Tào Tặc

Chương 438: Chương 438: Phát đạn thứ ba Hà Tây (4)




Trong bóng đêm, bên ngoài thành Hồng Thủy binh lính đông nghìn nghịt người, khắp nơi đều là đóm trại quân Hán.

Tào Bằng phát binh Hồng Thủy tập không theo nguyên tắc binh quý thần tốc, mà theo nguyên tắc chậm rãi đẩy mạnh. Ven đường không ngừng kêu gọi chiêu hàng các bộ lạc Hồng Trạch, đồng thời còn tranh thủ tiêu diệt mấy đám mã tặc đạo phỉ khét tiếng ở Hồng Trạch, đoàn quân vốn chỉ cần vài ngày là có thể đến được Hồng Thủy tập, nhưng lại đi hết mười tám ngày.

Ngày hai mươi tám tháng mười một, quân Tào Bằng đến dưới chân thành Hồng Thủy, trên đường đi đến đại quân không một chút mệt mỏi, tất cả đều rất hưng phấn.

Mười tám ngày hành quân đối với đội quân nhà Hán mà nói, chỉ là một lần diễn binh thật mà thôi.

Quân lính trên xe ngựa diễn tập công kích, và các loại chiến thuật khác.

Mười tám ngày tiêu diệt mã tặc đao phỉ có gần hơn hai nghìn người có thể nói là kết quả chiến đấu quá phi phàm.

Tào Bằng đi càng chậm, càng mang áp lực lớn đến chô Hồng Thủy tập, mọi người đều truyền tai nhau tin tức, quân Hán tiêu diệt mã tặc đao phỉ như thế nào, rất nhiều người trong bộ lạc xem chừng không còn giữ được thái độ kiên trì nữa. Mười tám ngày tất cả đã có bốn bộ lạc của Hồng Trạch cử sứ giả đến hàng, thêm vào đó năm bộ lạc trước kia đã rơi vào tay Tào Bằng, Tào Bằng còn chưa chinh phạt Hồng Thủy mà đã chiếm được gần hai mươi nghìn người….

Hành quân như thế hiệu quả lại dễ như trở bàn tay, không cần nói cũng biết.

Khi quân nhà Hán đến Hồng Thủy, cửa thành Hồng Thủy đóng chặt, cơ bản không dám giao đấu với Tào Bằng.

Còn Tào Bằng cũng không nóng lòng phát động công kích, mà lại ở ngoài thành, chỉnh đốn quân lệnh, thao diễn binh lính.

Tiếng trống đánh ù ù của quân Tào Bằng diễn tập quanh thành Hồng Thủy ba ngày, dân chúng trong thành ai cũng lo sợ. Thậm chí có người còn mong cho Tào Bằng tấn công nhanh một chút để sớm chấm dứt chiến đấu.

Nhưng quân Hán lại chậm chạp chưa đánh.

Theo đúng lời của Từ Thứ, uy hiếp!

Thông qua Hồng Thủy Tập nhỏ bé, đế phóng đại cho toàn Hà Tây.

Các bộ lạc lớn đều cử người đi trinh sát, theo dõi nghiêm mật mọi chuyển động của quân Hán.

Tuy có một số bộ lạc muốn xuất binh cứu viện Đậu Lan, nhưng sau khi nhìn thấy quân Hán đến, từng đám một lại lui về.

- Phụ thân, cũng bình thường thôi!

Trong phủ nha của Hồng Thủy tập, Đậu Hổ và Cảnh Quân hưng phấn khua chân múa tay.

Nhưng Đậu Lan vẫn chau mày, có vẻ vẫn còn do dự.

- Thúc thúc, cháu vẫn quan sát, Tào Bằng không phải chỉ là muốn đánh chiếm Hồng Thủy tập mà là muốn uy hiếp toàn Hà Tây. Bọn họ phòng thủ rất lỏng lẻo, hơn nữa thúc đã nhượng bộ nhiều ngày rồi, trốn tránh không chiến, càng khiến cho Tào Bằng mất đi cảnh giác. Trước đây Hồ Ca nói không sai, chỉ cần có thể đánh bại hắn một trận, các bộ lạc khác sẽ đến cứu viện.

Cháu nguyện dẫn một đạo quân, tối nay ra khỏi thành đánh liến đại doanh trại của hắn.

Hắn không có sự phòng bị, tất sẽ bị kinh hoàng một phen. Đến lúc đó chỉ cần hắn lùi lại, thúc thúc nhân cơ hội đánh lén, hắn nhất định sẽ đại bại.

Cảnh Quân nóng lòng muốn thử, không ngừng thuyết phục Đậu Lan.

Hơn nữa Đậu Hổ cũng liên tục gật đầu.

Thừa dịp Tào Bằng chưa ổn định, bí mập đánh úp doanh trại, tuy nhiên lúc này quân uy Tào Bằng rất mạnh, cho nên Đậu Lan không muốn hành động một cách hồ đồ, cuối cùng quyết định trốn tránh không chiến, thủ vững trong thành Hồng Thủy, chờ đợi viện binh, chờ thời cơ rồi hành động.

Có thể trong lòng Đậu Hổ, kế hoạch đánh úp này là một ý tưởng nhưng như thế thì không có đường rút.

Cùng với việc quân Hán ở ngoài thành dương oai diễu võ thao chiến binh mã, thì ý định đánh úp quân nhà Hán hiện trong đầu của Đậu Hổ càng ngày càng rõ ràng.

Bí mật đánh úp cướp doanh trại quân địch, khả năng không đánh lui được quân Tào Tháo.

Nhưng chỉ có thể đại thắng một trận, khiến cho các bộ lạc, có một chút hy vọng. Quân Hán không phải là không thể chiến thắng! Đến lúc đó có thể làm cho các bộ lạc do dự, nói không chừng còn có thể phát binh cứu viện cho Hồng Thủy tập.

Ý nghĩ này, không phải là lần đầu Đậu Hổ nói với Đậu Lan.

Nhưng Đậu Lan vẫn không thể hạ được quyết tâm.

Nếu như thực sự như thế, gã và triều đình đã không còn nơi hoán chuyển nữa rồi. Chỉ sợ lúc này có đánh bại Tào Bằng, triều đình cũng sẽ đến trả thù. Đến lúc đó Hồng Thủy nho nhỏ này sao có thể chống đỡ được đại quân của triều đình chứ? Nơi đã sống trăm năm rồi, chỉ sợ vứt bỏ đi rồi, sau đó đi trôi dạt khắp nơi, giống như những du mục lang thang đến Hà Tây và Tái Thượng.

Điều này cũng không phải là điều mà Đậu Lan mong muốn.

Ông cả đời luôn hi vọng, một ngày nào đó có thể trở về quê hương.

Nếu như thực sự chiến đấu với Tào Bằng, thì những ngày đó, chỉ sợ sẽ là vĩnh viễn.

- Lý thúc có tin tức gì chưa?

Cảnh Quân lắc đầu hạ giọng nói:

- Lý thúc tổ từng có ý xuất binh, nhưng là Đặng Phạm, Mạnh Kiến của bãi Phượng Minh lệnh cho Hàn Đức đóng quân cách ba mươi dặm, đóng quân cho Lý Gia chặn phía bắc. Lý thúc tổ cũng không dám manh động, chỉ có thể án binh bất động.

Bãi Phượng Minh, bãi Phượng Minh…

Sớm biết cho mượn bãi Phượng Minh, sẽ trở thành rắc rối của ông thì lúc trước có đánh chết Đậu Lan cũng sẽ không để Đặng Phạm chiếm được bãi Phượng Minh.

Một bước sai, kéo theo nhiều bước sai.

Lúc ấy suy xét nhà mình đứng trước việc chỉnh hợp mà mục nguyên tây bắc cũng cần một nơi trấn thủ.

Xuất phát từ khía đó, Đậu Lan đồng ý đế Tào Bằng tiếp nhận các tù binh của các Hưu Chư, cũng cho phép đám người của Đặng Phạm sống yên ổn ở bãi Phượng Minh.

Thế nhưng trong nháy mắt.

Khó có thể nói rằng, lúc ấy Tào Bằng cũng có đã có dã tâm thâu tóm Hồng Trạch?

Đậu Lan không khỏi giật mình, lúc này trong lòng có chút ít lo lắng: ít nhất, Lý Kỳ vẫn chưa vứt bỏ mình!

- Phụ thân, người không thể lại do dự được!

Đậu Hổ không chào Đậu Lan, nóng nảy nói:

- Tối nay khi, khi trời tối chính là thời điểm tốt để tập kích doanh trại của địch. Nếu nhỡ thằng nhãi Tào Bằng kia một khi có phản ứng thì có muốn tập kích doanh trại của địch cũng không còn cơ hội nào dễ dàng như thế! Hơn nữa một khi đã khai chiến, Hồng Thủy khó mà có thể chống đỡ lâu được--------phụ thân, người cần quyết đoán sớm, không thể làm mất thời cơ chiến đấu!

Thôi được, đành chiến đấu một phen!

Đậu Lan nắm chặt tay, hung hăng nện trên án thư.

- Một khi đã như thế, ta cấp cho các ngươi hai nghìn tinh binh, tối nay sau giờ sửu, ra khỏi thành tập kích quân địch.

Nếu như nhận thấy có khả năng, thì hãy đánh một trận, nếu không có khả năng thì tuyệt đối không được miễn cưỡng làm, nhanh chóng rút lui, không thể hành động một cách mạo hiểm được.

- Hài nhi tuân mệnh!

Đậu Hổ và Cảnh Quân vô cùng kích động, chạy ra khỏi phòng nhanh chóng đi chuẩn bị.

Còn Đậu Lan tinh thần không ổn định, một mình ngồi yên trong phòng, một lúc lâu sau ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng.

Màn đêm, bao phủ toàn bộ Hồng Thủy tập.

Trong đại doanh của quân Hán, ngọn đèn dưới màn đêm, có vẻ khá đồ sộ.

Doanh trại nguy nga giống như đầu một con thú lớn đang ngủ say, nằm trên thảo nguyên. Trong doanh trại im ắng, tự nhiên truyền đến hai tiếng động, loáng thoáng. Gió Bắc, bay qua Hạ Lan Sơn, bay vào thảo nguyên Hà Tây, mang theo không khí xơ xác. Đậu Hổ theo bản năng tránh cái lạnh của mùa đông, kéo sát chiếc áo vào quanh người, y nhìn thoáng thấy Cảnh Quân. Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Cảnh Quân không khỏi gật đầu, chỉ có điều Đậu Hổ không nhìn ra, tuy Cảnh Quân tỏ ra hưng phấn, nhưng tay chân lại đang run lẩy bấy, là lo lắng hồi hộp hay là sợ hãi? Không ai biết được.

- Mở thành!

Theo mệnh lệnh của y, cửa thành từ từ được mở ra không gây một tiếng động gì cả.

Đậu Hổ và Cảnh Quân dẫn theo hơn năm trăm tinh binh lặng lẽ từ trong thành đi ra.

- Tiểu Quân, ngươi đi hướng đông, ta đi hướng tây, chúng ta chia binh làm hai hướng, sau khi đến doanh trại, hướng thẳng đến doanh trại quân Tào Bằng.

- Hiểu rồi!

Cảnh Quân gật đầu, dẫn quân đi.

Đậu Hổ cũng dẫn một đạo quân mã, thừa dịp đêm tối, nhanh chóng đi về phía doanh trại của đại quân nhà Hán.

Tất cả ngựa, vó ngựa đều tránh để phát ra tiếng động, khoảng cách đến quân Hán và đại doanh càng ngày càng gần, tinh thần của Đậu Hổ càng ngày càng hưng phấn, đồng thời cũng có một chút lo lắng hồi nộp nảy sinh trong lòng, khiến toàn thân gã run lên nhè nhẹ.

Từ trên ngựa Đại hoàn Long tước chừng chín thước, Đậu Hổ hít một hơi sâu.

Xa xa, có thể thấy được rõ ràng doanh trại quân Hán.

Ngoài đại doanh trại thậm chí không xây dựng các chướng ngại vật, chỉ cần nhìn một cái có thể nhìn được hết tình hình bên trong doanh trại.

Cửa doanh trại không có lính bảo vệ.

Chắc do nguyên nhân thời tiết quá lạnh lẽo, cho nên không có người nào ra ngoài canh phòng.

Mà trong doanh trại, không thấy một bóng người, một chiếc đèn dầu ở khoảng trống, chiếu sáng nhìn cực kỳ rõ ràng.

Càng ngày càng nhỏ.

Đậu Hổ đột nhiên giơ đại đao lên, lớn tiếng quát:

- Xuất kích!

Khi nói chuyện, y phóng ngựa bay nhanh hướng đến đại doanh trại. Phía sau y năm trăm kỵ binh cưỡi ngựa đi theo, một đám cầm trong tay đao lớn, mặt lộ vẻ dữ tợn như một cơn gió lớn, nhảy bổ vào doanh trại quân Hán, nhưng trong doanh trại lại im ắng giống như một nấm mồ người chết vậy, im ắng không có một chút phản ứng gì. Theo lí mà nói, Đậu Hổ cho binh lính vây xung quanh, ít nhất quân lính sẽ bừng tỉnh. Nhưng, không có ai xuất hiện cả, toàn bộ doanh trại giống như một tòa thành bỏ trống.

Đậu Hổ nhảy vào trong doanh địa, trong lòng không khỏi lo lắng.

Một điềm xấu như chợt nảy sinh trong lòng y, y vội ghìm dây ngựa, nhìn xung quanh.

- Không ổn rồi, trúng kế, có mai phục!

Vào thời điểm đó, cho dù là thằng ngốc cũng có thể nhận ra rằng tình huống này có vấn đề, không có lí nào quân Hán lại không có động tĩnh gì cả?

Đậu Hổ vừa hạ lệnh rút lui, chợt nghe tiếng kêu truyền đến.

Sát ngay sau đó, tiếng kèn tiếng trống vang lên, giống như được bùng nổ vậy, quân Hán từ đâu ồ ạt xông lên nhiều không kể xiết, theo bốn phương tám hướng tiến đến. Cửa đại bản doanh, nhanh chóng bị quân Hán chặn đường đi.

Một viên đại tướng từ chỗ tối phi ngựa phóng ra.

Chỉ thấy hắn mặt áo giáp, tay cầm một cây trượng long lân, Bạch Long Câu đang cưỡi thần tuấn dị thường.

Người trong giống như mãnh hổ, ngựa như giao long.

Đại tướng mặc ngân giáp này lao đến, đại thương chỉ vào Đậu Hổ:

- Tiểu tử, sao giờ mới đến? Quân sư chúng ta sớm đã liệu được ngươi sẽ đến tập kích doanh trại nên sai ta bày thiên la địa võng, nếu biết điều, mau xuống ngựa, chịu trói ta sẽ tha chết cho ngươi.

Một không khí lạnh, hướng thẳng lên đỉnh đầu.

Mặt Đậu Hổ chợt biến sắc, hương mắt nhìn bốn hướng.

Đã thấy một cung tiễn thủ ở phía sau doanh trại đã nhắm thẳng vào y.

Bốn phương quân Hán, truyền đến những tiếng kêu, vang vọng trong trời đất.

Tướng hán đối diện cười:

- Ranh con miệng còn hôi sữa, đừng vội ảo tưởng. Văn Giai canh giữ phía đông, người bằng hữu đi cùng ngươi khó có thể trốn thoát được.

Mặt Đậu Hổ trắng bệch.

Y không phải đang sợ hãi, có điều y cảm nhận được sự lo lắng từ trước đến giờ chưa từng có.

Nhìn xung quanh mình, y đột thúc hai cước vào bụng con ngựa làm con ngựa hí lên một tiếng, Đậu Hổ hướng về phía tướng Hán vọt tới:

- Các huynh đệ, hôm nay trúng kế địch, chỉ còn có một đường, giết cho ta….

Trên mặt tướng Hán hiện ra một nụ cười cổ quái, cũng thúc ngựa tiến đến chỗ Đậu Hổ, trong lòng cũng thầm khen ngợi.

Tiểu tử này, cũng có chút chí khí.

Tuy nhiên, khen ngợi là khen ngợi, hắn sẽ không có chút nhẹ tay. Hai chân thúc ngựa phi đến chỗ Đậu Hổ, Bạch Long Câu loáng cái đã lao tới, trượng nhị long lân trong tay vung lên mạnh mẽ xoay tròn đánh đến chỗ Đậu Hổ.

- Tiểu tử, để Hạ Hầu gia ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà liều lĩnh đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.