Thái Sử Từ sẽ cùng lúc phải hiệp trợ Lưu Bị, về phương diện khác còn tự lo cho bản thân. Đồng thời, hắn không thể quá mức chọc giận Tào Tháo, đặc biệt hắn vẫn còn nhiều do dự khi Tôn Quyền còn chưa bộc lộ thái độ rõ ràng. Có thể làm đến một bước này, lúc người nhà mình bị gặp nguy hiểm vẫn phải dẫn binh tới cứu viện. Mặc kệ có tham chiến hay không, nhưng thái độ như này cũng là đủ rồi!Thái Sử Từ và Lưu Bị có gặp mặt một lần, cho nên cũng có thể là giúp đỡ.
Thái Sử Từ này là người Đông Lai.
Năm xưa, Thái Sử Từ theo Khổng Dung học nghệ, Khổng Dung cũng rất chiếu cố mẫu thân Thái Sử Từ.
Sau lại Quản Hợi dẫn binh xâm phạm Bắc Hải, Khổng Dung mời Thái Sử Từ tìm kiếm viện binh, Thái Sử Từ liền tìm được Lưu Bị. Sau đó, bọn họ đuổi Quản Hợi đi, giải trừ nguy cơ cho Bắc Hải. Nhưng Lưu Bị không biết là xuất phát từ suy xét gì mà không có mời chào Thái Sử Từ, thế cho nên sau đó Thái Sử Từ lại đến Dương Châu cống hiến cho Lưu Diêu. Mặc kệ nói như thế nào, hai người từng kề vai chiến đấu, cũng coi như có chút giao tình. Lúc này đây Thái Sử Từ có thể xuất binh đến Dương, cũng là vì nguyên do này. Đồng thời, Thái Sử Từ cũng hy vọng mượn cơ hội này thăm dò tình trạng hư thật của quân Tào.
- Kia là bát ngưu nỏ sao?
- Tên gọi là Nguyệt Anh liên nỏ... Tuy nhiên ở trong quân Tào nhiều người gọi nó là Công tử liên nỏ, nghe nói là Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh – thê tử của hắn cùng liên kết tạo ra.
Ngu Phiên vội vàng giải thích.
Thái Sử Từ lại hỏi:
- Văn hướng, ngày đó trận thủy chiến với quân Tào tại Động Đình, bọn họ sử dụng chính là loại liên nỏ này sao?
Từ Thịnh vội vàng trả lời:
- Gần giống thế, nhưng có chút điểm khác biệt. Đêm đó loạn chiến xảy ra đột ngột, ta thật sự không nhìn rõ lắm.
- Mau chóng nghĩ cách muốn lấy được một khối liên nỏ để mang về nghiên cứu chế tạo.
Con mẹ nó, đồ chơi này có lực sát thương rất kinh người, xuyên qua cả kháng thổ, tường thành Ích Dương dày như thế mà còn bị bọn nó đánh sụp, thật đúng là nếu dùng trên thuyền thì quả thực uy lực thật lớn, đến lúc đó chẳng may được quân Tào khai mở, chỉ cần bọn họ trang bị trên mười liên nỏ trên mỗi thuyền có thể tạo thành thương thế thật lớn đối với chúng ta. Trọng Tường, chúng ta phải nhanh chóng báo với Công Cẩn.
- Vâng!
Thái Sử Từ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Ngu Phiên và Từ Thịnh cũng nở nụ cười chua xót.
Trận chiến tại Động Đình làm khí thế bọn họ giảm sút cực mạnh, đáng giận nhất chính là sau khi Tào Bằng bắt Chu Thái làm tù binh nhưng vẫn chậm chạp không chịu thả ngươi. Ngu Phiên đã đến Hán Thọ biện hộ thay nhưng không hề được gặp mặt Tào Bằng. Từ đó cho thấy hoàn toàn một là trời, một là đất rồi.
Cũng khó trách, trận chiến Động Đình là do bọn họ khai chiến trước.
Nhưng cuối cùng thắng lợi lại là Tào Bằng.
Điều này cũng khó trách Ngu Phiên lo lắng, và cũng khó trách Tào Bằng vô lễ.
Cũng may Tào Bằng đã phái Trương Tùng ra tiếp kiến Ngu Phiên. Trương Tùng nói:
- Nay Giang Đông không có tin tức gì thật khiến Công tử nhà ta bất an.
Đại đô đốc Giả Tiết chinh phạt, Đô đốc Kinh Nam chính là thừa lệnh thiên tử đi thảo nghịch. Kinh Nam vốn là dưới sự cai quản của triều đình, chúng ta đánh Ích Dương cũng là hợp lý, liên quan gì đến Giang Đông các ngươi? Các ngươi chủ động khai chiến, hiện giờ binh bại đã bị bắt, còn muốn chúng ta thả người? Không thể nào!
Tuy nhiên, Đại đô đốc nhân đức cũng rất thán phục Chu Ấu Bình tướng quân.
Cho nên các ngươi không cần phải lo lắng cho tính mạng của Ấu Bình tướng quân, cứ ở Hán Thọ một thời gian bình ổn rồi tự nhiên sẽ thả về..
Giữ lại?
Nói trắng ra , chính là để Chu Thái làm con tin.
Thậm chí Ngu Phiên còn không được nhìn mặt Chu Thái đã bị đuổi ra khỏi Hán Thọ.
Đây cũng là điều khiến Thái Sử Từ vô cùng lo ngại.
Cũng may thuỷ quân của Tào Tháo sau khi đại thắng ở hồ Động Đình thì vẫn chưa được một tấc lại muốn tiến một thước để tiến tới tấn công Bạc La Uyên, nhưng nguy hiểm vẫn còn khiến Thái Sử Từ không dám có hành động gì sơ suất.
- Không đúng!
Thái Sử Từ đột nhiên lầm bầm lầu bầu.
- Tử Nghĩa, sao vậy?
Trọng Tường, Văn Hướng, chẳng lẽ các ngươi không thấy có chút cổ quái?
- Cổ quái gì?
Thái Sử Từ chỉ về chiến trường Ích Dương:
- Quân Tào vây thành tới nay vẫn không ngừng lấy trận tiễn tập kích, mà trước đó rõ ràng đã dùng công tử liên nỏ kia công kích nhưng nay lại chậm chạp công thành. Mấy ngày nay, bọn họ không ngừng bắn tên tới Ích Dương, nhưng lại không hề đầu nhập chút binh lực vào…
Sao ta cứ cảm thấy hành động này của Tào Bằng hình như không phải thật sự muốn công kích Ích Dương mà có dụng tâm khác.
- Dụng tâm gì?
- Nói không chừng…đúng rồi, quân Tào còn tăng điều thêm nhân mã đúng không?
- Đúng vậy, sáng sớm nào cũng nhìn thấy quân Tào tiến vào chiếm giữ doanh Tào, hơn nữa diện tích doanh Tào cũng đang không ngừng khuếch trương... Ta phỏng chừng, dưới thành Ích Dương hiện nay ít nhất tụ tập ít nhất hơn vạn binh mã.
Nhưng ngày nào cũng công thành đều là những người đó!
Thái Sử Từ chau mày liên tục lắc đầu:
- Không đúng, nhìn như này…không phải Tào Bằng thật sự muốn đánh Ích Dương, chỉ sợ binh lực bên trong Tào Bằng không nhiều như chúng ta nghĩ như vậy. Tào Bằng có tám giáo binh mã tại Kinh Nam, ngoại trừ hai giáo tại Di Đạo và Di Lăng ra, còn sáu đội khác thì theo lý mà nói thì phải thay nhau xuất chiến đánh mới đúng, vì sao ngày nào xuất hiện dưới thành chỉ là mỗi tên Bàng Đức Bàng Lệnh Minh thôi?
Ngu Phiên thầm chấn động.
- Ý Tử Nghĩa là…
- Chỉ sợ Tào Bằng có dụng tâm khác!
Trước mắt Ngu Phiên đột nhiên hiện ra một khuôn mặt lúc nào cũng ôn hòa kia.
Y và Tào Bằng tiếp xúc không nhiều lắm, nói thẳng ra là chỉ có một lần, nhưng một lần kia lại khiến y cảm thấy Tào Bằng chỉ là một người đơn giản. Nhưng hiện tại Ngu Phiên cảm giác được cất giấu dưới vẻ hòa nhã tươi cười kia là tâm tư thâm trầm.
- Ta nghĩ tốt nhất Tử Nghĩa ngươi hãy nhắc nhở Lưu hoàng thúc một chút.
- Ồ?
- Nếu như ta đoán không sai, lúc này hành động của Tào Bằng không phải là Ích Dương mà là dùng kế đảo khách thành chủ, điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây! Hay cho một kế trong ba mươi sáu kế, hay cho một Tào Hữu Học. Hắn ta muốn chém đứt một cánh tay của Lưu Hoàng thúc tại Kinh Nam, đó chính là Ngũ Khê Man, nguy rồi!
- Ngũ Khê Man?
Thái Sử Ttừ nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt biến đổi.
- Như lời Trọng Tường nói, Tào Bằng kia là muốn đối phó với Ngũ Khê Man?
Ích Dương đánh vô cùng khí thế hừng hực.
Ít nhất từ bên ngoài hoặc trong mắt người ngoài, trận chiến này đánh khá náo nhiệt. Nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhiều người cảm thấy sự quỷ dị trong đó. Bề ngoài Tào Bằng không ngừng tăng binh tấn công Ích Dương, nhưng tính chất thật sự công kích Ích Dương lại chậm chạp không chịu phát động…cứ như vậy, chiến sự kịch liệt càng giống như một trò chơi, khiến Lưu Bị trấn thủ Lâm Tương cảm giác cũng có chút không ổn.
Không phải Tào Bằng có mưu đồ khác đấy chứ?
***
Sa Ma Kha ở đầu Hồ Đầu Sơn triệu tập tám ngàn chiến sĩ Ngũ Khê Man chậm rãi xuất ra.
Tám ngàn người!
Nghe có vẻ như không nhiều.
Nhưng hơn mười vạn tộc nhân Ngũ Khê Man mà chỉ có tám ngàn người tham chiến ư?
Nhưng trên thực tế, tám ngài người này đại diện cho toàn bộ tinh nhuệ Ngũ Khê Man. Mười vạn tộc nhân thì có bao nhiêu người già yếu? Lại có bao nhiêu trẻ nhỏ vị thành niên? Còn có bao nhiêu những phụ nữ và nữ nhân chưa trưởng thành? Nếu loại trừ những người này thì chiến sĩ chân chính của Ngũ Khê Man cũng chỉ có hai vạn hoặc ba vạn người. Sa Ma Kha lập tức điều động được ra tám ngàn người, đối với người Ngũ Khê Man mà nói đã là một cực hạn.
Dùng lời Lão Man vương nói: “Sa Sa, con mang đi chính là hiện tại và tương lai của Ngũ Khê Man đó.”
Nếu tương lai Lưu hoàng thúc chuyện lớn thành công, Ngũ Khê Man có thể có cơ hội lớn mạnh. Nhưng nếu thua, hiện tại và tương lai Ngũ Khê Man đều mất trong tay con đó. Cho nên, sau khi tới Ích Dương, con phải cẩn thận một chút, nhất thiết không thể tranh giành đi đầu mà hãy để người khác đảm nhiệm. Nếu có nguy hiểm thì trước tiên hãy nghĩ đến việc bảo toàn tính mạng bản thân, tám ngàn binh sĩ này đều là căn cơ của người Ngũ Khê Man.
Sa Ma Kha có để tâm tới lời của Lão man vương không?
Có lẽ chỉ có hắn là rõ nhất.
Tuy nhiên lúc này Sa Ma Kha vô cùng hăng hái.
Ra khỏi sau Hồ Đầu Sơn một đường đi thẳng lên phía Bắc rất nhanh tiến đến Nguyên Thủy. Dựa theo kế hoạch của Sa Ma Khê, hắn sẽ dẫn bộ thuận xuôi xuống Nguyên Thủy thẳng bức đến Nguyên Nam.
Một khi Nguyên Nam bị công kích, chắc chắn quân Tào sẽ bị hoảng loạn.
Đến lúc đó sau khi hắn làm nhiễu loạn cục diện Nguyên Nam, bắc tiến có thể qua sông đánh chiếm Lâm Nguyên, xuống phía nam có thể trốn vào Tuyết Phong Sơn và phối hợp chặt chẽ từ xa với Ích Dương.
Như vậy, nguy hiểm của Ích Dương sẽ vì vậy mà bị giải trừ.
Đây là ý tưởng của Sa Ma Kha, đồng thời cũng phái người phi báo Lưu Bị xin ông ta đến lúc đó nghĩ cách phối hợp.
Lần này xuất binh nếu như thành công, người Ngũ Khê Man có thể sẽ tiến thêm được một bước phát triển lớn mạnh, trở thành lãnh tụ toàn bộ Võ Lăng man. Đến lúc đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận là Võ Lăng Man Vương! Lời cảnh cáo của Lão Man Vương, hắn nhớ kỹ những lại không để tâm đến. Trong lòng hắn, Tào Bằng chỉ là thằng nhóc con, cần gì khẩn trương như thế? Nếu mình mà gặp sẽ lập tức lấy thủ cấp của hắn…
Đại quân Ngũ Khê Man chậm rãi tiến lên, hai ngày sau đã đến bãi Cầu Long.
Bãi Cầu Long này nằm ở trung thượng du của Nguyên Thủy. Giữa Nguyên Thủy đột nhiên chia ra làm hai nhanh giống như hai sừng rồng, hình thành một địa thế vô cùng phức tạp. Phía nam cao phía bắc thấp, bãi cát bằng phẳng, nước chảy trong này đột nhiên bằng phẳng, là một nơi tốt để hạ trại đóng quân.
Bởi vậy từ hướng đông trực tiếp tiến lên, hai ngày sau có thể nhìn thấy thị trấn Nguyên Nam.
Khi đến bãi Cầu Long thì trời đã tối.
Vì thế Sa Ma Kha hạ lệnh hạ trại ở bãi Cầu Long, sau khi nghỉ ngơi một đêm sẽ tiếp tục đi.
Có người nói với hắn:
- Tiểu vương, nơi đây địa thế bằng phẳng, tầm nhìn trống trải, rất thích hợp cho kỵ quân xuất kích. Nếu như quân Tào ở đây đánh lén, chỉ sợ sẽ tạo thành bất lợi đối với chúng ta.
Sa Ma Kha nghe vậy cười ha hả:
- Chẳng lẽ ta không biết sự lợi hại của kỵ quân quân Tào sao?
Nhưng ngươi xem, nơi này nam cao bắc thấp, chúng ta lại trấn giữ nơi cao hơn, nếu quân Tào đánh lén, nhất định phải qua sông mà đến, tuy địa thế nơi này bằng phẳng nhưng đất xốp, kỵ quân căn bản không thể tiến hành xung phong. Nếu bọn họ thật sự muốn đánh lén, nhất định bọn họ tới thì được mà đi lại không được.
Mặc dù Ngũ Khê Man là nơi hoang dã, nhưng bởi vì Lưu Biểu có hơn mười năm dùng văn trị, nên Sa Ma Kha cũng chịu ảnh hưởng rất sâu sắc.
Hắn đọc qua một ít binh thư, thậm chí ở trong bộ lạc Ngũ Khê Man còn có rất nhiều người Hán đến tránh né chiến loạn, rất hiểu biết chữ nghĩa. Điều này cũng khiến cho Sa Ma Kha khác biệt với rất nhiều người Ngũ Khê Man là cùng lúc xem thường văn hóa nhà Hán, về phương diện khác, lại chịu hun đúc văn hóa nhà Hán.
Hắn chậm rãi nói đầy tự tin tràn đầy khiến cho người bên cạnh cũng không biết nói gì hơn.
Nếu Sa Ma Kha đã có chủ ý rồi thì sẽ không cần nói gì nữa.
Vì thế người Ngũ Khê Man hạ doanh trại trên bãi Cầu Llong dàn xếp nghỉ ngơi. Sa Ma Kha là người thích rượu, sau khi bố trí ổn thỏa liền sai người mang rượu tới mái chè chén. Bữa tiệc rượu này uống tận đến giờ Tuất, Sa Ma Kha uống đến say mèm, nằm ở trên sập ngáy như sấm.
Đêm, càng ngày càng sâu.
Đến giờ tý có tiếng mưa nhỏ tí tách.
Khí hậu lúc này tại Kinh Nam là ban ngày sáng sủa, buổi tối mưa phùn lả lướt, thời tiết hay thay đổi.
Sa Ma Kha mơ một mộng đẹp!
Hắn mơ thấy mình đang ở dưới thành Ích Dương thi triển thần uy, bắt sống Tào Bằng, đánh bại quân Tào … Tất cả binh sĩ nhà Hán ai cũng lấy ánh mắt ngưỡng mộ kính nể hắn, thậm chí Lưu Bị cởi áo bào khoác lên người hắn. Tại trong thành Ích Dương, Lưu Bị bày tiệc rượu.
Tại bữa tiệc, cũng có vô số nữ nhân nhà Hán múa ca trước mặt hắn, phong điệu lả lướt, luôn mỉm cười nhìn Sa Ma Kha…
- Sa Sa, có dám uống rượu không?
Lưu Bị mặt mày hớn hở, cười hỏi.
Sa Ma Kha một tay kéo eo thon nhỏ của một mỹ cơ một tay nâng chén, dũng cảm nói:
- Hoàng thúc đã mời, sao Sa Sa có thể không theo.
- Vậy thì, cho người đánh trúc, mời Sa Sa đối ẩm.
Bồng bồng bồng!
Tiếng trúc đánh vang lên, Sa Ma Kha bưng lên bát rượu, uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó cười to không ngừng
- Tiểu vương tỉnh lại, tiểu vương tỉnh lại!
Đột nhiên bên tai vọng đến những tiếng gọi dồn dập quấy nhiễu mộng đẹp của Sa Ma Kha.
Hắn bỗng dưng mở mắt ra, xoay người ngồi dậy.
Chỉ thấy vài người hầu cận thần sắc kích động đứng ở trước sập:
- Tiểu vương, có quân Tào đánh lén.
- Cái gì?
Sa Ma Kha ngẩn ra, lập tức tỉnh táo lại.
Chỉ nghe bên ngoài lều lớn loáng thoáng truyền đến tiếng kêu, cũng có tiếng trống ù ù không ngừng vang lên...
Sa Ma Kha kinh sợ nói:
- Nếu tên cẩu tặc muốn chết, vậy đừng trách bổn vương không khách khí.
Nói xong, hắn nhảy xuống giường, chỉ có điều rượu vẫn chưa hoàn toàn hết khiến hắn hơi loạng choạng một chút, may mà có người hầu cận nhanh tay nhanh mắt đỡ hắn, thì mới không bị té ngã trên mặt đất.
- Nhanh chóng mặc giáp cho ta!
Vài tên hầu cận vội vàng mang y giáp tới cho Sa Ma Kha, giúp hắn mặc. Sa Ma Kha tóc tai bù xù, chân trần sải bước đến bên cạnh lều lớn, cầm chông sắt cái vồ nặng trịch chạy ra khỏi doanh trướng. Lúc này đại doanh Ngũ Khê Man đã loạn. Xa xa, trên mặt sông Nguyên Thủy đông nghịt thuyền! Những thuyền này ngang dọc trên sông đem những quân tốt không ngừng đưa lên bãi Cầu Long. Quân Tào này thuần một màu giáp đen trường đao, trên mặt đầy bụi đen, vô cùng dữ tợn trong bóng đêm.
Bờ bên kia sông đèn đuốc sáng trưng!
Một đội đội binh mã đang bày trận ở bãi sông.
Con thuyền lui tới qua lại không ngớt đem quân Tào từ bờ sông bên kia đưa tiếp lại đây.
Quân Tào này vừa xuống thuyền đã lập tức khởi xướng xung phong đến doanh địa người Ngũ Khê Man. Một viên Đại tướng cầm trong tay một thanh đại hoàn đao Bách Luyện Long Tước ở trong đám người xông ra, đại đao múa lên, đao vân quay cuồng múa chém giết người Ngũ Khê Man thảm hại. Tuy Sa Ma Kha từng đọc binh thư nhưng không thể nào được coi là đại gia binh pháp, thời điểm thiết lập doanh trại thậm chí còn không thiết lập sừng hươu cự mã và vật phẩm phòng ngự, bởi vậy quân Tào lập tức vọt vào doanh địa.
Người Ngũ Khê Man dũng mãnh hiếu chiến!
Nhưng càng về sau phương thức chiến đấu bọn họ càng bộc lộ không có kết cấu gì.
Ở trong núi, Người Ngũ Khê Man mượn dùng ưu thế sinh hoạt tại ngọn núi nhiều năm cho nên thường thường có thể giành được toàn thắng. Nhưng một khi mất đi ưu thế địa lý, phương thức chiến đấu người Ngũ Khê Man có vẻ cực kỳ nguyên thủy. Vũ khí, y giáp của bọn họ vô cùng lạc hậu, thời điểm công kích hoàn toàn là bằng khí huyết can đảm. Một khi gặp được nguy hiểm sẽ nhanh chóng mất đi ý chí chiến đấu, rồi sau đó bỏ chạy bốn phía… Nếu là ở trong núi, bọn họ có thể mượn dùng địa hình quen thuộc để làm đối phương suy sụp, rồi sau đó quay người đánh một kích. Nhưng ở bãi Cầu Long, người Ngũ Khê Man tức thì hỗn loạn.
Sa Ma Kha chân trần đi vội trên mặt đất, chông sắt cái vồ trong tay múa lên, mỗi một lần vung đánh thì có một người chết.
Hắn rống lớn nói:
- Đừng vội kích động, đứng vững cho ta!
Tuy rằng hắn võ nghệ rằng cao cường, nhưng không cách nào ổn định cục diện. Hơn nữa lại say rượu nên dù rằng hắn liên tiếp hơn mười đánh giết binh lính quân Tào, không những không làm quân Tào lui về phía sau, ngược lại khơi dậy lửa giận quân Tào. Quân Tào ùa lên khiến Sa Ma Kha dần dần không thể ngăn lại được.
Lúc này, tướng lãnh quân Tào kia đã vọt tới trước mặt Sa Ma Kha không nói hai lời, luân đao chém tới.
Sa Ma Kha vội vàng nâng chông sắt cái vồ nghênh đón, chỉ nghe một tiếng nổ vang, hắn đã đẩy được đại đao của viên tướng Tào kia, nhưng lực lượng thật lớn trên đao khiến Sa Ma Kha chấn động lui vài bước về sau, Hai chân như nhũn ra nhưng đầu óc lập tức tỉnh táo rất nhiều.
- Tướng Tào có dám xưng tên không?
Viên tướng Tào kia người cao tám thước, thể trạng khôi ngô cường tráng.
Mặt đỏ như quả táo, lông mày hình còn tằm nằm, mắt xếch, uy phong lẫm lẫm. Vừa rồi giao kích với Sa Ma Kha, tuy rằng y xuất kích chiếm thế chủ động nhưng cũng không giành được ưu thế, ngược lại, chông sắt cái vồ của Sa Ma Kha chứa kình lực rất mạnh suýt chút nữa làm đại đao của y rời tay.
Nghe Sa Ma Kha hỏi, tướng Tào kia lạnh lùng nói:
- Mỗ gia là Ngụy Diên, Giáo úy Linh Dương, ăn tiếp một đao của ta đây!
Đại đao Long tước luân mở, ánh đao loang loáng.
Sa Ma Kha không biết Ngụy Diên là ai, nhưng cũng không dám khinh thường.
Hắn chấn hưng tinh thần, khua chông sắt cái vồ đánh vào Ngụy Diên.
Nếu đơn giản theo vũ lực mà nói, Ngụy Diên không phải là đối thủ của Sa Ma Kha hoặc phải nói là kém hơn nửa bậc. Sa Ma Kha này có võ nghệ gần đến tiêu chuẩn của một võ tướng hạng nhất, cộng thêm thần lực trời sinh thật đúng không phải là người bình thường. Nhưng buổi tối Sa Ma Kha uống rượu say mèm, lại vội vàng ứng chiến, cơn say vẫn chưa tỉnh nên thế mạnh của chông sắt bị giảm sút, đánh lâu một chút là thấy mệt mỏi.
Ngụy Diên biết so về lực lượng y không phải là đối thủ của Sa Ma Kha.
Nhưng y cũng không phải là hạng người yếu kém.
Ngụy Diên cũng là một viên mãnh tướng, tuy rằng vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của một võ tướng hạng nhất nhưng cũng là cao thủ hạng nhất.
Đao pháp tinh diệu, cộng thêm những năm gần đây rèn luyện nghiêm khắc nên khí mạch tăng cao.
Nếu đã không bằng khí lực, vậy thì dùng đao pháp để thắng. Kết quả là, đao pháp của Ngụy Diên đột nhiên biến đổi, mở rộng, chiêu nào cũng tàn nhẫn. Đại đao Long tước tung bay cứng rắn chống đỡ với chông sắt, đường đao biến hóa kỳ lạ khiến Sa Ma Kha dần dần không cản được, sức lực giảm sút thở hổn hển không ngừng. Thỉnh thoảng Sa Ma Kha lại phát ra tiếng rống giận nhưng lại không làm gì được Ngụy Diên. Nguy Diên lại không ngừng thu hẹp khoảng cách, trong giây lát đại đao Long tước cắm trên mặt đất, tay rút một thanh bội đao từ bên hông ra, cầm theo đánh giáp lá cà. Chông sắt cái vồ của Sa Ma Kha dài mà nặng, thế nhưng một khi đã mất ưu thế không gian thì lập tức sẽ trở nên bó tay bó chân.
Tuy nhiên, Ngụy Diên muốn xử lý Sa Ma Kha cũng vô cùng khó khăn.
Sa Ma Kha này tuy rằng thân hình khổng lồ nhưng linh hoạt, cộng thêm da thịt dày béo.
Vài lần Ngụy Diên chém trúng Sa Ma Kha, nhưng không đạt tới mục đích, ngược lại bị Sa Ma Kha vài lần phản kích, suýt nữa bị trọng thương. Hai người đao đến côn đi va chạm vào nhau, Ngụy Diên thắng không được Sa Ma Kha, nhưng Sa Ma Kha cũng không làm gì được được Ngụy Diên. Nhưng như vậy cũng khiến cho người Ngũ Khê Man như rắn mất đầu. Mà ở bên kia sông, lại một đội binh mã qua sông mà đến, Nhất viên Đại tướng đứng ở trên boong tàu, chỉ huy binh mã xông lên bãi sông.
Người này chính là Văn Sính, đại tướng đóng ở Di Đạo.
***
- Công tử muốn bắt đầu từ đâu để bình định Kinh Nam?
Pháp Chính khoan thai hỏi.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, liền lập tức trả lời:
- Đương nhiên là cướp lấy Trường Sa.
- Ha ha, muốn cướp lấy Trường Sa cần phải có một sự đột phá.
Lưu Bàn kinh doanh ở Trường Sa nhiều năm, căn cơ củng cố. Mà nay hắn chắp tay dâng Trường Sa cho Lưu Bị. Hiện giờ Lưu Bị căn cơ chưa đủ, như vậy trong trường hợp này chỉ cần sử dụng xem trọng Lưu Bàn là Lưu Bị có thể thống soái được Trường Sa. Huống hồ Lưu Huyền Đức kia lại là một người có thủ đoạn tuyệt diệu, rất giỏi về lôi kéo thu mua lòng người. Hắn ở Kinh Châu nhiều năm như vậy, tuy nói cuối cùng bại về tay công tử nhưng vẫn tạo nên một lực lượng mạnh mẽ như trước đây.
Kinh Nam, địa thế phức tạp, có Sơn Man tác loạn.
Mà Lưu Bị có thể mời chào người Ngũ Khê Man, cố nhiên là vì người Ngũ Khê Man dễ dàng lôi kéo, về phương diện khác là Lưu Bị mượn người Ngũ Khê Man để bộc lộ thái độ của hắn với Kinh Nam Sơn Man. Nếu để hắn hoàn toàn thu phục Kinh Nam Sơn Man, thì công tử muốn bình định Kinh Nam sẽ vô cùng khó khăn.
Giang Đông, không cần lo lắng!
Lưu Bàn cũng không phải là kẻ địch của công tử.
Nhưng trước tiên muốn bình định Kinh Nam thì cần phải đánh hạ được Sơn Man này, lúc đó công tử mới có thể tiếp tục chinh phạt Lưu Bị, sự việc mới có thể thành công.
Ngay từ đầu tới Hán Thọ, Pháp Chính đã đưa ra ba kế sách ứng phó với Kinh Nam cho Tào Bằng.
Mà kế sách đầu tiên trong ba sách lược này chính là phải thần phục Sơn Man Kinh Nam.
Ở điểm này Lưu Bị đã đi trước một bước. Ông ta dùng số tiền lớn kết giao với Ngũ Khê Man, lại ở Võ Lăng tiến hành di dân số lượng lớn, để lại hai huyện Thần Dương cho Phi Đầu Man ở, bày tỏ đủ thiện ý. Vấn đề là, cùng phương pháp, chắc chắn Tào Bằng sẽ không sử dụng, vậy nên làm gì bây giờ?
Pháp chính nói:
- Nay Lưu Bị kết giao với Sơn Man rất có hiệu quả.
Nhưng nếu bây giờ công tử ra tay cũng không quá muộn. Sơn Man đa nghi mà giả dối, sẽ không dễ dàng thần phục. Hơn nữa, phần lớn Sơn Man có xu hướng nhìn lợi ích tránh họa, lúc có lợi thì sẽ đi đầu tranh lấy, nhưng khi gặp nguy hiểm thì dừng lại không đi. Cho nên, Chính nghĩ nếu muốn bình định Kinh nam, trước tiên phải đoạt được Sơn Man; mà muốn lấy Sơn Man, thì phải bình định Ngũ Khê Man trước. Đánh Ngũ Khê Man rồi, Sơn Man tự nhiên dao động, rồi sau đó sẽ dừng lại mà xem chừng.
Đến lúc đó công tử lại dùng phương pháp dụ dỗ, ban ít lợi ích, thì Sơn Man tất nhiên quy thuận.
- Nhưng người Ngũ Khê Man giả dối.
Tào Bằng buồn rầu nói:
- Những người này hàng năm sống ở trong núi, vào núi bao vây tiễu trừ, khó có hiệu quả. Không biết Hiếu Trực có cách gì không?
- Nếu vào núi đánh không tốt, vậy thì dụ bọn họ ra…
Chỉ cần đánh Ngũ Khê Man rồi, tức là đoạt được một cánh tay của Lưu Bị. Đến lúc đó hắn ở Kinh Nam chỉ đơn giả chỉ dựa vào chút căn cơ của Lưu Bàn, sao là đối thủ của Công tử?
Ý nghĩ của Pháp chính vô cùng rõ ràng, là phải đánh Sơn Man trước, chặt đi cánh tay này của Lưu Bị.
Ngẫm lại, cũng có đạo lý.
Lưu Bị có Sơn Man tương trợ, nếu lúc này giao phong, Sơn Man này lại không ngừng tập kích quấy rối, tất nhiên sẽ mang cho Tào Bằng tổn thất thật lớn.
Dụ ra để đánh!
Đây là mưu lược của Pháp Chính.
Cùng lúc đó, Tào Tháo đã tập kết binh mã xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.
Tào Bằng cũng không muốn Sơn Man làm loạn ngăn cản quân Tào. Một khi đã như vậy, vậy thì hãy đánh một ván cờ! Sau khi Tào Bằng đem ý tưởng này thảo luận với Tuân Úc, Tuân Úc lập tức tỏ vẻ tán thành. Để đảm bảo Tào Bằng tiến hành chiến đấu thuận lợi, thậm chí Tuân Úc tự chủ trương điều động năm nghìn binh mã trong tay hai người Lộ Chiêu và Nhạc Tiến, hợp với vạn nhân giao cho Tào Bằng chỉ huy.
Cũng chỉ có Tuân Úc mới có quyền lực như vậy!
***
Từ lúc binh mã Văn Sính qua sông, người Ngũ Khê Man không thể kiên trì được nữa.
Sa Ma Kha cũng thất kinh, sau khi quấn đấu hơn ba mươi hiệp với Ngụy Diên thì đột nhiên nhảy ra ngoài vòng, kéo chông sắt bỏ chạy.
Có người hầu cận liều chết ngăn cản Ngụy Diên để Sa Ma Kha trèo lên được vật cưỡi.
- Tiểu vương, đừng vội ham chiến, phá vây nói sau!
Sa Ma Kha đồng ý một tiếng, xoay người lên ngựa, giục ngựa bước đi.
Ngụy Diên giết liên tiếp sáu gã Ngũ Khê Man, thấy trong ánh lửa Sa Ma Kha đang chạy trốn tới hướng nam liền tức giận, dậm chân rống giận.
Bãi Cầu Long không thích hợp cho kỵ quân xung phong, đích thật là một chuyện đau đầu.
Nếu có chiến mã ở đây, sao có thể để cho Sa Ma Kha kia chạy trốn?
Tuy nhiên...
Ngươi thật sự có thể chạy trốn sao?
Ngụy Diên cười lạnh một tiếng: Hữu Học đã bố trí mai phục là để một lưới bắt hết đám mọi rợ các ngươi, nếu đã đến đây, còn muốn chạy ư?
Ha hả!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Ngụy Diên nhếch lên, rồi sau đó xoay người lại giết nhập vào chiến trường.
***
Sa Ma Kha cưỡi ngựa, chật vật mà chạy.
Ở phía sau hắn, chiến sĩ Ngũ Khê Man bám theo chặt lao thẳng về hướng Hồ Đầu Sơn.
Tiếng hò hét phía sau dần dần mất dần.
Lúc này Sa Ma Kha mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi, ghìm chiến mã.
Quay đầu lại xem, chỉ thấy chiến sĩ Ngũ Khê Man đi theo hắn thoát ra khỏi chiến trường chưa tới ngàn người! Sa Ma Kha không khỏi đau lòng, thậm chí còn có chút kích động muốn quay lại chiến trường.
- Tiểu vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Sa Ma Kha nhìn một đám chiến sĩ Ngũ Khê Man sức cùng lực kiệt, cắn chặt răng, trầm giọng nói:
- Đi Tuyết Phong sơn!
- Tuyết Phong sơn?
- Lưu hoàng thúc đã phái người ở Tuyết Phong sơn tiếp ứng, đến lúc đó chúng ta hội hợp Lưu hoàng thúc rồi giết ngược trở lại, báo thù cho hôm nay!
Quay về Hồ Đầu Sơn?
Vậy còn mặt mũi gì?
Lúc trước cha không đồng ý xuất binh nhưng Sa Ma Kha ra sức kiên trì.
Nhưng không ngờ còn chưa tới Ích Dương thì toàn quân đã bị diệt gần như không còn, lúc này nếu quay về, lại còn muốn báo thù thì không biết phải đến năm nào tháng nào.
Với tính tình của lão man quả quyết sẽ không cho xuất binh nữa.
Dù sao nhân khẩu Ngũ Khê Man không nhiều, tám ngàn người đã mất, làm sao còn lực mà tiếp tục xuất binh? Chỉ có mời Lưu Bị hỗ trợ, mới có thể báo thù rửa hận. Sa Ma Kha nghĩ đến đây, quay đầu ngựa, lạnh lùng nói:
- Các huynh đệ, hôm nay vô cùng nhục nhã, nếu không báo thù sao có thể quay về quê hương. Chúng ta đi Tuyết Phong sơn, đến lúc đó sẽ liều chết một trận chiến với đám chó nhà Hán này mới có thể rửa sạch sỉ nhục hôm nay.
- Báo thù rửa hận!
- Rửa sạch sỉ nhục!
Chiến sĩ Ngũ Khê Man phấn chấn vung tay la lên.
Sa Ma Kha gật gật đầu, đang định hạ lệnh xuất phát. Đúng lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng trống trận ù ù, tiếng gót sắt như sấm vang lên, từ trong bóng đêm, đột nhiên giết ra một đội kỵ quân. Đội kỵ quân kia thuần một màu ngựa tốt Tây Lương Ðại Uyển, kỵ sĩ khinh giáp trên ngựa cầm đoản nỏ trường đao.
Một viên Đại tướng đi đầu, kim khôi kim giáp, tay cầm một thanh đại đao.
Dưới ánh lửa chiếu vào, ông đi đầu xông vào người Ngũ Khê Man, bộ râu muối tiêu dưới cằm lay động theo gió.
- Tiểu tặc Sơn Man dám phạm uy phong Công tử nhà ta!
Hoàng lão gia đã chờ ngươi lâu rồi, còn không mau xuống ngựa đầu hàng.
Sa Ma Kha chấn động, vội múa chông sắt xông lên, Nhưng thấy lão tướng quân kia như mãnh hổ xuống núi, ngựa như giao long xuất hải trong chớp mắt đã tới gần Sa Ma Kha. Hoàng Trung ngồi ngay ngắn trên ngựa, mắt hổ trợn lên, đại đao trong tay vung lên mang theo một trận gió cuồn cuồn, miệng rống to như sấm, đón đánh xuống đầu Sa Ma Kha.
Sa Ma Kha nâng chông sắt lên đỡ. “Keng”, một tiếng nổ vang, Sa Ma Kha cảm thấy hai cánh tay run lên, hai tai ong ong, hai mắt hoa lên.
Lão già này lực thật mạnh!
Gan bàn tay vỡ toang, máu tươi đầm đìa.
Mà chiến mã dưới háng hí lên thảm thiết, liên tục lui về phía sau.
Sa Ma Kha liều mạng ghìm chiến mã, nhưng không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Trung lại tới trước mặt rồi.
- Tiểu Man tử, có bản lĩnh, ăn tiếp một đao của ta.
Khi nói chuyện, Hoàng Trung đang ở trên ngựa dựng thẳng người lên, đại đao đánh ra ngân vang trong gió. Đại đao xé rách không khí nhưng lại phát ra những tiếng rít sắc bén chói tai, đao ảnh loang loáng hiện ra tại khóe mắt Sa Ma Kha. Sa Ma Kha sợ tới mức vội vàng nghênh đỡ, chỉ nghe keng keng keng, trong chớp mắt, ba đao của Hoàng Trung bổ xuống liên tiếp, mà Sa Ma Kha phải dùng hết khí lực mới có thể đỡ được ba đao kia.
Chặn được...
Nhưng đại não của Sa Ma Kha đã tê cứng.
Cánh tay giống như không còn là của mình nữa, chông sắt cái vồ cuối cùng đã không giữ được rơi xuống mặt đất.
- Lão già, khí lực giỏi!
- Tiểu tử, ngươi cũng không kém...
Hoàng Trung cười to, giục ngựa tiến lên.
Hai ngựa giao qua nhau trong nháy mắt, ông đột nhiên lật tay đẩy đao quay về chém.
Lúc này Sa Ma Kha đã không còn khí lực để tránh, trơ mắt nhìn đại đao sắc bén kia chiếu rọi vào mặt hắn, hắn không còn sức để tránh được cái chết.
Trong lòng thầm kêu khổ: mạng ta xong rồi!
Nào ngờ, trên mặt Hoàng Trung lại lộ vẻ không đành lòng, vì thế đại đao lập tức đập xuống, ngay lập tức đập Sa Ma Kha ngã xuống ngựa.
Sa Ma Kha choáng váng hoa mắt, loạng choạng muốn đứng lên.
Nhưng Hoàng Trung đã quay đầu ngựa tới trước mặt, đại đao trong tay rơi xuống chặn dưới bả vai Sa Ma Kha, ghìm chặt Sa Ma Kha trên mặt đất.
- Tiểu tử, nếu thức thời hãy thành thật một chút, bằng không đừng trách mỗ gia đao hạ vô tình!
Đao phong lạnh như băng đặt trên cổ khiến Sa Ma Kha lập tức tỉnh táo lại.
- Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà dám “trợ Trụ vi ngược” ư? (Giúp kẻ xấu làm điều ác).
Hoàng Trung cười lạnh một tiếng, đột nhiên dồn khí vào đan điền, lớn tiếng quát:
- Ngũ Khê Man nghe đây, tiểu vương các ngươi đã rơi vào tay ta, còn không mau vứt bỏ vũ khí đầu hàng, định đợi đến khi nào?