Tào Tặc

Chương 257: Chương 257: Toát mồ hôi lạnh




Trương Thái ngắm cây đàn một chút, điều chỉnh lại dây đàn, ngồi nghiêm chỉnh lại. Bộ dáng phóng đãng của y lúc trước tức thì biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng. Một lát sau, ngón tay y khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên trong các. Trong thời gian này, Tào Bằng được Hoàng Nguyệt Anh chỉ dẫn, cũng đã hiểu được chút nhạc lý. Bảo hắn đánh đàn, quả thật hắn chẳng biết gì nhưng nếu bảo hắn nghe thì cũng có thể biết được chút ít.

“Phượng cầu nhi” là bài đàn do Tư Mã Tương Như soạn ra như chim phượng tìm chim hoàng.

Tào Bằng quay đầu nhìn lướt qua Sử A, phát hiện Sử A đang nhẹ nhàng nhịp theo tiếng đàn, thưởng thức.

Đây đúng là thời đại phong lưu, ngay đến tên đầu lĩnh con mẹ nó lưu manh còn có thể nghe hiểu nhạc luật. Lão đại từ đời sau đến thật đúng là phục các ngươi sát đất.

Khúc đàn kết thúc, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi.

Trương Thái dường như cũng hồi phục lại một chút tự tin, thoáng đắc ý nhìn Tào Bằng.

-Quan cư sĩ thấy thế nào?

-Tài cầm kỹ của Tử Du quả là xuất thần nhập hóa.

Trương Thái cười, nói với Tào Bằng:

-Tào công tử, nghe nói Khổng Minh tiên sinh cầm kỳ thư họa đều trác tuyệt. Nếu công tử đã bái làm môn hạ của Khổng Minh tiên sinh, tài cầm kỹ chắc hẳn cũng không tồi. Hôm nay, mọi người đã có duyên gặp nhau, sao công tử không đàn một khúc, để ta và mọi người được thưởng thức đi?

Hiển nhiên y đang khiêu khích.

Sử A nheo mắt, ánh mắt gã chợt trở nên sắc bén.

Tào Bằng nhẹ vỗ lên cánh tay gã, ra hiệu gã chớ nóng nảy.

-Tài cầm của Tử Du quả là rất tuyệt diệu, tuy nhiên cũng chỉ là nhờ vào kỹ xảo, sự thành thục, vận khí quá nặng. Bằng không rành về nhạc luật nhưng từng được nghe một người đánh đàn. Khi đó, Tuân Hưu Nhược ở Dĩnh Xuyên, Trương Tử Bố ở Bành Thành, Lỗ Tử Kính của Đông Thành, còn có Vương Cảnh Hưng của Hội Kê đều ở đó đều không ngớt lời tán dương. Lúc ấy, Hưu Nhược tiên sinh từng đánh giá rằng sau Bá Ngô, đây quả là nhân tài kiệt xuất.

Ngươi muốn cùng ta so tài nhạc luật sao? Hừ, lão tử và ngươi cùng chơi đùa một chút. Người nghe đàn với ta hoặc là danh sĩ khắp thiên hạ, hoặc là người tay nắm trọng quyền, hoặc có địa vị cao trong tay. Ngươi có chút tài nhạc là có tư cách bắt ta đánh đàn sao? Chỉ mấy cái tên này thôi cũng đủ hù chết ngươi rồi.

Những người đang ngồi đây nào phải kẻ ngốc.

Nghe Tào Bằng nói xong, cả đám người đều lộ vẻ kính trọng.

Trong những cái tên Tào Bằng nói ra, Lỗ Túc tiếng tăm còn chưa có mấy. Nhưng những người khác như Tuân Diễn, Trương Chiêu, quả thật tiếng tăm lừng lẫy.

Trương Thái đỏ bừng mặt, không nói nổi một câu nào.

Còn Sử A lại tươi cười cổ quái.

Miệng lưỡi của Tào công tử quả là lợi hại, dù là Tô Tần, Trương Nghi có sống lại cũng phải bái phục.

Trương Thái ngày thường to mồm hò hét, mắt cao hơn trán. Hôm nay, y bị công tử làm nhục một phen, thật là khiến người sảng khoái, thật quá sảng khoái a.

Tào Bằng nhàn nhã thong dong, Trương Thái mặt đỏ tía tai.

Cao thấp người nhìn là biết ngay. Trương Thái chỉ là kẻ co đầu rụt cổ trong thành Lạc Dương hoang tàn, cùng đám người rảnh rỗi sống phóng túng. Trong khi đó, Tào Bằng nhỏ hơn y bảy tám tuổi đã ngồi cùng chiếu với các danh sĩ đại nho, cùng đàm luận chuyện đời…

Đã như thế Trương Thái lấy gì để so sánh đây?!

-Xin hỏi người đánh đàn kia là ai?

Tuy nhiên, Trương Thái vẫn không chịu khuất phục, ngang ngạnh hỏi.

Tào Bằng uống một ngụm hạnh hoa tửu, thoải mái nói:

-Giang Đông có câu: “Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố”. Người kia chính là Chu Du - Chu Công Cẩn. Đúng rồi, dường như Chu Lang và Tử Du tuổi cũng xấp xỉ nhau, đều là tuấn kiệt trẻ tuổi, là tấm gương cho ta học theo, quả là người ta mong được trở thành.

Mọi người nghe thấy thế đều lặng ngắt như tờ.

Tăm tiếng của Chu Du giờ đã vang xa. Sau chuyện năm trước khi cướp lấy Đan Dương, tướng quân Minh Hán, Ngô hầu Tôn Sách từng phong Chu Du làm Trung hộ quân, là thái thú Giang Hạ.

Gương mặt Tào Bằng toát lên vẻ khinh thường.

Nhìn đi, người ta cũng là người giỏi nhạc luật, “Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố”, thanh danh của người ta vang dội biết bao nhiêu?! Nhưng người ta không chỉ giỏi âm nhạc, mà còn văn võ toàn tài. Tuổi tác chẳng chênh lệch với ngươi là bao đã tay nắm thực quyền, làm thái thú hưởng hai ngàn thạch bổng lộc, có phải như ngươi đâu?

Trương Thái nghẹn họng, một câu cũng nói không nổi.

Tào Bằng phát hiện gương mặt Huyền Thạc chợt sáng lên, rồi lại thoáng lúng túng, rồi lại trở về dáng điệu bình tĩnh như trước.

Huyền Thạc này không đơn giản!

Trong mâu quang của y hình như nhớ lại chuyện gì đó, lại dường như không cam lòng chuyện gì đó.

Có lẽ cảm nhận được sự chú ý của Tào Bằng, Huyền Thạc khẽ mỉm cười, nâng chén rượu mời, Tào Bằng đáp lễ, uống một hơi cạn sạch chén rượu.

-Trong thiên hạ lại có những nhân vật như vậy sao?

Nhạc Quan không nén nổi tiếng cảm thán, rồi lại khẽ thở dài.

Xích Trung chợt nói:

-Nghe nói Tào công tử nhờ Bát Bách tự văn mà vang danh thiên hạ, tài văn chương xuất chúng. Chúng ta đã có duyên đoàn tụ, sao công tử không phú một bài thơ?

Hả?

Xích Trung tủm tỉm cười:

-Chi bằng lấy đề tài là Quan cư sĩ, thế nào?

-Lấy ta làm đề tài?

Nhạc Quan hơi sửng sốt, rồi sau đó lại mỉm cười.

Nụ cười của nàng khiến mắt của mọi người trong các đều sáng rỡ. Trương Lương, Trương Thái lại càng lộ ra bản tính phóng đãng. Hai người cùng nuốt nước miếng, rồi sau đó cùng trầm trồ khen hay.

Đối với Trương Thái mà nói, y cần cứu vãn thể diện.

Đối với Trương Lương mà nói, y muốn cứu vãn cho người anh em.

Còn Xích Trung…

Tào Bằng khẽ liếc mắt nhìn Xích Trung một cái.

Chỉ thấy Xích Trung ngoài mặt ra vẻ không liên quan đến mình, nhưng khóe mắt lại dừng trên người Nhạc Quan.

A, ngươi vì muốn giai nhân vui lòng mà đem ta ra làm một vị công tử điêu toa sao, thật là…

Sử A nhìn ra Tào Bằng không vui, liền thấp giọng định nói gì đó.

Tào Bằng khoát tay áo, nhìn Xích Trung, lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của Nhạc Quan, chợt nảy ra ý định giễu cợt.

Hắn đứng lên, thong thả bước đi trong phòng.

Đám người Trương Thái, Nhạc Quan tức thì nín thở, lẳng lặng nhìn Tào Bằng.

Khóe miệng của Huyền Thạc cũng vẽ lên một nụ cười. Y hiếu kỳ quan sát Tào Bằng, chờ đợi đáp án của hắn.

Một bước, hai bước, ba bước…

Tào Bằng đi được bảy bước, chợt dừng chân lại.

-

Cúc hoa ổ lý cúc hoa am

Cúc hoa am hạ cúc hoa tiên

Cúc hoa tiên nhân chủng cúc thụ

Hựu trích cúc hoa mại tửu tiễn.

-Vế bằng trắc có tương xứng, nhưng câu thơ nghe rất bình thường, không cho là hay.

Trương Thái cười lạnh bình luận, giọng nói đượm ý giễu cợt.

-Đừng sốt ruột. Hãy nghe vế dưới đã.

Huyền Thạc nói:

-Có lẽ Bát Bách công tử còn có câu hay chưa ra, ngươi và ta cần gì phải sốt ruột chứ?

Lời còn chưa dứt, đã nghe Tào Bằng ngâm tiếp.

-

Tửu tỉnh chích tại hoa tiền tọa,

Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên

Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật

Hoa lạc hoa khai niên phục niên

Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian

Bất nguyện cúc cung xa mã tiền

Xa trần mã túc quý giả thú

Tửu trản hoa chi bần giả duyên

Nhược tương phú quý tỉ bần giả

Nhất tại bình địa nhất tại thiên

Nhược tương bần tiện tỉ xa mã

Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn

Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên

Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên

Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ

Vô hoa vô tửu sừ tác điền.

Tào Bằng ngâm xong, liền nắm lấy chén đồng, lảo đảo đi đến trước bàn của Nhạc Quan. Chỉ thấy hắn giơ tay, đỡ lấy cánh tay trắng mịn của Nhạc Quan:

-Cúc Tiên Hoa, ta kính nàng một chén.

Cánh tay ngọc của Nhạc Quan trắng nõn nà, mềm mại, tựa như không xương.

Lúc đầu, nghe Tào Bằng làm thơ, nàng chỉ mỉm cười, không nói gì.

Nhưng càng về sau, nàng càng không khỏi say đắm, thật không ngờ bài thơ này lại nói về chính mình.

Đôi mắt đẹp như làn thu ba lưu chuyển, bàn tay mềm mại của Cúc Hoa Tiên nắm lấy chén đồng dài, mảnh mai. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, má lúm đồng tiền ửng hồ, nàng thấp giọng nói:

-Đa tạ công tử.

Dứt lời, nàng nâng chén định uống rượu.

Chẳng ngờ lại bị Tào Bằng cản lại.

-Cúc Hoa Tiên, uống rượu như thế không thú vị. Chi bằng nàng và ta cùng ngoắc tay uống chén này đi?

Vừa nói, Tào Bằng vừa liếc mắt nhìn Xích Trung một cái.

Ngươi đẩy ta xuống nước, lão tử liền đùa giỡn với người trong lòng ngươi. Tay hắn vắt ngang qua tay Nhạc Quan, rồi đặt chén rượu đồng lên môi. Thân người khẽ nghiêng nghiêng, Tào Bằng đã dán người lên trước ngực Nhạc Quan.

Đôi má lúm đồng tiền của Nhạc Quan bị phương thức uống rượu này của Tào Bằng làm cho đỏ hồng thêm. Chén rượu giao bôi này nàng uống một hơi cạn sạch, hơi thở theo đó mà dồn dập hơn. Đôi bờ ngực trắng nõn, mềm mại theo đó mà phập phồng, chạm vào cánh tay của Tào Bằng.

Gương mặt của Xích Trung đằng đằng sát khí.

............

*Chú thích: Bài Cúc Hoa am ca Tào Bằng vừa ngâm thực chất là bài Đào Hoa am ca của Đường Dần - Đường Bá Hổ. Dịch nghĩa của bài thơ là:

Ở thôn đào có am hoa

Trong am có một vị tiên hoa thuở nào

Tiên hoa trồng cội hoa đào

Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm

Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương

Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi

Tỉnh say ngày lại qua ngày

Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm

Nguyện cùng hoa rượu chết nằm

Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe

Người vui xa mã xênh xê

Kẻ nghèo ta đấy duyên tề rượu hoa

Bần hàn, phú quý so ra

Trời cao, đất lạnh sánh mà được sao

Ngựa xe tranh với thanh cao

Người thời tất bật, ta cầu thong dong

Người cười ta kẻ điên khùng

Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?

Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng

Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.

Tào Bằng không nén được cảm giác sảng khoái, tiếp tục giữ tay Nhạc Quan dạo quanh bữa tiệc.

Cảnh xuân quang của thành Lạc Dương quả là đẹp, có thể thấy được cả lớp áo lót xuân phơi phới kia a.

Trân trọng chủ nhân tâm,

Tửu thâm tình diệc thâm.

Tu sầu xuân luận đoản,

Mạc tố kim bôi mãn.

Ngộ tửu thả a a,

Nhân sinh năng kỷ hà!

Thật sảng khoái, thật sảng khoái a!

(Trân trọng lòng chủ nhân, rượu nồng lại tình thâm.

Buồn giọt xuân ngắn ngủi,

Chén rượu đầy chi đỗi.

Say rượu hát nghêu ngao,

Đời người được có bao.)

Có thể thấy được đôi mắt quyến rũ của Nhạc Quan đầy vẻ mê đắm gần như dán lên người Tào Bằng.

Gương mặt Xích Trung u ám, trắng bạch, y cúi đầu, không nói lời nào.

-Hôm nay, được cùng mọi người tham dự bữa tiệc này, Tào Bằng rất vui nhưng mấy ngày tới ta còn phải tới Lục Hồn, nên phải nghỉ ngơi sớm. Mọi người, nếu có duyên chúng ta còn gặp lại. Đến lúc đó, ta nguyện nghe đại sư giảng Phật hiệu, nghe tiên tử diệu âm, đương nhiên còn có khúc tiên nhạc của Tử Du.

Tào Bằng uống ba chén lớn rồi cáo từ, rời đi.

Sử A vội vàng đứng dậy, theo sát phía sau Tào Bằng.

Mọi người cũng bị khí phách phóng khoáng của Tào Bằng làm cho cảm động, đều rời khỏi chỗ ngồi. Cho dù là Xích Trung đang bất mãn giờ cũng chỉ có thể cố gắng mỉm cười.

Ngay đến nhân vật như Huyền Thạc nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tào Bằng xa dần cũng chỉ biết cảm thán.

Nhìn lướt qua vẻ mặt xuân tình của Nhạc Quan, y chợt cười lạnh trong lòng, Nào ai biết được Tào Bằng làm bộ dáng lão thần tiên cười to sảng khoái rời đi rồi, đến khi lên xe, hắn vẫn không nhịn nổi, tiếp tục cười cười.

Cũng không biết sau này, Đường Bá Hổ còn có thể ra oai được nữa không? Một khúc Cúc Hoa Am ca kia hôm nay coi như đã biến Cúc Hoa Tiên thành một vị tiên hoa cúc rồi.

Không biết ở hậu thế, cây hoa cúc còn có những thâm ý sâu xa nào nữa.

Đến khi đó, mọi người sẽ bình luận về vị Cúc Hoa Tiên tử này như thế nào đây?

Càng nghĩ, Tào Bằng lại càng cảm thấy thú vị, không nhịn nổi cười mãi trên xe. Bên ngoài xe, Hạ Hầu Lan và hai gã vệ sĩ Phi Mạo đều mù mờ, không hiểu chuyện gì. Bọn họ cũng muốn biết tại sao đang yên đang lành, Tào Bằng lại ngồi trong xe cười mãi như thế? Chẳng lẽ chùa Bạch Mã có chuyện cười gì hay lắm?! Nhưng chuyện của chủ nhân, thân là gia tướng sẽ không hỏi, cũng vì thế, bọn họ chỉ biết giấu trong lòng mà thôi.

Ra khỏi chùa Bạch Mã, đoàn xe men theo con đường lớn mà đi thẳng về hướng đông.

Trong bóng đêm, núi Bắc Đặng nguy nga, như một tấm lá chắn thật lớn.

Tào Bằng ngưng cười, hít một hơi thật sâu, dựa vào thành xe, hơi mơ màng.

Uống rượu vào thật nóng!

Ba chén cuối cùng kia khiến toàn thân hắn nóng bừng lên!

Tào Bằng uống không nhiều, nhưng hắn thật không ngờ rượu Đông Hán dù chưa trải qua quá trình chưng cất, chỉ uống bảy tám chén rượu này lại có tác dụng tuy chậm nhưng lại không nhẹ chút nào.

Gió khẽ thổi qua, Tào Bằng cảm giác thấy hơi rượu đang dâng lên.

-Dừng xe, dừng xe!

Tào Bằng nhảy từ trên xe ngựa xuống, ôm lấy một gốc cây, nôn ọe.

Thật sự là mất mặt a!

Nhưng cũng may là hắn không nôn ở chùa Bạch Mã, ngay trước mặt mọi người mà phun rượu, nếu không càng thêm mất mặt a.

-Tử U, về rồi không được nói lung tung đấy.

Hạ Hầu Lan nhịn cười, liên tục gật đầu, nói:

-Công tử yên tâm, ta biết làm sao mà.

Giờ Tào Bằng mới thoải mái trở lại. Hắn đứng ở bờ sông, ưỡn ngực. Hắn ngẩng đầu, tham lam hít sâu một hơi ngập hương hoa. Ở thời hậu thế khó có thể thưởng thức bầu không khí nhẹ nhàng, lại khoan khoái như thế này. Tào Bằng gãi gãi đầu, thở dài một cái, xoay người chuẩn bị trèo lên xe. Đúng lúc này, chợt thấy một chiếc xe đẩy từ một bên đường nhỏ chạy ngược đến.

Một người ngồi trên xe, hai người ở phía sau đẩy xe. Hóa ra là nông dân trong vùng về nhà…

Tào Bằng vốn không để ý tới, nào ngờ chiếc xe đẩy kia vừa tới bên bờ sông, người đẩy xe chợt dừng lại, bất thình lình đẩy xe dựng lên. Người ngồi trên xe tức thì văng xuống sông. Chỉ nghe bùm một tiếng, hai nam tử đẩy xe cùng đổi đầu xe định bỏ đi. Tào Bằng giật mình, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: “Giết người rồi.” Hắn vội vàng hô:

-Mau bắt kẻ đang chạy trốn đi!

Vốn dĩ người đẩy xe không nhìn thấy Tào Bằng, chính vì thế vẫn chưa hề để ý.

Nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu của Tào Bằng, hai gã nam tử vứt cả xe, mỗi người chạy một hướng.

-Tử U, tóm lấy bọn họ!

Hạ Hầu Lan vội thúc ngựa đuổi theo, nhưng không ngờ hai gã nam tử vừa thấy y cưỡi ngựa đuổi liền tức thì rúc đầu chui vào rừng rậm.

Tào Bằng dẫn theo mấy tên vệ sĩ Phi Mạo, chạy tới bên bờ sông.

-Cứu người, mau cứu người!

Hai gã Phi Mạo này đều là người Đan Dương.

Chính vì thế, kỹ năng bơi của bọn họ cũng không kém. Nghe thấy Tào Bằng la lên, hai người tức thì tung người nhảy xuống sông. Tào Bằng đứng trên bờ, đầu vẫn váng vất.

Chuyện này quả thực khiến người toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, hơi rượu tức thì hoàn toàn biến mất. Hắn vỗ nhẹ nhẹ lên trán, xoay người đi đến bên chiếc xe, cẩn thận quan sát.

Đây là một chiếc xe đẩy cực kỳ bình thường, không có bất cứ ký hiệu gì.

Hạ Hầu Lan thúc ngựa trở về, xấu hổ nói:

-Công tử, hai kẻ kia chạy mất rồi.

-Chạy?

-Đúng vậy, bọn họ dường như rất quen thuộc địa hình. Vừa vào trong rừng liền một rẽ đông, một rẽ tây, thoáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Ta tuy có chiến mã nhưng.

-Được rồi, ta hiểu rồi.

Tào Bằng giờ đã trấn tĩnh lại nhiều. Hắn đứng dậy, trầm ngâm không nói.

-Tử U, ngươi lập tức tới quan thự, mời tứ ca dẫn người tới đây.

-Tuân lệnh!

Hạ Hầu Lan chắp tay tuân lệnh, giơ roi đi luôn. Tào Bằng tiếp tục ở lại bên bờ sông, quan sát địa hình bốn phía. Cách đó không xa chính là núi Bắc Đặng, sông Lạc Thủy lại ôm trọn lấy ngọn núi này, xung quanh có không ít thôn xóm. Hạ Hầu Lan nói hai người kia rất quen thuộc địa hình, chắc hẳn bọn họ là người vùng này. Tào Bằng vỗ vỗ trán, mải mê suy nghĩ, chợt nghe có tiếng nước từ phía lòng sông vang lên. Hai gã vệ sĩ Phi Mạo thở hổn hển, đi lên bờ sông.

-Người đâu?

-Công tử, không có ai cả.

-Hả?

-Chúng ta đã tìm cả dưới đáy sông rồi, không hề phát hiện thi thể nào hết. Ngoài nước bùn chỉ có nước bùn mà thôi.

Tại sao lại có thể như vậy?

Tào Bằng vừa nghe thấy, tức thì ngây ngẩn cả người.

Hắn tận mắt nhìn thấy hai người kia đem người trên xe ném xuống sông, sao có thể không thấy thi thể được? Hắn bước nhanh đi đến bên bờ sông, nhìn nước sông. Một lát sau, Tào Bằng hỏi:

-Liệu có phải là nước sông chảy xiết cuốn trôi người đi không? Chính vì thế, các ngươi mới không tìm thấy?

-Không thể nào, nước sông này không xiết lắm. Nếu là nước trên thượng nguồn còn có khả năng. Nhưng dòng nước như thế này không thể cuốn người đi được. Lý Quang, chi bằng chúng ta xuống xem lần nữa đi?

Một vệ sĩ Phi Mạo mở miệng nói.

Người tên Lý Quang gật đầu:

-Vậy thì chúng ta chia ra. Đại Nha, ngươi hướng lên trên, ta đi xuống dưới. Công tử, ngài thế thế nào?

-Vậy ta chờ các ngươi.

Lý Quang và Đại Nha nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nhảy xuống dòng nước.

Tào Bằng đứng trên bờ, khoanh tay nhíu mày, lẳng lặng chờ đợi.

Xa xa, vang lên tiếng người hò hét, tiếng ngựa hý vang.

Hạ Hầu Lan trở về quan thự bắc bộ úy liền đánh thức Chu Tán dậy. Chu Tán nghe thấy thế, lập tức dẫn hơn mười tên dịch đãi vội vàng đi cùng Hạ Hầu Lan.

-Hữu Học, tình hình như thế nào?

Chu Tán từ rất xa đã la lên.

Tào Bằng quay người lại, vẫy vẫy tay với Chu Tán.

-Tứ ca, ngại quá, đã trễ thế này còn bảo huynh gọi người tới.

-Nói gì thế, ta là bắc bộ úy Lạc Dương, nơi này thuộc đất ta cai quản. Có người gây án, ta sao có thể không quan tâm được. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hung thủ đâu? Thi thể đâu?

-Hung thủ chạy rồi, nhưng theo lời Tử U thì người này chính là người ở quanh đây, sẽ không chạy quá xa đâu. Thi thể đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đem người thả mạnh xuống sông, nhưng cũng không biết vì sao, ta phái người xuống vớt lại không phát hiện chuyện gì cả. Đúng rồi, còn có chiếc xe này nữa, là do hung thủ lưu lại nhưng lại không có bất cứ manh mối gì cả.

Ào!

Đại Nha từ phía hạ du dòng sông thò đầu lên:

-Công tử, vẫn không có gì.

-Công tử, phía bên thuộc hạ cũng không tìm được gì.

Tào Bằng nhíu mày, cao giọng nói:

-Đại Nha, Lý Quang, các ngươi lên bờ trước đã.

Hắn nói xong liền xoay người nói tiếp với Chu Tán:

-Vẫn không tìm được thi thể. Ta lệnh cho Đại Nha và Lý Quang tìm xung quanh nhưng không hề phát hiện bất cứ cái gì. Tứ ca, chuyện này có vẻ kỳ lạ, chỉ bằng huynh sai người người xuống xem thử có phát hiện điều gì không?

Chu Tán ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

-Cứ làm như thế đi.

Rồi sau đó, y cười nói:

-Được rồi, chuyện bên này ta sẽ quan sát. Xem ra ngươi uống không ít rượu rồi, cứ về trước nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải xuất phát nữa. Tử U, ngươi cùng công tử ngươi về trước đi. A Phúc, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tiếp tục sai người vớt xác.

Tào Bằng gắng sức gật gật đầu.

-Vậy xin nhờ tứ ca!

Tuy nhiên, sau khi trở về quan thự, Tào Bằng vẫn không ngủ được.

Hắn nằm trên giường, lăn qua lăn lại, trằn trọc đến hơn nửa đêm. Mãi đến giờ sửu, hắn mới miễn cưỡng khép mắt lãi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.