất là một thanh niên, tuổi chừng hai mươi mốt, hai mươi hai.

Người này mày rậm mắt to, thân thể cường tráng. Gã mặt một bộ áo ngắn, chắp vá xiên xẹo, chân đi một đôi giày vải mỏng dính. Khi gã đứng lên, người cao chừng 180 cm, mạnh mẽ, rắn chắc. Tào Bằng vừa thấy đã cảm thấy hết sức kỳ quái.

Người thanh niên này tìm ta kêu oan ư?

Tào Bằng thấy kỳ quái cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Về lý mà nói, muốn kêu oan, dâng cáo trạng lẽ ra nên đến nha môn ở Hứa huyện, chứ không phải tìm đến hắn.

Lại nói, chức tước của Tào Bằng là về quân đội, chứ không có quyền quản lý chuyện ở địa phương. Cho dù là Tào Cấp cũng chỉ có quyền trị an, chứ không quản lý những chuyện như thế này.

Xua tay ra hiệu cho những người đứng bên cạnh tránh ra, Tào Bằng đi lên trước, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.

-Công tử, oan uổng, oan uổng quá!

-Vị hán tử kia, ngươi có oan uổng gì thì nên tìm huyện nha Hứa huyện dâng cáo trạng, chứ sao lại tìm ta kêu oan?

-Công tử, ta muốn tố cáo huyện lệnh Hứa huyện!

Tào Bằng ngây người, không khỏi nhíu mày.

Lúc này, Tào Cấp vừa đi ra từ trong phủ, thấy cảnh tượng như vậy cũng khó hiểu, hỏi ngay:

-Hữu Học, có chuyện gì thế?

Ra ngoài thì gọi tự, ở nhà thì gọi nhũ danh (tên tục).

Khi không có người ngoài, Tào Cấp sẽ gọi Tào Bằng là A Phúc, nhưng ở trước mặt người ngoài, ông luôn gọi tự Tào Bằng. Làm quan được mấy năm, Tào Cấp cũng học được không ít quy củ trong quan trường. Đây là thể diện của người làm quan, cũng là Tào Cấp suy xét vì thể diện của Tào Bằng.

Tào Bằng nói:

-Cha, người này cản đường con nói kêu oan, còn nói là muốn tố cáo Hứa huyện lệnh.

-Ồ?

Tào Cấp cất bước đi lên trước, trầm giọng hỏi:

-Ngươi muốn tố cáo Hứa huyện lệnh ư?

-Đúng vậy!

-Ngươi tên là gì?

-Tiểu nhân tên là Ngưu Kim, vốn là người Trần quận ở Dự Châu. Năm trước, tiểu nhân theo mẫu thân và gia huynh đi đến Hứa huyện. Nhờ vào sự từ bi của Tư Không mở kho cứu tế, cả nhà ba người tiểu nhân mới sống sót. Tiểu nhân biết chuyện hôm nay không đúng với phép tắc, nhưng vì huynh trưởng, tiểu nhân không thể không tố cáo được. Huynh trưởng tiểu nhân không phải kẻ hành hung. Huynh ấy đến cưỡi ngựa còn không biết, sao có thể phi ngựa làm bị thương Tào nương tử được chứ.

-Khoan đã, khoan đã. Huynh trưởng ngươi tên là gì?

Tào Bằng nghe được chút manh mối, xem ra chuyện này có liên quan đến nhà mình.

-Huynh trưởng của tiểu nhân tên là Ngưu Hiền!

-Ngưu Hiền?

Tào Cấp run lên, nhìn Tào Bằng.

Đôi mắt Tào Bằng chợt sáng rực, thoáng đỏ lên.

Hắn hạ giọng nói:

-Cha đã quên rồi sao? Hai ngày hôm trước, Hứa huyện lệnh không phải đã nói là tóm được hung thủ đụng trúng tỷ tỷ rồi sao? Người đó tên là Ngưu Hiền, đã bị bắt, chờ sau mùa thu sẽ chặt đầu.

-Gia huynh không hề đụng thương Tào nương tử.

Tào Cấp chợt lớn tiếng quát, hỏi:

-Ngưu Kim, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta.

Thân là Chấp Kim Ngô thừa, ông quản lý trị an của Hứa Đô.

Lần này ông nổi giận lại rất uy nghiêm, khiến Ngưu Kim không khỏi run sợ trong lòng.

-Ngưu Kim, ngươi mau đứng lên, từ từ nói.

Tào Bằng nhẹ nhàng nói.

Ngưu Kim đứng dậy, nơm nớp lo sợ, nói:

-Gia huynh và tiểu nhân theo lão mẫu đi đến Hứa huyện, trú ngụ ở khu lán trại bên ngoài thành phía đông. Thấy xuân về, hoa nở, trong nhà lại chẳng có gì. Gia huynh mới muốn vào thành tìm việc, cũng tiện nuôi dưỡng gia đình qua ngày. Tiểu nhân và gia huynh luôn sống trong thành, làm công ngắn ngày. Mấy ngày trước đây, gia huynh nói đã tìm được một việc, còn cầm một xâu tiền đưa cho tiểu nhân, nói phải đi xa nhà. Lúc ấy, tiểu nhân không nghĩ gì nhiều. Mẫu thân sức khỏe lại không tốt, cần có người chăm sóc, cho nên không hỏi kỹ. Nào ngờ hôm qua, tiểu nhân vào thành lại nghe nói gia huynh bị khép tội, chờ sau mùa thu sẽ chém đầu. Lúc ấy, tiểu nhân hết sức hoảng sợ, vội vàng hỏi thăm tình hình, mới biết được gia huynh phóng ngựa đụng bị thương Tào nương tử, cho nên mới bị hỏi tội. Ông trời thật quá đáng, nhà tiểu nhân nghèo rớt mồng tơi, gia huynh còn chưa từng cưỡi ngựa, thì làm sao có thể phóng ngựa đả thương người đây? Tiểu nhân muốn vào nhà lao thăm gia huynh nhưng lao đầu lại nói huyện lệnh có lệnh không cho bất cứ ai gặp mặt. Tiểu nhân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Gia huynh chắc chắn là bị oan, cho nên tiểu nhân mới cả gan đến đây kêu oan. Nghe nói Tào công tử có thể hiểu chân tơ kẽ tóc mọi chuyện nên mới cầu xin công tử làm chủ cho gia huynh.

Tào Cấp bối rối!

Còn Tào Bằng nổi giận đùng đùng.

-Phục Hoàn, thật là ép người quá đáng!

-Hữu Học, nên làm thế nào bây giờ?

Chỉ thấy Tào Bằng mặt đỏ bừng bừng, người khẽ run rẩy.

-Hạ Hầu, theo ta đến huyện nha!

Hắn lớn tiếng quát. Hạ Hầu Lan vội vàng đáp lại, theo Tào Bằng lên ngựa, tiến thẳng đến huyện nha.

Tào Bằng không vào trong nha đường, mà đến thẳng đại lao bên cạnh huyện nha. Đến trước cửa nhà lao, Tào Bằng bị hai viên quan coi ngục ngăn cản lại.

-Ngươi là ai?

-Giương mắt chó của các ngươi lên mà nhìn đi. Đây là Việt Kỵ giáo úy Tào công tử, còn không mau tránh ra cho ta.

Hạ Hầu Lan tiếng lên, lấy tay đẩy quan coi ngục ra.

Tào Bằng cất bước định đi vào bên trong, lại thấy hai viên quan coi ngục kia nhìn nhau. Một người đi về phía huyện nha, người còn lại lại ngăn Tào Bằng.

-Tào giáo úy, ngài không thể vào được.

-Vì sao?

-Huyện lệnh có lệnh đại lao là nơi quan trọng, không có thủ dụ của huyện lệnh thì không một kẻ nào được phép đi vào hết. Tuy ngài là giáo úy nhưng đây là…

Không đợi gã kịp nói xong, Tào Bằng giơ tay tát cho gã một cái.

Chỉ nghe một âm thanh giòn vang lên, nửa mặt của viên quan coi ngục tức thì sưng đỏ lên. Gã lùi lại hai bước, té lăn ra đất.

-Một trăm ngàn đại quân của Viên Thiệu ta còn có thể xông vào. Ta thật muốn xem hôm nay kẻ nào dám cản đường của ta.

Vừa nói xong, Tào Bằng đã rút ra yêu đao nhân chân bước tới đại lao.

Thấy hắn sát khí đằng đằng như thế, kẻ nào dám tiến lên cản đường chứ?

Ai chẳng biết Tào Bằng của Tiểu Bát Nghĩa này là người từ chiến trường trở về, là kẻ giết người không chớp mắt. Viên lao đầu nhận được tin tức, lập tức run rẩy chạy đến:

-Tào giáo úy, xin hỏi ngài…

-Ngưu Hiền ở đâu?

-A?

-Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Ngưu Hiền ở đâu? Dám lừa gạt ta, ta sẽ chém cái đầu chó của ngươi.

Tào Bằng túm lấy cổ áo của lao đầu, lớn tiếng quát.

Nhìn thấy thanh đại đao sáng chói trong tay hắn, lao đầu hoảng sợ:

-Giáo úy bớt giận, giáo úy bớt giận. Tiểu nhân dẫn ngài đi.

Lao đầu đi trước dẫn đường, Tào Bằng đi sát theo sau.

Đám người của Hạ Hầu Lan đứng lại, canh gác ở cửa lao. Hạ Hầu Lan theo Tào Bằng đi vào nhà tù. Ngưu Kim cũng theo sát sau lưng bọn họ. Trong phòng giam, ánh sáng tối tăm, mờ mịt. Một con đường dài, hẹp ngăn cách giữa các gian phòng lao. Có phòng lớn, có phòng bé. Mỗi một phòng lao đều có ít nhiều phạm nhân tạm giam. Thấy có người đi vào, cả đám phạm nhân đều vọt tới cửa, lớn tiếng kêu gào.

Tào Bằng không thèm nhìn bọn họ, chỉ đi theo lao đầu.

Ngoặt qua một lối rẽ, trong một gian phòng đại lao chỉ mấy mét vuông ở tận cùng bên trong, có một đại hán cường tráng bị trói chặt vào cây cột, mình đầy thương tích.

-Đại ca!

Ngưu Kim vừa thấy nam tử kia, lớn tiếng kêu lên.

Tào Bằng đứng bên ngoài cửa lao, nhìn người đàn ông bên trong, nhíu mày:

-Những vết thương trên người hắn là thế nào?

-Chuyện này…

Lao đầu dường như lưỡng lự, tròng mắt đảo quanh.

Hạ Hầu Lan vươn bàn tay to, túm lấy cổ áo lao đầu:

-Giáo úy đang bảo ngươi nói, mau thành thật trả lời, nếu không ta vặn gãy cổ của ngươi.

-Là huyện lệnh, là lệnh của huyện lệnh ạ.

-Vì sao phải làm như thế?

-Tên tặc tử này vào tù rồi mà vẫn luôn miệng kêu oan, nói hắn không phải kẻ hành hung. Sau khi huyện lệnh nghe nói liền lệnh cho chúng tiểu nhân tiếp đón hắn cẩn thận một chút, để hắn ngậm miệng lại, không được nói xằng nói bậy. Giáo úy, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.

Vừa mới nói đến đấy, lao đầu chợt thấy hàn quang lóe lên trước mắt.

Lao đầu sợ đến mức thét chói tai, lại nghe có tiếng răng rắc nhỏ vang lên. Tào Bằng vung đao chặt đứt dây xích trên cửa lao.

Ngưu Kim chạy như bay, xông vào phòng lao, cởi trói cho đại hán cường tráng kia, đặt hắn nằm trên đống cỏ:

-Huynh trưởng, tỉnh lại. Huynh trưởng, tỉnh lại!

Ngưu Hiền chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy Ngưu Kim, hắn run giọng nói:

-A Kim, ta không đả thương người. Bọn họ cho ta một quan tiền, nói ta nhận chuyện này. Bọn họ nói dù sao không chết người, chỉ cần nói là ngựa nổi điên nên mới đụng thương người, cùng lắm cũng chỉ bị khép tội hai năm thôi. Nhưng thật không ngờ, bọn họ lại muốn ta chết.

Giọng của Ngưu Hiền rất nhỏ, Tào Bằng phải cố hết sức mới nghe được.

Hắn nắm chặt tay lại, thân người không ngừng run lên. Hơn nửa ngày sau, hắn chợt hét lớn một tiếng:

-Tuân Văn Nhược, ngươi dám lừa gạt ta.

-Công tử.

-Người đâu, nâng Ngưu Hiền lên, đi theo ta ra ngoài.

-Giáo úy, không được đâu!

Lao đầu hoảng sợ, vội vàng kêu lên:

-Ngài làm thế là cướp ngục, là tội chết đấy.

-Các ngươi dám vàng thau lẫn lộn, ngươi dám đảo trắng thành đen sao? Hôm nay, ta muốn dẫn hắn đi gặp Tuân Úc. Ta thật muốn xem kẻ nào dám ngăn cản ta.

Tào Bằng vừa nói vừa giơ tay đặt lên ngực lao đầu, bất ngờ phát lực.

Chỉ thấy lao đầu chợt bay vọt ra, đập mạnh lên cửa lao, thổ một ngụm máu tươi.

Tào Bằng sải bước đi ra ngoài. Hạ Hầu Lan và Ngưu Kim cùng Ngưu Hiền đi thẳng về hướng cửa lao.

-Có người cướp ngục!

Lao đầu nằm co quắp trên mặt đất, quát to.

Nhưng lúc này, còn kẻ nào dám đi lên ngăn cản Tào Bằng chứ?

Tào Bằng đi thẳng ra đại lao, xoay người lên ngựa ngoài cửa lao.

-Tào giáo úy, ngài làm cái gì vậy?

Vừa nhận được tin tức, Hứa huyện lệnh liền dẫn theo mấy chục tên nha đinh và sai dịch từ trong huyện nha tới. Nhìn thấy Tào Bằng từ xa, gã đã lớn tiếng quát to.

Tào Bằng ngồi ngăn ngắn trên lung ngựa, khẽ nheo mắt.

Hứa huyện lệnh chỉ mới nhậm chức. Tào Bằng thậm chí còn không nhớ nổi tên gã là gì, chỉ loáng thoáng nhớ người này mang họ Trần.

Nhưng không phải là họ “Trần” của Trần Quần ở Toánh Xuyên, mà hình như là người Nhữ Nam.

Tào Bằng cười gằn, chợt thúc ngựa. Chiếu Dạ Bạch hí dài một tiếng, vọt tới phía Hứa huyện lệnh.

Binh tốt tinh nhuệ của Hứa Đô gần như đã bị điều động đi hết cả.

Trong huyện nha, chỉ còn một đám nha đinh, sai dịch ô hợp.

Mắt thấy Chiếu Dạ Bạch gõ móng phi như điên đến, dù chỉ là một con vật cưỡi nhưng lại có sát khí lạnh thấu xương, bọn nha đinh hoảng sợ, quát to một tiếng, vội vàng né sang một bên.

Nhưng Hứa huyện lệnh lại không kịp né tránh! Tào Bằng vốn muốn lao về phía gã. Khoảng cách trăm mét chỉ là một chớp mắt. Đến khi Hứa huyện lệnh kịp phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt hiện lên ánh sáng màu huyết đỏ sậm xẹt qua trước mặt. Gã sợ đến rụt cả cổ lại, hét to một tiếng, ngã lăn ra đất. Mũ quan trên đầu bị Tào Bằng vung một đao chém thành hai đoạn.

-Thật xin lỗi, ngựa của ta bị hoảng sợ!

-A?

Hứa huyện lệnh mặt mày trắng bệch, môi run lên.

Một đao vừa rồi khiến gã cứ tưởng thiếu chút nữa bản thân đã chết!

Lúc này, gã mới nhớ ra người đứng trước mặt gã là kẻ đã giết Viên quân đến máu chảy thành sông ở Diên Tân. Nói khó nghe thì đó là tên giết người không chớp mắt, giết người như rạ, dễ nghe thì đó là người đã lấy thủ cấp của thượng tướng.

Tào Bằng muốn giết gã đúng là không có chút khó khăn nào.

-Hôm nay, kẻ nào dám ngăn cản ta, ta sẽ lấy mạng chó của kẻ đó. Cho dù có là ông trời đến đây cũng đừng hòng cản lại ta!

Tào Bằng ngửa mặt lên trời, thét dài trên con phố.

Hứa huyện lệnh ngã ngồi dưới đất, không dám cử động một chút nào.

-Sao lại thế này? Sao lại thế này?

-Không biết, hình như là Tào giáo úy dẫn người xông vào đại lao cứu người.

-Cứu ai?

-Ta đâu có biết!

Người đi đường khe khẽ nhỏ to với nhau.

Có người nhận ra hét lên kinh hãi:

-Kia không phải Ngưu Hiền sao?

-Ngưu Hiền là ai?

-Ngươi quên rồi àh, mấy ngày trước, tỷ tỷ của Tào giáo úy, Tào nương tử bị người đụng thương trên đường còn gì. Sau đó, tra ra chính là Ngưu Hiền này gây ra. Quái, sao Tào giáo úy lại cứu người này? Ngưu Hiền là kẻ thù của hắn cơ mà! Liệu có phải hắn muốn tự tay chém chết Ngưu Hiền không?

Mọi người tò mò, ai cũng muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng không ai dám đến gần, bởi ai cũng thấy rằng vị Tào giáo úy kia giờ đang nổi giận.

-Ngưu Kim, ngươi có dám dũng cảm không?

-Nếu không có giáo úy, gia huynh suýt nữa chết trong nhà lao rồi, có gì mà tiểu nhân không dám?

-Dẫn huynh trưởng của ngươi đến kêu oan trước cửa phủ Thượng thư. Các ngươi hãy đem đầu đuôi mọi chuyện kể ra cho ta, để cho cả thiên hạ đều biết chuyện này.

-Dám!

Ngưu Kim cũng nổi giận!

Không ngờ mạng của ca ca ta lại chỉ đáng một quan tiền thôi sao?

Nếu không phải ta tìm được Tào công tử kêu oan, thì ca ca dù chết cũng phải chịu oan khuất. Nhìn Ngưu Hiền mình đầy thương tích, Ngưu Kim cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Gã không ngại bất cứ giá nào, không phải cùng lắm là chết sao? Ta cứ nghe theo lời Tào giáo úy, xem các ngươi có thể làm gì được ta đây?!

Tào Bằng kêu hai tên Phi Mạo cùng Ngưu Kim đến Thượng thư phủ.

Hạ Hầu Lan tiến lên hỏi:

-Công tử, chúng ta đi đâu?

-Đến phủ Phụ Quốc tướng quân. Ta nể mặt Tuân úc, lui một bước nhưng bọn họ lại bắt nạt ta như thế, định khi Tào Bằng dễ bắt nạt sao?

Tào Bằng dứt lời, quay đầu nói với Phi Mạo phía sau lung:

-Theo ta đến làm khách phủ Phụ Quốc tướng quân!

Chiếu Dạ Bạch gõ gót sắt lên phố dài, rung cả phố chợ.

Hơn mười kỵ binh Phi Mạo bám sát sau Tào Bằng, phóng thẳng tới phủ Phụ Quốc tướng quân.

-Có náo nhiệt. Có náo nhiệt!

Đám người đi đường hết sức hưng phấn, châu đầu ghé tai nói nhỏ:

-Xem ra Tào giáo úy và Phụ Quốc tướng quân trở mặt với nhau. Đi xem náo nhiệt thôi!

Hứa huyện lệnh giờ mới tỉnh lại, mặt mày trắng bệch, thầm biết chuyện không ổn.

Giờ quả thực phiền toái rồi!

Lúc trước, Phục Hoàn gọi gã đến, bảo gã bắt Ngưu Hiền, rồi gán cho hắn tội danh kia.

Không phải Phục Hoàn muốn gây chuyện với Tào Bằng mà là y không thể nuốt trôi chuyện này được. Đường đường là một quốc thích, không ngờ lại bị con trai của thôn phu bức đến nông nỗi này. Đến cuối cùng, ngay đến con của mình con không thể bảo vệ được, đành phải đưa nó rời khỏi Hứa Đô, đẩy Phục Quân đến vùng đất lạnh giá đó chịu khổ.

Đừng thấy khi y giáo huấn Phục Quân nói đạo lý đâu ra đấy.

Thật ra trong lòng y cũng rất uất ức.

Ngày đó, sau khi trở về từ nhà Lâm Nghi Hầu Lưu Quang, y lại bị phụ nhân trong nhà oán giận một trận.

-Lão gia, ngài là Phụ Quốc tướng quân, đường đường là quốc trượng, giờ ngay đến con mình, hơn nữa còn là huyết mạch duy nhất của trưởng công chúa mà còn phải đưa đến nơi lạnh giá đó chịu khổ. Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà Hán, giang sơn này vẫn là giang sơn của Lưu thị hay sao? Tướng quân ngài thật quá khiếp nhược rồi.

Phải nghe những lời oán giận này đã khiến Phục Hoàn hạ quyết tâm.

Ngoài miệng gã đồng ý với Tuân Úc sẽ giao ra hung thủ, nhưng trong lòng lại tính toán: “Ngươi bảo ta giao người, thì ta phải giao người sao? Ta không giao ra đó. Ta tìm kẻ chết thay, tiện hạ nhục các ngươi luôn!”

Nói thật ra, ban đầu Phục Hoàn cũng lo lắng đề phòng, nhưng trận chiến Quan Độ đã bắt đầu, mọi người đã chuyển sự chú ý lên đó rồi. Phục Hoàn cũng yên tâm phần nào. Ít nhất, cho đến khi chuyện này chấm dứt sẽ không có mấy người biết.

Hôm nay, đúng là ngày lên triều.

Nhưng không giống mọi hôm, giờ Hán Đế vẫn chưa lâm triều. Tào Tháo không có mặt ở đó, cũng không có ai chủ trì.

Phục Hoàn tháo mũ, nhắm mắt dưỡng thần trong phòng trực, chuẩn bị một lúc nữa vào cung gặp con gái, nhân tiện nói chút chuyện.

Nào ngờ đâu, y chỉ vừa ra khỏi phòng trực đã có một người vội vàng chạy tới.

-Quốc trượng, có chuyện lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.