Tào Tặc

Chương 657: Chương 657: Xích Bích không còn nữa




Quách Gia đến!

Không chỉ có Quách Gia, ngay cả Tuân Úc cũng chạy tới Tương Dương.

Ngay khi Tào Thào đang hết sức do dự thì hai mưu chủ ông ta tín nhiệm nhất đã đến Tương Dương. Hơn nữa, cả Quách Gia lẫn Tuân Úc cũng ra sức khuyên can Tào Tháo đừng dễ dàng khai chiến với Giang Đông. Quan điểm tuy khác nhưng vẫn gần với quan điểm Tào Bằng...Quyết định của Tào Tháo vốn đã dao động nay thêm sự khuyên can của hai người càng thêm do dự. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều phản đối xuất binh với Giang Đông, không ít võ tướng hoặc mưu thần cho rằng lúc này là thời cơ tốt nhất để xuất binh đánh Giang Đông.

Mà nhân vật đại diện đứng đầu trong đó chính là Đổng Chiêu nổi tiếng là nói suông.

- Về chung thì Tân Bình Giang Hán hiện nay uy hiếp Dương Việt, về riêng thì thủy chiến của Lưu Biểu đã lớn mạnh, mượn Kinh Sở làm lợi ích, cơ hội chấn động thật lớn, lúc này không đi đoạt Ngô còn chờ đến lúc nào?

Đám người Đổng Chiêu cho rằng, nay Tào Tháo thừa lệnh thiên tử sai khiến chư hầu, bình định phương bắc, quét ngang U Châu, binh không vấy máu cướp lấy Kinh Sở, khí thế hưng thịnh. Mà nay lại được thủy quân của Lưu Biểu, đúng là cơ hội tốt để triển khai kế hoạch lớn. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ phải đợi thời gian lâu nữa mới có thể bình định Giang Đông.

Tào Bằng phụng mệnh tiến đến Tương Dương cũng là vì thảo luận việc này.

Tuy nhiên, lúc hai bên tranh luận thì Tào Bằng lại không tham gia.

Đích thật là hắn rất được Tào Tháo tin tưởng, nên lại càng phải cẩn thận kín kẽ. Nên như đã nói, hiện tại hắn chỉ cần làm Đại Đô Đốc Hổ Báo Kỵ mà không cần tham dự cuộc thảo luận này, hết thảy sẽ do Tào Tháo bình phán. Tào Bằng cũng tin tưởng, nhất định Tào Tháo sẽ có lựa chọn chính xác...

Quả thật Tào Tháo rất buồn rầu.

Ở sâu trong nội tâm ông đương nhiên muốn một trận công thành. Từ khi Thái Bình thành lập tới này, công huân to lớn không ai bằng.

Nhưng những lời nhắc nhở trước đó của Tào Bằng không ngừng quanh quẩn trong đầu ông, mà Quách Gia và Tuần úc lại không ngại ngàn dặm xa tới, dùng thái độ mạnh mẽ cứng rắn phản đối Tào Tháo xuất binh. Ba người này đều là những tâm phúc mà Tào Tháo tín nhiệm nhất, khiến Tào Tháo không thể không suy xét thận trọng.

Không thể không nói, Vài quan điểm mà Tào Bằng đề xuất, cẩn thận nghĩ cũng thấy có lý.

Chỉ có điều mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông.

Tào Tháo đã đi được chín mươi chín bước, chỉ thiếu một bước là có thể đánh chiếm Giang Đông. Lúc này bảo ông buông tha, thật là không cam lòng.

Đổng Chiêu nói cũng đúng, lúc này chinh phạt Giang Đông, số mệnh chính vượng.

Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ còn muốn cướp lấy Giang Đông cũng không dễ dàng nữa.

Là buông bỏ hay là một trận chiến công thành.

Đây là một quyết định hệ trọng, Tào Tháo rất khó xử, trong chốc lát cho rằng lời Đổng Chiêu nói rất hợp ý ông, lát sau lại cảm thấy lời của Quách Gia nói cũng không phải là không có lý. Nhưng ở sâu trong nội tâm ông lại có khuynh hướng muốn khai chiến đánh Giang Đông, khiến Tào Tháo vẫn không có chủ ý, dao động không ngừng.

Nhìn mọi người xung quanh đình thượng, Tào Tháo chau mày.

Sau một lúc lâu, ông đột nhiên hỏi:

- Phụng Hiếu, nếu không lấy Giang Đông, thì phải làm gì?

- Đông trấn an Tôn Quyền, nam lấy lưu Bị, tây liên kết với Lưu Chương, đó là kế sách tốt nhất.

- Vậy làm thế nào để trấn an được Tôn Quyền?

Quách Gia biết rõ lúc này là thời khắc mấu chốt, quả quyết không thể có chút lơi lỏng, nếu Tào Tháo hỏi như vậy, tức là nói trong nội tâm ông ta có chút đồng tình. Chẳng qua cục diện tốt khiến ông ta không muốn dứt bỏ, nên cần phải có sách lược cực kỳ ổn thỏa để khiến ông ta thay đổi quyết định.

- Nếu Thừa tướng có thể bỏ Tư Đồ cho Lưu Chương, sao tiếc một đại tướng quân cho Tôn Quyền?

Dù sao ngươi cũng đã phong Lưu Chương làm Đại Tư Đồ, cần gì phải keo kiệt cấp cho Tôn Quyền một danh hiệu Đại tướng quân. Mà nay triều đình thiết lập phủ thừa tướng, danh nghĩa gọi là tam công, cho bọn họ một hư danh để bọn họ thành thành thật thật đứng tại chỗ, sao lại không làm?

Nhớ năm xưa, Viên Thiệu cũng được một danh hiệu Đại tướng quân.

Nhưng đến cuối cùng thắng lợi cũng là Thừa tướng người. Cho nên vào lúc này không cần keo kiệt chức quan danh hiệu, vàng bạc lụa là gì cả, có thể cần dùng là được...Việc cấp bách là phải xử lý Lưu Bị đoạt lạihai quận Trường Sa, Võ Lăng, hoàn toàn đem Kinh Châu nắm trong tay.

Mà Lưu Chương...

Bất kệ là Tào Tháo hay là Quách Gia chưa bao giờ coi Lưu Chương trở thành sự uy hiếp.

Tào Bằng ở bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm tán thưởng chủ ý của Quách Gia.

Đừng nhìn Đại Tướng Quân chỉ là một dư danh, nhưng lại đủ khiến cho người khác thèm nhỏ nước dãi. Mà nay Tôn Quyền với phong tước là Ngô Hầu, có thể nói là không thể thăng tiến thêm được nữa. Trên Ngô Hầu, chính là phong vương, mà việc này đối với Tào Tháo mà nói đương nhiên không thể nào chấp nhận được. Mà với chức Đại tướng quân, thì trước mắt mà nói sớm đã không còn oai vọng như trước. Rất nhiều thời điểm, Tam công vị này là bậc chứ không phải là chức, đại diện cho tượng trưng thân phận.

Xuất thân Tôn Quyền cũng không cao quý.

Phụ thân y là Tôn Kiên, tuy nhiên lại xuất thân là thương nhân.

Cho nên, nếu có thể có chức quan cao đối với việc y tại Giang Đông cũng là có chỗ tốt rất lớn.

Chỉ là, có thể Tôn Quyền nhận sự phong thưởng này, nhưng đám thuộc hạ của y có đồng ý không? Dưới tay Tôn Quyền có Chu Du, Lỗ Túc, tuyệt đối không thể không coi trọng. Chưa chắc bọn họ đã không nhìn thấu ý đồ của Tào Tháo, không chừng sẽ kích động Tôn Quyền xuất binh.

Tào Bằng cảm thấy suy nghĩ của mình chưa đủ.

Tam quốc, không chỉ là kỵ binh lưỡi mác, mà còn có vô số âm mưu quỷ kế.

Và những người chơi đùa tâm tư quả thật rất vất vả...

Tuy nhiên, hắn có thể suy xét đến sự việc, đám người Quách Gia sao không thể suy xét chu toàn toàn bộ?

Một hồi tranh chấp cuối cùng không có kết quả.

Khi trời tối, Tào Tháo để mọi người rời đi, duy nhất giữ lại sáu người Quách Gia, Đổng Chiêu, Tuân Úc Giả Hủ, Tuân Du, Tào Bằng. Dưới sự tiếp đón của gia thần, sáu người đi tới sau tòa nhà, Tào Tháo tiếp đón sáu người ở trong thư phòng, trên mặt lộ vẻ băn khoăn, hy vọng có thể có một kết quả.

- Chư công đều là những người mưu trí, cũng là nhân vật có tiếng tăm. Ta mời chư công tới không phải muốn chư công tranh luận không ngừng như những hạng người phố phường, mà là hy vọng có thể tìm được điểm chung, gác lại những bất đồng để tìm được phương án tốt nhất. Trước đây A Phúc cũng từng nói với ta lúc này không phải là thời cơ tốt nhất chinh phạt Giang Đông. Nhưng lời của Công Nhân cũng không phải là không có lý. Giang Hán Tân Bình, khí thế quân ta đang vượng, nếu không tranh thủ thời cơ để cướp lấy Giang Đông thì...Nói thật, ta cũng do dự, khó có thể quyết định. Cho nên mời các ngươi tới để thảo luận một phương án cụ thể.

Không đợi Tào Tháo nói hết, Tuân Úc đột nhiên hỏi:

- Năm xưa Tần diệt nước Sở dùng cái gì công thành?

- Hả?

Đây cũng là câu đầu tiên Tuân Úc lên tiếng trong ngày hôm nay khiến tâm tư Tào Tháo rung lên, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tần diệt nước Sở?

Tào Bằng nghĩ tới....trong lịch sử có ghi lại, Tần diệt nước Sở cũng là từ Kinh Sở mà động.

Nhưng trước đó, Tần được Ba Thục trăm năm, khiến quốc khố tràn đầy, lại có được vòi nước sông lớn làm lợi, luyện ra trăm chiến thủy quân. Quân thủy bộ binh cùng tiến mà một trận công thành. Ba Thục...Tuân Úc đột nhiên đề xuất vấn đề này đương nhiên có ý tưởng của mình. Y không muốn tiếp tục màn khắc khẩu vĩnh viễn này, thà cứ khắc khẩu không ngừng, không bằng nắm quyền nói thật.

Đồng thời, Tuân Úc lại đưa ra một phương hướng hoàn toàn mới:

- Chư vị, đừng chăm chú nhìn Giang Đông, có thể nhìn Tây Xuyên đi! Sáu quận Giang Đông so sanh với Ích châu, đến cuối cùng cái nào dễ đối phó hơn? Từ bề ngoài cho thấy, nhân số Giang Đông không bằng Ích Châu, Tây Xuyên có ba bốn trăm ngàn nhân khẩu, gần như gấp đôi so với Giang Đông. Về kinh tế, Ích Châu giàu tài nguyên thiên nhiên, sản vật phong phú, thuế ruộng hưng thịnh. Mà Giang Đông tuy nói là giàu có và đông đúc, nhưng so với Tây Xuyên vẫn có vẻ chưa bằng. Về mặt nhân tài, Ích Châu là nơi địa linh nổi tiếng, võ tướng năng thần không hề kém Giang Đông. Nếu để Đổng Chiêu lựa chọn, hắn nhất định sẽ lựa chọn Tây Xuyên. Nguyên nhân? Vô cùng đơn giản...binh hừng hực, tướng hừng hực. Tôn Quyền và Lưu Chương – một bầu trời, một dưới đất, thật sự là không thể đánh đồng. Lưu Chương này cũng không phải là một minh chủ có thể bảo vệ cho Tây Xuyên.

Đổng Chiêu cũng lập tức ngậm miệng.

Tào Tháo thoáng nhìn qua Tuân Úc, mà Tuân Úc chỉ cười cười, không hề mở miệng.

- Nhưng mặc dù Thừa tướng có tấm trấn an, chưa chắc Giang Đông có thể tiếp nhận.

- Đúng vậy, ta nghe nói Chu Du, Lỗ Túc đều là nhân sĩ mưu trí, mà ở khu vực phía Nam Trường Giang còn có Hổ Thần tương trợ. Tôn Quyền có thể không đồng ý, lựa chọn đứng giữa.

Tào Tháo đột nhiên mở miệng nói:

- A Phúc, sao cứ yên lặng không nói gì vậy?

- A?

- Đừng vội ỷ lại, tất cả mọi người ở đây đều bày mưu tính kế, duy nhất ngươi là người vẫn thường hay gây chuyện nhất mà lại không lên tiếng. Hay là, ngươi đã có chủ ý?

Tào Bằng vội vàng khom người, nói:

- Chủ ý thì không có, tuy nhiên lại có chút ý tưởng.

- Nói nghe xem nào.

Tào Bằng hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại trận chiến Xích Bích trên lịch sử mà đã không ít lần được tái hiện trên màn ảnh mà ai cũng yêu thích. Một lát sau, hắn trầm giọng nói;

- Thừa tướng muốn trấn an Giang Đông, cần lưu ý mấy việc.Thứ nhất, nếu thừa tướng công phạt Giang Đông, ở Giang Đông người nào sẽ hàng, người nào sẽ chủ chiến? Khi Tôn Bá Phù mất, từng để lại một lời: “Việc bên trong quyết không hỏi Trương Chiêu, việc bên ngoài quyết không hỏi Chu Du. Đây là nói, ở bên trong Giang Đông vốn đang có phe phái. Trương Chiêu Trương Tử Bố đại diện cho một hệ thống; mà Chu Du cũng đại diện cho một hệ thống. Về phần ai xa ai gần, chưa chắc đã có thể định luận. Cho nên, chúng ta cần kiên định ủng hộ phái cầu hòa, gây mâu thuẫn cho phái khiêu chiến bộc phát. Ta nhớ mang máng lão gia từng có một câu tục ngữ: Dù xây thành kiên cố đến mấy cũng không ngăn được sự phân liệt ở bên trong. Cho nên, muốn Tôn Quyền án binh bất động thì phải bắt tay từ bên trong. Trương Chiêu này xác thực có tài, mà sĩ tộc Giang Đông cũng người tài ba vô số. Nhưng những người này đều có tư tâm...

Tào Tháo trừng mắt nhướn lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Mà Quách Gia và Tuân Úc ở bên thì lộ vẻ tán thưởng.

- Thứ hai, khu vực phía nam Trường Giang Hổ Thần cũng có phân chia cũ mới. Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương đều là lão thần đi theo Tôn Kiên, kinh nghiệm tư cách dày dặn. Nhưng từ khi Tôn Bá Phù khởi binh thì bắt đầu dùng một lượng lớn người mới. Đám người Chu Du, Thái Sử Từ, Trương Chiêu đều là cựu thần của Tôn Sách, đồng thời từ lúc Tôn Quyền kế vị tới nay lại đề bạt một đám năng thần, trong đó lại lấy Lỗ Túc, Gia Cát Cẩn làm nhân vật đại diện. Trong ba thế hệ này chưa chắc đã có sự hài hòa, ít nhất theo ta để ý, giống như lão tướng Trình Phổ vậy, không hề phục tùng Chu Du. Dù sao Chu Du còn trẻ, sao so sánh được với đám người Trình Phổ với kinh nghiệm tư cách địa vị cực cao. Trước đây khi Tôn Bá Phù còn sống, dựa vào tâm tư mạnh mẽ khiến đám người Trình Phố không dám phản đối. Nhưng trong nội tâm chưa chắc dã nguyện nghe theo Chu Du...Mà Chu Du và Tôn Bá Phù là anh em đồng hao. Từ khi Tôn Quyền kế vị tới nay rất hay áp chế đối với người nhà Tốn Sách, cũng không thân cận với Chu Du, nếu không, Chu Du cũng sẽ không đóng ở Sài Tang, nhiều năm không quay lại Ngô Quận, giữa hai người chắc chắn có nghi kỵ. Khu vực phía nam Trường Giang nhìn có vẻ êm thấm hòa hợp, nhưng thật ra bên trong lại đấm đá nhau. Người chủ chiến, ta đoán chừng sẽ có những người: Lỗ Túc, Chu Du, Hoàng Cái, Gia Cát Cẩn... Những người còn lại chưa chắc đồng ý. Bản thân Tôn Quyền khả năng cũng do dự, hòa hay chiến trong thời gian ngắn khó có quyết đoán.

- Còn có một người cần lưu ý nhiều hơn.

Giả Hủ đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói:

- Theo ta được biết, bên cạnh Tôn Quyền có một tân khách, tên là Mã Đạt. Người này lai lịch không rõ, nhưng lại rất được Tôn Quyền xem trọng. Ngày thường hay hộ tống Tôn Quyền ra vào hầu phủ, không rời nửa bước. Người này cũng phải cẩn thận, không thể lơ là.

Mã Đạt?

Tào Bằng ngây ngẩn cả người!

Lại là thần thánh phương nào?

Hắn có thể khẳng định, trong trí nhớ của hắn không có tư liệu người này, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.

Trầm ngâm giây lát, Tào Bằng khẽ hỏi:

- Tiên sinh có tìm hiểu lai lịch của Mã Đạt không?

Giả Hủ cười khổ lắc đầu:

- Người này ru rú trong nhà, hành tung quỷ dị.Ta phái ra rất nhiều mật thám nhưng không phát hiện ra tin tức gì, cảm thấy hắn ta vô cùng cẩn trọng.

- Vậy có bức họa nào không?

- Cũng không có...Người này luôn mang theo một chiếc nón trúc, lấy rèm che mặt. Đoán chừng trong Giang Đông người biết hắn ta cũng không nhiều. Cho nên cho tới bây giờ còn không làm rõ được thân phận cụ thể của người này.

Mã Đạt...Mã Đạt...

Lão tử còn chưa phát động cơ mà.

Đây là một chuyện xấu, đối với Tào Bằng mà nói, không thể không cẩn thận.

Tuy nhiên, Tào Tháo lại không để ý, đem tất cả tâm tư đều chú ý đến lời nói của Tào Bằng, rất lâu sau Tào Tháo mới đột nhiên mở miệng:

- Vậy A Phúc, ngươi nghĩ xem phái ai đi Giang Đông?

“Việc này ta sao biết được?”

Tào Bằng đúng là không biết ai thích hợp đi sứ Giang Đông.

Bởi vì chuẩn bị không tốt, người này sẽ gặp Gia Cát Lượng ở Giang Đông.

Đối với Gia Cát Lượng miệng lưỡi phản biện kia Tào bằng còn có chút e dè. Tài hùng biện của người này tuyệt đối kinh người, muốn tìm người có thể sánh ngang làm đối thủ của Gia Cát Lượng là việc không dễ dàng.

Tuy nhiên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm, Tào Bằng mở miệng:

- Ta nghe nói, Tưởng Tử Dực và Chu Du từng là bạn đồng môn?

- Ý ngươi là, Tử Dực có thể gánh vác trọng trách này?

- Sai, ý của ta là phái ai đi cũng được, nhưng không thể phái Tử Dực đi.

- Hả?

Một câu này của Tào Bằng khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Tào Tháo tò mò nhìn Tào Bằng, sau một lúc lâu đột nhiên cười hỏi:

- Vậy ngươi nói chút đi, vì sao không thể phái hắn đi Giang Đông? Với tài hùng biện của Tử Dực đã vô cùng nổi danh. Ngươi còn nói hắn và Chu Du là bạn đồng môn, việc này chẳng phải càng tốt sao, biết đâu có thể du thuyết được Chu Du?

- Vấn đề là, Tử Dực là người thành thật.

Đối với lý do này của Tào Bằng, Tào Tháo ngẩn ra, rồi bật cười ha hả.

Quách Gia cũng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:

- Nếu là người thành thật, quả thật là không thích hợp đi sứ Giang Đông. Chu Công Cẩn nhiều mưu trí, phái một người thành thật đi càng thêm hỗn loạn, chỉ là vô bổ. Tuy nhiên, thật ra ta có thể đề cử một người, người này từng đi sứ Giang Đông, hơn nữa rất có giao tình với đám người Trương Chiêu.Thanh danh hắn cũng rất tốt, Tôn Quyền không dám thờ ơ với người này...Người này tính tình cẩn trọng, vả lại nhanh trí, tài hùng biện còn hơn người, có thể đi sứ Giang Đông.

Tuân Diễn?

Đây quả thật là một lựa chọn tốt.

Thứ nhất, Tuân Diễn không quá mức kiêu căng, tính tình hắn tao nhã, cực kỳ chú trọng phong độ và dáng vẻ, cũng là người có hòa khí. Ở Giang Đông cũng có thanh danh và cũng có giao tình với những văn thần khu vực phía Nam Trường Giang. Vài năm nay, Tuân Diễn rất ít khi xuất đầu lộ diện, đặc biệt là sau khi Tuân Duyệt từ quan thì càng tỏ ra khiêm tốn. Mà nay hắn làm Giáo Úy Nghiệp Thành, phụng lệnh giám sát xây dựng tam đài Nghiệp Thành, cũng không bận rộn lắm.

Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Vậy còn ai khác có thể đi sứ?

Đám người Tuân Úc, Đổng Chiêu nhất trí đề cử chọn người.

Trong đó Đổng Chiêu đề nghị cử Lưu Diệp đi sứ, rất hợp lòng Tào Tháo.

Việc này không quan hệ quá lớn với Tào Bằng.Với hắn mà nói, điều nên nói đã nói, chuyện còn lại là của đám người Quách Gia.

Cho nên, hắn trốn ở một bên, uống nước mật tương, vô cùng nhàn nhã.

Nào ngờ Tuân Úc lại không bỏ qua hắn.

Tuân Úc rất yêu thích Tào Bằng, nhưng cũng có chút ân oán với Tào Bằng. Trước đây huynh trưởng y là Tuân Kham chết trận ở Vũ Âm...Cho nên với Tuân Úc mà nói khi biết chuyện này cũng không trách được Tào Bằng. Hai quân đối nhau, không phải ngươi chết thì ta sống. Nếu Tuân Kham lựa chọn phụ tá Lưu Bị, vậy thì là kẻ thù của mình.Nhưng mặc kệ thế nào, Tuân Kham là anh ruột của Tuân Úc, ca ca mình bị giết, sao có thể không có oán hận.

Thấy Tào Bằng nhàn nhã như vậy, Tuân Úc đột nhiên hỏi:

- Hữu Học, lúc này sao nhàn nhã vậy?

Ồ, Hữu Học đóng quân ở Phàn thành, quét sạch đạo phỉ ở xung quanh Tương Dương. Trước đó, hắn còn phụ trách việc nghênh đón sứ đoàn Ích Châu, cũng làm cực kỳ xuất sắc.

Ta đang suy nghĩ, tiếp theo an bài cho hắn chút việc.

Tuân Úc lập tức mỉm cười!

Nhưng Tào Bằng đã có một dự cảm xấu.

Hắn định mở miệng, chợt nghe Tuân Úc nói:

- Thật ra, Thừa tướng do dự điều gì? Mà nay đều đã quyết định kế sách muốn trấn an Giang Đông, vậy thì sẽ chắc chắn nhanh chóng nắm được Kinh Tương trong tay. Mà nay Kinh Châu hỗn loạn, đơn giản Lưu Kỳ ở Giang Hạ, Lưu Bị ở Trường Sa, sao không chia binh làm hai đường, một đường đánh chiếm Giang Hạ, một đường kiềm chế Lưu Bị? Nếu chiếm lĩnh được Giang Hạ, cũng có thẻ tạo vài phần áp lực đối với Tôn Quyền. Ta biết A Phúc dụng binh như thần. Trước đây ở Nam Dương đã liên tục khiến Lưu Bị đại bại, rõ ràng đã có thể kiềm chế được Lưu Bị, sau đó thừa tướng toàn lực đánh chiếm Giang Hạ...ha hả, nói vậy chắc A Phúc không từ chối!

Tào Bằng ngây ngẩn cả người!

Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn là thực không muốn giao thủ với Lưu Bị.

Đó là một con cáo già, vô cùng giả dối. Tuy Tào Bằng đã giành được không ít thắng lợi, nhưng cũng không thể nói sẽ thắng được Lưu Bị. Dù sao, cáo già ngựa chiến cả đời cũng không phải ngồi không...Trận chiến ở Nam Dương tuy thắng lợi nhưng trong đó tính ngẫu nhiên thật sự nhiều lắm.

Mặc dù Lưu Bị được Trường Sa, Võ Lăng lại có Lưu Bàn toàn lực tương trợ.

Cộng thêm người Ngũ Khê Man trợ trận, cũng có binh mã bên ngoài Giang Đông viện trợ, thực lực đã không còn như lúc trước.

Trái lại phía Tào Bằng, như Tuân Úc nói phải toàn lực đánh chiếm Giang Hạ thì phải nói là không giúp Tào Bằng nhiều lắm. Hai trăm ngàn đại quân, có thể có bao nhiêu binh mã nghe theo sự sai phái của Tào Bằng? Xem bộ dạng này của Tuân Úc, giống như là không biết bao nhiêu! Người này....có phải là lợi dụng việc công để trả thù riêng không?

Tròng mắt Tào Bằng xoay chuyển, đã đoán ra được chút manh mối.

Hắn hiểu rõ ràng, chưa chắc Tuân Úc đã muốn hại hắn, nhưng khiến hắn tốn một ít tâm tư thì chắc hẳn là có.

- A Phúc, ý của ngươi như nào?

Tâm tư Tào Tháo cũng có chút động, nhìn Tào Bằng, trầm giọng hỏi.

- Thừa tướng phân phó, Bằng sao dám không theo? Chỉ có điều, nay Lưu Bị được Lưu Bàn trợ giúp, binh hùng tướng mạnh, có thể nói là hơn hẳn lúc ở Nam Dương. Chỉ dựa vào một mình Bằng, khó mà ứng phó được. Cho nên Bằng cả gan cầu thừa tướng lệnh cho Văn Nhược tiên sinh giúp ta một tay, thì Lưu Huyền Đức không có gì đáng lo nghĩ.

Giả Hủ đột nhiên vỗ tay cười to.

Còn Quách Gia thì mỉm cười, nhìn sang Tuân Úc.

Tuân Du thì cười tươi, liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành:

- Hữu Học đã cầu chắc là có lý bên trong.

Tào Tháo đột nhiên nhớ trận chiến Bạch Mã năm xưa, khi Giả Hủ đề cử Tào Bằng, kết quả lại bị Tào Bằng lôi kéo vào. Tình cảnh trước mắt tương tự như năm đó, tuy nhiên cũng chỉ có Tào Bằng dám yêu cầu Tuân Úc phụ tá, đổi lại là người khác chưa chắc dám nói ra.

Tuân Úc là ai?

Đó là nhân vật đại diện cho Tuân thị!

Thượng Thư Lệnh, Thị Trung đương triều ...nếu đơn giản từ chức vụ mà nói cùng cấp với Tào Tháo.

Tào Bằng lại muốn Tuân Úc làm quân sư cho mình, chính là cả gan làm loạn.

Tuy nhiên, dường như điều này cũng có ý tứ...Tào Tháo cười hướng sang Tuân Úc:

- Văn Nhược, lời mời này của A Phúc, có được hay không?

Mặt Tuân Úc dài ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.