Tào Tặc

Chương 188: Chương 188: Thảm án (3)






Tào Bằng do dự một chút rồi nói nhỏ:

- Lý Cảnh đã chết.

- Cái gì?

Hôm nay Hám Trạch phải canh dịch trạm nên cũng không đi ra ngoài vì vậy cũng không biết bên ngoài có chuyện gì.

Trên thực tế, người giống như Lý Cảnh bị giết, cho dù y có đi ra ngoài cũng chưa chắc đã biết. Nếu như không phải hôm nay Tào Bằng ngẫu nhiên nghe được trong tửu quán, cũng có ý mua sách thì cũng không để ý. Hám Trạch nhìn Tào Bằng rồi lại nhìn quyển sách trước mặt.

- A Phúc! Số sách này...

- À. Ta mua được từ Lý gia.

Hám Trạch giật mình vội vàng bỏ sách vào trong rương.

- Ngươi sao không nói rõ với ta từ trước?

- Sao vậy?

- Thứ này rất xui.

Hám Trạch nói xong rồi lôi dưới giường ra một cái rương, bên trên có bày một ít lá hương liễu.

- Bình thường ta đặt thứ này ở đây chính là để khỏi xui. Không ngờ hôm nay đúng là phải dùng tới.

Nói xong, Hám Trạch lấy hai cái lá nhúng vào nước rồi rửa tay. Sau đó khóa rương lại rồi y lấy cái là liễu quét mấy cái, sau đó cung kính đặt nó lên trên cái rương.

Làm xong, Hám Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.

- May là ngươi nói sớm, nếu không ta sẽ bị đen đủi. Trước tiên cứ xử lý như vậy, ngày mai ta sẽ đi cầu một ít phù rồi dán lên trên rương. Cần phải ba ngày ba đêm mới có thể loại bỏ hoàn toàn sự xui xẻo.

Con người càng khổ càng tin vào quỷ thần. Vì vậy mà nó tràn ngập trong các loại văn hóa.

Cho nên, đối với hành động của Hám Trạch, Tào Bằng cũng không để ý.

Ánh mắt của hắn nhìn vào một cái cây nhỏ bên cạnh giường Hám Trạch.

Trên cái cây có mấy quả đậu đỏ nhìn rất đẹp.

- A Phúc! Lý Cảnh chết ra sao? Ngày hôm qua ta còn thấy y mặc quần áo chỉnh tề đi rêu rao khắp nơi. Người này cũng không phải là kẻ đoản mệnh mà.

- A! Đệ...

Tào Bằng tỉnh lại liền nói:

- Hôm nay đệ cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói rằng Lý Cảnh chết. Vợ của y bán của cải lấy tiền. Ta biết Hám đại ca thích sách cho nên mới nảy ra ý định tới đó mua. Có điều...

- Có điều làm sao?

- Đệ thấy Lý Cảnh dường như không phải đột tử.

Hám Trạch ngẩn người rồi cười nói:

- A Phúc! Đệ mới có bằng đó tuổi làm sao biết y không phải bị đột tử?

- Đệ đã xem qua thi thể của y. Nhìn bên ngoài cũng không có vấn đề gì. Nhưng đệ để ý thấy bờ môi của y hơi tái, hơn nữa nét mặt cũng rất bình thản. Nếu như đột tử thì phải co giật nhưng từ trên thi thể không thể thấy được sự đau khổ của Lý Cảnh trước khi chết. Đệ thấy...có khả năng y bị trúng độc mà chét. Nhưng không biết là độc dược gì.

- Vậy quan phủ...

- Quan phủ nói y đột tử. Điều này càng làm cho đệ thấy lạ.

Một sơ hở rõ như vậy, ngay cả đệ cũng thấy được vậy mà quan phủ lại làm như không thấy. Hơn nữa... Lý phu nhân dường như cũng không có ý kiến gì, trong lúc thi thể còn chưa an táng đã vội vàng bán gia sản mà trở về quê. Đệ thấy hình như Lý phu nhân bị cảnh cáo cho nên mới vậy. Tóm lại, chuyện này đệ thấy rất lạ nên mới tới đây hỏi.

Hám Trạch trầm ngâm không nói. Sau đó, y ngẩng đầu nói nhỏ:

- A Phúc! Ngươi có tin ta không?

Tào Bằng ngẩn người, gật đầu trả lời:

- Sao Hám đại ca lại nói vậy? Nếu đệ không tin huynh thì sao lai nói nhiều với huynh như vậy?

- Đừng để ý tới chuyện này nữa.

- Tại sao?

- Quan phủ lộ liễu bỏ qua sơ hở đó mà phán định Lý Cảnh đột tử. Thi cốt của Lý Cảnh còn chưa lạnh mà Lý phu nhân vội vàng định bỏ đi. Điều này chắc chắn có gì đó bí ẩn. Nhưng chúng ta không thể nhúng tay vào được. Ta cũng biết ngươi có bản lĩnh nhưng cũng có lúc chúng ta phải giả vờ câm điếc. Ngay cả huyện nha của Ngô huyện mà còn vậy thì chắc chắn có người đứng sau giật dây, chúng ta không thể đối đầu được. Chúng ta chẳng nói có nhiều chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện hay sao? Đừng có để ý tới chuyện này nữa. Nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.

Tào Bằng trở nên trầm mặc. Hắn hoàn toàn thấm thía lời nói của Hám Trạch.

Hắn có thể cảm nhận được ý tốt của Hám Trạch. Kiếp trước cũng từng có người khuyên bảo hắn như vậy nhưng kết quả...hắn không nghe cho nên cả gia đình phải tan nát.

Nghĩ tới đây, Tào Bằng đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.

- Hám đại ca! Đệ mệt rồi.

- Vậy hãy nghỉ tạm đi. Ngày mai chẳng phải ngươi còn đi với Tuân tiên sinh tới Hoa đình hay sao? Ngủ sớm một chút đi. Nếu có chuyện gì ta sẽ nói cho ngươi biết.

Tào Bằng gật đầu bước đi.

Nhìn bóng lưng Tào Bằng, Hám Trạch đứng ở cửa một lúc lâu mới thở dài rồi quay vào phòng.

Hồng đậu sanh nam quốc, xuân lai kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư. (1)

Hoàng Nguyệt Anh thả tấm lụa trắng trong tay, cầm lấy cái vòng tay được làm từ đậu đỏ mà hai gò má ửng hồng, nở nụ cười hạnh phúc.

Cái xuyến đeo tay dùng lụa trắng bọc lại được Cam Ninh lén chuyển cho nàng lúc sáng sớm. Nghe nói cái vòng đeo tay này do Tào Bằng thức cả đêm để làm. Bài thơ trên tấm lụa trắng cũng là của hắn. Hoàng Nguyệt Anh áp tấm lụa lên mặt, nét mặt không giấu được sự thơ ngây. "Thử vật tối tương tư" đây cũng là thứ mà a Phúc biểu lộ tình cảm của mình.

- A Sửu! Con đang làm gì vậy?

Một âm thanh chợt vang lên sau lưng Hoàng Nguyệt Anh.

Hoàng Nguyệt Anh lập tức tỉnh táo vội vàng đứng dậy rồi dấu tấm lục trắng sau lưng.

- Cha! Sao người lại tới đây?

- Ta tới đây lâu rồi chỉ thấy ngươi ngồi đó cười ngây ngô thôi.

Nét mặt của Hoàng Thừa Ngạn âm trầm không hề có lấy một chút tươi cười. Trên thực tế gần đây nét mặt của lão vẫn như vậy. Ở ngoài thì mỗi ngày lão ngồi với Cát Đức Nho tham thảo Hoàng lão thuật không chú ý tới Hoàng Nguyệt Anh. Nhưng trong bóng tối thì Hoàng Thừa Ngạn không hề lơi lỏng đối với nàng. Nhìn Hoàng Nguyệt Anh ngày nào cũng vui vẻ ra ngoài rồi trở về, trong lòng Hoàng Thừa Ngạn rất khó chịu.

Có cha mẹ nào mà không hy vọng con mình được tốt?

Nhưng vấn đề là...

Quan điểm môn đăng hộ đối của Hoàng Thừa Ngạn rất mạnh. Hoàng thị ở Giang Hạ là một gia tộc danh giá ở Kinh Tương, nếu Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng kết hợp sẽ khiến cho nhiều người nhạo báng. Về điểm này Hoàng Thừa Ngạn cũng đứng cùng chiến tuyến với Hoàng Xạ. Lão đương nhiên hy vọng con gái mình hạnh phúc nhưng cũng phải xét tới thể diện của dòng họ.

Nếu Tào Bằng xuất thân từ một dòng họ lớn thì Hoàng Thừa Ngạn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chỉ có điều hắn chỉ là một tên dân đen ở núi Trung Dương vì vậy mà Hoàng Thừa Ngạn không thể chấp nhận được.

- Con đeo cái gì trên tay?

Hoàng Thừa Ngạn lập tức phát hiện ra cái vòng đeo tay bằng đậu đỏ của Hoàng Nguyệt Anh. Đồng thời lão cũng nhìn thấy tấm lụa trắng mà nàng giấu sau lưng.

- A...đây là vòng đeo tay.

- Cầm trong tay cái gì?

- .......

- Lại là do Tào Bằng tặng cho ngươi sao?

- Vâng.

Hoàng Nguyệt Anh thả tay xuống rồi trả lời. Có điều nàng lập tức phản ứng lại:

- Phụ thân! Thật ra tài học của a Phúc rất tốt. Lúc trước chẳng phải người cũng khen ngợi hắn sao? Thơ của hắn cũng rất xuất sắc. Lúc trước y còn làm một bài thơ thất ngôn ở Chấn Trạch, ngay cả Trương Tử Bố cũng phải khen ngợi.

- Cha! A Phúc là người tốt. Tại sao người lại luôn để ý tới hắn? Như vậy không hay...

- Phải không?

Hoàng Nguyệt Anh vội vàng cầm tấm lụa trắng đưa cho Hoàng Thừa Ngạn:

- Đây là bài thơ ngũ ngôn mà hắn vừa mới làm.

"Hồng đậu sanh nam quốc, xuân lai kỷ chi... ..." Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư?"

Hoàng Thừa Ngạn đọc bài thơ trên tấm lụa trắng, trong mắt có chút phức tạp. Sau đó lão khẽ thở dài:

-A Sửu! Không phải là cha cố chấp. Nhưng thật sự rằng Tào Bằng và đường huynh của con có mối hận hủy nhà. Nếu con mà đi cùng với hắn thì rất khó. Cha không phủ nhận bài thơ ngũ ngôn này nhưng cũng không thể làm được chuyện gì. Cha vẫn nói câu đó...không đồng ý chuyện của con và hắn... Ngày mai! Ngày mai chúng ta phải đi. Lần này con đã làm....một chuyện hoàn toàn sai.

- Cái gì?

Hoàng Nguyệt Anh nghe thấy vậy thì sợ hãi.

- Phụ thân! Chẳng phải người nói một thời gian nữa mới đi sao?

- Ta thay đổi quyết định.

- Nhưng hiện giờ a Phúc không có ở Ngô huyện. Còn muốn nói lời từ biệt với hắn mới được. Cha...

- Đừng có nói nhiều...ý ta đã quyết. - Hoàng Thừa Ngạn đột nhiên nổi giận mà quát lớn. Nhìn nét mặt cầu khẩn của con giá, lão cũng cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên nhìn tấm lụa trắng trong tay, Hoàng Thừa Ngạn cũng biết lần này mình phải cứng rắn mới được.

Hiển nhiên là tình cảm của Hoàng Nguyệt Anh đã rất sâu, nếu tiếp tục ở lại Ngô huyện thì sớm muộn gì cũng có tai hoạ. Vì hạnh phúc của Nguyệt Anh đồng thời cũng vì thể diện của Hoàng thị, Hoàng Thừa Ngạn biết rằng mình không được mềm lòng.

- Từ hôm nay trở đi, con không được bước một nửa bước ra khỏi cái viện này.

- Người đâu! Nhanh tới đây cho ta... Tuyệt đối không được cho tiểu thư ra ngoài. Ta đi từ biệt huynh trưởng, tới trời tối chúng ta sẽ đi.

(1): Theo truyền thuyết, Hồng đậu trở thành tín vật của tình yêu bắt nguồn từ câu chuyện tình chung thủy: “Ngày xưa, có đôi vợ chồng vừa lấy nhau thì người chồng phải tòng quân đi chinh chiến chốn sa trường. Người vợ ngày ngày đứng tựa cửa mỏi mắt mong đợi chồng về. Cô càng mòn mỏi đợi chờ thì bóng dáng người chồng càng chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, người thiếu phụ chờ đợi và hy vọng trong những giọt nước mắt. Cho đến khi những giọt lệ của cô trở thành những giọt máu nhỏ xuống đất. Từ mảnh đất ấy, cây hồng đậu được sinh ra”.

Hồng đậu được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. Cũng từ đó, Hồng đậu trở thành tín vật tình yêu của người Trung Quốc. Sau này Hồng đậu càng nổi tiếng hơn nữa nhờ bài thơ “Tương tư” của nhà thơ Vương Duy (701 – 761) đời Đường.

Hồng đậu sinh nam quốc

Xuân lai phát kỷ chi

Nguyện quân đa thái biệt

Thử vật tối tương tư.

Nước nam sinh đậu đỏ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình

(Người dịch: Hải Đà)

Hồng đậu ban đầu là để tượng trưng cho sự thương nhớ, tương tư dần dần nó trở thành tín vật của tình yêu. Nhờ hồng đậu người ta gửi gắm tình yêu đến đối phương. Vào mỗi độ xuân về đôi lứa yêu nhau lại dành tặng nhau những hạt hồng đậu để tượng trưng cho tình yêu của mình. Cũng có khi thương nhớ, người ta lại nghĩ đến hồng đậu, lại muốn cùng nhau đi nhặt hồng đậu để nếm thử cảm giác tương tư.

Hoàng Thừa Ngạn đối với chuyện này thấy phải giải quyết thật nhanh chóng. Chuyện tình của Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh giống như một cây châm trong lòng khiến cho lão rất khó chịu.

Vốn lão định khoảng hai ngày nữa mới đi. Nhưng khi nhìn thấy bài thơ trên tấm lụa trắng, Hoàng Thừa Ngạn biết rằng nếu không đi thì chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Vì vậy mà lão hạ quyết tâm, không để ý tới Hoàng Nguyệt Anh...phải nhanh chóng rời đi. Vừa đi lão vừa suy nghĩ, "trước đây Đức Công từng giới thiệu tên tiểu tử nhà Gia Cát với ta. Nhà Gia Cát mặc dù không được như trước nhưng dù sao cũng là một gia tộc lớn ở Lang gia...cũng không tới mức quá mất mặt. Ừm... Sau khi trở về phải nói với Đức Công một câu. Nếu có thể thì nhanh chóng quyết định hôn sự này, không để cho Nguyệt Anh suy nghĩ miên man, dẫn tới đêm dài lắm mộng. Ừm..." Hoàng Thừa Ngạn theo bản năng nắm chặt tấm lụa trắng trong tay.

Hoàng Nguyệt Anh giống như người mất hồn đứng ngây người trong viện mà không biết phải làm thế nào.

- Tỷ! Về phòng thu dọn một chút đi.

Một thị tỳ bước tới nhẹ giọng khuyên bảo. Vốn nàng có ý tốt nhưng nào biết Nguyệt Anh lại đang tức giận.

- Tránh ra. Chuyện của ta không cần ngươi phải quan tâm.

Dứt lời, Nguyệt Anh đùng đùng đi về phòng. Sau khi bước qua cánh cửa, nàng đóng cửa lại để mặc thị tỳ ở bên ngoài.

Thời tiết hôm nay thật sự là tốt.

Trong Lục gia trang ở Hoa Đình giăng đèn kết hoa, tràn ngập một bầu không khí vui tươi.

Tào Bằng và Hạ Hầu Lan theo Tuân Diễn tới Lục gia trang. Lục Tốn hết sức nhiệt tình ra ngoài nghênh đón đồng thời cũng cho người sắp xếp cho họ được thỏa đáng.

Có thể thấy được Lục Tốn đang hết sức bận rộn. Chẳng những y phải làm chú rể mà còn đồng thời đảm nhiệm vai trò gia chủ của Lục gia. Lục thị ở Hoa Đình không còn được như trước. Trước đây, Lục thì có nhiều thế hệ làm quan. Lục Tiêm làm Hoàng môn thị lang, Lục Tuấn là Đô Úy tây bộ, Lục Khang là thái thú Lư giang. Còn hiện tại cả Lục gia không có một ai làm quan.

Điều đó khiến cho Lục Tốn phải hạ thấp mình xuống lấy thân phận của vãn bối mà làm những việc của người già.

Nhìn Lục Tốn thành thục thu xếp mọi việc, Tào Bằng thầm cảm khái. Nếu như trong nhà không có sự thay đổi lớn như vậy thì cũng không tới lượt một đứa bé mới mười lăm tuổi phải làm những chuyện như vậy. Nếu như không phải gánh vác những việc đó sớm thì tương lai của Lục Tốn cũng chẳng quá mức rực rỡ.

Tào Bằng vừa có chút hâm mộ lại vừa cảm thấy may mắn. Hắn hâm mộ phong độ của Lục Tốn thong dong tự nhiên, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì mình không có cái kinh nghiệm giống như của Lục Tốn.

Cực khổ có thể tôi luyện được con người. Nhưng nếu không vì bất đắc dĩ thì có ai muốn hứng chịu nỗi khổ đó?

Tào Bằng đi theo sau Tuân Diễn đồng thời vô cùng cảm khái.

Đột Nhiên... Tào Bằng nhìn thấy ở một cái góc cách đó không xa có một thiếu nữ vận bạch y đang im lặng đứng đó.

Bên cạnh nàng không có người nào giống như tự cô lập mình ra một khoảng cách cả nghìn dặm với mọi người.

Tào Bằng mới nhìn đã nhận ra cô gái đó chính là người hắn gặp đánh đàn trong hoa viên của Lục gia trang.

- Tiên sinh! Cô gái kia là ai?

Tuân Diễn nhìn theo ngón tay của Tào Bằng rồi lắc đầu.

- Không rõ lắm. Có điều nhìn cách ăn mặc của cô ấy chắc là người họ Lục. Bá Ngôn có hai huynh đệ...không nghe nói có tỷ muội. Ừm...có thể là người của Bắc phòng.

Bắc phòng chính là người nhà Lục Khang. Tào Bằng giật mình rồi gật đầu.

Đối với thiếu nữ áo trắng, không biết tại sao Tào Bằng cứ có cảm giác khác lạ. Có lẽ đêm hôm đó khi nàng quay đầu lại nhìn đã để lại cho hắn một ấn tượng sâu, hoặc có thể là do tiếng đàn của nàng khiến cho tim hắn đập nhanh. Nhưng nói tóm lại thì hắn vẫn có một cái cảm giác khác lạ.

Ánh mắt của thiếu nữ vẫn nhìn về phía Lục Tốn. Một lúc sau, nàng cười rồi rời đi.

Bởi vì ngày hôm sau Lục Tốn phải lo đón dâu cho nên trời vẫn còn sớm y đã đi nghỉ tạm. Nằm trong gian phòng, Tào Bằng cũng không biết tại sao nhưng tóm lại hắn lại bị mất ngủ. Nằm một lúc, Tào Bằng xoay người ngồi dậy rồi đi ra khỏi phòng.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà một lần nữa hắn lại đi tới hoa viên. Những cây dây leo buông rủ xuống dưới cái đình đã nở hoa khiến cho nó càng thêm sáng lạn.

Dưới ánh trăng những đóa hoa màu tím theo gió càng thêm lung linh. Mùi thơm của hoa khiến cho Tào Bằng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Hắn đứng ở dưới một bông hoa, bất động rất lâu. Cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra được tại sao cảm thấy quen thuộc với cái mùi hương này. Tào Bằng vội vã quay về phòng, đánh thức Hạ Hầu Lan dậy.

- Tử U!...có chuyện muốn hỏi ngươi.

- Chuyện gì?

Hạ Hầu Lan đang ngái ngủ liền ngáp một cái rồi hỏi:

- Có chuyện gì....không để tới sáng rồi nói hay sao? Ta đang mệt.

- Không được! Chuyện này phải nói ngay bây giờ...nó liên quan tới mạng người.

- Được rồi! Được rồi! Ngươi hỏi đi.

- Ngươi có còn nhớ tới cái tên ở Đan Đồ không?

- Tất nhiên là nhớ rõ. - Hạ Hầu Lan gãi đầu rồi ngơ ngác hỏi:

- Chẳng phải y tới Hải Tây sao? Đêm hôm đó...ta ở trong phòng với y rồi nói chuyện rất nhiều. Làm sao...tên đó xảy ra chuyện gì? Không thể như vậy....làm sao mà ngươi biết hắn xảy ra chuyện?

- Ai nói với ngươi là hắn xảy ra chuyện...

- Chẳng phải ngươi vừa nói có liên quan tới mạng người hay..

Tào Bằng dở khóc dở cười rồi khoát tay:

- Không phải chuyện đó... Ta muốn hỏi ngươi rằng Khắc Địch có nói với người khi hắn ở Ngô huyện có tới ăn trộm một gia đình. Gia đình đó ở đâu?

- Cái này...dường như có nhắc qua. Nhưng ta không nhớ lắm.

- Tại sao ngươi lại không nhớ? Nhanh lên...nhớ lại đi.

Hạ Hầu Lan nhíu mày cố gắng nhớ lại rồi mới nói nhỏ:

- Ta nhỉ nhớ rằng La Khắc Địch có nói gia đình bị y ăn trộm là từ nơi khác đến. Dường như họ....ta không nhớ ra được. Hình như là họ...

- Lý!

- A! Đúng rồi. Là họ Lý.

- Tên là Lý Cảnh?

- Chuyện này ta cũng không nhớ rõ lắm.

Tào Bằng đi đi lại lại trong phòng khiến cho Hạ Hầu Lan ngơ ngác. Có điều y cũng biết Tào Bằng hỏi mình như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng. Vì vậy y cũng không lên tiếng chỉ nhìn Tào Bằng đi đi lại lại trong phòng.

- Đúng rồi! Cái tay nải của ta đâu?

- Ta đặt trên kệ.

Hạ Hầu Lan vừa nói rồi đi tới bên kệ lấy một cái tay nải bằng vải đen.

Tào Bằng đón lấy cái tay nải rồi mở ra. Hạ Hầu Lan thì khêu ngọn đèn lên sau đó nhìn Tào Bằng lấy trong tay nải ra một cái hộp sơn đen. Do hành lý của Tào Bằng cũng không có nhiều lắm nên gần như lúc nào cũng mang theo người. Hắn mở cái hộp ra thì bên trong chỉ có hai chồng giấy, một chồng màu tím nhạt còn một chồng màu xanh. Đặt hai tấm giấy song song trên giường, Tào Bằng hít một hơi thật sâu:

- Đây là cái hộp mà La Khắc Địch ăn trộm dược.

Hạ Hầu Lan chỉ vào cái tấm giấy màu tím mà hỏi.

- Quan quan thư cưu tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.

Tào Bằng nhìn hai tờ giấy chằm chằm rồi đột nhiên quay đầu hỏi Tử U có thấy gì không.

- Không thấy gì cả.

- Đều cùng là một loại giấy có ký hiệu độc đáo. Giấy màu tìm chắc là do tay con gái viết nên. Còn giấy màu lục phải là...

Tào Bằng đột nhiên lắc đầu rồi lẩm bẩm:

- Không đúng. Không phải như vậy.

Hạ Hầu Lan ngạc nhiên hỏi:

- Không đúng cái gì?

Tào Bằng khoát tay áo ý bảo ngươi đừng nói để cho ta nghĩ.

- Ta thấy hai tờ giấy này có một sự liên hệ nào đó với nhau. Nhưng ta không thể nghĩ ra ngay được. Tử U! Ngươi cứ đi ngủ trước đi. Ta ngồi yên lặng một chút, ngươi đừng có hỏi ta.

Bị Tào Bằng nói, khiến cho đầu óc Hạ Hầu Lan càng ngu thêm. Có điều Hạ Hầu Lan cũng không ngồi bên Tào Bằng. Thời gian trôi qua, do cả ngày đánh xe nên mệt mỏi, lại bị Tào Bằng gọi dậy, Hạ Hầu Lan không chịu nổi nữa liền chìm vào giấc ngủ. Cho tới khi ánh nắng chiếu vào trong phòng, Hạ Hầu Lan mới bừng tỉnh thì thấy Tào Bằng đang ngả vào giường mà ngủ. Còn hai tờ giấy thì đặt trên giường.

- A Phúc! Tỉnh dậy.

Tào Bằng mở mắt rồi ngồi phắt dậy.

- Mấy giờ ròi?

- Sắp tới giờ Mão rồi. Hay là ngươi cứ ngủ một lúc nữa để ta đi gọi tiên sinh.

- Thôi.

Tào Bằng khoát tay rồi đứng dậy vươn vai.

- Có tìm được gì không?

Tào Bằng cười nói:

- Có... Nhưng trong lúc đầu óc không tỉnh táo thì không cần phải suy nghĩ nếu không càng dễ mắc sai lầm.

- Sau đó thì sao?

- Không có.

Hạ Hầu Lan dở khóc dở cười nhìn Tào Bằng:

- Cả đêm qua mà ngươi chỉ hiểu ra được điều đó?

- Còn cái gì nữa?

Tào Bằng thu hai tờ giấy lại rồi vươn người sau đó nói Hạ Hầu Lan đi gọi tiên sinh dậy.

Sáng sớm, khi mặt trời mới lên, Lục Tôn mặc một bộ hỉ phục cưỡi con ngựa trắng, trên cổ ngựa có buộc một sợi dây màu đỏ. Đội ngũ đón dây từ sáng sớm đã tập kết ở cửa của Lục gia trang. Lục Tốn dưới sự chúc phúc của bằng hữu từ từ dẫn đội ngũ rời khỏi. Tuân Diễn cũng chỉ là khách nên không theo đón dâu mà ở lại Lục gia trang.

Tào Bằng thì đứng yên trong đám đông mà nhìn chăm chú một người. Hôm qua thiếu nữ mặc một bộ trang phục màu trắng, còn hôm nay lại đổ một bộ quần áo màu đỏ thấm. nàng đứng dưới gốc cây hòe nhìn giống như một ngọn lửa sắp tắt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.