Tào Tặc

Chương 145: Chương 145: Thiên cổ hồng nhan






Tào Bằng vội vã đi ra khỏi đình, vừa định ra khỏi cổng vòm đã nghe bên ngoài vang lên một tiếng nói.

-Tiểu nương, con không muốn luyện đàn gì hết.

- Con bé này, cả ngày cứ động võ suốt, làm sao mà tốt được hả! Nương ngươi để ngươi học đàn cũng là muốn tốt cho ngươi thôi…

-Con không cần học đàn. Con muốn học cờ như Nhi tỷ tỷ ấy, luyện một thân võ nghệ thật tốt nữa, tương lai có thể theo cha ra trận giết địch.

-Không được!

-Tiểu…

-Linh hầu, ngươi đừng có trách ta. Phu nhân đã dặn dò rồi, ngươi không tránh được đâu. Còn nữa, ngươi là nữ nhân, không học cầm kỳ thi họa, lại cứ động võ suốt. Chuyện này nếu đồn ra ngoài chẳng phải là bị người ta chê cười sao.

-Con không muốn lấy chồng!

Giọng nói của nàng hồn nhiên vang lên, trận tranh cãi càng thêm ầm ĩ.

-Muốn lấy con thì chỉ cần là người có thể lợi hại như cha là được.

-Linh hầu, không được hồ đồ.

-Con không có hồ đồ…

Giọng nói càng lúc càng đến gần, dĩ nhiên người đã vào đến vườn.

Tào Bằng thoáng tức giận. Nếu bị phát hiện, hắn có nhảy xuống sông cũng không nói rõ nổi. Cái khó ló cái khôn, Tào Bằng thấy cửa một sương phòng bên cạnh khép hờ, liền vội vã bước tới, xông lên cửa hiên, giơ tay giật cửa phòng, lách người vào trong. Đứng ở cửa, hắn thở phào một cái, chỉ mong rằng mấy nữ nhân này đừng ở đây lâu quá. Hắn xoay người, nhưng chợt lại ngây người.

Trong gian phòng trống trải đó có một cái lò sưởi chừng một thước vuông. Bên trong lò, lửa than cháy đỏ rực, cả gian phòng cực kỳ ấm áp. Giữa gian phòng có đặt một thùng tròn, cái thùng rất lớn, cao chừng một thước, chiều dài ba thước, bên trong đổ đầy nước nóng. Hơi nước nghi ngút bay lên khắp phòng… Trên mặt nước là một lớp cánh hoa bồng bềnh, hương thơm dìu dịu.

Tào Bằng cho dù là kẻ ngốc cũng có thể biết được gian phòng này dùng để làm gì.

Phòng tắm!

Đây là một gian phòng tắm!

Tào Bằng vừa nhận ra đã toát mồ hôi lạnh, lách người định ra ngoài. Vạn nhất nhỡ có người đến tắm thì dù không có chuyện cũng thành có chuyện. Thế nhưng tay hắn vừa đặt lên cửa, còn chưa kịp mở ra, Tào Bằng đã giật mình khi thấy mấy nữ nhân đang bước vào tiểu viện vắng lặng này. Tào Bằng sợ đến nỗi vội vã buông tay, nhìn khắp một lượt phòng tắm. Tim hắn đập thình thịch, mồ hôi trên trán tuôn từng giọt, từng giọt, có điều không phải vì nóng mà hắn đổ mồ hôi, mà là mồ hôi lạnh…

-Tiểu nương, con đói bụng.

-Luyện đàn xong đã rồi mẫu thân sẽ đích thân đi làm đồ ăn cho con.

-Nhưng…

-Linh hầu, con đừng làm loạn nữa!

Một giọng nói ôn nhu loáng thoáng truyền vào gian phòng:

- Nương biết con không thích những việc này, nhưng con cũng phải nghĩ cho cha con chứ. Những năm gần đây, cha con đã phải bôn ba ngược xuôi, tiêu tốn bao tâm tư. Hôm nay, cuối cùng cha con đã có nơi đặt chân rồi. Cha con mong muốn có thể tìm một nhà tốt cho con, tương lai con còn có thể dựa vào đó. Chí ít con cũng đừng làm uổng phí tâm tư của cha con .

-Con…

Giọng nói ngây thơ kia trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng vang lên:

- Mẹ! Con sẽ luyện một đoạn nhỏ, được không?

-Được!

-Vậy người dạy con đi.

Ngoài phòng vang lên tiếng đàn du dương, như than khóc như sầu não. Nhưng Tào Bằng đứng trong phòng chẳng khác nào đang bị lửa thiêu đốt, hắn không biết làm sao mà nhiệt độ trong lò sưởi kia càng lúc càng tăng lên, hơn nữa hơi nước trong không trung khiến y phục của Tào Bằng chẳng mấy chốc đã ướt đẫm! Hắn giờ chỉ mong nữ nhân bên ngoài nhanh chóng đàn xong, nhanh nhanh đi đi.

Nhưng chuyện trên đời này thường không như mong muốn. Tiếng đàn vừa dừng lại, giọng nói ngây thơ kia lần nữa đã lại vang lên:

-Tiểu nương, người đàn thật hay quá. Tiểu nương, người muốn đi đâu thế?

-Ta đi tắm rửa một chút. Con ở đây chịu khó luyện đàn đi. Chờ lát nữa nương sẽ làm đồ ăn ngon cho con. Nếu không luyện chăm chỉ, con sẽ không được ăn nữa.

Tắm ư?!

Tào Bằng suýt nữa ngất xỉu.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần…

Cánh cửa mở ra.

Một bóng người thướt tha đi tới.

Sương mù tràn ngập khắp nơi khiến cho tầm mắt có chút mơ hồ. Sau khi thiếu nữ cùng với hai nữ tỳ đi vào trong liền đóng cửa phòng lại.

Góc phòng tắm có một bức bình phong được làm bằng gỗ có điêu khắc, được sơn màu nâu, nói chung là hòa hợp với căn phòng tắm. Trên bức bình phong có vẽ một bức cung nữ đồ nhìn chẳng khác gì người sống. Tào Bằng cũng không nhận ra một chút manh mối. Vào lúc này hắn chỉ ẩn sau tấm bình phong đó.

Cái lò sưởi bên cạnh đang bốc lên hừng hực.

Rúc vào trong góc này, Tào Bằng giống như bị đặt lên lò than mà thiêu. Tào Bằng vừa mắng thầm trong lòng vừa âm thầm chờ đợi, đồng thời cầu nguyện cho không bị lộ. Nơi này là phủ đệ của Lã Bố. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì chắc chắn bị Lã Bố xé xác. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, không để cho bản thân bị kích thích.

Chợt có một cái áo được vắt lên giống như có người đang cởi quần áo. Đồng thời còn có tiếng nước ào ào...

- Phu nhân! Nước được rồi...

- Ừ!

Âm thanh dịu dàng vang lên khiến cho người ta say đắm.

Tào Bằng không khỏi nuốt nước bọt, thầm kêu khổ. Nhưng càng sợ thì chuyện đó lại càng diễn ra. Trong lúc Tào Bằng đang cố gắng bình tĩnh thì chợt thấy trước mặt tối sầm rồi có quần áo phủ lên đầu hắn. Tào Bằng biết đối phương đã cởi quần áo rồi thuận tay khoác lên trên bình phong. Một mùi hương thơm giống như hoa lan, xen lẫn với mùi cơ thể của nữ nhân bay vào trong mũi Tào Bằng khiến cho hắn ngây người.

- Các ngươi đi ra trước đi.

Âm thanh dịu dàng đó lại vang lên, nhưng khi đập vào tai Tào Bằng lại càng thêm hấp dẫn.

- Vâng!

Hai tỳ nữ cung kính trả lời.

- Đúng rồi! Một lát nữa bảo Kỳ nhi tới đây.

- Vâng thưa phu nhân.

Ngay sau đó cánh cửa vang lên một tiếng kẹt rồi khép lại. Tiếng guốc gỗ dẫm lên sàn nhà ướt phát ra những tiếng lẹp bẹp. Rồi sau đó có tiếng nước vang lên, chắc là đối phương đã vào trong thùng tắm. Tào Bằng cố gắng bình tĩnh, từ từ đẩy đám quần áo trên đầu ra.

Hắn vừa gạt chỗ quần áo vừa âm thầm suy nghĩ.

"Là ai hãm hại ta?"

Có điều đối với tình hình trước mắt thì người nào hãm hại hắn cũng chưa phải là vấn đề quá quan trọng. Điều cần nhất lúc này là làm sao hắn có thể ra khỏi nơi này. Nếu còn ở thêm nơi này một phút nào sẽ càng nguy hiểm thêm phút đó. Tào Bằng tin rằng người hãm hại hắn cũng không dừng tay lại một cách dễ dàng. Đã lừa được hắn tới nơi này thì nhất định vẫn còn có chiêu tiếp theo. Một khi bị người ta phát hiện thì mạng hắn khó giữ được.

"Nếu ta biết là ai hại ta thì nhất định không buông tha cho hắn!"

Tào Bằng đang suy nghĩ, chợt nghe bên tai có một tiếng động vang lên rồi chiếc bình phong đổ xuống. Cũng là do hắn hơi nôn nóng nên khi gạt quần áo vô tình động vào bức bình phong. Cái bình phong vừa mới đổ xuống thì hắn cũng lập tức lộ diện.

Một vị phu nhân còn chưa tới ba mươi đang ngồi trong thùng tắm. Tuy nhiên trên vai của nàng vẫn có phủ một tấm lụa mỏng. Tấm sa dính sát vào làn da trắng nõn nà, quàng từ sau cổ ra trước ngực. Trên gò ngực sữa trắng như tuyết có mấy hạt nước đang chảy xuống Hai gò bồng đào ngâm một nửa trong nước, dưới tấm lụa mỏng vẫn có thể nhìn thấy một màu hồng.

Mỹ phụ hoảng sợ theo bản năng thét lên một tiếng.

Tào Bằng sợ tới mức vội vàng đặt ngón tay lên môi, rồi thở dài mà quay mặt đi.

- Phu nhân! Có chuyện gì vậy?

- Không có việc gì.

Mỹ phụ hơi do dự một chút rồi trả lời:

- Chỉ vô ý bị trượt, không có gì đâu. Các ngươi cứ ở bên ngoài trông chừng là được rồi.

- Vâng.

Âm thanh của tỳ nữ vang lên rồi im lặng.

- Ngươi là ai?

Mỹ phụ nhân hơi chìm người xuống một chút.

- Tại hạ...tại hạ cũng là người bị hại, thực không có ý định mạo phạm phu nhân.

- Ngươi quay đầu lại.

Tào Bằng chần chừ một chút rồi quay người lại. Nhưng hắn cũng không dám nhìn đối phương, mà chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Có điều cái thùng gỗ kia cũng không cao lắm nên hắn đứng bên cạnh, cúi đầu vẫn có thẻ nhìn thấy những đóa hoa trong thùng, cùng với làn da trắng muốt. Hai bàn tay của mỹ phụ che trước ngực, đồng thời kéo chặt tấm lụa mỏng.

- Tại sao ngươi lại ở đây?

- Ta...

Tào Bằng do dự một chút rồi quyết định nói sự thật. Hắn hít một hơi thật sâu rồi xoay người dựng tấm bình phong lên và nhặt quần áo vắt lên trên đó.

- Tại hạ là binh tào Hải Tây, phụng mệnh tới chúc mừng quân hầu. Trong yến tiệc chợt có một tỳ nữ tới tìm, nói có vị công tử muốn gặp ta. Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều liền đi theo tỳ nữ đó tới đây. Khi tới ngoài cửa thì tỳ nữ đó công tử đang ở trong này chờ, bảo ta vào đây. Nhưng sau khi ta đi vào thì thấy có gì đó không ổn. Đang định bỏ đi thì đúng lúc phu nhân tới. Ta sợ bị hiểu nhầm cho nên mới... Ôi! Tại hạ cũng không cố ý.

- Binh tào Hải Tây?

Mỹ phụ hơi nhíu mày.

- Ngươi chính là thiếu niên đã đánh với quân hầu trên đường vào ngày hôm qua?

- A...đúng vậy.

- Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy thì ta tin?

- Chuyện này hoàn toàn chính xác. Nếu có nối dối thì thiên lôi đánh chết.

- Vậy ta hỏi ngươi, tỳ nữ đưa ngươi tới đây trông như thế nào? Có gì đặc biệt không?

Tào Bằng gãi gãi đầu:

- Hình dạng như thế nào thì ta cũng không để ý. Có điều ta đi sau tỳ nữ cảm thấy dường như có hơi bị thọt.

- Cái gì?

- Mặc dù cô ta cố tình che giấu nhưng vẫn có thể nhận ra được.

- Chết tiệt. - Mỹ phụ đột nhiên mắng nhỏ. Nàng đột nhiên giơ tay, hất một vốc nước lên mặt Tào Bằng.

- Tiểu tử! Còn nhìn?

Cặp chân kia thật sự là đẹp. Chỉ thêm một chút thì mập mà bớt một chút thì gầy. Làn da nhẵn nhụi ẩn hiện trong nước lại càng thêm hấp dẫn.

Tào Bằng cúi đầu nhìn không nhìn mà xem không xem... Bị hất cho vốc nước vào mặt, hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.

Nhìn nét mặt hắn nhăn nhó, mỹ phụ nhân thật ra cũng tin lý do của hắn. Nhưng vấn đề là làm sao đưa hắn ra khỏi đây. Ngoài phòng có người hầu, Tào Bằng không thể ra ngoài được. Nếu không để người ta nhìn thấy thì từ không có chuyện gì lại biến thành có.

- Ngươi quay người lại. - Mỹ phụ nhân nghĩ nghĩ rồi nói với Tào Bằng.

Tào Bằng lên tiếng rồi vội vàng xoay người. Sau lưng tiếng nước ào một cái, chắc là mỹ phụ nhân đứng dậy.

- Quân hầu tới.

Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng hô. Tào Bằng nghe thấy vậy liền biến sắc mà mỹ phụ nhân cũng thế.

- Cái âm mưu này thật cay độc.

Mỹ phụ nhân cắn đôi môi đỏ mọng mà hơi bối rối. Có điều phu nhân này rõ ràng là người đã từng trải qua sóng gió liền nhanh chóng tỉnh táo.

- Phụ thân! Sao người lại đến đây?

- Vừa rồi Lữ Cát phái người tới nói cho ta biết trong nhà có kẻ trộm, dường như chạy tới đây....cho nên ta tới đây xem.

- Kẻ trộm? - Âm thanh ngây thơ kia lại vang lên:

- Kẻ trộm ở đây? Phụ thân! Con ở đây luyện cầm không thấy có kẻ trộm nào cả.

- A? - Lã Bố im lặng một chút rồi hỏi:

- Mẹ con đâu?

- Mẹ đang tắm, còn nói chút nữa sẽ làm đồ ăn cho con.

Nơi hành lang vọng vào tiếng bước chân. Mỹ phụ nhân thấy Tào Bằng vẫn còn đứng đó thì nóng nảy:

- Tại sao ngươi còn đứng đó? Mau trốn đi.

- Trốn làm sao?

- Ngươi...

Mỹ phụ ngẩn người, nhìn cái bình phong duy nhất trong phòng, khẽ cắn môi rồi kêu lên:

- Ngươi mau vào đi.

- Vào đâu chứ?

- Tất nhiên là trong thùng.

- Cái gì?

Tào Bằng hoảng sợ nhưng tiếng bước chân càng lúc càng tới gần khiến cho hắn không còn thời gian lo nghĩ nữa. Hắn quyết tâm, nhấc chân bước vào trong cái thùng gỗ, rồi sau đó hít một hơi thật sâu mà chìm xuống dưới nước. Thân mình của Tào Bằng còn chưa chìm hẳn vào trong nước, mỹ phụ nhân đã nắm một đống hoa ở bên cạnh rải lên mặt nước rồi sau đó cầm tấm lụa mỏng phủ lên trên, còn mình thì trầm người mà ngồi xuống. Đúng lúc này, cảnh cửa cũng mở a.

- Tú nhi!

- Quân hầu.

Khi Lữ Bố bước vào phòng, mỹ phụ đã hoàn toàn bình tĩnh. Nàng nghiêng đầu, nhẹ nhàng giãn người, trượt nhẹ qua ngực Tào Bằng. Mùi hương thơm cùng với làn da mềm mại khiến cho Tào Bằng suýt nữa thì không thở được.

- Nàng không sao chứ?

- Thiếp có thể làm sao?

- Ừm... - Lã Bố nhìn quanh phòng thấy không có điểm gì khả nghi liền bước tới bên cạnh thùng tắm.

- Vừa rồi Lữ Cát nói cho ta biết hình như có trộm lẻn tới nơi này. Ta thấy không yên tâm cho nên đến xem.

Thân hình Lã Bố cao hai thước đứng trong phòng liền có thể thấy hết. Ngay cả sau tấm bình phong cũng có thể nhìn thấy. Không thấy có gì khả nghi, Lã Bố mới thở phào, nói nhẹ nhàng:

- Tú nhi! Nàng phải để ý mới được.

Mỹ phụ mỉm cười:

- Đây là phủ của Ôn Hầu, có quân hầu ở đây thì còn ai dám tới?

- Đúng thế! Đúng thế.

Ngoài cửa chợt có một thiếu nữ xuất hiện.

- Phụ thân yên tâm. Có con gái ở đây bảo vệ mẹ thì kẻ trộm làm sao tới đây được?

Lã Bố nghe thấy vậy thì cười ha hả.

- Cũng vì có con ở đây nên phụ thân lại càng không yên tâm.

- Cha.

Thiếu nữ ngây thơ dậm chân, phụng phịu. Lã Bố cười cười:

- Để cho mẹ con tắm một chút. Con luyện cầm đi... Tú nhi! Ta còn có khách trên điện, nên đi trước.

- Quân hầu đi thong thả.

- Ừ.

Lã Bố xoay người đi ra khỏi phòng rồi khép cửa phòng lại. Nghe tiếng cánh cửa vang lên, Tào Bằng cảm thấy thả lỏng, định đứng dậy. Một ngón tay mềm mại khẽ đặt lên đầu hắn mà gõ nhẹ một cái, ý bảo hắn không được lộn xộn.

Mỹ phụ ở ngay bên cạnh hắn, chỉ hơi lơ đãng, một bên ngực đã dán lên mặt Tào Bằng. Mặc dù trong nước nhìn không được rõ lắm nhưng Tào Bằng vẫn có thể nhìn thấy...

Cảnh cửa lại chợt mở ra. Lã Bố thò đầu vào nói:

- Tú nhi! Ta đi đây.

- Quân hầu đi thong thả.

- Ừ!

Tiếng cánh cửa đóng lại vang lên. Bàn tay đặt trên đầu Tào Bằng chợt bỏ ra.

- Có thể ra rồi.

Tào Bằng lập tức đứng dậy mà thở hổn hển.

Có tới năm phút đồng hồ.... Phải dầm mình trong nước gần năm phút khiến cho hắn suýt nữa thì chết. Đau khổ nhất đó là khi hắn ở trong nước nhìn thấy cảnh tượng hút hồn đó. Đồng thời hắn cũng cảm thấy buồn cười khi nhớ cảnh Lã Bố như ăn phải dấm chua. Có điều khi hắn vừa mới đứng dậy khiến cho tấm lụa phủ trên người mỹ phụ bay ra ngoài. Ngọc thể hút hồn người lập tức đập vào mặt hắn. Cái loại thân thể thành thục hút hồn đó khiến cho Tào Bằng cảm thấy nóng người, thân thể theo bản năng liền có sự phản ứng.

Mỹ phụ nổi giận, cầm lấy tấm lụa mỏng mà chắn trước người.

- Còn không ra ngoài?

- A....

Nét mặt tức giận pha trộn một chút xấu hổ đầy quyến rũ khiến cho Tào Bằng ngơ ngẩn. Thân thể hắn như mất sự tự chủ, từ trong thùng gỗ đi ra mà hạ thấp người xuống. Từ đầu xuống chân hắn ướt sũng nước.

Nhìn hắn như vậy, mỹ phụ không nhịn được mà phì cười. Nụ cười của nàng càng làm tăng thêm sự quyến rũ...

- Ngươi tên là Tào Bằng có đúng không?

- Đúng vậy.

- Chuyện hôm nay không liên quan tới ngươi. - Mỹ phụ nói nhỏ:

- Có điều bây giờ ngươi như vậy muốn ra ngoài cũng khó. Ở hậu viên bây giờ chắc chắn có người. Nếu Lữ Cát đã làm chuyện này thì tất nhiên không thể từ bỏ ý đồ. Ngươi định thế nào đây?

- Tất cả xin theo sự sắp xếp của phu nhân.

- Cái thằng nhóc này lại đổ lên người ta.

Mỹ phụ nở nụ cười, ý bảo Tào Bằng mang quần áo ở bình phong tới.

- Thật ra ta có một ý nhưng chỉ sợ ngươi phải chịu ấm ức một chút.

- Cách nào?

Mỹ phụ liếc mắt nhìn Tào Bằng rồi cắn đôi môi đỏ mọng:

- Nhìn ngươi cao cũng bằng ta, nét mặt lại thanh tú. Hay là...

Tào Bằng lập tức sầm mặt xuống.

- Ý của phu nhân có phải là bảo ta đóng giả nữ đúng không?

- Chẳng lẽ ngươi không muốn? - Mỹ phụ nhướng mày:

- Vậy ta sai ngươi tới bắt ngươi giao cho quân hầu nhé?

- Đừng... - Tào Bằng cười khổ:

- Ta có nói không đồng ý đâu?

Nhìn nét mặt ấm ức của hắn, mỹ phụ lại nở nụ cười. Khuôn mặt xinh xắn điểm thêm đôi má lúm đồng tiền càng làm cho người ta ngây ngất. Mà nghĩ tới lúc Tào Bằng ở trong thùng gỗ có chuyện gì, trong lòng nàng hiểu rõ.

- Ngươi cởi quần áo ra trước đi.

- A?

- Ngươi không cởi quần áo của mình ra thì làm sao mà hóa trang?

Tào Bằng nghe xong thì thở phào một cái.

"Cứ tưởng là nàng làm gì với mình..."

Hắn nghĩ vậy rồi đưa tay lên cởi đai lưng thì nghe mỹ phụ nổi giận nói:

- Đi ra sau tấm bình phong. Ngươi định cởi ở đây hay sao?

- A...- Tào Bằng bị liên tiếp mấy chuyện làm cho choáng váng. Khi nghe thấy tiếng nói giận dữ của mỹ phụ, hắn mới phản ứng vội vàng trốn ra sau tấm bình phong.

Tào Bằng đứng sau tấm bình phong mà thầm chửi mình. Tuy nhiên trong đầu hắn vẫn hiện ra cảnh tượng đôi chân xinh xắn đó.

Bốp....bốp....

Tự tát cho mình hai cái, Tào Bằng thầm mắng bản thân: " Tào Bằng! Ngươi đúng là không phải người. Đó là ân nhân của ngươi, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?"

Mà bên kia tấm bình phong, mỹ phụ từ trong thùng bước ra cũng mặc quần áo. Nghe hai tiếng tát tai vang lên, mỹ phụ ngẩn ra rồi chợt hiểu rõ. Đôi má lúm đồng tiền của nàng ửng hồng nhưng nhẹ nhàng gật đầu.

"Ít nhất thì thằng nhóc này cũng còn biết tới chữ thẹn."

- Lấy một bộ quần áo vào đây.

- Vâng!

Nha hoàn ngoài cửa lên tiếng rồi vội vàng bước đi. Mỹ phụ quay người lại thoáng nhìn bức bình phong.

- Kỳ nhi đã tới chưa?

- Đã tới.

- Kêu nó lại đây.

Một lát sau có một thiếu nữ từ bên ngoài đi vào.

- Phu nhân! Người gọi con sao?

- Có một việc phải giao cho ngươi.

Lúc này, nha hoàn cũng cầm một bộ quần áo tới. Mỹ phủ bảo Kỳ nhi cầm lấy rồi dẫn nàng đi vào trong phòng tắm.

- Cac ngươi đi trước đi.

Nàng nói với hai nữ tỳ rồi khép cửa phòng lại.

- Phu nhân! Có chuyện gì không?

- Ngươi chờ một chút, nhưng không được giật mình đấy.

Dứt lời, mỹ phụ nói với vào tấm bình phong:

- Ra đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.