Mí mắt Doanh Thừa Phong không ngừng nhúc nhích, đáp án này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tuy rằng hắn sớm đã biết, thần linh đều không phải vĩnh hằng, sau khi trải
qua tẩy rửa của thời gian và năm dài dòng, thần linh cũng sẽ ngã xuống.
Nhưng, vận khí của hắn không ngờ tốt như vậy, trùng hợp đến mức khiến
cho hắn cái cảm giác được ông trời phù hộ.
Nhìn vẻ mặt Doanh Thừa Phong như trút được gánh nặng, Giáo Tông Bệ Hạ không khỏi nhẹ nhàng cười, nói:
_Doanh Thừa Phong, vận may của ngươi có thể tốt một lần, nhưng chưa hẳn là tốt một đời. Nếu ngươi không biết kềm chế, tiếp tục không kiêng nể đi cởi
bỏ những cái cấm chế thần linh khác trong Khí Linh Thánh Điện, vậy thì
sẽ có phiền toái cực lớn đang chờ ngươi.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
_Bệ Hạ, ngài yên tâm, nếu đã biết việc này, Thừa Phong tuyệt đối sẽ không lỗ mãng hành sự.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, trong lòng lại là động, nói:
_Bệ Hạ, vị thánh thú kia là ngã xuống sao?
_Không biết,
Giáo Tông Bệ hạ chậm rãi lắc đầu, nói:
_Nó ngã xuống hay không ta cũng không biết. Ha hả, nếu là thần linh cũng
không dễ dàng ngã xuống như vậy. Có lẽ, hắn là lâm vào giấc ngủ dài cũng không biết chừng.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, sau khi hắn tìm hiểu Thông Thần Thuật, đối với thần linh cũng có chút hiểu biết.
Hắn biết rằng, những người kia đã vượt xa với phạm trù sinh linh bình
thường. Ít nhất, thời gian trước mặt mà nói, có thể nói bọn là bất hủ.
Nếu không phải bởi vì ngoài ý muốn, thậm chí bọn họ còn thể đồng thọ cùng trời đất.
Đương nhiên, thần linh cũng sẽ vì các loại nguyên nhân mà phát sinh xung đột, chiến đấu giữa các thần linh khẳng định cũng sẽ có đọ sinh tử cùng
thắng bại.
Kết cục của thần linh bại trận, tuyệt đối sống không dễ chịu.
Chẳng qua, đều không phải tất thần linh bị thua sẽ ngã xuống, chỉ cần bọn họ
có thể lưu lại một chút thần tính và thần khu, là có thể thông qua giấc
ngủ dài chậm rãi khôi phục lại.
Sau một lát, Doanh Thừa Phong hướng Giáo Tông Bệ Hạ khom người thật sâu, nói:
_Bệ Hạ, Thừa Phong không nghĩ ra nên đột phá như thế nào, kính xin ngài chỉ điểm bến mê.
Nếu Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni bày ra tư thế này, tự nhiên sớm có dự mưu.
Doanh Thừa Phong cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, không bằng khai môn kiến sơn trực tiếp hỏi ra.
Trông đôi mắt Giáo Tông Bệ Hạ hiện ra chút tán thưởng, nói:
_Doanh Thừa Phong, ký thật sinh linh thành thần, có hai loại biện pháp.
Lão đưa ra một ngón tay, nói:
_Thứ nhất, chính là cảm ngộ thiên địa, lúc lĩnh ngộ thiên địa: giữa địa đạo
chí lý, nếu như hoàn toàn có thể nắm giữ được địa đạo thiên địa, như vậy là có thể mượn lực lượng mạnh mẽ của trời đất tích tụ lại dần dần, và
cuối cùng có thể thăng lên Thần Tọa, thành tựu thần vị.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi đổi, chậm rãi nói:
_Nắm giữ đại đạo thiên địa?
_Đúng vậy, đại đạo thiên địa vô cùng nhiều, phong hoa tuyết nguyệt, biển xanh khắp nơi, ánh sáng bóng tối vân vân, đều là đại đạo thiên địa.
Lão Cường Ni gật đầu, trầm giọng nói:
_Bổn tọa tu luyện, chính là đại địa chi đạo, mà Bệ Hạ lựa chọn, cũng chính là quang minh chi đạo.
Trong lòng Doanh Thừa phong khẽ nhúc nhích, nói:
_Như thế nếu nói, vậy khả năng Kim Cương Vương thành thần rất lớn.
Lão Cường Ni cười ha hả, trong giọng nói không che giấu hâm mộ:
_Đúng vậy, tên kia thật sự là gặp may mắn, con cưng của thiên địa, chỉ cần gã sống đủ lâu, hy vọng thành thần ngày sau còn vượt xa hơn bổn tọa cả
trăm lần.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:
_Tiền bối, ngài quá khiêm nhường.
Lão Cường Ni khoát tay chặn lại, nói:
_Đây là sự thâtj, không có gì mà phải che giấu. Ha hả, muốn thành thần, nhất định phải chân chính nắm giữ hoàn toàn đại địa. Nhưng đáng tiếc chính
là, giữa đất trời đều có quy luật tồn tại, trong cùng một thời kỳ, đại
địa chi đạo trong Thánh Vực này, cũng chỉ đủ cho một sinh linh nắm giữ
mà thôi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói:
_Tiền bối, ý ngài là, ở trong cùng một thời kỳ, trong Thánh Vực cũng chỉ có thể sinh ra một vị thần linh?
Lão Cương Ni bật cười, nói:
_Sai lầm rồi, bổn tọa có ý là, đang cùng tu luyện trên cùng một đại địa chi
đạo, cùng thời kỳ thì chỉ có một sinh linh có thể thành thần.
Lão nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong:
_Nếu bổn tọa may mắn thành thần, như vậy trong vòng ngàn năm, tự nhiên là
Kim Cương Vương ở trong Thánh Vực, tuyệt không có khả năng thành thần.
Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lười nhìn lão, kinh ngạc hỏi:
_Này là vì sao.
Lão Cường Ni than nhẹ một tiếng, nói:
_Thừa Phong a, lúc sinh linh bước lên Thần Tọa, cần lực lượng khổng lồ, ngươi khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, bởi vì lúa sinh linh thành thần,
nắm giữ chính là một phần đại địa, cho nên lực lượng mà người đó phải
tích lũy chính là lấy lực lượng từ đại địa. Ha hả, Thánh Vực tuy rằng
khổng lồ, ẩn chứa tự nhiên là vô cùng vô tận. Nhưng, cổ lực lượng này ở
trước mặt thần linh nhưng cũng rất là có hạn.
Cuối cùng trong
lòng Doanh Thừa Phong cũng hiểu rõ, như lão Cường Ni nói, thần linh là
hùng mạnh đấy, loại hùng mạnh này đã vượt qua bất kỳ sinh vật đỉnh phong nào.
Tại một khắc sinh linh đặc biệt thành thần, lại cần lực lượng khổng lồ này đến cực hạn.
Cho dù là lấy năng lượng trong Thánh Vực, sau khi bij một vị sinh linh
thành thần điên cuồng hấp thu, cũng là phải cần dưỡng lại trên khoảng
ngàn năm.
Đương nhiên, thiếu thốn năng lượng này cũng chỉ là một
lực lượng trong vô số thiên địa mà thôi. Mà dưới sự chuyển hoán lực
lượng, Thánh Vực cũng không vì vậy mà sụp đổ.
Giáo Tông Bệ Hạ tiếp tục nói:
_Có thể nắm được một cỗ lực lượng đại địa chi đạo trong tay, đều là chân
chính thiên tài tuyệt đỉnh trong thiên địa. Nhưng, có thể đạt được một
bước này, dù sao cũng là ít ỏi không có mấy người. Cho nên, người đến
sau đã nghĩ ra một phương pháp phụ trợ để xử lý.
Trong lòng của Doanh Thừa phong vừa động, nói:
_Bệ Hạ, biện pháp này cùng thái ấp của ta có liên quan sao?
Ngày trước đám người Ngô lão gia tử trăm phương nghìn kế mưu đoạt thái ấp
Linh Vực của hắn, khẳng định cũng là vì có liên quan chuyện này.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:
_Đúng vậy, cái gọi là phụ trợ chi đạo, kỳ thật chính là mượn lực tín ngưỡng
kéo chậm lại đại địa chi đạo để lĩnh ngộ. Ha hả, theo bổn tọa biết,
trong lịch sử có thể thành thần tồn tại, tám chín phần mười đều là mượn
dùng tín ngưỡng lực mới đạt được đến bước cảm ngộ thiên địa.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
_Bệ Hạ, tín ngưỡng lực còn có thểgiảm bớt đi khó khăn khi sinh linh cảm ngộ thiên địa sao.
Ánh mắt của Giáo Tông Bệ hạ vô cùng nghiêm nghị, nói:
_Đúng vậy, lực lượng cơ thể sinh linh là có hạn, nhưng, lực lượng tinh thần
lại không có hạn chế. Lực lượng tinh thần của một người nhỏ bé không
đáng kể, nhưng nếu đem tinh thần lực hàng vạn người, hàng tỉ người ngưng tụ cùng nhau. Như vậy, ngươi sẽ thấy được một thế giới rực rỡ màu sắc.
Thanh âm của lão thong thả mà kỳ lạ:
_Thế giới nayftuy rằng không phải thé giới chân thật, nhưng ở trong này cảm ngộ lại không khác gì với thế giới chân thật.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn có chút hoài nghi mà nói:
_Bệ Hạ, ngài… Cũng mượn tín ngưỡng lực sao?
Lão Cường Ni ho nhẹ một tiếng, nói:
_Thừa Phong, thiên phú Bệ Hạ cùng lão phu mặc dù không tệ, nhưng khoảng cách
với kỳ tài ngút trời chân chính vẫn có vẻ không bằng. Nếu không phải
mượn tín ngưỡng lực, chúng ta có thể thăng tiến Bán Thần cũng đã là cực
hạn, căn bản cũng không có khả năng dựa vào lực lượng của chính mình mà
thành thần.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, ánh mắt đảo qua ở trên mặt bọn họ, trong lòng của hắn cũng vừa động, nói:
_Tiền bối, các ngài mượn tín ngưỡng lực, chẳng lẽ là…
Mặt lão Cường Ni không chút cảm xúc gật đầu.
Doanh Thừa Phong hít một ngụm khí lạnh, hắn cuối cùng hiểu được hai người này vì sao đối Quang Minh Thần bất kính rồi.
Vì bọn họ đã làm ra việc khinh nhờn thần linh, không ngờ bọn họ lợi dụng
quyền binh trong tay mình, đánh cắp một bộ phần tính ngưỡng lực của
Quang Minh Thần.
Tuy rằng làm như vậy kết quả là bọn họ thuận lợi tấn tăng đến cảnh giới Bán Thần, cà có khả năng trở thành thần. Nhưng,
nếu có vị thần linh phát hiện việc này, vậy bọn họ đã lâm vào tình cảnh
vạn kiếp bất phục rồi.
Sắc mặt hơi biến đổi, tim Doanh Thừa Phong đập như sấm.
Không ngờ hai người bọn họ đem việc này nói ra, việc này chẳng phải rất rõ
ràng rồi sao. Nếu như mình không phối hợp với bọn họ, vậy kết quả chính
là…
Vừa nghĩ đến đây, lưng Doanh Thừa Phong không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh.
Như thể là nhìn ra băn khoăn của hắn, trên mặt của Giáo Tông Bệ Hạ hiện lên vẻ mỉm cười, lão dùng quyền trường trong tay nhẹ nhàng gõ xuống đất,
thanh âm kia rất có tiết tấu cảm xúc, mà mỗi lần chạm xuống nền, trên
mặt đất sẽ có một tầng sáng mỏng manh lan rộng ra.
Lão Cường Ni cũng là lặng lẽ cười, lão ngẩng đầu ưỡn ngực, giậm chân một cái thật mạnh.
Lập tức, một cỗ năng lượng dày đặc từ trên người hắn nhộn nhạo thoát ra. Cỗ lực lượng này như đọng thành thực, tại giờ khắc này, lão như thể hóa
thân thành vô tận đại địa, toàn thân đều tràn ngập lực lượng không thể
tin nổi.
Hai luồng ánh sáng kim sắc dưới sự vận dụng của hai vị bán thần bắt đầu quanh quẩn trong sảnh đường.
Chúng nó khi thì dung hợp, khi thì tách ra, chỉ trong giấy lát, trong phòng
đều tràn ngập thần lực đến từ hai vị cường nhân Bán Thần.
Doanh Thừa Phong đầu tiên là ngẩng ra, sau đó là hơi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm ứng lực lượng đến từ bốn phía.
Hắn biết rằng, đây là lực lượng thần thông đến từ hai vị Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni.
Như lúc trước hắn lợi dụng ngọc bài bày ra cảm ngộ Thông Thân Thuật của
mình, nhưng hai vị tồn tại này cũng dùng phương thức bất đồng, đem chính mình lĩnh ngộ Thông Thần Thuật phóng ra.
Đương nhiên, có thể từ đó lấy ít hay nhiều, vậy phải xem cơ duyên và năng lực mỗi người.
Hạch Tâm Nguyên Thủy nhanh chóng quay quanh, đem khả năng tính toán của Trí
Linh khuếch trương đến cực hạn, nó phải ghi chép lại toàn bộ hết thảy
những thứ phát sinh quanh người.
Chẳng sợ giờ phút này không thể giải thích vì sao, cũng chỉ để ngày sau chậm rãi tìm hiểu.
Thần Linh chi đạo không có cách nào ghi chép, cho dù là thần linh khác cũng
không có cách nào đem thần thông của đối phương phục chế một cách hoàn
mỹ.
Đây là điểm bất đồng giữa Doanh Thừa Phong và thế giới này,
trên người của hắn, có một tồn tại nghịch thiên, cho nên hắn có thể đủ
để sáng tạo ra vô tận kỳ tích.
Cũng không biết qua bao lâu, trên mặt đất hai luồng ánh sáng hoàn toàn biến mất.
Doanh Thừa Phong vẫn đóng chặt hai mắt, như cũ xa vào bên trong cảm ngộ thần thông.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni cũng không quấy rầy hắn cảm ngộ, mà an tĩnh đứng một bên đợi.
Toàn bộ thính đường yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của Doanh Thừa Phong quanh quẩn bên trong đại sảnh.