Kim Cương Vương há miệng rộng rồi đột ngột lên tiếng:
- Loài người, Huyễn ngã xuống có phải là liên quan tới ngươi?
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong ngưng lại, nhưng trên khuôn mặt không gợn chút biểu cảm, Hắn lãnh đạm nói:
- Phải chăng ngươi muốn báo thù cho nó.
Một Kim Cương Vương khủng bố và một kẻ mạnh thần bí lạc trong khôn cùng
ảo ảnh, hai kẻ đã cùng sống trong Động Thiên Phúc Địa ắt hẳn phải có
tình bạn gắn bó lẫn nhau, âu cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng điều khiến Hắn không khỏi bất ngờ là Kim Cương Vương cười dài một tiếng và nói:
- Nó có nơi sinh tồn của nó, Ta có không gian sinh sống của Ta, tại sao Ta phải báo thù cho nó.
Lúc này, Doanh Thừa Phong mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao chăng nữa hắn cũng không muốn đôi co lằng nhằng với tên đáng sợ này.
Tuy nhiên, Kim Cương Vương trừng mắt, nói:
- Ngươi đã giết chết Huyễn, đồng thời vẫn nắm giữ năng lực của nó, Ta phải thừa nhận Ngươi có đủ khả năng đấu với Ta một trận
Doanh Thừa Phong tức giận liếc mắt, chỉ cần có thể thoát khỏi sự quất
rầy của tên này, Hắn thà rằng để đối phương khinh thường mình. Hơn nữa,
sau khi nghe xong lời đánh giá của nó, trong lòng Hắn mơ hồ xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Kim Cương Vương hai tay nắm chặt, ánh mắt sáng lên, nói:
- Rất khó gặp được một đối thủ như ngươi, vậy chúng ta sẽ đấu một trận thỏa chí.
Nó dùng lực hai chân, toàn bộ thân thể cao lớn giống như đạn pháo lao thẳng vào đối phương.
Doanh Thừa Phong nhanh nhạy dịch chuyển, Song Đầu lập tức ngăn cản phía
trước, Hắc Đao yểm phía sau chuẩn bị đánh lén, còn bản thân hắn đem sức
mạnh tinh thần tập trung vào đồ trang sức.
Ngay sau đó, lại xuất hiện rừng cây cao lớn, những bụi cây cao lớn này
bất luận là nhìn bằng mắt hay sợ bằng tay đều vô cùng chân thực, nhưng
trên thực tế tất cả đều là sức mạnh của ảo ảnh.
Loại thần thông ảo giác chân thật này đột nhiên phóng thích ra ngoài dưới sự hợp sức của Trí Linh và đồ trang sức.
Tuy nhiên, lần này Kim Cương Vương không vội thoát thân, mà bình tĩnh
đáp trả. Trong vùng ảo giác này, nó cùng Doanh Thừa Phong và hai quỷ
binh vương bắt đầu giao đấu.
Nó sức mạnh vô tận, đi lại như bay, cho dù là Song đầu và Hắc đao hai kẻ hùng mạnh của Tử Kim Cảnh đều không thể làm gì được nó. Sau khi giao
đấu một khắc, Song đầu và Hắc đao đều bị phân tán 1 lần mà số lần đạp
bay thì vô số. May mắn thay đây là hai quỷ binh năng lượng thể, nếu
không thì đã sớm bị diệt vong rồi.
Bá Vương thương trong tay Doanh Thừa Phong nếu có thể kích phát đến cực
điểm, thì sẽ gây thương tích cho nó, thậm chí hút cạn một phần huyết
dịch.
Nhưng, thực lực của hai bên dù sao cũng chênh lệch quá lớn. Tuy nói có
Trí Linh tính toán giúp Doanh Thừa Phong liên tiếp biến nguy thành an,
nhưng muốn đánh thắng đối thủ lại là tuyệt đối không thể.
Kim Cương Vương đã biết phạm vi mà Doanh Thừa Phong có thể khống chế ảo
ảnh chỉ là 300 trượng, vì vậy khi giao đấu nó tuyệt đối không xâm nhập
quá sâu, một khi cảm thấy nguy hiểm lập tức lùi khỏi 300 trượng. Sau khi nghỉ ngơi một chút, nó lại ngóc đầu trở lại.
Suốt một canh giờ trôi qua, thần sắc trên khuôn mặt Doanh Thừa Phong lộ
vẻ mệt mỏi, hắn rút ra bình ngọc, nuốt một giọt Sinh mệnh dùng khi cứu
mạng, cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt trong cơ thể tuôn ra mới khôi
phục được tinh thần.
Đến giờ, Hắn đã dùng tất cả biện pháp mạnh nhưng lần này Kim Cương thoạt nhìn lỗ mãng kỳ thật gian xảo như quỷ, nó hoàn toàn nắm giữ khoảng cách 300 trượng, tiến lui trong phạm vi đó tuyệt không tham chiến
Cho dù phương thức chiến đấu này là bản năng của nó hay là kinh nghiệm
được rút ra từ vô số lần nó chinh chiến, tóm lại gặp phải đối thủ mạnh
như vậy tuyệt đối là việc đau đầu nhất mà Doanh Thừa Phong gặp phải.
Vẫn duy trì sự tồn tại của ảo cảnh, là một gánh nặng to lớn đối với sức
mạnh tinh thần của hắn. Chiến đấu tới lúc này, hắn đã gần như đoán được
tính toán của Kim Cương. Nó không ngờ là muốn hao tốn hết sức mạnh của
mình, sau đó lại đánh chó mù đường.
Nếu các Vương Tinh linh sống tại Động Thiên Phúc Địa biết chiến thuật mà Kim Cương áp dụng lúc này, nhất định sẽ một đám trợn mắt líu lưỡi, khó
có thể tin đấy.
Ở đây, Kim Cương Vương là kẻ mạnh tuyệt đối. Bất kể nó đối mặt với người nào, đều là đi thẳng về thẳng, lấy thái độ dũng mãnh nhất giành được
thắng lợi cuối cùng. Nhưng, lần này chỉ có tên tiểu tử Hoàng Kim Cảnh
lại làm cho nó giũ bỏ kiêu ngạo, thi triển phương pháp du kích, đây
tuyệt đối là động thái xưa nay chưa từng có.
Song, Doanh Thừa Phong lúc này sứt đầu mẻ trán, trong lòng hắn dâng lên cảm giác nuối tiếc và thất bại.
Sau khi tấn thăng lên đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh, hắn vốn nghĩ rằng đã có
thực lực tung hoành vô địch trong số các cường nhân Tử Kim Cảnh. Nhưng,
sau khi chứng kiến sức mạnh của Kim Cương Vương, hắn mới biết rằng đó
chỉ là huyễn hoặc bản thân mà thôi.
Đỉnh cao thật sự Tử Kim Cảnh hoàn toàn không phải một mình hắn có thể lay động được.
- Ngao
Kim Cương Vương lại lần nữa lui xuống, nó lên giọng gầm rú, tuy âm thanh như sấm sét nhưng trong hành động lại tràn đầy nhẫn nại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ lay động, hắn vừa duy trì ảo cảnh, vừa mở túi không gian, lấy lò luyệ đan ra.
Ngay sau đó, trên lò luyện đan dày đặc sương mù lượn lờ, ngưng tụ thành một bóng người.
Khí linh liếc nhìn xung quanh một lượt, bất giác hỏi:
- A, tại sao nhà ngươi lại thi triển ảo cảnh hả?
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng,nói:
- Khí Linh huynh, ta cũng là bất đắc dĩ thôi.
Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, vừa muốn lên tiếng đột nhiên nghe thấy một
tiếng gầm rống. Thân thể của nó run lên một cái, kém chút nữa bị dọa về.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Lại tới nữa rồi.
Đan Lô Khí Linh vừa mói thốt lên tiếng
- Cái gì?
thì một bóng đen to lớn che khuất bầu trời đột nhiên từ không trung rơi xuống.
Trong ảo cảnh, Kim Cương Vương tìm không được Doanh Thừa Phong và hai
quỷ binh vương, nhưng nó có một biệt pháp ngu dốt, chính là không ngừng
công kích những cây lớn xung quanh nó.
Mỗi cây đại thụ ngã xuống hoặc bị thương, nhất định phải hao tốn lượng
lớn sức mạnh tinh thần để bù lại. Tuy năng lượng của một cây đại thụ
dường như rất nhỏ nhưng nếu trăm ngàn cây ngã xuống thì sức mạnh trở nên lớn vô cùng, cho dù là Doanh Thừa Phong cũng không thể bỏ qua không
quản được.
Vì vậy, một khi nó bắt đầu phá hoại, Doanh Thừa Phong và hai quỷ binh Vương lập tức đưa thân ra đọ sức.
Lần này cũng không phải là ngoại lệ, trong tay Doanh Thừa Phong cầm chặt hung binh Bá Vương thương, binh khí này là thứ duy nhất mà hắn có thể
gây thương tổn cho đối thủ.
- Sứu, sưu, sưu...
Mũi thương run run, từng quầng sáng quấn quanh bùng lên.
Kim Cương Vương cảm nhận được sức mạnh ấy, nó chuyển mình, hai đấm liên
hoàn vũ động, ngăn cản lại quầng sáng mạnh mẽ đó ngoài thân.
Bá Vương thương là linh khí cấp Tử Kim siêu phẩm hùng mạnh, sau khi thu
nạp long huyết lại càng sắc bén vô song. Chỉ có sự bén nhọn của nó mới
có thể đâm rách thân hình giống như tường đồng vách sắt của Kim Vương
Cương một cách tương đối dễ dàng.
Cho nên, nó là điều kiêng kị đối với Kim Cương Vương, thậm chí còn phải cách xa hơn cả hai tên quỷ đinh.
Tiếng va đánh vang lên liên hồi, thân thể của Doanh Thừa Phong đảo bay
ra ngoài, còn trên bàn tay của Kim Cương Vương lại hằn lên mấy vết máu.
Cùng lúc đó, hai vị quỷ binh lần lượt tiến tới, đem hết toàn lực ra tay, không thèm để ý tới vết thương trên cơ thể, quyết chí cùng nó quyết một phen sống còn.
Một lát sau, Kim Cương Vương lại nhanh chóng bay vút lên, dứt khoát
thoát ly khỏi vòng chiến, cũng là thoát khỏi sức mạnh tinh thần cực đại
mà Doanh Thừa Phong có thể đạt tới.
Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong nhìn Kim cương đang bồi hồi nghỉ ngơi ngoài 300 trượng, trầm giọng nói:
- Khí linh huynh, ngươi xem có biện pháp nào đối phó với tên đó...
Hắn lặng im một lát, nhưng không ngờ lại không nhận được bất kỳ một đáp
án nào. Hắn kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy Đan Lô Kính Linh trợn tròn mắt. Nhìn chằm chằm Kim Cương Vương như thể là nhìn thấy gì đó có một
không hai.
- Không thể tin nổi, thật sự là không thể tin nổi, nơi này sao có thể xuất hiện Con Cưng của Đất (thổ chi sủng nhi).
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, đáp:
- Cái gì là con cưng của Đất?
Đan Lô Khí Linh vội vàng nói:
- Ngươi xem, Kim Cương Vương là một con thú siêu mạnh tinh thông sức
mạnh thổ hệ, chỉ cần hai chân nó chạm xuống đất là có thể đạt được sức
mạnh vô biên.
Nó dừng một chút, ngưỡng mộ nói:
- Đây chính là con cưng của Đất. Chỉ cần nơi nào có đất, chúng ta rất khó hạ gục nó.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong có chút mơ hồ xám ngắt, hắn trầm giọng nói:
- Ý ngươi là sức mạnh trong cơ thể nó là vô tận?
- Đúng vậy
Đan Lô Khí Linh nói một cách chắc chắn:
- Chỉ cần hai chân nó chạm xuống mặt đất, không gặp đến cường nhân nghịch thiên thì không bao giờ bị thua
Khóe miệng Doanh Thừa Phong co lại vài cái, trong lòng đem tổ tông mười
tám đời của Kim Cương Vương đều lần lượt điểm danh một lần.
Chẳng trách tên đó có bộ dạng thong dong nhàn hạ, Hóa ra nó cũng thông
qua phương pháp thần kỳ không ngừng thu nạp sức mạnh, cách nghĩ cùng nó
đấu sự chịu đựng là một ý tưởng sai lầm.
Đan Lô Khí Linh đột nhiên nói:
- Thu phục nó đi
Doanh Thừa Phong nháy mắt liên tiếp hai cái, nói:
- Khí Linh huynh, ta không có nghe lầm chớ.
- Đương nhiên.
Đan Lô Khí Linh hưng phấn nói:
- Đây là con cưng của Đất, nếu có thể thu phục nó, nhất định có thể trở thành trợ lực số một của ng, n.
Doanh Thừa Phong nhìn chằm chằm nó, nói:
- Khí Linh huynh, nhưng hiện giờ nó đang muốn ép ta vào chỗ chết đó.
Nếu như giao chiến với Kim Cương Vương trước khi bước vào ảo cảnh vô
biên, thì Doanh Thừa Phong chắc chắn sẽ chật vật thêm vạn phần so với
hiện tại. Mặc dù hiện tại tuy có ảo cảnh và hai quỷ binh Tử Kim tương
trợ nhưng cũng chỉ có thể đấu một phen bất phân thắng bại.
Hơn nữa, cảm nhận được hơi thở nồng hậu trong sức mạnh của Kim Cương Vương, Doanh Thừa Phong càng ngày càng không có lòng tin.
Đan Lô Khí Linh cau mày, đôi mắt nhỏ của nó đột nhiên sáng lên, nói:
- Ta có biện pháp rồi
- Biện pháp gì?
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng trở lên hiền lành, hắn mời
Đan Lô Khí Linh ra, cũng là muốn mượn kinh nghiệm phong phú của nó để
tìm ra biện pháp giải quyết.
Đan Lô Khí Linh ưỡn ngực nói:
- Tính cách của con cưng trời đất đều cao ngạo, được xưng hô là thiên hạ vô địch. Nhưng chúng có một nhược điểm lớn nhất.
Doanh Thừa Phong vội vã hỏi:
- Nhược điểm gì?
Đan Lô Khí Linh nghiêm nghị nói:
- Sức mạnh của chúng đến từ trời đất, vì vậy điều chúng sợ nhất là pháp thần thông có thể nhiễu loạn sức mạnh của thiên địa.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong ngưng tụ, lạnh lùng nói:
- Thần thông
- Đúng vậy, đúng là thần thông.
Đan Lô Khí Linh nghiêm nét mặt nói:
- Chỉ cần ngươi thi triển thần thông, đánh bại nó, như vậy có thể đạt được khả năng nó nguyện trung thành.
Doanh Thừa Phong do dự một lát, thần thông thứ này không phải hắn muốn
là thi triển ra được, vì vậy đến hắn cũng không có nắm chắc có thể tái
hiện thời khắc huy hoàng đó.
Hơn nữa, tiêu hao khi thi triển thần thông thật sự là quá lớn, hắn thật sự rất khó chịu đựng.
Dường như nhìn ra sự chần chừ của hắn, Đan Lô Khí Linh hung hung dậm chân, nói:
- Con cưng của Thiên Địa rất hiếm gặp, muốn gặp được một con là điều
ngàn vạn khó khăn. Haizz, ngươi nếu thu phục được nó, ta cam đoan khiến
nó đột phá Tử Kim Cảnh, tiến lên tước vị ngay.
Doanh Thừa Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt long lanh ánh sao, một lát sau, hắn gật đầu dứt khoát, nói:
- Được rồi.