Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng thở dài một hơi, ánh mắt hắn rời khỏi bộ đồ án linh văn.
Mặc dù khi xem qua bộ đồ án linh văn Trí Linh cũng đã ghi chép lại hoàn chỉnh, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn cẩn thận nhận lấy cuộn da. Sau khi suy nghĩ cẩn thận một số vấn đề, ánh mắt hắn mới lưu luyến rời khỏi bộ đồ án linh văn đó.
- Tiểu huynh đệ! Ngươi nhìn bộ đồ án linh văn này thế nào? - Phương Hủy trầm giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong do dự chốc lát, nói:
- Tiền bối! Đây là một bộ đồ linh khí?
- Đúng vậy. - Phương Hủy không chút do dự nói.
Doanh Thừa Phong chỉ vào cuộn da dê, nói:
- Nếu vãn bối không nhìn nhầm thì bộ đồ này chia làm ba phần, tất cả các bộ phận đều có thể độc lập sử dụng, cũng có thể tổ hợp cùng một chỗ.
Ánh mắt Phương Hủy sáng ngời lên, hắn giơ ngón tay cái lên, tự đấy lòng nói:
- Tiểu huynh đệ mắt sáng như đuốc, quả nhiên là như thế.
Nếu như lúc ban đầu hắn đối với hai thầy trò Doanh Thừa Phong có thuận lợi quán linh hay không còn có chút lo lắng thì giờ phút này lại hoàn toàn yên tâm.
Nếu ánh mắt đồ đệ đã cao tới mức chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện điểm mấu chốt, như vậy càng không nói tới trình độ của sư phụ đã đạt tới mức nào.
Chỉ có điều, nếu để Phương Hủy biết: Doanh Thừa Phong thụ nghiệp tri thức linh văn từ Trầm Ngọc Kỳ, hơn nữa độ hiểu biết còn cao hơn nàng thì tâm tình vừa buông lỏng chắc lại càng nâng cao lên.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Tiền bối đã đem bộ linh văn ra, nói như vậy vũ khí cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Phương Hủy cười dài nói:
- Đó là đương nhiên. - Hắn vỗ nhẹ hai tay, ngoài cửa lập tức có tiếng hạ nhân vang lên.
Sau đó, một nam nhân trẻ tuổi mang trên lưng một chiếc túi hình chữ nhật đi vào.
Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống đất, hơn nữa còn cẩn thận mở ra.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, bên trong hộp hình chữ nhật không ngờ lại đặt ba chiếc gậy hình tròn, hơn nữa một chiếc còn trang bị mũi nhọn sắc bén.
- Đây là.... Trường thương?
Thanh âm của Doanh Thừa Phong giờ phút này vang lên một cách cổ quái.
Phương Hủy hơi giật mình, hắn đưa mắt nhìn vào trong chiếc hộp, khi xác định không có vấn đề gì thì vội vàng nói:
- Không sai. Đây là trường thương. Tiểu huynh đệ! Không biết có chỗ gì không ổn sao?
Doanh Thừa Phong hơi lắc đầu, trong lòng hắn nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ.
Bản thân từ trên người có được quyển chiến kỹ Bá Vương Thương, nhưng bởi vì bản thân không có trường thương linh khí thích hợp cho nên mới chưa tu luyện.
Nhưng không nghĩ tới Phương Hủy lại đưa tới cho hắn bộ linh văn lại là dành cho trường thương.
Đây không khỏi quá xảo hợp đi.
Chỉ có điều, ý nghĩ này cũng không ở trong đầu lâu đã bị hắn đè ép xuống.
- Không có gì. Tại hạ chỉ là không nghĩ tới bộ binh khí này không ngờ lại là trường thương mà thôi. - Doanh Thừa Phong thản nhiên nói.
Trong lòng Phương Hủy tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng ngại không hỏi tiếp, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi nhìn bộ trường thương này thế nào?
Doanh Thừa Phong thu hồi lại tâm tư, cẩn thận nhìn nửa ngày, đưa tay vuốt ve một lúc, hơn nữa thi thoảng còn gõ một cái rồi nghiêng tai lắng nghe. Sau một lát, hắn thật lòng nói:
- Thương tốt! Thương tốt....
Đây quả thật là một thanh thương tốt, không chỉ người rèn có tài nghệ kiệt xuất, ngay cả tài liệu cũng hơn xa so với bình thường.
Tối thiểu thì Doanh Thừa Phong cũng chưa từng nhìn thấy loại tài liệu này.
Phương Hủy hơi có vẻ đắc ý nói:
- Thương này là do một vị tượng sư tỉ mỉ chế tạo, hơn nữa còn sử dụng Thiết Uân Thạch quý báu làm nguyên liệu. Chẳng những có tính chất không thể bị phá hủy, hơn nữa mũi thương lại còn sắc bén vô song. - Hắn thở dài một hơi nói:
- Đáng tiếc vị đại nhân kia cũng không có thiên phú linh tính, cho nên không thể quán linh cho nó. Thậm chí còn không dám khắc linh văn cho thanh trường thương này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn bình tĩnh xem xét, nếu đổi lại là hắn như vậy ngay cả có tài liệu giống như thế này thì cũng chưa chắc đã rèn ra được thanh trường thương xuất sắc như vậy. Cho nên, hắn đối với vị tượng sư kia vô cùng khâm phục.
Phương Hủy dừng lại một chút, trong lòng hy vọng hỏi:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi xem có thể quán linh thành công cho bộ trường thương này không?
Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:
- Nếu vẻn vẹn chỉ có một thanh, vãn bối không dám ca đoan.
Hai mắt Phương Hủy hơi nháy nháy lên vài cái nói:
- Ý tiểu huynh đệ là.....
- Nếu là hai thanh trường thương như vậy thì khả năng thành công sẽ lớn hơn.
Hắn làm như vậy tự nhiên là có tâm tư khác, nếu có hai thanh trường thương, như vậy sau khi quán linh thành công hắn cũng sẽ có thể lưu cho mình một thanh.
Chỉ có điều, khi hắn nói ra những lời này thì trong lòng đã có chút hối hận.
Phương Hủy nếu chuẩn bị trường thương này như vậy Phong Linh Thạch tương ứng cũng chuẩn bị thỏa đáng. Hiện giờ hắn cần nhất chính là thu thập càng nhiều đồ án linh văn và Phong Linh Thạch khác nhau.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tư liệu ghi chép của Trí Linh ngày một phong phú hơn, rồi nó sẽ sáng tạo, cải tạo những đồ án linh văn tốt nhất cho binh khí.
Một cây trường thương tuy rằng quý báu, nhưng nếu sử dụng sắt thép bình thường cũng có thể chế tạo ra. Có lẽ tài liệu thì sai biệt, nhưng Doanh Thừa Phong hoàn toàn tin tưởng, sau khi được Trí Linh cải tiến thì phẩm chất ngày sau tuyệt đối là không kém.
Nhưng hiện giờ hắn đưa ra yêu cầu hai phần tài liệu, nếu như dọa cho Phương Hủy thối lui, như vậy được sẽ không bằng mất.
Tuy nhiên, làm cho hắn không thể tưởng tượng chính là sau khi nghe yêu cầu của hắn, sắc mặt Phương Hủy cũng tương đối cổ quái.
Nửa ngày sau, Phương Hủy mới cẩn thận hỏi:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi nói là chúng ta chỉ cần chuẩn bị hai phần tài liệu là có thể thành công sao?
Doanh Thừa Phong hơi lặng đi một lúc, bây giờ hắn sao có thể do dự nữa, lập tức sảng khoái nói:
- Nếu có thêm một phần tại liệu như vậy tuy mười thành thì không chắc chắn, nhưng tám chín thành thì không phải là vấn đề.
- Tốt. - Phương Hủy mạnh mẽ vỗ bàn nói:
- Tiểu huynh đệ quả là thẳng thắn, ta sẽ đưa ngươi hai phần tài liệu, hơn nữa sẽ chờ tin tốt của tiểu huynh đệ.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng chấn động, hắn dường như cảm thấy mình có cái gì đó sai rồi.
Kỳ thật, ở trên thế giới này quán linh là một chuyện cực kỳ khó khăn, nếu như quán linh cho binh khí hay phòng cụ cấp thấp như vậy xác xuất thành công có thể cao. Nhưng nếu quán linh cho binh khí hoặc phòng cụ cao cấp thì khả năng thất bại sẽ rất lớn.
Thanh trường thương này chính là một bộ binh khí, tuy rằng vẫn chỉ là Sĩ cấp binh khí, nhưng độ khó khăn khi quán linh so với sư cấp binh khí còn cao hơn vài phần.
Mà lần trước Doanh Thừa Phong có thể một lần duy nhất quán linh thành công cho bộ áo giáp đã làm cho Phương Hủy và thế lực lớn sau lưng phải lau mắt nhìn. Hơn nữa cũng bởi vì nguyên nhân này mà Phương gia gia chủ mới cho phép Phương Hủy đem đồ án linh văn và Phong Linh Thạch tới đây để quán linh.
Chỉ có điều, dựa theo dự tính ban đầu của bọn họ, nếu trong ba lần quán linh mà có thể thành công một lần như vậy vị linh sư đó khẳng định là người rất giỏi. Nhưng Doanh Thừa Phong không ngờ lại chỉ cần hai phần tài liệu, tự nhiên là làm cho hắn kinh hãi, vui sướng vạn phần.
Dưới sự an bài của Phương hủy, lại có hạ nhân nhanh chóng tiến vào.
Hạ nhân nhanh chóng bỏ xuống một chiếc hộp hình chữ nhật cùng với hai chiếc hộp ngọc.
- Tiểu huynh đệ! Mời kiểm tra một chút. - Phương Hủy nghiêm nghị nói.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn mở chiếc hộp ra, bên trong quả nhiên là bộ trường thương tương tự bộ trước. Khi hắn mở hai hộp ngọc kia ra, thì đôi mắt lóe lên tia quang mang hưng phấn.
Bên trong hai hộp ngọc này đặt bốn viên ngọc thạch.
Trong đó có sáu viên là Doanh Thừa Phong không hề xa lạ, từ trên khí tức của nó dễ dàng cảm ứng được đấy là Công Kích Chi Thạch chuyên dành cho binh khí.
Mà hai viên ngọc còn lại có màu đỏ, hơn nữa nó còn tràn ngập cỗ khí tức nóng rực.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong đối với Phong Linh Thạch không có nghiên cứu nhiều, nhưng hắn cũng không phải là thằng ngốc. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua hai viên ngọc này, hắn đã có thể khẳng định bên trong đó phong ấn lực lượng Hỏa hệ linh tính cường đại.
Chỉ có điều, khi thấy được hai loại Phong Linh Thạch này, trong lòng Doanh Thừa Phong hiện lên vô số nghi vấn.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên đồ án linh văn, sau một lát mới nói:
- Phương tiền bối! Ngài xác định quán linh Hỏa hệ linh tính lên thanh trường thương này sao?
Phương Hủy hơi giật mình nói:
- Không sai. Tiểu huynh đệ sao lại hỏi vậy?
Doanh Thừa Phong cau mày lại nói:
- Theo tại hạ quan sát thì đồ án linh văn này tuy rằng thâm ảo, nhưng dường như cũng không phải là loại đồ án dùng cho Hỏa hệ linh tính a....
Nếu như là mấy tháng trước, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không đưa ra câu hỏi này.
Nhưng hiện giờ khi học tập một lượng lớn tri thức từ Trầm Ngọc Kỳ, hắn đối với thuộc tính linh văn đã có một ít nhận biết.
Nói thật, ngay cả bản thân hắn cũng không nhìn ra bộ đồ án linh văn kia có thuộc tính gì, nhưng mà so với bộ đồ án linh văn chuyên dùng cho Hỏa hệ linh tính thì có khác biệt rất lớn.
Phương Hủy bật cười nói:
- Nhãn lực tiểu huynh đệ thật sự cao minh. - Hắn khen trước một câu rồi mới giải thích:
- Thực không dám giấu diếm, bộ đồ án linh văn này là loại linh văn vô thuộc tính, bất kể là dung nhập loại lực lượng linh tính nào cũng đều có thể thành công.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lần đầu tiên tiếp xúc với loại đồ án linh văn như thế này, tự nhiên là trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
- Nếu nói như vậy thì sử dụng Hàn Băng Chi Thạch cũng có thể sao?
- Đúng vậy. - Phương Hủy không chút giấu diếm nói:
- Chăng qua, người sử dụng thanh binh khí này khi quán linh thành công chuyên tu hỏa hệ công pháp, cho nên....
Hắn dừng lại một chút cũng không nói rõ thêm, nhưng ý tứ trong lời nói ai cũng có thể hiểu.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói:
- Tại hạ hiểu rồi.
Phương Hủy đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc hộp ngọc nói:
- Tiểu huynh đệ! Đây là một phần thù lao ta chuẩn bị cho ngươi, sau khi trở về ngươi không ngại thì nhìn xem có vừa lòng không.
Doanh Thừa Phong do dự một chút rồi mới đút hộp ngọc vào trong lồng ngực.
Phương Hủy cười dài một tiếng nói:
- Tiểu huynh đê! Chúng ta sẽ ở đây chờ tin tốt của ngươi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn tiếp lên một bước thu thập các thứ rồi vác lên lưng.
Khi hai tay hắn cầm hai chiếc hộp đựng binh khí lên thì cổ tay hơi trầm xuống, bởi vậy có thể thấy được bộ binh khí này nặng như thế nào.
Quay lại ôm quyền chào hai người Phương Hủy, sau đó hắn sải bước rời đi.
Ở phía sau hắn, trong lòng Phương Hủy và Nguyên Bưu tràn ngập trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nếu như lần này thiếu niên đó có thể mang tới cho bọn họ ngạc nhiên và vui mừng nữa, thì địa vị của hai người ở trong gia tộc sẽ chân chính đạt tới một đỉnh cao mới.