Tào Tặc

Chương 430: Chương 430: Phượng Sồ sơ minh (5)




Ngoài bãi Phượng Minh, lửa cháy ngút trời.

Ánh lửa chiếu ánh đỏ bừng cả một vòm trời tối, nhóm quân lính Khương binh tan rã.

Đường Đề dưới sự bảo vệ của thân quân hộ vệ cùng với các Khương soái thảm hại bỏ chạy. Phía sau, hơn nghìn quân Hán đang đuổi đánh, Đặng Phạm và Hàn Đức người ngựa đi đầu, giết hết đám Khương binh chạy trốn. Hơn ngàn quân Hán tại mục nguyên Tây Bắc mênh mông đuổi giết đám Khương binh gấp mười lần quân mình, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Đường Đề lúc này làm sao có tâm tư chống cự, chỉ mong có thể nhanh chóng rút về doanh trại, ổn định trận tuyến rồi tính tiếp. Còn đám thủ hạ của y, làm sao mà lo cho họ được nữa?

Bình minh, bóng dáng doanh trại ở xa xa đã có thể nhìn thấy rõ.

Tâm trạng Đường Đề thoải mái hẳn, đang định giữ ngựa, sai người đi đến doanh trại kêu mở cửa.

Nào ngờ trong doanh trại đột nhiên vang lên trống trận ù ù, từ phía sau chiến hào bên ngoài doanh trại xuất hiện gần nghìn cung tiễn thủ, không nói hai lời, hướng tới đám người Khương binh luân phiên nhắm bắn. Mưa tên gào thét bay về phía đám người Đường Đề. Đường Đề một phút lơ là, bị một mũi tên bắn trúng bả vai, y hét thảm một tiếng, lập tức ngã quỵ xuống đất.

- Khương Vương, Bàng Thống ở đây, đã đợi quá lâu rồi.

Của doanh trại đột nhiên mở ra, Bàng Thống mặc đồ màu đen, phóng ngựa đi ra ngoài doanh trại.

Lúc này, truy binh phía sau càng ngày càng gần, đám Khương binh càng sợ hãi…Hơn mười người xông lên hỗ trợ, nâng Đường Đề lên trên ngựa.

Đường Đề đã bất tỉnh!

Sao còn quan tâm đến việc doanh trại đã bị Bàng Thống cướp đi, không nói lời thứ hai, liền thúc ngựa chạy trốn về hướng tây bắc.

Lần trốn này, cũng không phải là lần kết thúc.

Truy binh quân Hán phía sau nhất định không từ bỏ, không để cho Đường Đề có cơ hội nghỉ ngơi.

Vừa mới tới tiểu trại thứ hai, không kịp để Đường Đề kịp vào, quân Hán đã đuổi tới nơi. Vốn dĩ, trong tiểu trại này cũng không có bao nhiêu binh mã, bị quân Hán đánh vào, lập tức trở nên tan rã. Đường Đề bất đắc dĩ phải mang theo người tiếp tục chạy trốn, bọn họ chân trước thì rút đi từ cửa sau của trại nhỏ thì truy binh quân Hán cũng đã vọt vào trước cửa…

Mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn.

Đêm tối lại bao phủ toàn bộ mục nguyên Tây Bắc, Đường Đề vẫn còn đang chạy thoát mạng.

Khương binh tốt bên người càng ngày càng ít, có Khương soái thông minh đã mang theo nhân mã của bản bộ lén lút bỏ trốn, không muốn tiếp tục đi theo nữa. Ngựa của Đường Đề sau cả một ngày dài chạy trốn rốt cuộc đã không trụ được nữa, hí một tiếng kinh hoàng, trở mình ngã xuống đất. Chiến mã cường tráng, miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật, rồi nằm im không nhúc nhích.

Đường Đề âu yếm nhìn nó, trong lòng không khỏi đau buồn.

- Tên mọi rợ, bản vương và ngươi thề không đội trời chung.

- Đường Đề, cấm chạy.

Không đợi Đường Đề gào xong, phía sau đã truyền đến tiếng gót sắt của đám truy binh nhà Hán.

Âm thanh vang dội của Đặng Phạm luẩn quẩn trong không trung, Đường Đề sợ hãi trèo lên một con ngựa khác, tiếp tục chạy trốn.

Cho tới tận lúc này, hơn mười nghìn Khương binh, đã không còn đủ một nửa.

Bị bắt giữ, bị đánh chết, lâm trận chạy trốn, vô số kể. Cho dù là bên người Đường Đề còn có bốn năm nghìn người, nhưng có thể đánh được trận thì hầu như không còn ai. Trong đó có không ít ngựa vì chạy trốn cũng kiệt sức mà chết, binh mã tê liệt trên mặt đất, muốn cử động cũng không thể cử động. Ngẫm nghĩ đó cũng là lẽ thường tình. Trước tiên không nói tới việc Khương binh đã chạy cả ngày, lúc trước theo đà chiến thắng liên tiếp, trong sáu ngày ở mục nguyên Tây Bắc cũng không hề dừng lại nghỉ ngơi. Sau khi khổ chiến ba ngày ở bãi Phượng Minh, đã sớm sức cùng lực kiệt. Có thể duy trì đến hiện tại, đối với Khương binh mà nói, đã tới độ cực hạn rồi.

Đường Đề gấp rút dẫn quân tiếp tục chạy trốn.

Về phần những quân không có ngựa, y không còn lòng đâu mà bận tâm nữa…

Quân Hán lúc này cũng chỉ còn gần năm trăm người. Tất cả đều một người ba ngựa, thay nhau cưỡi đi. Người ngựa vọt vào trong đám tàn quân. Cùng với tiếng thét chói tai của Đặng Phạm, tất cả rút ra trường đao, hung ác chém vào đám tàn quân.

Binh khí dài của quân Hán đều đã vứt bỏ, chỉ mang theo cung tiễn và trường đao. Mỗi thanh trường đao đều được chế tác thành hoàn thủ đao vô cùng sắc bén. Một trận chiến kết thúc, để lại vô số tử thi ở mục nguyên, Khương binh hoặc là phủ phục trên mặt đất khóc đầu hàng hoặc là chạy trốn về bốn phía, căn bản không thể ngăn cản được bước chân của quân Hán.

Sau khi lao ra khỏi đám loạn quân, quân Hán đồng loạt đổi ngựa, tiếp tục truy kích Đường Đề.

Vì trận truy kích hôm nay, quân Hán đã chuẩn bị vô cùng cẩn thận. Trên người mỗi một quân Hán đều có nước và lương khô. Bọn họ trên ngựa vừa truy kích vừa ăn cho no cái bụng sau một ngày dài truy đuổi. Quân Hán ai nấy cũng mệt mỏi cực độ, nhưng trận đại thắng trước mắt khiến cho họ phấn chấn, không chịu dừng bước chân truy kích.

Một ngày đêm, quân Hán đoạt lại bốn tòa tiểu trại.

Mà những tiểu trại đó, đều chất đầy đồ quân nhu và lương thảo quân giới, tất cả đều là Khương binh cung cấp.

Bàng Thống ngày đầu tiên tới bãi Phượng Minh, liền chuẩn bị chu đáo cho trận chiến kịch liệt với Khương Hồ. Tuy nhiên, y cũng hiểu rõ, binh lực bên mình vẫn yếu kém. Đặc biệt là những tên Hồ kỵ tâm tư không được ổn định, không ổn để giao phong cứng chọi cứng với Khương Hồ. Nhắm vào điểm này, Bàng Thống đã nghĩ ra kế kiêu binh là liên tiếp làm mất bảy tòa tiểu trại, khiến cho lòng tự tin của Khương binh tăng cao cực độ. Đợi khi tới bãi Phượng Minh thì không ngừng làm suy yếu khí thế của Khương binh. Ngẫm nghĩ, Khương binh này những tưởng có thể trong một trận mà thành công nhưng liên tiếp tấn công ba ngày mà không thắng lợi, sĩ khí tự nhiên sẽ dần dần giảm sút….

Đồng thời, càng truy kích Khương binh, đồ quân nhu hết càng nhiều.

Bảy tòa tiểu trại, trở thành lựa chọn tốt nhất cho Khương binh chất lương thảo và đồ quân nhu, một khi đoạt được lại, mùa đông này ở mục nguyên Tây Bắc, sẽ không cần lo lắng về lương thảo nữa.

Cho nên, ngay từ đầu, nhất cử nhất động của Đường Đề, đều rơi vào tính toán của Bàng Thống.

Để cho đám người Hưu Chư có thể anh dũng giết địch, Bàng Thống thậm chí còn hứa hẹn, giết mười người thì có thể được tự do, tiếp đó cứ giết từ năm người trở lên, người nhà sẽ có một người được thả tự do. Giết đủ ba mươi người, cả nhà được khôi phục thân phận người dân bình thường. Những người Hưu Chư đều đang ở trong tay của quân Hán nghe nói chỉ cần có thể anh dũng giết địch, là có thể đoạt được tự do đã kích thích những người Hưu Chư liều mạng truy kích, cho dù có mệt mỏi đến đâu thì họ cũng không chịu từ bỏ ý định.

Bình minh, bên người Đường Đề chỉ còn lại hơn nghìn người.

Ngoài mấy trăm danh quân hỗ trợ ở ngoài, Khương soái các bộ chẳng còn lại bao nhiêu.

Bảy tòa tiểu trại, đã mất đi sáu.

Sáu ngày chiến đấu, trong thời gian một ngày đêm toàn bộ đã bị cướp hết, Đường Đề gần như khóc không ra nước mắt.

Quân Hán phía sau giống như âm hồn, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Đề. Một ngày đêm truy kích, đến ngày thứ ba, khi mặt trời đã mọc, Đường Đề lại dẫn quân chạy ra khỏi mục nguyên Tây Bắc, bảy tòa tiểu trại, cũng đều đã bị quân Hán cướp mất.

Ba mươi nghìn đại quân…

Lúc này nghe nói cứ như là chuyện cười.

Nhìn bên người không tới năm trăm binh mã, trong đó hầu hết đều đã bị mất ngựa, đi bộ vô cùng khó khăn.

Đường Đề, không kìm nổi lên tiếng khóc lớn!

Hào hứng hừng hực tới, lại thảm hại tán loạn mà trở về.

Ba mươi nghìn đại quân, gần như toàn bộ đều bị giết.

Thứ mà Đường Đề phải đối mặt tiếp theo không chỉ là vấn đề làm sao có thể ăn nói với đám người tộc nhân mà còn phải chịu sự chất vấn của các bộ tộc.

Tứ đại hào thũng chỉ còn sót lại một người đi theo.

Nga Già Tắc chết trận, Nhã Đan tung tích không rõ. Đường Đề ghìm ngựa, muốn nhảy xuống ngựa, nhưng lại nghe tiếng ngựa hí vang một tiếng, tê liệt ngã xuống đất.

Đây đã là con ngựa thứ ba mà Đường Đề cưỡi đã chết.

- Đại vương hay là chúng ta trở về đi.

Quân Hán tuy rằng đã ngừng truy kích, nhưng trong lòng nhóm Khương binh vẫn vô cùng run sợ.

Hai ngày đêm không ngừng chạy thoát mạng, làm cho bọn họ sợ quân Hán như sợ hổ. Nếu lúc này quân Hán tiếp tục truy kích, thì những người này chỉ sợ đã không còn chút chiến lực nào…

Việt Cát tiến lên, nâng Đường Đề dậy, cẩn thận nhắc nhở.

Đường Đề gật gật đầu:

- Chúng ta trở về, trở về!

- Vậy còn phía bên Mã Thọ Thành…

- Kệ y còn sống hay đã chết.

Trong lòng Đường Đề đột nhiên tức giận

- Nếu không vì Mã Thọ Thành xúi giục, lúc này ta vẫn đang sống yên ổn như trước, đâu cần phải chật vật như bây giờ? Nếu không phải tên Mã Thiết sợ chiến nói không chừng chúng ta đã…

Mặc kệ, mặc kệ chúng, chúng ta trở về…

Cái gì mà đồng minh hay không đồng minh, lúc này Đường Đề đã không quan tâm nữa.

Y giờ chỉ hi vọng sớm trở về vương trướng, cố gắng nghỉ ngơi một chút…

Việt Cát nhìn bộ dạng suy yếu của Đường Đề, trong ánh mắt hiện lên tia sát ýmờ nhạt. Lúc trước, Đường Đề mạnh mẽ, cứng rắn như vậy mà giờ chỉ qua một trận chiến, liền có cái bộ dạng như thế này, thật sự Việt Cát không thể ngờ tới.

Chỉ là, hắn…

Việt Cát trên mặt lộ ra sự lạnh lẽo.

Chỉ là thấy Khương binh của Chu Nhiễm phần lớn đều đi theo Đường Đề. Tia sát ý mờ nhạtkia đành phải kìm nén xuống.

Có lẽ, đến lúc có thay đổi rồi!

Trong tiểu trại ở mục nguyên Tây Bắc, Hàn Đức dẫn hơn mười người đề phòng cảnh giới.

Người còn lại, đang chìm vào giấc ngủ say sưa.

Rất nhiều người sau khi dừng truy kích, tử khí ở trong lòng đều biến mất không còn hình bóng. Sau khi xuống ngựa, ngay cả động đậy cũng không muốn, lập tức ngã xuống dưới đất, chìm vào giấc ngủ. Đặng Phạm cũng không thể kiên trì hơn, sau khi tiến vào lều lớn, không cả ăn cơm, ngã lăn ra giường, tiếng gáy vang trời đất…Nếu so sánh, tình trạng của Hàn Đức tốt hơn một chút. Trong ba ngày một mình chống đỡ Khương binh ở bãi Phượng Minh, Hàn Đức luôn có thời gian tạm nghỉ.

Tuy rằng cũng mệt vô cùng, cũng rất muốn ngủ, nhưng Hàn Đức vẫn kiên trì, dẫn người đi phòng thủ.

Trời dần tối.

Trên mục nguyên xa xa, xuất hiện một con rồng lửa.

Bàng Thống dẫn một đội binh mã, từ phía sau đuổi tới.

Sau khi đại chiến bắt đầu, y mang theo hơn nghìn người, dọc đường vừa đoạt lại doanh trại, vừa thu nạp tù binh…

Hàn Đức thấy Bàng Thống dẫn người đến, rốt cuộc cũng không thể kiên trì hơn nữa, sau khi tới vấn an Bàng Thống, liền dẫn người về đi ngủ.

Giấc ngủ này một mạch tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Đặng Phạm cả người đau nhức, nhe răng nhếch miệng từ trong đại trướng đi ra.

Chỉ thấy trong doanh trại có một chiếc bát tô lớn, thịt ngựa được cách thủy thơm nức, làm người ta thèm đến nhỏ dãi.

Ba ngày liên tiếp, uống nước lã, ăn lương khô cộng thêm ngủ cả ngày trời, bụng Đặng Phạm sớm đã đói tới mức không chịu nổi.

Y nhanh chóng bước lên phía trước bưng bát thịt ngựa lên rồi ngổi xổm ngay tại đó, giống như sói nhai hổ nuốt mà ăn.

Một lát sau, đám người Hàn Đức cũng tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thịt ngựa, tất thảy đều vây tới.

- Quân sư, sao lại không tiếp tục truy kích?

Đặng Phạm bưng một bát, đi đến bên Bàng Thống, miệng nhồm nhoàm hỏi.

Bàng Thống cười:

- Với tình hinh hiện tại của quân ta, phòng thủ thì được công kích thì không. Vết xe đổ của Đường Đề cần phải cẩn thận. Còn nữa, người Khương lần này tuy rằng thảm bại, nhưng nguyên khí chưa bị thương. Nếu tiếp tục truy đuổi, ngược lại sẽ không ổn…

Tình hình như trước mắt là vừa tốt rồi.

Toàn thắng đồng thời đoạt được vô số đồ quân nhu, lại thêm mấy nghìn tù binh.

Thất bại lần này của Đường Đề, Mã Đằng chắc chắn không dám tiến thêm nửa bước. Tức là sẽ giảm bớt nguy hiểm cho Hồng Trạch, lại nâng cao uy thế quân Hán…Ha ha, chắc lúc này Hữu Học ở nhà đang nóng lòng chờ đợi. Nghiêm Pháp, ta với ngươi cùng đi báo tin cho Hữu Học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.