Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm sét rền vang, mưa xuống như trút.
Trời đổ mưa tầm tã, bao phủ cả đất trời.
Sau khi Viên Thiệu dẫn quân trở về, Tào Tháo chỉ truy kích vài dặm rồi thu binh quay lại doanh trại. Bên ngoài đại doanh Tào quân, thi thể chất chồng thành một ngọn núi nhỏ.
Trận chiến vừa rồi thực quá nguy hiểm.
Nếu không phải Viên Thiệu bất ngờ lui binh, e rằng tổn thất của Tào Tháo sẽ thê thảm và nghiêm trọng hơn nhiều.
Nhưng cho dù là thế, Tào Tháo cũng đã mất gần ngàn người. Viên Thiệu có lẽ còn tổn thất nhiều hơn, nhưng so ra, Tào Tháo không có được điều kiện như hắn. Quân Viên Thiệu đóng quân ở Lê Dương có đến hơn hai mươi vạn, đều đã ồ ạt qua sông.
Quân sĩ chết trận, lập tức có quân sĩ khác đến bổ sung.
Còn Tào Tháo thì sao?
Y hùng bá Dự Châu, Thanh Châu, Sung Châu và Từ Châu, nhìn thì địa bàn của đôi bên không cách biệt mấy nhưng thực lực lại chênh lệch nhau rất lớn.
Những vùng đất Tào Tháo chiếm được đều là nơi xảy ra chiến tranh từ thời giặc Hoàng Cân tới nay.
Ngay như Sung Châu và Từ Châu, chứ đừng nói đến các châu khác, kể từ khi Đổng Trác vào kinh đã liên tục xảy ra chiến tranh, người người khiếp hãi.
Hay như Quan Trung chẳng hạn.
Tần Xuyên tám trăm dặm ngày xưa là cách nói của người Quan Trung.
Năm xưa, Lý Thôi, Quách Dĩ giết người bừa bãi ở Quan Trung, khiến dân chúng nơi đây lầm than. Rất nhiều nơi mười nhà có đến chín nhà không người ở. Dân số chiếm mười phần thỉ chỉ còn nhiều lắm bốn phần. Chưa kể đến Sung Châu, trận đại chiến giữa Tào Tháo và Lã Bố trước đây đã khiến Sung Châu tổn thất vô cùng nặng nề. Thanh Châu từng là nơi giặc Hoàng Cân hoành hành nhiều nhất, nếu không ngờ Tào Tháo dẫn quân tiêu diệt cả trăm vạn quân giặc kia, e rằng Thanh Châu đến giờ vẫn chưa thể hồi phục nguyên khí.
Còn Từ Châu thì sao?
Nơi đó càng không cần phải nói!
Từ năm nguyên niên Hưng Bình tới nay, chiến sự ở Từ Châu chưa từng ngừng lại.
Nếu không có đồn điền ở Hải Tây thì Từ Châu bây giờ e rằng đã chỉ còn toàn lưu dân, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Tình hình của Dự Châu cũng còn đỡ hơn một chút, nhưng không lạc quan cho lắm. Đất đai Tào Tháo chiếm được tuy lớn nhưng trên thực tế, tình cảnh của y cũng không tốt lắm.
Còn Viên Thiệu ở Hà Bắc lại khác xa.
Ký Châu giàu có nhờ thuế ruộng. Sau loạn Hoàng Cân, nơi này vẫn không xảy ra chiến tranh loạn lạc nhiều lắm.
Mặc dù hắc sơn tặc Trương Yến có quy tụ rất nhiều lưu dân, nhưng chung quy lại, tình hình của Viên Thiệu vẫn tốt hơn của Tào Tháo cả trăm lần. U Châu, Tinh Châu đều là đất bần hàn, nổi lên nhờ tinh binh. Sau trận chiến giữa Viên Thiệu và Công Tôn Toản, hai vùng đất này đã dần bình ổn trở lại, thiên tai cũng ít xảy ra ở đây.
Bắc Thanh Châu trong tay Viên Đàm cũng là vùng đất nhiều nhân khẩu nhất Thanh Châu.
Chính vì thế, Viên Thiệu rất mạnh, còn Tào Tháo lại có phần yếu thế hơn. Đồng thời, quanh Viên Thiệu lại không có mấy kẻ thù, còn Tào Tháo bốn mặt giáp địch. Trong tay y cũng có mấy chục vạn binh mã nhưng binh lực lại phân tán quá lớn, cho nên khó có thể khôi phục tổn thất được.
Sau khi Viên Thiệu thối lui, Tào Tháo liền sai người nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại doanh trại.
-Là người nào giải mối ưu phiền giúp ta?
Tào Tháo đứng ngoài đại trướng, nhìn màn mưa phủ kín trời, nghi hoặc hỏi.
Qua miệng của đám tù binh Viên quân, y đã hiểu được đại khái tình hình. Viên Thiệu vốn dĩ đã sẵn sàng tấn công mạnh mẽ vào Tào quân trong đêm, nhưng không biết vì sao đại doanh phía sau lại bất ngờ cháy, cho nên hắn sợ trúng mai phục, lại bị giáp công nên mới vội vàng lùi lại.
Vấn đề là người nào phóng hỏa ở đại doanh Viên quân?
Tào Tháo quay qua nhìn Tuân Du, lại thấy hắn lắc đầu, gượng cười.
Ngẫm lại thì Tuân Du là Tư không tế tử, hiện vẫn ở lại trong doanh. Bản thân hắn cũng không có quyền điều động binh mã, dĩ nhiên cũng không có khả năng phái binh sĩ lén đến đốt đại doanh Viên Thiệu. Quan tướng đóng giữ ở đại doanh lúc ấy đều đang bận nghênh chiến với địch. Nhạc Tiến và Sử Hoán bị đánh đến trả đòn còn chẳng nổi, Hứa Chử đã đi cứu viện Nhạc Tiến, cũng không thể đánh lén đại doanh Viên Thiệu được. Các tướng Tào Thuần và Điển Vi đều đang ở bên cạnh Tào Tháo.
Ngoài những người này ra còn có thể là ai đây?
-Có phái người đi điều tra chưa?
-Đã phái người đi rồi nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.
Tào Tháo không nhịn được hít một hơi, xoay người quay vào trong đại trướng, ngồi xuống.
-Công Đạt, nếu cứ đánh tiếp e rằng sẽ có rắc rối.
Tuân Du tiến lên, châm một chén rượu cho Tào Tháo rồi ra hiệu cho Tào Bân đi ra ngoài.
Tào Bân rất thông minh, tức thì nhanh chân bước ra khỏi đại trướng, canh gác bên ngoài.
-Phụng Hiếu và Văn Hòa đã chạy tới Quan Độ. Bá Ninh cũng lãnh binh đi Hổ Lao thay cho Nguyên Nhượng rồi.
-Chủ công, tình hình trước mắt chỉ có thể kiên trì mà thôi.
-Đương nhiên là thế.
Tào Tháo thở dài, hạ giọng nói:
-Sao ta lại không biết thế được. Nhưng vấn đề là các tướng sĩ đều đã mệt rồi.
-Dù có mệt mỏi cũng phải tiếp tục kiên trì.
-Ừ!
Dường như đang tự khích lệ chính mình, Tào Tháo cố sức gật đầu.
Vốn tưởng rằng những gì sắp xếp bao lâu nay của y hẳn có thể ngăn cản được Viên Thiệu.
Chẳng ngờ lại mất Bộc Dương, dù sao đó đã đoạt lại được nhưng thực lực của y cũng đã bị bại lộ hoàn toàn. Rất có thể Viên Thiệu vì nhìn ra vấn đề này nên mới bất chấp hậu quả quyết chiến với y. Một lần, hai lần, ba lần. Y còn có thể kiên trì đến bao lâu đây?
-Hay là bảo Tử Liêm đến đây?
Tào Hồng hiện đang trấn giữ ở Dĩnh Xuyên. Tuy rằng Trương Tú đã đầu hàng nhưng Tào Tháo vẫn còn e ngại. Nếu chẳng may người này lại cấu kết với Lưu Biểu, Lưu Biểu lại xuất binh tấn công thì sao? Đương nhiên, Lưu Biểu không có được dũng khí như thế, nhưng vấn đề là mọi chuyện đều có thể xảy ra cả. Giờ Viên Thiệu đang chiếm thế thượng phong, ai dám chắc Lưu Biểu không ra tay? Nếu chẳng may Lưu Biểu có xuất binh mà Trương Tú lại không đủ sức giải quyết, Tào Hồng chính là lá chắn phía tây cho Hứa Đô.
-Chủ công, tuyệt đối không thể được.
Tuân Du vội vàng ngăn cản:
-Tào đô hộ đang ở Dĩnh Xuyên, Trương Tú sẽ không dám hành động bừa bãi. Nhưng nếu Tào đô hộ bỏ đi, e rằng Trương Tú sẽ thay lòng đổi dạ. Giờ binh mã của chủ công đã rải đi khắp nơi, lúc này tốt nhất là không nên vọng động.
-A, ta cũng chỉ nói thế thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài đại trướng vang lên tiếng bước chân.
Điển Vi ướt sũng người đi vào trong trướng, khom người chào Tào Tháo:
-Chủ công, trong doanh đã ổn định lại rồi. Nếu Viên Thiệu dám đến nữa, mỗ nhất định sẽ lấy thủ cấp của hắn.
Có thể thấy được Điển Vi vẫn đang rất tức giận.
Tuy nói gã chém chết ba đại tướng quân của Viên quân nhưng đổi lại là bất cứ ai, cùng lúc bị mười mấy người bao vây, tấn công một hồi lâu đều sẽ cực kỳ tức giận. Cho dù có giết vài người cũng chưa đủ để xả hết cơn giận này của gã. Càng quan trọng hơn là đứa con bảo bối của gã là Điển Mãn đã bị thương, đúng là lửa cháy lại đổ thêm dầu.
Tào Tháo cười, khoát tay, ra hiệu cho Điển Vi không cần đa lễ.
-Viên Đức có sao không?
-Ách. Khuyển tử bất tài mới bị người đả thương thôi. Hắn bị Văn Sú đả thương, không đáng lo ngại lắm, nhưng chờ đến lúc trận chiến này chấm dứt, mạt tướng nhất định phải luyện hắn thật nghiêm, sau này đỡ mất mặt.
Tào Tháo phá lên cười.
-Quân Minh, Viên Đức bại dưới tay Văn Sú có gì mà mất mặt. Ngươi cần gì phải làm khó hắn?
Đang nói chuyện, chợt nghe Tào Bân ở ngoài đại trướng lớn tiếng nói:
-Chủ công, thám mã hồi báo.
-Ồ?
Tào Tháo vội vàng đứng lên, nhanh chân đi tới.
-Có một đội nhân mã đang hướng về phía đại doanh của chúng ta. Nhân số ước chừng hơn ngàn người, có cả bộ binh và kỵ binh. Huynh trưởng đã dẫn người đến nghênh đón, xin chủ công định đoạt.
Hai chữ “Định đoạt” này chính là để nhắc nhở Tào Tháo đề cao cảnh giác.
Tào Tháo nhướng mày, nghi hoặc nhìn Tuân Du.
Y còn chưa kịp ra lệnh gì, chợt nghe Điển Vi cả giận, nói:
-Viên Thiệu còn dám tới chịu chết sao? Chủ công, mạt tướng xin đi lấy thủ cấp của tên giặc kia.
-Khoan đã!
Tào Tháo vội vàng gọi Điển Vi lại.
Nếu chẳng may là nghĩa sĩ đến đây nhờ nương tựa, thấy Điển Vi nóng nảy xông đến, không khéo lại khiến bọn họ bỏ chạy đến đại doanh của Viên Thiệu mất. Bất kể thế nào, không nên để Điển Vi nổi giận giết người là hơn.
-Truyền lệnh xuống, tam quân cảnh giới.
Tào Tháo nói xong, quay vào trong quân trướng, gỡ thanh bảo kiếm xuống, nói với Tuân Du và Điển Vi:
-Đi, chúng ta qua xem.
Điển Vi không dám trái lệnh Tào Tháo, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng vẫn nghe lệnh. Gã sốt ruột dẫn một đội Hổ Bôn quân theo Tào Tháo ra ngoài doanh trại đi dưới cơn mưa to. Bọn họ còn chưa kịp đi đến cửa doanh trại, đã thấy từ bên ngoài một con khoái mã đang tức tốc phi đến.
Thám báo trên lưng ngựa vừa chạy vừa hưng phấn kêu to.
-Chủ công, đại hỷ sự, đại hỷ sự!
Tào Tháo ngẩn ra, dừng chân lại.
Khi thám báo còn cách Tào Tháo hơn mười thước liền vội vàng nhảy xuống ngựa, lảo đảo, suýt té ngã, mặt mày mừng rỡ.
-Chủ công, đại hỷ sự.