Nam tử đầu đội vương miệng mỉm cười, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, bởi vì có diện mạo đặc thù cho nên bộ tộc Cây mây mặt quỷ này mới có tên cổ quái như thế.
Đám Kỵ Sĩ Trưởng ngơ ngác nhìn nhau, gần như không thể tin được lỗ tai của mình.
Vị này đường đường là Kha Vương điện hạ, tính cách quái gở và vô cùng cao ngạo. Lúc đối mặt với vài Kỵ Sĩ Trưởng và đám người Văn Tinh, trong ánh mắt y tràn ngập vẻ coi thường.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đi ra, không ngờ y lại chủ động tiến lên bắt chuyện.
Vào thời khắc này, trong lòng những người này đều cực kỳ cảm thán.
Bộ tộc Cây mây mặt quỷ am hiểu nhất là thuật khống tâm.
Một tiếng nói nhu mì vang lên. Gương mặt vốn lạnh như băng của Ái Lệ Ti chợt hiện ra một nụ cười ôn hòa, nói:
- Nếu bổn tọa đoán không sai thì một cây mây mặt quỷ trưởng thành đã lợi dụng sơ hở tâm linh của Kỵ Sĩ Trưởng kia, dùng bí pháp để ẩn giấu trong lòng hắn, sau khi tiến vào quyết đấu tràng liền bùng nổ.
Kha Vương điện hạ chậm rãi gật đầu. Đương nhiên hắn cũng có thể đoán được đại khái những gì đã xảy ra.
Doanh Thừa Phong bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Chẳng trách sau khi tiến vào quyết đấu tràng, Thượng Kiệt lập tức biến thành bộ dáng như vậy.
Thân hình của Kha Vương điện hạ nhoáng lên một cái, đã đi tới phía trước xác chết. Sau khi đi quanh xác chết mấy vòng, y hơi nhăn mặt, nói:
- Kỳ lạ.
Ái Lệ Ti hơi giật mình, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào khuôn mặt xác chết kia. Một lát sau, sắc mặt của nàng cũng trở nên nghiêm trọng.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc, hỏi:
- Hai vị, có chuyện gì sao?
Những lời này cũng chỉ có hắn mới có thể hỏi. Ở trước mặt hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ, đám Kỵ Sĩ Trưởng và Văn Tinh đều không dám thở mạnh một hơi đấy.
Nói cho cùng, thân phận địa vị của Kỵ Sĩ Vương điện hạ chênh lệch quá lớn so với bọn họ.
- Tuy Cây mây mặt quỷ có thể tự ý khống chế tâm linh, nhưng dù sao nơi này cũng là Quang Minh thánh giáo, nếu chúng nó tới đây thì cũng chỉ là một đám thần phách. Hơn nữa, trước khi người này nổi điên, tâm linh của hắn phải hoàn toàn rơi vào tay chúng mới được.
Kha Vương điện hạ dừng một chút rồi nói tiếp.
- Nếu Cây mây mặt quỷ thật sự đã đưa tới một đám thần phách thì hình thể sẽ không như thế này.
Còn có một câu y không nói ra, đó là do y và Ái Lệ Ti tu luyện bí pháp nào đó, cho nên có năng lực cảm ứng cực kỳ đặc thù đối với sự vận chuyển của tâm linh Cây mây mặt quỷ.
Nhưng bọn họ chỉ có thể cảm ứng được loại vận chuyển này khi nó đã dao động cường đại tới trình độ nhất định.
Nói cách khác, trong nháy mắt thần phách Cây mây mặt quỷ tiến vào trong Thánh giáo, bọn họ mới có thể cảm ứng được. Điều này chứng tỏ thần phách của cây mây mặt quỷ kia quả thật đã tới, nhưng không biết vì sao lại biến mất vô tung.
Doanh Thừa Phong vỗ đầu một cái, nói:
- Chẳng trách cây mây mặt quỷ này lúc đầu dễ ứng phó, nhưng sau khi Thượng Kiệt bùng nổ cảm xúc, liền biến thành một bộ mặt quỷ, khó đối phó hơn rất nhiều.
Hai mắt của Kha Vương điện hạ chợt lóe lên, nói:
- Doanh đại sư, ngươi đã chém giết nó như thế nào?
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Bá vương, mau tới chào hai vị tiền bối.
- Vâng.
Quái thú tám trảo lên tiếng, thân hình nhúc nhích một trận, trong chớp mắt đã hóa thành hình người.
Sau khi quái thú thăng tiến tước vị, sẽ lập tức có năng lực biến hóa thành người, hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Doanh Thừa Phong nhìn về phía nó, nói:
- Là vật cưỡi Bá Vương của tại hạ đã chém giết con Cây mây mặt quỷ kia đấy.
Kha Vương điện hạ và Ái Lệ Ti lập tức nhìn chằm chằm vào Bá Vương. Sau khi nhìn thấy nguyên bộ thánh khí trên người nó cùng với rìu lớn cầm trong tay, bọn họ như có điều suy nghĩ, lâu sau mới gật đầu một cái.
Thật ra, Cây mây mặt quỷ có bộ dáng như thế này là do năng lực hút máu của Bá Vương thương quá dũng mãnh.
Tuy Cây mây mặt quỷ chỉ truyền tới một đám thần phách nhưng khi những sợi thần phách này ngưng tụ, uy năng của nó cũng không thể kinh thường. Chúng vừa vận chuyển đã có thể biến Thượng Kiệt thành một con quái vật hắc ám, thân hình liền biến thành một cây mây mặt quỷ. Ngay cả năng lực ăn mòn trong máu bọn chúng cũng vô cùng khủng bố.
Có thể nói, hơn nửa năng lượng của nó đều tiêu hao vào loại máu đặc thù này.
Mà Bá Vương thương chính là khắc tinh của tất cả các loại máu. Nó không chỉ hấp thu hết máu mà còn tiêu hóa toàn bộ đám thần phách.
Cho nên, lúc hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ nhìn thấy thi thể này, đã không cảm nhận được loại đặc thù của Cây mây mặt quỷ.
Kha Vương điện hạ hơi mỉm cười, nói:
- Không tệ, không tệ, không hổ là vật cưỡi của đại sư, có được lực lượng cường đại như thế, bổn tọa yên tâm rồi.
Vừa dứt lời, sắc mặt của y đột nhiên cau lại. Y quát lớn:
- Không ngờ mấy người các ngươi lại sắp xếp cho Doanh đại sư quyết đấu tại võ đài số bốn. Hừ, rốt cuộc là có mục đích gì?
Đám người Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà trên mặt không còn một tia huyết sắc, đặc biệt là vị Kỵ Sĩ trưởng họ Hà kia, sắc mặt đã trở nên tái mét rồi.
Bọn họ biết rằng, thời khắc quan trọng nhất cuối cùng cũng đã tới.
Một vị Kỵ Sĩ Trưởng vội vàng nói:
- Hồi bẩm điện hạ, đây là do một mình Hà huynh sắp xếp, không liên quan gì tới bọn ta.
- Đúng vậy, vì nể tình đồng bạn nên ta chưa từng phản đối. Nhưng bản thân cũng không biết vì sao Hà huynh lại sắp xếp cuộc quyết đấu này tại lôi đài số bốn.
Bốn Kỵ Sĩ Trưởng gần như đồng thời lên tiếng minh oan cho mình.
Bởi vì bọn họ biết rõ, một khi bị định vào tội danh mưu sát rèn đại sư, chắc chắn sẽ bị những người này đưa lên đài hành hình, thậm chí còn liên lụy đến người thân của họ.
Bất cứ kẻ nào trên thế giới này cũng đều có người mình yêu thương nhất. Vì không muốn liên lụy tới những người thân của mình cho nên bọn họ cũng chỉ có cách làm như vậy.
Thân thể của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà hơi run lên. Y biết rõ những người khác còn có khả năng thoát tội, nhưng riêng y thì tuyệt đối là không thể rồi.
Ánh mắt của Kha Vương điện hạ lập tức chuyển qua người y. Ánh mắt kia vô cùng linh hoạt, sắc bén, dường như muốn nhìn thấy nội tâm của y.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà chậm rãi ngã quỵ xuống đất, nói:
- Đệ tử bị Thượng Kiệt… không, bị yêu vật kia bịt mắt. Hắn nói, sau khi tiến vào quyết đấu tràng sẽ quỳ lạy cầu khẩn nhận sai với Doanh đại sư, và muốn dâng cho đại sư một bảo vật trân quý. Nhưng hắn không muốn mọi người nhìn thấy cảnh này, cho nên mới phải mời đệ tử sắp xếp quyết đấu tại lôi đài số bốn.
Mọi người nghe xong đều im lặng. Bọn họ dĩ nhiên có thể nhìn ra, những lời vị Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà này nói đều là sự thật đấy.
Đối với y mà nói, chuyện lúc đầu đơn giản chỉ là một người cùng điện thỉnh cầu, hy vọng y không để hắn phải mất mặt trước mặt người khác mà thôi. Nhưng không ngờ do lúc nhất thời mềm lòng đã tạo thành kết quả hiện giờ, quả thật khiến cho lòng người phải cảm thán.
- Hừ.
Ái Lệ Ti điện hạ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Doanh Thừa Phong chính là đại sư Rèn Thánh Điện. Ngươi không biết thân phận của hắn sao? Nhân vật như vậy làm sao có thể sắp xếp ở trong quyết đấu tràng số bốn? Hừ, thật là hồ đồ.
Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà không dám cãi lời. Y cúi người thật sâu, nói:
- Đệ tử biết tội.
Kha Vương điện hạ do dự một chút rồi nói:
- Doanh đại sư, ngài xem nên xử trí kẻ này như thế nào?
Doanh Thừa Phong còn chưa nói chuyện, Bá Vương đã há lớn miệng, kêu lên:
- Chính tên này đã khiến cho chủ nhân nhà ta rơi vào vòng nguy hiểm. Hừ, không bằng để ta nuốt hắn một ngụm đi.
Nó vừa dứt lời, sắc mặt của vài vị Kỵ Sĩ Trưởng đều biến đổi kịch liệt. Bọn họ biết rõ, nếu Doanh Thừa Phong gật đầu thì việc này sẽ thật sự xảy ra đấy.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân sẽ trở thành thực phẩm trong miệng quái thú, thân thể của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà cũng trở nên run rẩy kịch liệt.
Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng không cho là đúng nhưng cũng không lên tiếng khuyên can.
Dù sao thì Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà cũng không phải là người trong điện mình. Bọn họ vì một người ngoài đã đắc tội rèn đại sư Doanh Thừa Phong, chắc chắn phải chịu phạt rồi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bá Vương, không nên nói bậy.
- Ô.
Bá Vương không cam tâm ồ lên một tiếng, trong đôi mắt to vẫn hiện lên tia sát khí, hung hăng nhìn vào Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà.
Kha Vương điện hạ cười ha hả, nói:
- Doanh đại sư.
Doanh Thừa Phong nói:
- Tiến bối, Thánh giáo chúng ta muốn bồi dưỡng được một vị Kỵ Sĩ Trưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tuy y đã phạm sai lầm nhưng cũng không cần lấy đi tính mạng, để cho y lập công chuộc tội đi.
Tất cả ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào Doanh Thừa Phong, trong lòng mấy vị Kỵ Sĩ Trưởng kia đều cảm kích vạn phần.
Bọn họ biết, có lời nói này của Doanh đại sư, như vậy tính mạng của bọn họ đã được đảm bảo. Tuy nhất định sẽ bị trừng phạt nhưng kết quả đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần rồi.
Kha Vương điện hạ nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, bổn tọa thay mặt đám kỵ sĩ bọn họ đa tạ lòng khoan dung độ lượng của ngươi.
Ái Lệ Ti cũng khẽ gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Hiển nhiên, Doanh Thừa Phong xử trí như vậy đã đạt được thiện cảm của hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ bọn họ. .
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Được rồi, hai vị…
Văn Tinh vội vàng nói:
- Thừa Phong, hai vị này là Kỵ Sĩ Vương điện hạ Kha Vương và Kỵ Sĩ Vương điện hạ Ái Lệ Ti. Bọn họ vừa cảm ứng được hành tung của Cây mây mặt quỷ liền lập tức đuổi tới cứu ngươi.
Trong lúc vội vàng, không ngờ nàng đã gọi thẳng tên Doanh Thừa Phong.
Lập tức, nàng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút bất thường. Khuôn mặt nàng trở nên bừng đỏ, ánh mắt buông xuống, không dám nhìn mọi người nữa.
Da mặt của Doanh Thừa Phong dày hơn rất nhiều. Hắn ho nhẹ một tiếng rồi thi lễ với hai người kia, nói:
- Đa tạ hai vị điện hạ.
- Không cần khách khí.
Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ mỉm cười đáp lễ.
Trong mắt bọn họ, một chút tu vi của Doanh Thừa Phong không đáng nhắc tới, nhưng thân phận rèn đại sư cùng với nguyên bộ thánh kí trên người Bá Vương và rìu lớn Thiên Kỵ trong tay, đều khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.
- Doanh đại sư, hôm nay gặp được đã là có duyên, không bằng tới cung điện bổn vương một chuyến, thế nào?
Ái Lệ Ti cười ha hả mời nói:
- Bổn vương giấu rất nhiều rượu tốt, muốn mời đại sư đánh giá một chút.
Kha Vương điện hạ bất mãn nhìn hắn nói:
- Doanh đại sư, trong cung bản vương càng có nhiều rượu tốt, hay là qua bên ta cùng thưởng thức đi.
Sắc mặt của Ái Lệ Ti điện hạ biến hóa, nói:
- Kha Vương điện hạ, là ta mời trước.
Kha Vương điện hạ cười lớn, nói:
- Không phải, là ta đã tới đây trước.
Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ bắt đầu đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường nhịn.
Trong lòng năm vị Kỵ Sĩ Trưởng và Đồ Kiến Vĩ đều cực kỳ hâm mộ. Đây mới là thực lực của đại sư, ngay cả Kỵ Sĩ Vương điện hạ bọn họ muốn mời làm khách cũng phải xếp hàng và tranh chấp đấy.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, vội vàng nói:
- Hai vị tiền bối, hôm nay tại hạ hơi mệt mỏi, ngày mai ta sẽ tự tới cửa thăm hỏi có được không?
Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ trừng mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đồng ý. Chỉ là trong lòng bọn họ đều tính toán, phải như thế nào mới có thể đủ tạo thành quan hệ tốt với Doanh Thừa Phong