Tạo Thần

Chương 59: Chương 59: Đoạt Mệnh Phong






Ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua một vòng khu giao dịch, rồi Doanh Thừa Phong lặng lẽ lui ra ngoài. Chẳng qua, chỉ một khắc đồng hồ sau, hắn lại quay trở lại, mà lúc này đây cũng không còn bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn nữa.

Bởi vì trên mặt hắn lúc này đã xuất hiện thêm một tấm mạng che mặt.

Trang phục như vậy ở trong này không chỉ có một mình hắn, đưa mắt nhìn khắp nơi tuy rằng không thấy nhiều, nhưng nhân số cũng được hai phần mười.

Vô luận là kẻ bán, hay người mua, đều có những người có tấm mạng che lấp đi khuôn mặt.

Khu buôn bán tự do này cũng không phải là rất rộng, nhưng ở trong này có không ít người bày quầy hàng. Doanh Thừa Phong một đường đi dạo nhìn các quầy hàng ở hai bên đường, trên đó bầy đủ các loại mặt hàng.

Trừ những loại thảo dược dễ thấy ở trong Kỳ Liên sơn mạch, thì các loại khoáng vật, tài liệu trên người dị thú, ngay cả các loại binh khí, phòng cụ và đan dược đều có người bán.

Sau khi nhìn thấy những thứ này, trong lòng Doanh Thừa Phong lập tức hiện lên một tia cảnh giác.

Kỳ Liên sơn mạch tuyệt đối là một chỗ hung hiểm, những người buôn bán vũ khí, phòng cụ và đan dược cũng không biết lấy từ đâu ra. Nếu như nói bọn họ đào được hay vô tình nhặt được thì hắn tuyệt đối không thể tin.

Bởi vì có trí nhớ và kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong ở kiếp trước, cho nên hắn mới từ những đồ vật này thấy được nhiều dấu hiệu.

Trong Kỳ Liên sơn mạch, võ sĩ bình thường tần suất bị hạ chỉ sợ cũng không thấp.

Doanh Thừa Phong chậm rãi di chuyển, thi thoảng lại ngồi xuống kiểm tra những thứ mà mình nhìn trúng.

Sau một lát, tâm tình đang treo cao của hắn lập tức vơi đi một nửa.

Bởi vì hắn phát hiện, những vũ khí và phòng cụ buôn bán ở đây đều là mặt hàng bình thường, cho dù ngẫu nhiên có xuất hiện một thanh linh khí thì phẩm cấp cũng thuộc loại bình thường mà thôi.

Đừng nói là so sánh với bộ phòng hộ bằng da và thanh Phách Vương Thương trên người hắn, cho dù là so sánh với thanh kiếm hắn cầm trong tay cũng kém cỏi hơn rất nhiều.

Sử dụng những vũ khí và phòng cụ này nhiều nhất chỉ là võ sĩ tu vi tứ tầng, ngũ tầng chân khí mà thôi.

Sau một vòng đi dạo chợ tự do, Doanh Thừa Phong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu ở chỗ này có thể tùy ý phát hiện những thứ có thể so sánh với bộ phòng hộ bằng da và Phách Vương Thương của hắn, như vậy Doanh Thừa Phong chỉ có thể quay đầu trở về. Chạy được xa bao nhiêu càng tốt, có đánh chết hắn cũng không dám tiến vào Kỳ Liên sơn mạch với tu vi hiện giờ.

Khi tâm tình buông lỏng xuống nhiều, Doanh Thừa Phong cũng không tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Xem ra ở chỗ này cũng không hề có bảo vật gì đáng giá.

Bỗng nhiên, một tiếng ồn ào hấp dẫn những người xung quanh, cơ hồ cùng một lúc rất nhiều người đổ dồn ánh mắt vào chỗ ồn ào đó.

Ở đấy, hai tráng hán đang vây quanh một quầy hàng tranh cãi cái gì đó.

Hai tráng hán này một người mặt đỏ, còn một người thì mặt đen, bộ dạng đều rất hung ác, trên người bọn họ để hở ra những tấc da thịt tràn ngập lực lượng.

Hơn nữa, hai người bọ họ dường như có danh vọng rất lớn ở trong này, sau khi nhìn rõ hai người đang khắc khẩu, những người còn lại không ngờ lại như vô tình lui lại sau vài bước, không có ý lại gần can thiệp.

- Chiêm huynh! Thi thể ở Đoạt Mệnh Phong đã được ta nhìn trúng trước, mong huynh nhường bước cho. - Thanh âm của đại hán mặt đỏ vang lên.

Đại hán mặt đen cười lạnh một tiếng, nói:

- Tăng huynh! Chẳng lẽ ngươi quên đây là chỗ nào sao? Hừ hừ.... Nơi này là khu giao dịch tự do, chỉ cần người trả giá cao là được, chỉ cần giá ta đưa ra cao hơn ngươi như vậy vật đó chính là của ta.

Mọi người lập tức hiểu được, hai người bọn họ bởi vì cùng nhìn trúng một vật phẩm, chẳng qua là một người nhìn thấy sớm, còn một người thì ra giá cao hơn, cho nên mới phát sinh tranh chấp.

Cách đó không xa, một thanh niên nhỏ giọng hỏi:

- Phụ thân! Hai người họ là ai? Vì sao người bán lại không nói lời nào?

Doanh Thừa Phong khẽ động tâm, hắn lập tức nghiêng tai chăm chú lắng nghe.

Một đạo thanh âm già nua vang lên:

- Nói nhỏ chút, đừng để bọn họ nghe thấy.

Thanh niên kia cũng không có ý làm trái lời phụ thân, nhưng vẫn có chút không phục nói:

- Phụ thân! Chúng ta cũng không trêu chọc bọn họ, vì sao cần phải sợ hãi?

Thanh âm già nua kia có chút bất đắc dĩ vang lên:

- Đứa nhỏ này! Người mặt đỏ kia gọi là Tằng Diệc Hùng, người mặt đen tên là Chiêm Mộ Thạch, bọn họ đều là những người độc hành nổi danh ở dưới chân Kỳ Liên sơn mạch. Ha ha... Bọn họ tu vi chẳng những đạt tới cửu tầng đại viên mãn, hơn nữa lúc ra tay còn vô cùng độc ác. Cho dù là võ sĩ trong tứ đại tông môn cũng không muốn đắc tội với bọn họ, huống chi là phụ tử chúng ta....

Thanh âm của lão nhỏ đó bé vô cùng, bởi vì do khoảng cách nên hai người Tằng Diệc Hùng và Chiêm Mộ Thạch không nghe thấy, nhưng Doanh Thừa Phong lại không bỏ sót một lời nào.

Hóa ra hai người này là những tán tu lòng lang dạ sói, những nhân vật như vậy đúng là khó đối phó, trách không được võ sĩ bình thường nhìn thấy hai người đó tranh chấp thì tránh còn không kịp. Mà điều quan trọng là, chủ cửa hàng ở trước mặt hai người bọn họ vẻ mặt đau khổ nhưng cũng không dám mở miệng chen vào.

- Đoạt Mệnh Phong? - Bỗng nhiên, một đạo thanh âm trong trẻo vang lên:

- Ở nơi này không ngờ lại có thi thể Đoạt Mệnh Phong sao?

Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy ở đó một thiếu niên đang nhe nhàng vung vẩy chiếc quạt giấy, bước tới rất nhanh.

Khoảng cách từng bước chân của hắn cũng không hề giống nhau, nhưng chỉ vài bước đã đi xuyên qua đám người, tới trước cái quán kia. Ánh mắt hắn sáng ngời đảo một vòng, lập tức tập trung ở trên một vật.

- Không tồi. Quả nhiên là thi thể Đoạt Mệnh Phong. Tốt lắm. Ta muốn vật này.

Từ lúc hắn xuất hiện, ánh mắt thủy chung vẫn dừng lại ở trên cửa hàng, đối với hai người ở trước quầy hàng làm như không thấy.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết nhân vật này có chỗ dựa vững chắc nào, hay là nghé con mới vào đời, chưa từng nghe tới hung danh của hai kẻ kia.

Quả nhiên, hai người Chiêm, Tằng đều thay đổi nét mặt, một người vẻ mặt đã hồng lại càng hồng hơn, một người đã đen thì càng đen đi.

- Hừ! Ngươi là ai? Vật này đã bị ta nhìn thấy trước, ngươi tránh ra. - Tằng Diệc Hùng ánh mắt lóe lên một tia sáng, hắn đưa tay đẩy nhẹ thanh niên kia một cái.

Chỉ có điều, hắn cũng không mất lý trí, khi còn chưa thăm dò được chi tiết của đối phương, hắn cũng không muốn hoàn toàn đắc tội với đối phương.

Không ngờ, ngay khi tay hắn sắp chạm vào thiếu niên kia, người thiếu niên hơi nhăn mặt, chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng gấp lại vụt xuống.

Động tác nhanh như chớp, hơn nữa vị trí và thời cơ lại căn vừa đúng lúc.

Tằng Diệc Hùng vừa đưa tay ra được nửa đường nhìn thấy vậy thì mạnh mẽ ngừng lại, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện dưới một cái điểm này của thanh niên, trong lòng hắn không ngờ lại sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Nếu hắn liều lĩnh tiếp tục đẩy tới, chỉ sợ kết cục sẽ rất thê thảm.

Tuy rằng hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế, nhưng hắn biết, cảm giác của mình tuyệt đối không sai.

Hai chân hơi dịch chuyển, hắn lui lại đằng sau một bước.

Trong ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên trẻ tuổi trước mặt, hơn nữa một tay đặt lên chuôi đao bên hông, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rút nó ra. Chỉ có điều, đây cũng chỉ là biểu hiện đề phòng mà thôi, chứ hắn tuyệt đối không có dũng khí rút đao ra ngay.

Chiêm Mộ Thạch hơi cau mài lại, hai người bọn họ tuy luôn đối chọi gay gắt với nhau, nhưng lại hiểu rõ thực lực của nhau nhất.

Khi nhìn thấy biểu hiện cả Tằng Diệc Hùng, Chiêm Mộ Thạch lập tức hiểu được, thanh niên trước mặt này sợ rằng lai lịch rất lớn, không phải thứ mà hai người bọn họ có thể trêu vào.

Hừ lạnh một tiếng, Chiêm Mộ Thạch nói:

- Các hạ! Ngươi có biết đây là thứ gì không?

Thanh niên trẻ tuổi hơi cười nói:

- Đây đương nhiên là Đoạt Mệnh Phong, chẳng lẽ còn có thể là thứ gì khác sao?

- Ngươi cũng biết Đoạt Mệnh Phong là cái gì sao? - Chiêm Mộ Thạch thử hỏi.

Thanh niên trẻ tuổi cười dài một tiếng nói:

- Ngươi muốn thỉnh giáo ta sao? Được a. Hôm nay tâm tình bổn thiếu gia rất tốt, sẽ nói cho các ngươi biết. - Hàng lông mày của hắn cau lại, hiện ra một cỗ phong độ khác thường:

- Đoạt Mệnh Phong là một loại dị thú sống quần cư ở Long Đầu Nham, phàm là những kẻ xâm nhập vào trong địa bàn của chúng nó đều bị hứng chịu công kích công chút lưu tình. - Hắn dừng lại một chút, hơi cảm khái nói:

- Mỗi một năm, số cao thủ chết dưới tay Đoạt Mệnh Phong cũng không hề ít, nhưng muốn săn giết Đoạt Mệnh Phong lại là việc không hề đơn giản. Ha ha... Hôm nay may mắn có thể ở đây phát hiện một con đã là chuyện rất may mắn rồi.

Sắc mặt Chiêm Mộ Thạch trở nên khó coi hơn, hắn trầm giọng nói:

- Các hạ! Ngươi nếu biết lai lịch của nó thì hẳn cũng rõ ràng, trong cơ thể Đoạt Mệnh Phong có một loại độc tố, loại độc tố này chính là một trong những chủ tài liệu để luyện chế sĩ cấp đan dược Tạo Hóa Đan. - Hắn lui lại phía sau một bước, chậm rãi rút ở bên ngoài ra thanh binh khí, đó là một thanh trường đao sáng như tuyết.

Hắn giơ đao chắn ngang ngực, quát lớn một tiếng:

- Đan dược này chính là thứ mà ta cần nhất để đột phá cửa ải cuối cùng, cho nên.... Bất kể ngươi là ai, chúng ta cũng không nhường thứ này cho ngươi.

Tằng Diệc Hùng cũng rút binh khí ra, tiến lên một bước, hai người sóng vai đứng cùng nhau. Không ngờ vừa rồi hai người còn khắc khẩu với nhau, giờ trong nháy mắt lại có thể biến thành chiến hữu.

Biến hóa như thế làm cho mọi người ở xung quanh líu lưỡi lại, khó có thể tin vào cảm giác của mình.

Nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, đột nhiên bật cười nói:

- Ngu ngốc.

Trong con ngươi hai người Tằng Diệc Hùng tỏa ra hung quang khiếp người, chân khí trong cơ thể họ bắt đầu vận chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ giết người.

Nhưng mà, đúng lúc này, thanh niên trẻ tuổi lại chậm rãi nói:

- Đem thứ này để luyện chế đan dược không phải là quá mức phí phạm sao?

Chiêm Mộ Thạch giật mình nói:

- Ngươi nói cái gì?

Hai người bọn họ trợn mắt nhìn nhau, sĩ cấp Tọa Hóa Đan là bảo vật tất cả các võ sĩ đều mơ ước. Nhưng lúc này trong miệng người trẻ tuổi trước mặt lại không đáng giá một văn tiền, đánh giá như thế tự nhiên là làm cho bọn họ phải bất mãn.

Thanh niên trẻ tuổi cười ngạo nghễ nói:

- Vật này tuy rằng có thể luyện chế đan dược, hơn nữa khi luyện thành đan dược còn có thể phát huy được một chút công hiệu đặc thù, nhưng làm sao có thể so sánh được với Thiết Linh Chi Thạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.