- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Khi Tào Bằng đi đến gần căn phòng, liền thấy Đặng Ngải và Vương Song, họ đang ngồi trong đó.
Hoàng Nguyệt Anh sau khi an ủi Đặng Ngải hai câu, trừng mắt liếc nhìn Tào Bằng, sau đó liền rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ.
- Vương Song, ngươi nói trước đi!
Tào Bằng nhìn Vương Song, trầm giọng hỏi.
Vương Song vội vàng đứng dậy, có chút sợ hãi nói:
- Không phải tôi không làm theo lời công tử dặn dò, nhưng thực sự là… Tôi theo lời công tử dặn, sau khi trở lại Hứa Đô, liền đi theo bên cạnh Ngũ công tử. Nhưng việc công tử giết Vi Đoan ở Lũng Tây, làm phu nhân rất phiền lòng. Tháng giêng, phu nhân nói bên người Ngũ công tử đã đủ người rồi nên sai ta về nhà, không cho ở lại nữa.
- Là lệnh của Hoàn phu nhân sao?
- Thưa vâng!
Vương Song có vẻ vô cùng căm phẫn.
Anh ta đúng là có đủ lý do để căm phẫn.
Lúc trước, Tào Bằng cử Vương Song từ Võ Uy trở về Hứa Đô, kỳ thật trong lòng anh ta cũng không phải tình nguyện. Chỉ có điều đó là lệnh của Tào Bằng, anh ta cũng không thể cự tuyệt. Vì thế, anh ta liền ngoan ngoãn vè Hứa Đô, đi theo bảo vệ Tào Xung…
Hiện tại, những người lưu tại Tây Bắc đó đều đã tạo dựng được sự nghiệp.
Cho dù sau này đi theo Tô Do và huynh đệ Cảnh Lâm của Tào Bằng, thấp nhất cũng có thể làm quân Tư Mã. Lại càng không nói hai người Tô Do và Cảnh Lâm, hiện giờ đã là huyện trưởng một huyện. Còn Vương Song thì sao? Vẫn như xưa, hai bàn tay trắng, không có bất kỳ thu hoạch gì.
Nhìn Vương Song, Tào Bằng cũng hơi ái ngại.
Thoạt nhìn, Vương Song sở dĩ đến Huỳnh Dương là do được Hoàn phu nhân cử đi.
Hắn hơi nhíu mày, lặng im suy nghĩ.
Thái độ này của Hoàn phu nhân, làm hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Khi còn trọng dụng hắn, thì rất nhún nhường, còn hứa sẽ gả Tiểu Chân cho hắn; mà nay, hắn thất thế! Bà ta liền tỏ thái độ. Đặc biệt là hành vi đuổi Vương Song đi, quả thực không khác gì tát vào mặt hắn, hơn nữa còn tát rất đau. Lại thêm phía Hoàn phu nhân yên lặng, cũng làm Tào Bằng thấy có chút mâu thuẫn, thậm chí là căm tức.
Ngươi cảm thấy, bản thân đã đủ lông đủ cánh rồi sao?
Tào Bằng đột nhiên cười khẩy một tiếng, đưa tay ra hiệu cho Vương Song ngồi xuống.
- Chuyện này, quả thực là không thể trách ngươi được… Vương Song, ngươi đi theo ta đã lâu, cũng có thể coi là người thân cận của ta. Ta biết, ngươi có điều uất ức…
- Công tử…
-Ngươi hãy nghe ta nói hết đã!
Tào Bằng xua tay ngắt lời Vương Song, trầm giọng nói:
-Ta bây giờ đã quay trở lại, tạm thời không thể giúp ngươi lập công. Tuy nhiên, cũng may cha ta đang làm Thứ sử Lương Châu, mà Tây Bắc bên ngoài đã yên, trên thực tế vẫn còn rất nhiều phiền toái. Hà Tây giáp Mạc Bắc, có họa Hung Nô và Tiên Ti; Kim Thành Võ Uy, vẫn bị người Khương quấy nhiễu làm loạn. Càng không cần nhắc đến Lũng Tây, tiếp giáp với Võ Đô. Ta và Mã gia như thủy hỏa bất dung, sớm muộn tất phải có một trận chiến.
Ta hiện tại cho ngươi ba lựa chọn: Thứ nhất, đi Hà Tây, đến Tử U; thứ hai, đ thành Long Kỳ, Vương Mãi có thể giúp ngươi có tiền đồ; thứ ba, đến Lũng Tây, làm dưới quyền của cha ta, cũng có thể có được cơ hội lớn.
- Song nguyện ở lại Vinh Dương.
-Nói linh tinh!
Tào Bằng quát lớn…
-Ta hiện tại chỉ là một tù nhân, cần nhiều người làm gì?
Vương Song, ngươi tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa lại không giống với mấy người Lệnh Minh. Nếu tiếp tục ở lại bên cạnh ta, chỉ sợ sẽ kìm hãm tiền đồ của ngươi. Hiện giờ gia phụ ta ở Lương Châu, có rất nhiều việc cần người đến giúp, ngươi đến rất đúng lúc. Ngươi đừng nghĩ rằng ta có điều gì bất mãn với ngươi. Sở dĩ an bài như vậy, cũng là thật tâm hy vọng, ngươi có thể thành công trong sự nghiệp.
Như vậy đi, ta quyết định thay ngươi.
Đi Lũng Tây…? Ngươi đến làm giúp chúng ta cũng đã mấy năm, những người có thể giúp cha ta hiện tại cũng không nhiều. Sauk hi ngươi qua đó, hãy cố gắng bảo vệ cha ta chu toàn. Khi đi, ngươi hãy dẫn theo ba trăm hộ binh đi cùng, làm thân binh của phụ thân ta.
Vương Song ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, cúi người tuân mệnh.
Tào Bằng sắp xếp như vậy, cũng là có lý của hắn.
Vương Song, không phải là giỏi thống soái. Anh ta chỉ là người giỏi giải quyết công việc, nhưng hành quân đánh trận thì…
Bên Lũng Tây vẫn còn có chút nguy hiểm.
Mã Siêu kiên cố ở Võ Đô, dựa vào Trương Lỗ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa.
Tuy rằng, có Hách Chiêu đóng ở Trần Thương, Diêm Hành đóng ở Lâm Thao, nhưng Tào Cấp lại xây phủ ở huyện Lâm Thao, dù sao cũng rất gần với Võ Đô. Nếu không có người bạn thân tín bảo vệ, Tào Bằng thật sự không thể nào yên tâm nổi. Vương Song ở Tào gia đã lâu năm, đi theo Tào Bằng cũng đã được một thời gian, rất trung thành và tận tâm, là người có thể phó thác được…
Quan trọng nhất là… Tào Cấp quen biết Vương Song.
Tuy Quách Phù và Quách Đô cũng đều là người một nhà, nhưng nếu đem ra so sánh, vẫn là Vương Song đáng tin cậy hơn.
Để Vương Song qua Lũng Tây, Tào Bằng cũng có thể yên tâm. Đồng thời, Vương Song tuổi cũng không còn nhỏ, đây cũng là lúc anh ta nên tạo dựng công danh sự nghiệp.
Việc này đối với Tào Cấp, đối với Vương Song mà nói, đều là sự lựa chọn tốt nhất!
+++
Đừng nhìn Đặng Ngải tuổi còn nhỏ, nhưng đối với cậu của mình, cậu ta tự đáy lòng vô cùng kính trọng, đồng thời từ sâu trong nội tâm cũng cực kỳ sợ. Khi thấy ánh mắt Tào Bằng lướt nhìn về phía mình, Đặng Ngải không khỏi giật mình. Cậu ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tào Bằng, ngồi ở đó, miệng lẩm bẩm…
- Mong là ta không phải quay về.
- Cháu nói to một chút, thì thà thì thầm, y hệt đàn bà?
Tào Bằng quát một tiếng chói tai, làm Đặng Ngải sợ tới mức đứng bật dậy.
Một lúc lâu sau, cậu ta ngẩng đầu lên nói:
- Cậu ơi, cháu và Thương Thư cãi nhau, cho nên cháu không muốn quay về Hứa Đô đâu.
- Cãi nhau với Thương Thư?
Tào Bằng nhìn Đặng Ngải, phải lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Cháu thành thật nói rõ ràng cho cậu biết, không được giấu diếm điều gì, biết không?... Cháu và Thương Thư không phải rất thân sao? Tại sao đột nhiên lại cãi nhau, còn căng thẳng tới mức này.
Đặng Ngải im lặng hồi lâu, sau đó kể hết lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra, Đặng Ngải và Tuân hầu Tào Xung luôn cùng nhau đi học, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.
Nhưng trước đó không lâu, Tào Xung quen một người tên Chu Bất Nghi. Người này sức học cũng không tầm thường, trí tuệ thông minh trời sinh, cũng giống như Tào Xung, có thể nói một hiểu ba, suy nghĩ rất hoạt bát nhanh nhẹn. Hai thần đồng gặp nhau lập tức kết thành bạn thân, luôn đi với nhau như hình với bóng, vô cùng vui vẻ. Đặng Ngải ngay từ đầu cũng không để ý, thậm chí cũng vô cùng khâm phục tài trí của Chu Bất Nghi. Mâu thuẫn giữa cậu ta và Tào Xung, cũng mới phát sinh không lâu trước đó. Chĩnh là sau khi Tào Băng giết Vi Đoan, tin tức truyền đến Hứa Đô. Tào Xung ngẫu nhiên có một lần, nói chuyện này với Chu Bất Nghi. Không ngờ Chu Bất Nghi thốt ra lời vô lễ, mắng Tào Bằng bất hiếu không coi cha mình ra gì, giết bừa đại thần triều đình, tội không thể tha, khi nào thì bị xử tội.
Người Đặng Ngải tôn kính nhất chính là Tào Bằng.
Sự tôn kính này, còn cao hơn cả đối với Đặng Tắc cha của cậu ta.
Nghe Chu Bất Nghi nói vậy cậu ta liền nổi giận, tranh cãi với Chu Bất Nghi.
Đặng Ngải cho rằng, Vi Đoan thân là mệnh quan triều đình, nhận hoàng ân, hiển nhiên phải đền đáp quốc gia.
Thế nhưng, Vi Đoan này lại mượn quyền hành, giành tư lợi, cấu kết với giặc Khương, làm thế cục Lương Châu hỗn loạn; y thân là Thứ sử Lương Châu, lại không thể thống trị Lương Châu, cho nên mới để Mã Đằng Hàn Toại hoành hành, khiến dân chúng Lương Châu lầm than. Đáng giận nhất chính là khi Vương Mãnh bị Vi Đoan bao vây, rõ rang có thể xuất binh cứu giúp, nhưng cố tình vì oán thù cá nhân mà ngồi yên không quan tâm, hại chết đại tướng trung thành, càng không cần nói, binh Mã Đằng ngay trước mặt, Vi Đoan không chiến mà chạy, chính là giặc nước.
Chu Bất Nghi thì nói, cho dù Vi Đoan có sai, cũng không phải đến lượt Tào Bằng có thể xử trí.
Tào Bằng dù sao cũng chỉ là Thái Thú một quận, còn Vi Đoan là Thứ sử một châu. Tào Bằng giết Vi Đoan, chính là trong mắt không coi vương pháp ra gì. Mà hắn sở dĩ dám làm như vậy, chính là vì hắn ỷ vào công lao, ỷ vào sự tín nhiệm của Tào Tháo, cái này gọi là được sủng mà kiêu, đồng thời cũng là tự cao tự đại…
Sau cùng, Chu Bất Nghi còn nói một câu:
-Vương Mãnh, là lũ dân Hồ?
Vi Đoan, mấy đời nối tiếp nhau làm quan, có công với triều đình. Vì thứ dân mà không nể mặt thượng quan, giết triều thần, đó là hành vi đại nghịch bất đạo.
Đặng Ngải nghe vậy, giận quá không kiềm chế nổi.
Trong giọng điệu của Chu Bất Nghi, không chỉ muốn nói Vương Mãnh.
Mà còn có ý nói Đặng Tắc xuất thân tầm thường, Đặng Ngải đương nhiên cũng vậy? Cái thứ dân ấy, không thể so sánh với nhân sĩ.
Ban đầu, chỉ là sự tranh cãi miệng giữa Đặng Ngải, Chu Bất Nghi và Tào Xung, cũng không quá lớn. Nhưng Tào Xung lúc này lại nói một câu:
-Tào Bằng vi oán thù riêng mà giết thượng quan, chuyện này quả thật là không đúng.
Cũng chính là vì câu này, làm Đặng Ngải căm phẫn.
Cậu ta tranh cãi với Tào Xung, không ngờ Chu Bất Nghi ở ngoài thêm bóng thêm gió, hai người thiếu chút nữa là đã động tay động chân.
Chương Khuy Tuân Hầu ra mặt ngăn cản, khuyên nhủ hai người. Nhưng từ đó về sau, Đặng Ngải… liền không thèm để ý đến Tào Xung nữa.
Còn Tào Xung, cũng không biết có phải vẫn còn giận hay không, không chịu xuống nước, cũng không đến tìm Đặng Ngải.
Ngược lại cậu ta thường hay đi cùng Chu Bất Nghi, xem ra có vẻ vô cùng than thiết.
Điều này cũng làm cho Đặng Ngải càng thêm tức, trong cơn giận, nên rời khỏi Hứa Đô.
-Vậy còn cháu, còn muốn về không?
-Không về!
Đặng Ngải rướn cổ, mặt đỏ bừng, nói to.
Tào Bằng nhìn cậu ta, lúc lâu sau, khẽ thở dài:
-Vậy nếu cháu không về, thì phải làm sao?
-Cháu ở lại đây !
-Cháu ở lại đây, có thể có tiền đồ gì?
Đặng Ngải cắn môi, một lúc lâu sau mới trả lời:
-Dù sao trong trường cũng không có gì hay, thầy giáo giảng bài chán lắm, cháu không thích. Vẫn không bằng cậu khi trước giảng bài cho cháu… Cháu cảm thấy đi học cùng học không được bao nhiêu.
Ba mươi sáu kế của cậu, Tư Không cũng khen ngợi liên hồi.
Vì thế, cháu muốn đi theo học cậu… Còn… còn nữa… Cháu muốn từ nha binh, gia nhập kỵ binh Phi Đà của cậu.
Đặng Ngải phải đi theo Tào Bằng học tập, điều này Tào Bằng đã sớm đã có chuẩn bị.
Thế nhưng, không ngờ cậu ta lại muốn gia nhập Phi Đà?
Tào Bằng không khỏi mỉm cười.
-Tiểu Ngải, cháu mới chín tuổi, sao có thể vào phi Đà được?
-Nhưng mà, cháu thật sự muốn gia nhập.
-Vậy cháu có biết Phi Đà tập luyện gan khổ thế nào không?
Bon họ ngày nào cũng phải dậy từ sang sớm, bắt đầu tập luyện, nếu không, cơm cũng không kịp ăn, cháu vẫn muốn gia nhập?
-Ừm!
Nhìn tiểu tử trước mặt, Tào Bằng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Không đồng ý?
Tào Bằng có thể khẳng định, đứa nhỏ này nếu không được dạy dỗ cẩn thận, không biết sẽ thành người như thế nào.
Im lặng hồi lâu, hắn nhìn Đặng Ngải nói:
-Phi Đà binh, ta không thể giúp cháu gia nhập. Cháu tuổi còn nhỏ, tương lai còn dài, Phi Đà binh tập luyện khắc khổ như vậy, với cháu hiện tại, cũng không có ích gì. Tuy nhiên, ta có thể để cháu gia nhập Bạch Đà. Nhưng có một điều, cháu bắt buộc phải nghe, rõ không?... Tiểu Ngải, cậu không hy vọng cháu sẽ trở thành một người công danh lẫy lừng, mà chỉ mong cháu trở thành người tốt. Cậu muốn sau khi cháu gia nhập Bạch Đà binh, phải chăm chỉ học binh pháp, học cách trị quân của họ. Còn về việc tập luyện, cậu sẽ lập riêng một kế hoạch cho cháu, đến lúc đó cháu làm theo là được.
Còn nữa, buổi trưa cháu theo Bạch Đà luyện binh, sau giờ ngọ thì ở nhà, theo mợ đọc sách.
Đợi qua vài năm nữa, nếu có cơ hội phục khởi, cháu và Tiểu Địch hãy cùng trợ giúp ta; nếu không có cơ hội phục khởi, ta sẽ đưa cháu đi Lương Châu, ở bên cạnh ông ngoại. Cháu không muốn quay lại Hứa Đô, ta cũng không ép cháu. Nhưng nếu cháu ở lại Huỳnh Dương, hết thảy mọi chuyện nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của ta. Nếu không bằng lòng, ta sẽ đưa cháu quay lại Hứa Đô, tiếp tục đi học.
Vừa nghe xong, Đặng Ngải lập tức hưởng ứng.
-Cảm cảm ơn cậu!
-Khoan đã!
Tào Bằng đột nhiên quát.
Hắn trừng mắt nhìn Đặng Ngải, từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới đột nhiên hỏi:
-Tiểu Ngải, sao cháu lại bị nói lắp vậy?
-Không ạ.
-Nhưng vừa rồi rõ ràng cậu nghe thấy cháu…?
Đặng Ngải do dự một chút, hạ giọng nói:
-Thật ra cũng không phải là nói lắp. Chỉ là lúc cao hứng, hay khi kích động, thì mới…
-Sửa tật xấu này cho ta!
-Nhưng mà…?
-Không nghe lời sẽ đưa cháu về Hứa Đô ngay.
Tào Bằng nói rất kiên quyết, nhưng trong lòng, hắn lại vui mừng khôn xiết.
Nói lắp, Đặng Ngải không ngờ lại có tật xấu này.
Có lẽ ngươi sẽ hỏi, thân gia cháu ngoại có bao nhiêu, chẳng lẽ là chuyện tốt sao? Kỳ thật là không, Tào Bằng luôn luôn nghi hoặc, người cháu ngoại này của hắn, có phải là nhân vật Đặng Ngải trong lịch sử đó hay không, bất ngờ tập kích Âm Bình, tiêu diệt Thục Hán.
Đáng tiếc, Tào Bằng không nhớ rõ lắm về Đặng Ngải, thật sự là nhớ không ra lai lịch của cậu ta.
Nhưng có một chút hắn nhớ rất rõ, Đặng Ngải trong lịch sử, cũng là người nói lắp. Hẳn là nói lắp nghiêm trọng hơn Đặng Ngải lúc này một chút, sau là vì miệng ngậm đá, kiên quyết muốn bỏ tật xấu. Kỳ kỳ ngải ngải (Lắp ba lắp bắp), thành ngữ này đúng thích hợp với Đặng Ngải. Trong đó, hai chữ “kỳ kỳ“, nguyên tự Lưu Bang đầu thời Hán hạ thủ đại thần Chu Xương; mà “Ngải Ngải” chính là bởi vì Đặng Ngải cà lăm, mở miệng… Thần Ngải… Nên mới có câu thành ngữ kỳ kỳ ngải ngải (lắp ba lắp bắp) này.
Đặng Ngải trong lịch sử kia, tám, chín phần chính là Đặng Ngải.
Đặng Ngải lúc này, lời nói ra vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng, nên cũng có thể sửa được.
+++
Trời đen kìn kịt!
Hắn đi ra cửa thư phòng, uể oải xoay người, sau đó vịn tay vào lan can, nhìn về phía vườn hoa, ngẩn người.
-Phu quân, là vì chuyện của thiếp mà buồn lo?
Hạ Hầu Chân lặng yên đi tới phía sau hắn, khẽ nói:
-Kỳ thật, chỉ là có chút hiểu lầm. Nếu phu quân bằng lòng thiếp có thể đi nói giúp.
Tào Bằng quay đầu lại, không khỏi mỉm cười.
Hắn khẽ vươn vai đưa tay, ôm Hạ Hầu Chân vào trong lòng.
-Nói thì hay lắm… Phu nhân đã có quyết định của riêng mình, có quan hệ gì đến ta chứ.
Ta hiện tại, chẳng qua chỉ là một tù nhân, cần gì nhắc tới quá khứ chứ? Tùy nàng! Hai năm bận rộn, thật không có thời gian rảnh rỗi, ta cũng không hy vọng sẽ giống như lần trước, cả ngày đầu tắt mặt tối. Vừa vặn nhân cơ hội này, tĩnh dưỡng một chút.
Tào Bằng nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Ánh mắt sắc bén đó, dường như xuyên thấu tường vây, vượt qua thời gian và không gian…
Chu Bất Nghi?
Thời đại Tam Quốc oanh liệt, sắp mở màn rồi!
Trò chơi này, dường như càng lúc càng thú vị?