Tào Tặc

Chương 181: Chương 181: Tóc xanh (2)






Giang Đông xuất nhân kiệt, lời này không sai một chút nào. Chưa kể đến các vị hổ thần thường được nhắc tên ở Giang Đông, Hạ Tề này thoạt nhìn cũng là một dũng sĩ quả cảm có cả văn cả võ. La Quán Trung chết tiệt, vì sao lại không nhắc đến người này? Báo hại ta mất mặt ở đây.

-Hôm nay Hạ Công Miêu án binh bất động mới là thượng sách.

-Án binh bất động là thượng sách ư?

Tào Bằng nghi hoặc nhìn Hám Trạch, có phần không hiểu rõ ý của gã.

Hám Trạch cười nói:

-Thật ra, Trương Nhã và Chiêm Cường cũng không hoàn toàn đồng tâm nhất trí. Nếu Hạ Công Miêu tấn công quá mau, hai người này chắc chắn sẽ hợp lực lại. Nếu y án binh bất động, lâu ngày hai người Trương Nhã, Chiêm Cường chắc chắn sẽ có sơ hở, sớm muộn gì cũng tìm cách sống mái với nhau. Chỉ cần hai người này xảy ra nội chiến, Hạ Công Miêu tất sẽ có thể phá được, không phải tốn nhiều sức. Ha ha, nếu đổi lại là ta, ta cũng nhất định sẽ án binh bất động.

Kế sách này hình như từng xuất hiện trong Tam quốc diễn nghĩa.

Cụ thể là trận chiến nào? Tào Bằng không nhớ rõ lắm, hình như là do Quách Gia đề xuất, có điều Tào Tháo không chịu tiếp thu…

Thư thành chính là Thư thành!

Mà Hạ Tề có thể nghĩ ra sách lược như thế, nhưng Hám Trạch lại có thể nhìn thấu hoàn toàn.

Tào Bằng cũng không thể nói rõ vì nguyên nhân gì, nhưng hắn chợt cảm thấy xúc động.

-Trạch đại ca, không bằng ngươi giúp ta đi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tào Bằng tự nhiên nói ra câu nói ấy, nói xong chợt thấy giật mình.

Ta làm sao vậy? Làm sao có thể nói ra lời này được?

Khuôn mặt chợt trắng bệch, Tào Bằng vô thức nắm chặt nắm tay lại.

"Đã bao lâu không mắc phải cái sai lầm cơ bản như thế này?"

Tào Bằng không ngờ được bản thân từ khi sống lại tới nay lúc này cũng hết sức cẩn thận. Mặc dù không tới mức quá hoàn mỹ nhưng chí ít cũng không để xảy ra vấn đề gì lớn. Nhưng hôm nay không biết tại sao bản thân lại lén đánh giá Hám Trạch như vậy. Hiện tại hắn đang là thư đồng của Tuân Diễn. Tuy nhiên câu nói kia chẳng phải để lộ cho Hám Trạch rằng hắn không phải là thư đồng hay sao?

Có điều phản ứng của Hám Trạch lại nằm ngoài suy đoán của Tào Bằng. Dường như y cũng không hề mất bình tĩnh cũng chẳng có chút kinh ngạc mà chỉ cười ha hả.

- A Phúc! Cuối cùng thì ngươi cũng lỡ miệng.

Hám Trạch nghiêng đầu cười cười rồi nói:

- Ta vẫn cảm thấy ngạc nhiên Tuân tiên sinh làm sao có thể bắt được ngươi làm thư đồng cho mình. Ngươi không cần phải giật mình như vậy. Thật ra ngay ngày đầu tiên ta đã nhìn thấy điểm sơ hở.

- Thấy cái gì?

- Còn nhớ việc tìm kiếm những quyển sách kia không?

Tào Bằng liền nhớ lại. Khuya ngày hôm trước vừa mới tới Ngô huyện, bởi vì do rương sách bị hỏng cho nên hắn từng thu dọn sách của Tuân Diễn.

Hám Trạch nói nhỏ:

- Phân loại là điều bắt buộc đối với thư đồng. Một thư đồng hàng năm đi theo Tuân tiên sinh làm sao mà ngay cả việc thu dọn và chỉnh lý cũng không biết? Vì vậy mà đêm hôm đó ta đã thấy có gì đó không đúng. Mặc dù ta không thể xác định được lai lịch của ngươi nhưng ta có thể khẳng định ngươi không phải là thư đồng của Tuân tiên sinh. Bên cạnh Tuân tiên sinh có mười hai người giúp việc, nếu luận thân thủ thì Tuân Lan là mạnh nhất. Nhưng ta phát hiện ra Tuân Lan đối với ngươi nói gì nghe nấy...điều này hoàn toàn khác thường. Còn nữa, hai người các ngươi phân biệt rõ với những người khác, thường không cùng xuất hiện với họ. Điều đó khiến cho ta càng thêm hoài nghi.

Sau một lúc Tào Bằng mới hỏi:

- Nếu có nhiều sơ hở như vậy thì tại sao lại không báo cho Ngô hầu?

- Báo thì sao?

Hám Trạch duỗi cái lưng mệt mỏi rồi tựa vào bậc cửa:

- Nếu ta nói thì ai cho ta xem sách? Còn nữa, Tuân tiên sinh tìm ai làm thư đồng là chuyện của y. Ta chỉ là một người làm ở trạm dịch thì quản tới làm gì?

Hiển nhiên hiện giờ Hám Trạch vẫn chưa có lòng trung với Tôn Sách. Ánh mắt của y vẫn còn tự do, lẩm bẩm nói với mình:

- Mặc dù xuất thân của ta nghèo hèn nhưng không phải là kẻ ti tiện. Ngươi tặng ta quyển sách, đối đãi với ta như bằng hữu làm sao ta có thể bán bạn cầu vinh? Có điều ta có thể nhận ra được thì sớm muộn gì người khác cũng nhìn ra. A Phúc! Giang Đông có nhiều người tài. Ngươi muốn hành sự ở Giang Đông thì phải vô cùng cẩn thận, không được coi thường.

- Hám đại ca! Đa tạ huynh.

Hám Trách cười ha hả, nhắm mắt lại ngửa đầu ra nắng với vẻ mặt phấn khích.

Tào Bằng cũng không nói nhiều, nằm song song với Hám Trạch trên bậc cửa. Có điều trong lòng hắn vẫn suy nghĩ làm thế nào để cho Hám Trạch đi theo. Có thể thấy được trước mắt Hám Trạch còn chưa xác định được tương lai. Điều đó khiến cho Tào Bằng có rất nhiều cơ hội.

Đúng như Hám Trạch nói, kẻ sĩ của Giang Đông có rất nhiều. Với một kẻ xuất thân bần hàn như Hám Trạch muốn nổi bật sẽ là điều rất khó.

Mười năm sau, trong trận chiến Xích Bích, khi đó y đã ba mươi tuổi nhưng vẫn là một mưu sĩ dưới trướng không hề có sự thu hút.

Còn về phần khổ nhục kế có trời mới biết có phải là do La Quán Trung bịa ra hay không. Nhưng có thể nhận ra địa vị lúc đó của Hám Trạch: Khi Gia Cát Lượng dùng lưỡi bẻ quần nho thì trong đám nhân tài của Giang Đông không hề có mặt Hám Trạch.

Bởi vậy có thể thấy được mười năm sau cho dù Hám Trạch có là mưu sĩ nhưng cũng không được trọng dụng. Rất có thể y sẽ trở thành tham quân của Hoàng Cái hoặc là không có cơ hội gặp mặt Tôn Quyền mà nói.

Còn đối với Tào Bằng thì một người như Hám Trạch hoàn toàn phù hợp cho hắn lôi kéo. Hiện giờ mưu thần bên cạnh hắn mới chỉ có một mình Bộ Chất mà thôi.

Mà Bộ Chất lại chỉ giỏi nội chính, không tự bày mưu tính kế. Hám Trạch là người thông kim bác cổ, có sức quan sát lại can đảm thận trọng nên có thể bù vào chỗ thiếu của Bộ Chất. Càng nghĩ, Tào Bằng càng thấy khó có thể buông tha cho Hám Trạch. Nhưng muốn để cho gã đi theo mình cũng không phải là chuyện dễ.

Ba ngày sau, Tôn Sách dẫn hơn mười tùy tùng rời khỏi Ngô huyện đi Ngữ Dương hội họp với đại quân. Đồng thời thái thú Dự Chương là Tôn Bí cũng theo đường thủy tiến công Xuân cốc cắt đứt Đan Dương và hai quận Lư Giang cùng với Cửu Giang.

Huyện lệnh Đan Đồ là Biệt Hà dẫn binh tấn công Câu Dung, Hồ Thục và Mạt Lăng bức tới huyện Đan Dương khiến cho huyện Đan Dương ba mặt gặp địch còn một mặt thì bị sông chặn đứng.

Tổ Lãng ở Đan Dương lập tức rơi vào cảnh bốn bề thọ địch. Mà Viên Thuật trước đó liên tục nói giúp đỡ Tổ Lãng lại yên lặng, thậm chí không hề cấp cho một người.

Trước khi Tôn Sách đi, Chu Du đã hiến cho một kế.

"Đan Dương là cửa Tây Bắc của Giang Đông nên phải tiếp thu hoàn hảo. Tổ Lãng bị Viên Thiệu mê hoặc cho nên mới khởi binh tạo phản. Nay Ngô hầu được triều đình phong nên có thể khiến cho binh không thấy máu là hay nhất. Có lẽ vào lúc này Tổ Lãng đang hối hận. lúc này, Ngô hầu chỉ cần phái người chiêu hàng thì y sẽ động tâm... Nếu Tổ Lãng nguyện ý đầu hàng thì Thái Sử Từ cũng khó mà thủ được. Ngô hầu yêu cái dũng của Thái Sử Từ tại sao lại không thu phục y?”

Tôn Sách đối với Chu Du chính là nói gì nghe nấy vì vậy mà cố gắng tránh cho Đan Dương bị binh đao. Sau khi y rời khỏi Ngô huyện liền giao Ngô quận cho Trương Chiêu xử lý. Tất cả mọi việc phó thác cho Trương Chiêu đã chứng tỏ sự tín nhiệm của y. Đồng thời lúc lên đường, y cũng cố gắng giữ lại Tuân Diễn.

- Đợi khi chiến sự của Đan Dương chấm dứt, ta nhất định uống trà với Bá Dương. Đến lúc đó bàn chuyện hôn lễ... Ta ngưỡng mộ Tào công từ lâu nên hoàn toàn đồng ý cùng với Tào công thành người một nhà. Xin tiên sinh chấp thuận.

Đã nói tới mức này, Vương Lãng và Tuân Diễn cũng không nói gì nữa.

Sau khi Tôn Sách rời khỏi Ngô huyện, Vương Lãng thường xuyên cùng với Trương Chiêu đi thuyền ở Thái Hồ. Còn Tuân Diễn thì dẫn Hạ Hầu Lan và Tào Bằng tìm hiểu Ngô quận.

Tuân Diễn là danh sĩ đương thời lại là đời sau của Tuân Thục cho nên thanh danh vang dội. Lại thêm y có tài học hơn người cho nên ngay cả kẻ sĩ ở địa phương cũng phải khen ngợi.

Ngày hôm nay y tới nhà này làm khách, ngày sau lại tới nhà kia ẩm yến. Chỉ trong vài ngày, Tuân Diễn đã đi gặp được vài kẻ sĩ ở trong thành, đôi bên trò chuyện với nhau rất vui. Nhất thời cái tên Tuân Diễn cũng từ từ lan rộng ở Ngô huyện. Người Ngô huyện đều biến có một vị danh sĩ từ Trung Nguyên tới đây có tài học xuất chúng.

Tào Bằng liên tục quan sát Tuân Diễn, không để Tuân Diễn ở một mình hoặc là tiếp xúc với ai.

"Lúc nào y cũng nói là muốn cầu hôn nhưng không biết ý của y thế nào?" Tào Bằng không nhìn ra được.

Vì vậy mà hắn mới thỉnh giáo Tuân Diễn:

- Chẳng phải tiên sinh nói phải làm tăng mâu thuẫn của Ngô hầu với văn sĩ Giang Đông, tại sao không thấy hành động?

Tuân Diễn cười ha hả, lay nhẹ cái quạt mà không trả lời. Điều đó khiến cho Tào Bằng không hiểu thế nào.

Ngày hôm nay y tới nhà này làm khách, ngày sau lại tới nhà kia ẩm yến. Chỉ trong vài ngày, Tuân Diễn đã đi gặp được vài kẻ sĩ ở trong thành, đôi bên trò chuyện với nhau rất vui. Nhất thời cái tên Tuân Diễn cũng từ từ lan rộng ở Ngô huyện. Người Ngô huyện đều biến có một vị danh sĩ từ Trung Nguyên tới đây có tài học xuất chúng.

Tào Bằng liên tục quan sát Tuân Diễn, không để Tuân Diễn ở một mình hoặc là tiếp xúc với ai.

"Lúc nào y cũng nói là muốn cầu hôn nhưng không biết ý của y thế nào?" Tào Bằng không nhìn ra được.

Vì vậy mà hắn mới thỉnh giáo Tuân Diễn:

- Chẳng phải tiên sinh nói phải làm tăng mâu thuẫn của Ngô hầu với văn sĩ Giang Đông, tại sao không thấy hành động?

Tuân Diễn cười ha hả, lay nhẹ cái quạt mà không trả lời. Điều đó khiến cho Tào Bằng không hiểu thế nào.

Lục Nghị cao tương đương với Tào Bằng nhưng nhìn thì có vẻ rắn chắc hơn.

Đời sau thường nói, nhà nghèo trẻ con thường trưởng thành sớm. Nhưng trên thực tế, thân là người của một dòng họ sắp suy tàn, người ta thường phải gánh thêm nhiều trách nhiệm hơn. Lục Nghị cũng vậy. Mười hai tuổi y đã phải gách vác gia đình, quản lý gia tộc. Điều đó khiến cho đôi má còn non của y có chút gì đó trầm ổn và trang nhiêm hơn người cùng tuổi. Tào Bằng coi như cũng bằng tuổi và cũng thuộc dạng ông cụ non nhưng so với Lục Nghị thì Tào Bằng tự nhận mình không bằng, thậm chí còn thiếu phong độ của con nhà thế gia.

Khi nhìn thấy Tuân Diễn, Lục Nghị cũng không thể hiện sự vui mừng. Mà hoàn toàn ngược lại, trong cử chỉ và hành động của y lộ rõ sự cảnh giác.

Có lẽ việc đó cũng không phải dành cho Tuân Diễn mà do thời gian đã khiến cho tâm tính của y trở nên cẩn thận. Dù sao thì Lục thị ở Hoa Đình và Tôn thị có ân oán. Còn nhớ ngày đó khi Tôn Sách tấn công Lư Giang, giết chóc đối với Lục thị. Cho đến nay lòng người họ Lục vẫn chưa thể quên được nỗi đau đó. Thậm chí người họ Lục còn hận đối với họ Tôn. Mà dòng họ Tôn thì đối với họ Lục cũng có một sự cảnh giác.

Hiện giờ nhà họ Lục dang sinh hoạt dưới sự thống trị của họ Tôn cho nên việc cảnh giác cũng là điều hết sức bình thường. Vì vậy mà trong lời nói của Lục Nghị có chút gì đó lạnh lùng như tránh né người khác thật xa.

Nhưng Tuân Diễn cũng không để ý mà trò chuyện vui vẻ. Trong khi y bạn luận còn nói với mối quan hệ với Lục Tiêm, thậm chí khi ở Lạc Dương có qua lại với Lục Tuấn. Lục Nghị vẫn giữ nụ cười, thi thoảng phụ vào mấy câu.

Tào Bằng ngồi đằng sau Tuân Diễn yên lặng quan sát Lục Nghị.

Tuổi của Lục Nghị xấp xỉ Tào Bằng. Theo cách nói của Tuân Diễn thì hai người cùng tuổi. Nhưng Lục Nghị dường như lớn hơn Tào Bằng hai tháng. Mặc dù chỉ chênh lệch hai tháng đó nhưng khiến cho Lục Nghị trầm ổn hơn Tào Bằng rất nhiều. Y nhìn thấy trời tối dần liền lệnh cho người hầu chuẩn bị tiệc rượu.

- Hiện giờ thúc phụ muốn về có lẽ cũng không kịp. Hay là tối nay ở đây có được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.