Đôi cánh đang đập của Huyết Nhục quái thú chầm chậm dừng lại, y ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì?
Kim Cang Vương trầm giọng nói:
- Các hạ nếu đã biết rõ một khi thân phận chủ nhân bại lộ chắc chắn sẽ
bị thế lực nào đó giam hãm, vậy tại sao không cố mang chủ nhân đi?
Huyết Nhục quái thú bất đắc dĩ thở dài:
- Tiểu gia hỏa à, có bao nhiêu thực lực thì mới nắm giữ được bấy nhiêu tư nguyên.
Y đưa mắt xem xét Doanh Thừa Phong:
- Lão chủ nhân của ta sớm đã đứng trên đỉnh phong của thế giới, nhưng từ trước tới nay đều độc lai độc vãng, lại chưa từng thành lập thế lực to
lớn nào. Hờ hờ, cho nên kể cả là trước khi lão chủ nhân chưa bị trấn áp, cũng không dám nói là có thể bảo trụ một tên Thần Thông Linh Sư, càng
không cần nói đến một tên Linh Cầm Hộ Pháp bé nhỏ như ta rồi.
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương nhìn nhau một cái, trong lòng thầm
nghĩ, tên này vốn chỉ là một phân thân đã có được lực lượng bá đạo như
vậy, nhưng theo như lời hắn nói thì lại chỉ là một tên Linh Cầm Hộ Pháp
bé nhỏ.
Thật không biết lão chủ nhân của hắn rốt cuộc là đại nhân vật kinh thiên động địa tới mức nào.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói
- Tiền bối, nếu hành tung của tại hạ thật sự bị bại lộ, bị một tông phái nào đó giam hãm vậy phải làm thế nào?
Huyết Nhục quái thú nhún nhẹ vai, nói:
- Ngươi tốt nhất cố gắng ẩn giấu đi, nhưng nếu là thời điểm uy hiếp tới
tính mạng, thì cứ hiển lộ thân phận, ta dám chắc rằng ở bất cứ thánh vực nào cũng không có người dám làm hại ngươi. Tới lúc đó, cùng lắm ngươi
cũng chỉ bị mấy thế lực lớn mạnh nhất nào đó trong Thánh vực giam cầm
thôi, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm tính mạng đâu.
Được một lúc, hắn lại nói:
- Ở nơi đó, ngươi có thể có được tư nguyên tốt nhất cũng như được đãi
ngộ tốt nhất, việc ngươi cần làm chính là không ngừng tăng cường thực
lực. Nếu như có một ngày ngươi trở thành người đệ nhất của môn phái, vậy hãy vì lão chủ nhân mà ra oai một phen, sẽ không còn ai dám lắm lời nữa đâu.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, cười khổ hỏi:
- Ngài có lòng tin với tôi như vậy sao?
Huyết Nhục quái thú nhìn gã một cách sâu xa, nói:
- Một nhân loại Hoàng Kim Cảnh, lại có thể thi triển Thần Thông Mật
Pháp, hơn nữa lại có thể tạm thời khống chế được, với thiên phú như thế… hờ hờ. Ta tin, chỉ cần ngươi muốn, không có gì ngươi không làm được.
Doanh Thừa Phong trong lòng cười khổ, nếu như tên gia hỏa này biết được
không phải bản thân gã làm ra mọi chuyện, mà chỉ là do một sinh linh trí tuệ làm ra, thật không biết chắc hắn có còn nghĩ như vậy không đây.
Quái vật máu thịt đập đập đôi cánh, tựa hồ như sắp bay đi.
Nhưng. Kim Cương Vương lại hét lên:
- Các hạ khoan đã!
Đôi cánh của Huyết nhục quái vật phạch phạch vài tiếng song rốt cuộc
cũng không bay đi. Y dùng ánh mắt bất thiện nhìn Kim Cương Vương:
- Ngươi còn muốn gì nữa đây?
Kim Cương Vương căn bản không đếm xỉa gì đến lời uy hiếp ngầm của y. Hắn cười nhẹ một tiếng, nói:
- Lần này các hạ đi rồi, chắc là sẽ trực tiếp rời khỏi… khỏi kiện linh khí này chứ hả?
Quái vật hừ lạnh một tiếng:
- Phải thì đã sao?
- Các hạ nếu đã có ý định rời đi rồi, lẽ nào vẫn còn muốn giữ lại thân xác này hay sao?
- Ai bảo ta muốn giữ lại?
Huyết Nhục quái thú lạnh lùng nói, bộ dáng nhảy dựng lên giống như đỉa phải vôi:
- Để bổn tọa nhập vào cái thân xác khó coi này đúng là một sự xỉ nhục lớn!
Kim Cương Vương gật đầu liên tục, nói:
- Nếu các hạ đã không cần nhục thân này, vậy không bằng để lại cho chủ nhân của ta đi hả?
Huyết Nhục quái thú hơi giật mình, nói:
- Cái gì cơ?
Kim Cương Vương lẳng lặng cười mà rằng:
- Chủ nhân ta sở hữu một Linh Binh, có thể hấp nạp sinh mệnh huyết nhục
để tiến hóa. Nhục thể này của các hạ mạnh mẽ vô bì, nếu như đem hiến tế
cho Linh Binh có thể khiến uy năng của nó tăng mạnh.
Huyết Nhục quái thú ngẩn ra nhìn Kim Cương Vương, hồi lâu mới cất tiếng:
- Con cưng của thiên địa linh lực, quả nhiên không đơn giản. Hừm…
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với Doanh Thừa Phong:
- Nhân loại, hai ta gặp nhau chính là hữu duyên, ta sẽ tặng cho ngươi thân xác này, chỉ có điều…
Hắn do dự một chút rồi nói:
- Hung cầm của Lạc Hoa Nhai chính là hậu duệ đồng tộc với ta. Nếu như ngươi đã hả giận rồi, vậy xin bỏ qua cho chúng.
Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu nói:
- Chuyện này dễ thôi.
Gã liền giơ tay thề:
- Tại hạ xin thề, sẽ không bước chân vào Lạc Hoa Nhai nữa.
Huyết Nhục quái thú thu cánh lại rồi nói:
- Linh Binh của ngươi đâu, lấy ra đi.
Doanh Thừa Phong đưa tay điểm nhẹ, Bá Vương Thương lập tức xuất ra, sắc
cầu vồng ánh lên trong hư không; mũi thương ngay đó nhắm chắc hướng
Huyết Nhục quái thú to lớn, một thương đâm xuyên người nó.
- Phốc
Từng đạo âm thanh lạ phát ra từ cơ thể của Huyết Nhục quái thú.
Dựa vào uy lực mà Huyết Nhục quái thú này triển hiện ra lúc trước, mặc
dù Bá Vương Thương rất mạnh mẽ, nhưng muốn đả thương y cũng chỉ là mơ
tưởng hão huyền.
Vì dù sao thì cái tên Huyết Nhục quái thú này đến thiết quyền của Kim Cương Vương cũng phải chịu thua.
Ấy vậy mà lần này, Bá Vương Thương vừa xuất kích đã có thể dễ dàng đâm
xuyên thân thể của y, hơn nữa lại tùy ý phá tan đống huyết nhục này.
Sau chốc lát, Huyết Nhục quái thú đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.
Một đạo quang mang ngay sau đó thoát ra từ đỉnh đầu của Quái vật rồi bay thẳng về phía chân trời.
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương ngẩng đầu dõi theo, nhưng tốc độ của đạo quang mang này thật sự quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã không
còn thấy dấu vết, chỉ còn vương lại một vệt sáng dần dần tản đi phía
chân trời.
Kim Cương Vương hừ một tiếng:
- Tên này thật là keo kiệt, chẳng qua chỉ là xin hắn chút huyết nhục
thôi, làm gì mà phải kêu gào thảm thiết như thế chứ, nực cười.
Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa, rất tán đồng với câu nói này của Kim Cương Vương.
- Phách
Đúng ngay sau khi đạo bạch quang đó vừa rời đi, cỗ cơ thể đang ngưng kết với nhau này giống như mất đi trụ cột đổ ầm xuống. Bá Vương Thương đứng bất động giữa không trung, thân thương lấp lánh một quầng hồng quang.
Đưới quầng sáng đó, mặc dù nhục thể đã sụp đổ nhưng máu tươi bên trong
vẫn như trước liên tục không ngừng chảy hướng về Bá Vương Thương.
Nó giống như một cái động không đáy, nhu cầu đối với máu tươi là vô tận, dù thế nào cũng không thể lấp đầy.
Kim Cương Vương ngẩng đầu chăm chú nhìn hồi lâu, sắc mặt trở nên có chút nghiêm trọng:
- Chủ nhân, uy năng của kiện linh khí này thật quá mạnh, sau này ngài vẫn nên ít dùng thì hơn.
- Giết…
Doanh Thừa Phong vẫn chưa đáp lời, cây Bá Vương Thương bỗng nhiên đột
ngột rung động. Một cỗ khí tức hung ác vô bì bạo phát ra ngoài, hướng
chỉ của nó không ngờ lại là Kim Cương Vương.
Ngay sau đó, một đạo thân ảnh màu đỏ như có như không hiện ra bên thân
thương, đạo thân ảnh này dường như đã hợp nhất cùng một thể với cây
thương, tạo thành hung uy cái thế.
Kim Cương Vương cả kinh, hắn xua xua tay nói:
- Được rồi, cứ coi ta chưa nói gì.
Nếu như là những kẻ khác khiêu khích, cho dù là siêu phẩm khí linh hắn
cũng tuyệt đối không úy kị. Nhưng mà Bá Vương Thương lại là thương báu
trong tay Doanh Thừa Phong, Kim Cương Vương dù có phải chịu ủy khuất hơn nữa, cũng không thể làm suy yếu sức mạnh của chủ nhân được.
Doanh Thừa Phong bật cười khanh khách, nói:
- Kim Cương, ngươi yên tâm đi. Bá Vương Thương là linh binh do ta tự tay rèn ra, hơn nữa còn là quán linh mà thành. Tuyệt đối không thể phản lại chủ nhân đâu.
Kim Cương Vương hấp háy mắt, kinh ngạc:
- Ngài không phải là Thần Thông Linh Sư sao? Làm sao lại biến thành Đoán Tạo Sư (thợ rèn) được chứ?
Doanh Thừa Phong lặng cười, nói:
- Ai nói Thần Thông Linh Sư không thể tinh thông cả Đoán Tạo (rèn) thuật chứ?
Kim Cương Vương lẩm bẩm:
- Biết một chút Đoán Tạo Thuật thì cũng không có gì là lạ. Nhưng mà có thể quán linh ra được siêu phẩm thì quả là hiếm có.
Doanh Thừa Phong liếc hắn không chút thiện cảm rồi quay đầu đi không lí gì tới nữa.
Một lúc lâu sau, quầng sáng màu đỏ trong không trung kia trở nên ảm đạm
rồi dần dần tan biến. Đây là do những thứ hữu dụng trong cỗ huyết nhục
kia đã bị hấp thu hết, Bá Vương Thương theo đó cũng không còn bị thôi
động nữa.
Doanh Thừa Phong trong không trung vẫy nhẹ, Bá Vương Thương liền hóa thành một đạo hồng quang bay vào trong túi không gian.
Kim Cương Vương nhìn theo túi không gian, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Doanh Thừa Phong trong lòng chợt nghĩ ra, nói:
- Kim Cương, ngươi có muốn theo ta rời khỏi đây hay không?
Thân hình của Kim Cương Vương bỗng nhiên run bật, ngay cả giọng nói của hắn cũng ẩn ước có chút run rẩy:
- Chủ nhân, ngài nói gì thế?
- Ta hỏi ngươi có muốn cùng ta rời khỏi nơi này hay không?
Doanh Thừa Phong lặp lại.
- Đương nhiên muốn rồi.
Kim Cương Vương gật đầu lia lịa, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Chủ nhân, ngài có cách mang tôi rời đi hay sao?
Nếu như đây là lời một nhân loại Hoàng Kim cảnh bình thường nói ra, hắn
tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng đổi lại là Doanh Thừa Phong – nam tử nhiều lần thực hiện được kỳ tích này – hắn lại có một sự tin tưởng vô cùng
lớn.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười:
- Ta đương nhiên là có cách rồi. Chờ kì hạn 3 tháng đến, ta sẽ tiễn ngươi đi trước, sau đó ngươi ẩn náu đi, đợi ta xuất hiện.
Kim Cương Vương gật đầu hưng phấn, ánh mắt hắn tràn đầy sắc mừng khôn xiết.
Khi Kim Cương Vương từ chối điều kiện mà Huyết Nhục quái thú kia đưa ra, trong lòng hắn thực sự là đang rỉ máu.
Vì hắn biết rằng, sau khi mình từ chối cơ hội này, cả đời còn lại e rằng rất khó có cơ hội khác để rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Nhưng không ngờ chủ nhân vừa quay người lại đã mang tới cho hắn một niềm kinh hỉ lớn.
Lời hứa hẹn này đối với hắn mà nói, quan trọng hơn và lớn lao hơn cả trăm lần bất kỳ phần thưởng nào.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, đưa tay vẫy nhẹ, quang mang uốn lượn đưa
hắn vút bay về phía xa, Kim Cương Vương thì vui vẻ tột cùng theo sát sau lưng nửa bước không dời.
Nhưng điều bọn họ không biết chính là trong túi không gian lúc này, trên mình Bá Vương Thương đang lập lòe một ánh sáng quỷ dị, quầng sáng này
dường như có linh tính lưu chuyển dọc thân thương, dưới quầng sáng này
lại là một sắc đỏ huyết dụ như vực sâu thẳm.
Dần dần, sắc đỏ huyết dụ này càng ngày càng nồng, càng ngày càng mạnh,
hơn thế nữa cuối cùng còn vây hãm được linh quang, hấp nạp nó vào trong
thân thương.
Khí linh trên trường thương rung động khẽ một hồi, lúc lâu sau mới khôi phục lại như cũ.
Cùng lúc đó, ở một thế giới xa xăm khác, trong một động phủ nguy nga
tráng lệ, một cự cầm toàn thân trắng muốt, xinh đẹp tuyệt luân đang lầm
bẩm một cách hằn học.
- Đáng ghét, thật là đáng ghét, hung binh đó chắc chắn đã hấp thụ qua
long huyết nên mới có thể đánh cắp được chút linh phách đó của lão
nương.
Ả phát tiết xong, hậm hực nói:
- Thật lời cho thanh hung binh kia, có được chút linh phách qua tu luyện của lão nương, đủ để khiến nó đột phá Tử Kim Cảnh, đạt được tước vị
Linh Binh rồi. Hi vọng tên tiểu tử kia sau này có thể nhờ vào chút tình
cảm này, hoàn thành lời hứa của hắn.
Ả ngồi một mình độc thoại, nhưng lại không hề biết rằng Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương căn bản không nhận biết được sự khác thường gì.
Nếu như để ả biết được, e rằng sẽ tức đến hộc máu tại chỗ mất.