Tào Tặc

Chương 623: Chương 623: Thiên tai






Đúng như những gì Tào Bằng nói, Văn Sính trên đường đi tiếp viện bị Hoàng Trung phục kích, thất bại bỏ chạy khỏi Chương Lăng.

Nếu không phải hắn phản ứng nhanh chóng, thậm chí có thể bị Bàng Đức chặn cả đường lui, cả Chương Lăng thiếu chút nữa cũng phải vứt bỏ. Nhưng dù vậy, Văn Sính vẫn tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng. Từ Đặng huyện mang theo gần vạn quân binh, bị Hoàng Trung và Bàng Đức liên kết trảm thủ mấy trăm, bị bắt làm tù binh gần hai ngàn người, người không biết tung tích vô số kể. Thất bại lần này, Văn Sính cũng không có cách nào cứu viện Lưu Hổ, còn phái người cầu cứu Tương Dương, khẩn cầu viện binh trợ giúp...

Lưu Hổ không thấy viện binh tới, còn ở Tương Hương thì lòng người lại hoang mang.

Trong lòng biết Tương Hương khó có thể bảo vệ, hai ngày sau, Lưu Hổ dẫn bộ phá vây, mang mấy trăm tàn binh cùng bại tướng chạy khỏi Tương Hương, tới Chương Lăng hội hợp cùng Văn Sính.

Tào Bằng gần như là “dao không thấy máu” công chiếm Tương Hương, mở ra môn hộ Chương Lăng.

Cùng lúc đó, Lý Thông và Vu Cấm binh hợp nhất phát động công kích Tây Dương. Lưu Kỳ liều chết ngăn cản, thấy Tây Dương không cầm cự được, một hồi mưa to lớn cuối cùng lại cứu hắn khỏi cảnh ngu khốn. Bởi vì Lý Thông Vu Cấm là vượt qua biên giới chinh phạt, mang theo lương thảo, đồ quân nhu cũng không nhiều. Mà nay một trận mưa to, khiến lương thảo quân Tào xuất hiện phiền toái. Đặc biệt từ Hạnh Tụ áp giải lương thảo đến, phải xuyên qua Lục Lâm Sơn mới có thể đưa tới Bình Xuân. Một trận mưa to, khiến cho đường núi khó đi, lương thảo vận chuyển cực kỳ khó khăn, khiến cho Lý Thông, Vu Cấm không thể không tạm dừng công kích, lui về Bình Xuân. Hai người một ở Thiếu huyện, một ở Bình Xuân, trước sau là áp lực cực lớn đối với Lưu Kỳ.

Vốn Lý Thông, Vu Cấm tính toán sau khi mưa qua lại đánh, nhưng không ngờ trận mưa to này mãi không ngừng.

Mà chiến cuộc Giang hạ rơi vào thế giằng co.

Mà ở Chương Lăng cũng vì trận mưa to bất thình lình này, khiến cho Tào Bằng không thể không tạm dừng công kích Chương Lăng, lui về Tương Hương.

Mưa liên miên, liên tiếp mấy ngày không gặp tạnh.

Tào Bằng lo lắng, mắt thấy mức nước tăng vọt, chau mày chau mặt.

-A Phúc, đang lo lắng cái gì?

Tào Chân xem vẻ mặt sầu lo của hắn, không kìm nổi, mở miệng hỏi.

-Xuất hiện mưa to như thế vào lúc này, ta rất lo lắng thu hoạch năm nay của Nam Dương.

Theo ta được biết, đường sông các nơi đã lâu chưa tu sửa, lỡ như xuất hiện vỡ đê, thế tất tạo thành tai ương ngập lụt ở diện tích lớn. Nếu thực xuất hiện cục diện như vậy, chỉ sợ Giả Thái Trung bên kia, sẽ có áp lực... Hay là như vậy, ta lập tức trở về Vũ Âm, huynh trưởng nghĩ như thế nào?

-Chương Lăng kia...

-Việc Chương Lăng kính nhờ huynh trưởng vậy.

Văn Sính mới bại, Lưu Hổ mất hồn mất vía đã không còn cách nào xuất kích. Ta đã mệnh Lệnh Minh trấn thủ Đường Tử Hương, giờ do huynh trưởng ra trấn Tương Hương... Sau đó, ta sẽ lệnh cho Lý Nghiêm đến hiệp trợ.

Mục đích đã đạt tới, ta phỏng chừng binh Chương Lăng, Văn Sính nếu không ai giúp, cũng sẽ không dấy binh với huynh trưởng.

Tào Chân ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.

Hắn đến quận Nam Dương này, cũng là hy vọng có thể lập công lao sự nghiệp.

Trước đây ở Hổ Báo kỵ, tuy rằng nói uy phong lẫm lẫm, nhưng cơ hội lập công thật sự cũng không phải nhiều lắm. Dù cho Tào Tháo đối với Tào Chân cực kỳ yêu thích nhưng cũng không thể không có điều băn khoăn. Ít nhất, Tào Chân không thể lộ ra thủ đoạn thật sự trước mặt Tào Tháo, cũng không có khả năng cho hắn đảm đương một mình.

Mà nay, thật là cơ hội tốt nhất của Tào Chân...

Lập tức, Tào Bằng và Tào Chân thảo luận một chút cũng nhanh chóng tiến hành chuyển giao.

Hắn đem hổ phù giao cho Tào Chân, mời Tào Chân tụ quân ở Tương Hương, rồi sau đó để Bàng Đức đóng ở đường Tử Hương, đồng thời giám sát binh mã Kinh Châu ở Thái Dương. Lý Nghiêm, được hắn tiến cử làm trướng hạ của Tào Chân đồng thời lập tức được Tào Chân trọng dụng, ủy thác làm Giáo Úy Mông Thủy , dẫn bộ đóng quân ở đầu nguồn Mông Thủy, cùng với Tào Chân tạo thành thế liên tiếp, liên tục tạo thành áp lực với Chương Lăng. Về phần Văn Sính sẽ có phản ứng gì? Tào Chân cũng không lo lắng. Theo phát triển của chiến sự, quận Nhữ Nam đã nhúng tay vào chiến sự Nam Dương, khiến cho binh lực Hồ Dương được bổ sung .

Nếu không dốc hết toàn lực cho Kinh Châu, cũng sợ cũng không làm gì được được Tào Chân.

Trước khi sắp đi, Tào Bằng lại tiến cử Lã Thường với Tào Chân, nói sau khi trở về Vũ Âm, sẽ kêu Lã Thường đến, hiệp trợ ứng đối Tào Chân.

Tào Chân đối với việc này đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Trong tay hắn người có thể sử dụng cũng không nhiều, nếu có thể có được vài trợ thủ đắc lực, cũng là có gì không không tốt.

Tào Chân đã gặp qua Lý Nghiêm, trong lòng biết Lý Nghiêm là một nhân tài. Đến khi Tào Bằng tiến cử Tã Thường, cũng là một người có thể sử dụng, hắn sao từ chối được ? Trên thực tế, Tào Chân đã hai mươi tám, cũng tới rồi tuổi phải một mình đảm đương. Cho dù không có lần này đến Nam Dương, đợi sau khi Tào Tháo khải hoàn, cũng sẽ phái Tào Chân ra, giao cho trọng trách. Nhưng, Tào Chân có một vấn đề rất lớn, chính là không có phụ tá. Những người đang có đều là người của Tào Tháo! Vậy chẳng phải chứng tỏ uy danh Tào Chân không đủ?

Nghĩ Tào Bằng khi làm Bắc Bộ úy ở Lạc Dương trong tay có một đám người tài ba.

Tới khi hắn đảm nhiệm Thái Thú Hà Tây, đã có một hội tụ tập không ít nhân tài...

Tào Chân quyết định phải noi theo Tào Bằng, bắt đầu thành lập tổ chức cho riêng mình. Lý Nghiêm có thể trọng dụng, nhưng không biết Lã Thường kia lại như thế nào?

Nghĩ đến, nếu Tào Bằng đã tiến cử hắn, cũng không phải một kẻ đầu đường xó chợ.

Sớm tự thành lập bang hội, đối với Tào Chân mà nói cũng là một chuyện cực kỳ quan trọng.

Cứ như vậy, Tào Chân và Tào Bằng thảo luận xong, Tào Bằng liền dẫn binh trở về Hồ Dương. Theo hắn rời đi còn có Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng.

Vốn, Bàng Đức cũng muốn đi theo hắn, nhưng lại bị Tào Bằng khuyên ngăn.

Lý do rất đơn giản, chiến sự Chương Lăng trọng đại, mà Tào Chân mới tới Nam Dương, cũng cần người giúp đỡ. Hắn thậm chí cũng muốn lưu lại Hoàng Trung, nhưng lại bị Hoàng Trung phản đối. Còn Bàng Đức thì sao? Đi theo Tào Bằng lâu ngày, với Tào Chân cũng quen biết có thể giúp đỡ.

Dù cho Hoàng Trung thắng Văn Sính, Tào Chân vẫn là có chút không tin được.

Ngược lại Bàng Đức, Tào Chân lại rất coi trọng... Cũng bởi vì thấy được việc này, Hoàng Trung không muốn ở lại Tương Hương. Trong tình thế này chẳng thà đi với Tào Bằng, ít nhất, Tào Bằng sẽ không bởi vì tuổi tác của lão mà lo ngại.

Tào Bằng thấy Hoàng Trung tâm ý đã quyết, cũng chỉ đành đồng ý.

Tháng bảy Kiến An thứ mười hai, quân Nam Dương mưa to liên tục

Nước sông Dục Thủy, Đan Thủy, Miện Thủy và các con sông trong quận Nam Dương do thế nước quá lớn, xuất hiện đủ loại thiên tai...

Hạ Du sông Đan Thủy hạ du vỡ đê, hơn mười thôn xóm bị bao phủ, chết mấy trăm người.

Miện Thủy cũng bởi vì đê lâu năm không tu sửa, nhiều chỗ vỡ đê, khiến gần ngàn người tử vong; mà tình hình thiên tai nghiêm trọng nhất, vẫn là Dục Thủy!

Giống như mọi lo lắng trước đây của Tào Bằng vậy, Dục Thủy do trầm tích dưới sông tắc nghẽn, khiến cho cả xóm chìm ngập tronh nước lũ.

Cũng may Tào Bằng sớm có chuẩn bị, lệnh Ngụy Diên nghiêm mật giám sát, cứu viện đúng lúc nênchưa xuất hiện thương vong quá lớn. Chỉ có điều, gần hai ngàn hộ vì trận này hồng thủy khiến rất nhiều người không thể không rời khỏi gia viên, trôi giạt khắp nơi. Cũng may trước đây Tào Bằng ở huyện Tây Ngạc đã phái người chuẩn bị, xây dựng một nơi có thể ở cả vạn người. Và từ Toánh Xuyên điều tạm rất nhiều lương thảo, trữ hàng cho Lỗ Dương. Kể từ đó, mới không có dân lưu lạc xuất hiện số lượng lớn, ổn định thế cục nơi đó. Có thể chính vì nguyên nhân này, lúc Lưu Bị rút lui khỏi Uyển Thành, Ngụy Diên tuy có phát hiện, nhưng lại không có cách nào truy kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Bị rời đi...

Ngày mười tám tháng bảy năm Kiến An thứ mười hai, mưa tạnh.

Tào Bằng dẫn bộ tiến vào chiếm giữ Uyển Thành, cách sau một năm đoạt lại thủ đô thứ hai của Đông Hán

Cùng lúc đó, Lưu Biểu bổ nhiệm Vương Uy làm Thái Thú quận Nam Dương, tại Tân Dã đã cùng với Lưu Bị hoán đổi chính thức tuyên chiến Tào Bằng...Mặc dù Lưu Bị mất đi Tân Dã, nhưng lại chiếm được Phàn Thành. Sau khi hắn phụng mệnh đóng quân ở Phàn Thành, lệ binh mạt mã, tạm thời ngủ đông, chờ đợi thời cơ đến...

Cũng cùng ngày, Tào Tháo ở Bạch Lang Sơn quyết chiến với Ô Hoàn Liêu Tây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.