Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn Lang Vương Khí linh giương nanh múa vuốt, cùng với khẩu khí quá lớn. Đan Lô khí linh thì kiến thức uyên bác nhưng lại nhát như chuột nhắt, chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu.
Hắn bất đắc dĩ khoát tay áo, nói:
- Lang Vương, đủ rồi, nếu như không có nó, bây giờ ngươi vẫn không thể khôi phục đâu.
Lang Vương khí linh hơi giật mình, nó nghiêng nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu, nhận định lời của Doanh Thừa Phong.
Vẫy tay, Doanh Thừa Phong chỉ vào Lang Vương Thuẫn, nói:
- Vào đi.
Thế nhưng, Lang Vương lại lắc lắc đầu, phát ra một tiếng kêu “u” rất nhỏ.
Nếu là Lang Vương thật sự, Doanh Thừa Phong chắc chắn sẽ nghe không hiểu, nhưng Lang Vương này không giống thế, thông qua mối liên hệ giữa tinh thần, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được ý của nó.
Nó không ngờ cảm thấy xấu hổ và thương tâm vì không thể kháng cự lại sự tấn công của lực lượng tinh thần, mà lại khiến cho Doanh Thừa Phong nhận lấy công kích của dư âm của gió lốc tinh thần.
Cho nên, nó quyết định ở bên ngoài để có kinh nghiệm, thông qua chiến đấu để nhanh chóng nâng cao lực lượng của bản thân, để sau này trở thành trợ thủ lớn nhất của Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong sửng sốt cả nửa ngày, hắn không thể nào ngờ, chỉ là một khí linh nhỏ bé, lại có tư tưởng và tình cảm phức tạp đến thế. Mà trong chuyện này, hắn mơ hồ cảm ứng được, Lang Vương Thuẫn vừa kính trọng vừa sợ hãi đối với Bá Vương thương khí linh, nhưng lại muốn gắng sức và hoài bão vượt lên.
Doanh Thừa Phong nhẹ thờ dài một hơi, nói:
- Lang Vương, dù cho ngươi muốn thí luyện, cũng không nhất thiết phải ở trong này chứ?
Hắn chỉ vào hơn trăm Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh bất cứ lúc nào cũng cảnh giác ở xung quanh, nói:
- Ngươi cho rằng ở đây, còn có thể xuất hiện một cường nhân Tử Kim Cảnh thứ hai để cho ngươi ẩu đả sao?
Lang Vương khí linh lúc này mới nháy nháy hai mắt, ủ rũ biến thành một tia từ quang, chui vào trong tấm thuẫn.
Doanh Thừa Phong có chút không đành lòng, liền hứa hẹn, một khi rời khỏi âm phong quỷ vực, thì sẽ cho nó tự do hành động, không gò bó nó trong linh khí nữa.
Lúc này Lang Vương khí linh mới chuyển buồn thành vui, lộ ra một tia cảm xúc vui vẻ.
Sau khi trấn an Lang Vương Thuẫn, Doanh Thừa Phong quay lưng, không khỏi ngẩn người ra.
Sau khi Lang Vương khí linh tiến vào linh khí, Đan Lô khí linh lại ló đầu ra, nó hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tên tiểu tử không biết lễ phép, nếu như là ngày xưa lúc ta còn hưng thịnh, chỉ cần một ánh mắt đã trừng chết nó rồi.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nhưng trong lòng hơi rùng mình.
Nếu như thằng nhãi Đan Lô khí linh này không ba hoa bốc phét, thì một ánh mắt có thể để trừng chết một cường nhân Hoàng Kim Cảnh, đây rõ ràng là cảnh giới khủng bố đến mức nào.
Trong nháy mắt đã chuyển qua mấy ý niệm trong đầu, Doanh Thừa Phong âm thầm quyết định, về sau nên tôn kính nó một chút thì sẽ tốt hơn.
Chỉ là, trong lòng hắn lại có một nghi hoặc.
Dựa vào đảm lượng Đan Lô khí linh như vậy, thì làm thế nào mà luyện đến cảnh giới bí mật không thể để lộ được như thế. Mà kẻ đánh nó rớt xuống thần đàn, ngã xuống thế gian thì sẽ có lực lượng như thế nào.
- Được rồi, còn gì muốn ta giúp nữa không?
Sau khi mắng, Đan Lô khí linh hỏi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, lấy Hắc Chướng Kỳ ra nhoáng lên một cái, thì Song Đầu Binh Vương đang ngủ say lập tức xuất hiện trước mặt họ.
- Khí linh huynh, đây là Quỷ Binh do tiểu đệ nuôi dưỡng, ngươi xem có thể cứu nó tỉnh lại được không?
Song Đầu sau khi nhận phải sự công kích của lốc tinh thần, tuy không bị lực lượng khủng bố đánh cho tả tơi dập nát, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nếu nói là không lo lắng thì tuyệt đối là lời nói dối.
Đan Lô Khí linh hai mắt nhìn sơ qua, nói:
- Không sao, Binh Vương này của ngươi có ý chí cứng cỏi, trong cơ thể nó lại có bảo vật cùng căn nguyên với lực lượng tinh thần kia. Nếu như bổn toạ không nhìn nhầm, khi bị lốc tinh thần công kích, bảo vật trong cơ thể nó phóng ra một loại lực lượng nào đó, giúp nó kháng cự được sự công kích của luồng tinh thần kia, hơn nữa hai tên này cũng bắt đầu dung hoà trên một trình độ nào đó, khà khà…
Nó híp mắt cười, nói:
- Vận khí của ngươi thật là tốt, nhiều nhất cũng chỉ qua một thời gian ngắn, nó có thể tỉnh táo trở lại, mà từ nay về sau, nó đã có cơ sở và khả năng để thăng tiến lên cấp cao hơn rồi.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, trong miệng hắn thì thào nói:
- Định Vị Thạch …
Cuối cùng hắn đã hiểu, Song Đầu Binh Vương sở dĩ có thể kháng cự lại lốc tinh thần, không phải chỉ vì nó là Binh Vương Tử Kim Cảnh và mặc trên người linh giáp Tử Kim cấp.
Nguyên nhân lớn nhất là, vì nó đã nuốt Định Vị Thạch vào trong bụng.
Tảng đá này sở hữu một năng lực không gian thần kỳ, lúc đó phát huy ra một tác dụng kỳ diệu, như thế mới bảo vệ được tính mạng của Song Đầu Quỷ Binh.
- Định Vị Thạch? Ngươi nói bảo vật trong cơ thể nó là Định Vị Thạch?
Đanh Lô khí linh kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi có thể sở hữu một đồ vật tốt như thế?
Doanh Thừa Phong ung dung nói:
- Cơ duyên trùng hợp mà thôi!
Đan Lô khí linh lắc lắc đầu, hắn nghiêng đầu, đột nhiên cười vô cùng quỷ dị, nói:
- Ta có một cách vẹn toàn cho cả đôi bên, ngươi có muốn nghe không?
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Cách gì?
Đan Lô Khí linh đắc ý, nói:
- Ta đã quan sát Song Đầu Binh Vương này rồi, bây giờ trình độ tương dung giữa nó và Định Vị Thạch còn rất thấp, dù cho có tỉnh lại, cũng chẳng có ích gì lớn. Nếu như ngươi có thể tìm thấy một người có lực lượng từ tính, bất cứ lúc nào cũng vận chuyển lực từ tính sang cho nó, như vậy nhiều nhất là ba ngày sau, thì có thể tiến thêm một bước thúc giục lực lượng của Định Vị Thạch, khiến nó và Binh Vương dung hợp càng sâu. Như thế một khi Binh Vương tỉnh lại, thì có thể sở hữu uy năng càng hùng mạnh hơn nữa rồi.
Doanh Thừa Phong kinh sợ ồ lên một tiếng, nói:
- Lực lượng từ tính cũng có thể tạo nên ảnh hưởng đối với lực không gian sao?
- Đương nhiên, kẻ sở hữu lực lượng từ tính này không thể từ tiện tìm được, nhất định phải có đặc sắc mới được.
Đan Lô khí linh cười tủm tỉm nói.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, mơ hồm cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Mà trong lúc này, Lang Vương khí linh trong Lang Vương Thuẫn lại đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trong lòng tràn ngập dựng lên, khiến nó hết sức khó chịu.
Sau một lát, Doanh Thừa Phong nói:
- Cần đặc sắc gì?
Đan Lô Khí linh cười hiếp mắt, nói:
- Ta thấy lực lượng từ tính mà Lang Vương khí linh sở hữu hoàn toàn không tệ, chỉ cần nó có thể liên tiếp thổi từ khí ba ngày đối với Quỷ Binh, bảo đảm tiểu tử này sau khi tỉnh lại, thì uy năng sẽ thăng tiến gấp đôi trở lên.
Trong lòng Doanh Thừa Phong động lớn, Song Đầu Quỷ Binh có thể gọi là chiến lực đầu tiên dưới trướng của hắn, nếu như lực lượng của nó có thể đột nhiên tăng lên gấp đôi…
Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến hắn không kìm được chút cảm xúc mênh mông.
Chỉ có điều, vừa nghĩ đến tiếng cười lạnh mà Đan Lô khí linh phát ra, Doanh Thừa Phong chính là một trận do dự.
Thằng nhãi này không phải là đang có ý định nhân cơ hội trả thù đấy chứ.
Như thể là nhìn thấu được những gì mà Doanh Thừa Phong đăm chiêu, Đan Lô khí linh lại nói:
- Còn có một chuyện nữa ta quên chưa nói, trên người Định Vị Thạch còn có một tia lực lượng từ tính, nếu như Lang Vương khí linh có thể kiên trì trong ba ngày, uy năng từ tính mà nó sở hữu cũng gia tăng gấp bội.
- Hừm…
Đột nhiên, trên tấm thuẫn Lang Vương hào quang chợt loé lên, Lang Vương khí linh lại hiện thân trở lại. Nó hướng về phía Doanh Thừa Phong gào khóc gầm rú, trong ngươi mắt hiện ra một vẻ hưng phấn cực độ.
Sờ lên mũi, Doanh Thừa Phong gượng cười.
Hắn không thể nào ngờ được, sau khi nghe Đan Lô khí linh nói xong, Lang Vương khí linh lại trở nên kích động như vậy.
Tại thời khắc này, trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh vô cùng phong phú.
Đan Lô khí linh cười gian xảo. Mà Lang Vương khí linh lại giống như một con bò già cần cù cày cấy, nhưng thành quả cuối cùng lại bị Đan Lô khí linh cướp mất, để lại cho Lang Vương khí linh một góc nhỏ không đáng kể.
- Hừm…
Lại là một tiếng gầm, tiếng kêu của Lang Vương khí linh đánh thức suy nghĩ của Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong mình một cái, hắn vỗ nhẹ vài cái vào đầu của Lang Vương khí linh, gượng cười nói:
- Ngươi thật sự muốn làm thế này sao?
Lang Vương khí linh không chút do dự gật đầu, Doanh Thừa Phong nhìn tên tiểu tử quật cường này, trong lòng âm thầm cảm thán.
Tuy nó và Đan Lô khí linh đều là linh ở trong khí, nhưng khoảng cách giữa hai bên quá lớn.
Đây hoàn toàn không phải là sự khác biệt về thực lực giữa hai bên, bởi một cái là linh khí phòng ngự, một cái là linh khí bổ trợ, căn bản không thể so sánh được.
Nhưng, độ trưởng thành của hai linh khí này đúng là một trời một vực.
Một cái giống như một cáo già lõi đời, còn một cái thì giống như một nhóc con ngây thơ thuần khiết.
Trí lực của hai bên căn bản cũng không chênh lệch nhau.
Sau khi Đan Lô khí linh nhìn ra được tâm tính muốn trả bất cứ giá nào để trở nên hùng mạnh của Lang Vương khí linh, thì chỉ dùng ba câu ngắn ngủi lập tức khiến nó kích động.
Cảm nhận được huyết khí vô cùng mãnh liệt trong người Lang Vương khí linh, Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi.
Lang Vương khí linh vui mừng gào lên một tiếng, thân hình nó vừa động, đã đến bên Song Đầu Binh Vương rồi, mở to miệng, một tia từ quang mà mắt thường có thể nhìn thấy đột nhiên từ trong bắn ra, đâm thật sâu vào trong cơ thể của Song Đầu Binh Vương.
Mà trong lúc này, trong cơ thể Binh Vương cũng tách ra một ánh sáng sắc bén, linh hoạt.
Ánh sáng thần bí mà quỷ dị này, không ngờ lại hô ứng lẫn nhau với từ quang, hình thành một cây cầu năng lượng thần kỳ.
Doanh Thừa Phong nháy hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Đan Lô khí linh.
Thằng nhãi này cao ngạo mân mê miệng nói:
- Ta đâu có nói dối, chỉ cần nó có thể kiên trì ba ngày, như vậy thì đối với cả Song Đầu Binh Vương và nó đều có lợi lớn, uy năng tăng lên gấp bội vẫn chỉ là bình thường. Khà khà, nó kiên trì càng lâu, thì lợi ích hai bên đạt được càng lớn, hãy xem nó chịu đựng như thế nào.
Khi Lang Vương Thuẫn đang ra sức bật hơi thì tinh thần chấn động, đến cả sự hô hấp dường như cũng biến thành dáng vẻ hiên ngang.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt, giảm âm thanh xuống, nói:
- Khí linh huynh, nó là một trong những đồng bọn trọng yếu nhất của ta, nếu như có chỗ nào đắc tội, thì xin hãy nể mặt ta, thông cảm và tha thứ cho nó.
Đan Lô khí linh giật mình, nhìn Doanh Thừa Phong một lúc lâu, cuối cùng cũng mỉm cười, nói:
- Nó có thể có một chủ nhân như ngươi, coi như là vận khí tốt rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, thành khẩn nói:
- Có một đồng bọn như nó, là vận khí của ta tốt mới phải.
Đan Lô khí linh nhấp miệng lên, đôi mắt ngưng tụ từ làn sương mù dày đặc trong thời khắc này trở nên mờ mịt và mê ly.
Dường như, nó nhớ tới một thứ gì đó ngày xưa, một số ký ức đã cũ hầu như sắp biến mất…