- Coong…
Tiếng chuông to vang vọng khắp cả vùng đất rộng lớn.
Tiếng chuông này vang lên ở Rèn tạo Thánh Điện, thanh âm xa xưa sâu sắc, toàn bộ Quang Minh thánh giáo đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Gần như tất cả điện chủ hoặc cao thủ có thân phận cao tương đương đều nhìn về hướng đó, mọi người đều lộ vẻ mặt kỳ quái.
Bởi vì tất cả những người có thân phận cao quý đều biết tiếng chuông kia đại biểu cho cái gì.
Rèn tạo Thánh Điện lại xuất hiện thêm một vị Rèn Linh Sư cường đại. Mà khi tiếng chuông vang lên chính là khi có Giáo Tông Bệ Hạ đích thân đến.
Trong Thánh điện, cửa cổng đã mở rộng đón chào, trong tất cả hai mươi vị rèn đại sư, ngoại trừ ba vị còn bế quan rèn ra, những người còn lại đều ra đón, cho dù là Nặc Y Nhĩ đại sư, người thuộc tộc Người lùn được xưng là đệ nhất rèn tạo cường giả của Thánh giáo, cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, ba vị rèn đại sư đang bế quan kia cũng bởi vì tiến vào phòng bế quan rèn tạo từ trước, cho nên căn bản không biết tình hình diễn biến gần đây của Thánh điện.
Nếu là bọn họ biết được gần đây có thêm một vị rèn đại sư, hơn nữa Giáo Tông Bệ Hạ sẽ đích thân đến sắc phong thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thất lễ mà đi bế quan rèn tạo cái gì.
Doanh Thừa Phong chưa được Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong cho nên hắn cũng không có tư cách đứng cùng chúng đại sư.
Hắn lẳng lặng đứng trong Thánh điện, cùng với các Tước vị thợ rèn sư đã được chúng đại sư của Thánh điện tán thành.
Mặc dù bên cạnh hắn đều là Tước vị cấp Rèn Linh Sư, nhưng khi Doanh Thừa Phong vừa đứng vào bên trong, tất cả mọi người lại thật cẩn thận mà lùi vài bước về phía sau, để hắn một mình ở vị trí đứng đầu.
Đây chính là vì thực lực.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, chàng trai có tu vi chỉ vẻn vẹn là Tử Kim Cảnh này là một vị rèn đại sư.
Trong lĩnh vực rèn tạo, hắn có tư cách có thể chỉ bảo mọi người, cho nên đừng nói là có người lên đứng trước hắn, cho dù là sai một người lên đứng sóng vai cùng hắn đều tuyệt đối không có khả năng.
Trong Rèn Linh Sư cũng phân chia cấp bậc nghiêm khắc. Quy củ phân chia cấp bậc này còn nghiêm khắc hơn so với các kỵ sĩ.
Doanh Thừa Phong thong dong bình tĩnh mà đợi, hắn cũng không thả thần niệm ra, bởi vì trong trường hợp này, hắn căn bản không dám làm như vậy.
Tuy nhiên, tai hắn vẫn nghe được rõ ràng thanh âm nhộn nhịp truyền lại từ ngoài cửa cổng phía trước dần dần to lên.
Sau một lát, hơn mười người vây quanh một ông lão trên đầu đội vương miện bước chậm đến.
Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn lại, cho dù ngu dốt đến đâu thì trong trường hợp này, ai cũng có thể liếc qua là nhận ra thân phận của ông lão này.
Quang Minh giáo tông.
Ông lão có vẻ ngoài bình thường này dĩ nhiên lại là chúa tể của toàn bộ Quanh Minh thánh giáo, hơn nữa là Giáo Tông Bệ Hạ có thể liên lạc với Quang Minh Thần.
Sau lưng Giáo Tông Bệ Hạ, ngoại trừ phần lớn rèn đại sư ra còn có hơn mười vị Thánh Điện kỵ sĩ đi theo cách đó xa xa.
Khí tức của những kỵ sĩ đó vô cùng cường đại, tuy rằng bọn họ đều ẩn giấu đi khí tức này, nhưng Doanh Thừa Phong vừa nhìn qua bọn họ liền cảm thấy một sự run rẩy mãnh liệt đến cực điểm.
Hắn có một cảm giác những kỵ sĩ phụ trách bảo hộ Giáo Tông Bệ Hạ này từng người đều có lực lượng mạnh không kém Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.
- Doanh đại sư, bệ hạ tới rồi.
Đứng gần Doanh Thừa Phong, Đồ Kiến Vĩ nhỏ giọng nói.
Các Tước vị Rèn Linh Sư còn lại đều nhìn Đồ Kiến Vĩ bằng ánh mắt hâm mộ. Tên này thật là giỏi về việc bắt quan hệ, hơn nữa mặt của y cũng đủ dày.
Trước khi Doanh Thừa Phong chưa được sắc phong, y đã quan hệ tốt với vị đại sư có tiền đồ vô lượng này.
Hiện giờ trong Rèn tạo Thánh Điện, tất cả mọi người đều biết, Đồ Kiến Vĩ quả thực trở thành người phát ngôn đại diện cho Doanh đại sư rồi.
Mặc dù Đỗ Kiến Vĩ không quay đầu nhìn lại, nhưng y lại có thể cảm thấy được ánh mắt của các đồng bạn nhìn về phía y.
Trên mặt của y hơi lộ vẻ đắc ý, bởi vì y có thể cảm thấy những ánh mắt này hầu như đều là hâm mộ đố kỵ hận, không có chút khinh miệt nào.
Y tin rằng nếu để cho những người khác có cơ hội tương tự, bọn họ cũng sẽ làm giống chính mình, chặt chẽ bám lấy Doanh Thừa Phong và mượn cơ hội này lên như diều gặp gió.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn tiến lên mấy bước.
Khi gặp mặt Giáo Tông Điện Hạ nên dùng lễ liết gì, từ trước hắn đã được người khác dốc lòng dạy qua.
Tuy lá gan của Doanh Thừa Phong rất lớn, nhưng vào lúc này hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra chỗ gì bất thường.
Hắn khom người thật thấp, cung kính nói:
- Đệ tử Doanh Thừa Phong cung nghênh bệ hạ.
- Cung nghênh bệ hạ.
Vô số tiếng hô vang lên theo sau, trên mặt đất quỳ rạp một xuống mảnh người.
Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng giơ tay lên, thản nhiên nói:
- Miễn lễ.
Doanh Thừa Phong đứng thẳng dậy, những người khác cũng từ từ đứng lên. Nhưng ngoại trừ có Doanh Thừa Phong dám ngẩng đầu nhìn lên, những người khác đều cụp mắt xuống, dường như liền dũng khí dám nhìn thẳng Giáo Tông Bệ Hạ cũng không có.
Đây là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong gặp Giáo Tông Bệ Hạ, phía dưới cái vương miện rực rỡ kia là một gương mặt già nua.
Từng nếp nhăn trên trán kia tựa hồ đều kể lại một đoạn lịch sử tang thương, trên mặt Giáo Tông Bệ Hạ lộ vẻ tươi cười bình thản, nụ cười kia như gió xuân dường như có thể thổi vào nội tâm, làm người khác cảm thấy thanh tân sảng khoái.
Tuy nhiên, điều chân chính làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy rung động lại là đôi mắt sáng như sao của ông lão.
Trong đôi mắt ấy, Doanh Thừa Phong thấy được một màu đen.
Đôi con ngươi đen này phảng phất như có vô tận ma lực, làm cho người khác vừa nhìn thấy liền lập tức hãm sâu trong đó khó có thể thoát.
Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi mà nhìn ông lão, hắn dường như nhìn thấy được gì đó từ trong mắt đối phương.
Đây là một cảm giác căn bản không có cách nào hình dung được, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào đó, dường như muốn vĩnh viễn nhìn tiếp.
- Trong con người của ngươi, ta cảm ứng được lực lượng của quang minh.
Đột nhiên, một tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai hắn.
Tinh thần của Doanh Thừa Phong chấn động, lập tức thanh tỉnh lại, lưng hắn nháy mắt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khi một lần nữa nhìn về phía phía ông lão, ánh mắt hắn lập tức liền có thêm một tia kính sợ, tuy rằng hắn không nhìn ra được thực lực của ông lão này cao như thế nào, nhưng chỉ bằng một đôi mắt này cũng đã đủ để ông ta làm khuất phục bất cứ kẻ nào rồi.
Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười nhìn, nói:
- Ngươi là đứa con của quang minh, là niềm kiêu ngạo của Thánh giáo chúng ta.
Sau lưng Giáo Tông, một số người lập tức yên tâm.
Giáo Tông Bệ Hạ có một đôi mắt có thể thấu rõ hết thảy mọi việc, nếu ông ta nói trong con người Doanh Thừa Phong có lực lượng quang minh, như vậy thằng nhãi này liền chắc chắn sẽ không là truyền nhân của thế giới bóng tối.
Từ nay về sau cũng sẽ không còn có người nghi ngờ thân phận của Doanh Thừa Phong rồi.
Kỳ thật, dựa vào thiên phú và thực lực mà Doanh Thừa Phong bộc lộ ra trong lĩnh vực rèn tạo, chỉ cần hắn không hoàn toàn là con trai của bóng tối, Quang minh giáo tông sẽ tìm mọi biện pháp để kết nạp hắn.
Hiện giờ, cái nhìn này của Giáo Tông Bệ Hạ chẳng qua là một lần xác định và tổng kết thôi.
Doanh Thừa Phong cụp mắt xuống, không dám coi thường mà nhìn thẳng vào mắt ông lão nữa. Hắn nhỏ giọng nói:
- Giáo Tông Bệ Hạ, đẹ tử là truyền nhân cách đời của Thánh giáo tiên Đại kỵ sĩ vương đại nhân. Hôm nay may mắn được tiến vào Thánh Vực, muốn trở về Thánh giáo, mời bệ hạ tán thành.
Giáo Tông Bệ hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Đang ở Linh Vực nhưng tâm nhớ Thánh giáo, được, rất tốt. Thánh giáo chúng ta chính là nhờ có những đệ tử kiệt xuất như các ngươi mới có thể ngày càng đi lên, phát triển không ngừng.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi hơi nhếch lên, hắn thầm nhủ trong lòng, không ngờ Quang Minh thánh giáo cũng làm mấy việc lễ tiết khách sáo này, thật là làm cho người khác bất ngờ.
Trước một ngày, Giáo Tông Bệ Hạ đã phái người đến, cùng lúc dạy lễ nghi cũng sắp xếp trước đoạn đối thoại này.
Lúc này, Doanh Thừa Phong chẳng qua là rập khuôn đọc thuộc lòng theo mà thôi.
Trong lòng hắn làm gì có nửa phần ngưỡng mộ và trung tâm đối với Thánh giáo nào đâu.
Thật ra, không chỉ có Doanh Thừa Phong như thế, mà ngay cả Linh Tháp chân nhân, con cháu ruột thịt của vị tiên Đại kỵ sĩ vương kia, đều đối với Thánh giáo kính nhi viễn chi.
Bởi vì khi chúng kỵ sĩ vương tìm đến bọn hắn cũng chẳng mang lại cho bọn hắn lợi lộc gì, ngược lại muốn giành lấy Linh Vực Sơn Hà Đồ.
Chỉ dựa vào điều này, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không có chút thiện cảm nào với Quang Minh thánh giáo.
Nhưng hiện giờ tình thế mạnh hơn người, Doanh Thừa Phong chỉ đành bỏ qua sự oán hận đối với chúng kỵ sĩ vương, tạm thời gia nhập Thánh giáo, lấy Thánh giáo làm lá chắn bảo vệ địa bàn và bảo vật của mình.
Sau khi nói mấy câu, Giáo Tông Bệ Hạ thân thiết cầm tay Doanh Thừa Phong, hai người sóng vai đi vào đại sảnh cung điện.
Tuy rằng thân phận của rèn đại sư cao quý, nhưng cũng không thể sánh với Giáo Tông đại nhân.
Mà hôm nay thì khác, Giáo Tông Bệ Hạ đến Rèn tạo Thánh Điện chính là để sắc phong cho Doanh Thừa Phong, cho nên hôm nay vượt quá giới hạn cũng không có ai chỉ trích.
Ở trên đại điện, Giáo Tông Bệ Hạ hài lòng gật đầu, nói:
- Doanh Thừa Phong, lòng trung thành của ngươi đã làm Quang Minh Thần cảm động, cho nên mới cho ngươi tìm được tới Thánh giáo.
Doanh Thừa Phong cúi đầu, cung kính đáp lại, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ta xui xẻo tám đời mới đến Thánh giáo.
- Ta đại biểu Quang Minh Thần tiếp nhận ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ vươn một bàn tay già cỗi, nhẹ nhàng chỉ vào trên đỉnh đầu của Doanh Thừa Phong, nói:
- Từ nay về sau, ngươi chính là một thành viên của Thánh giáo.
- Vâng, đa tạ bệ hạ.
Doanh Thừa Phong khẽ thở ra một hơi, nói.
Giáo Tông Bệ hạ tiếp tục nói:
- Những gì ngươi đã làm ở Rèn tạo Thánh Điện, thần linh đã biết được.
Trên mặt ông ta lộ một tia ý cười vui vẻ, nói:
- Dưới sự chỉ dẫn của thần linh, ngươi đã đạt được năng lực rèn tạo vượt xa cùng cấp, đây là việc vui lớn của Thánh giáo chúng ta.
Doanh Thừa Phong hơi hơi giật giật mí mắt, thầm nghĩ trong lòng, thuật rèn tạo của ta thì có can hệ gì tới thần linh, vị thần linh có lẽ có này cũng quá mặt dày đi.
Tuy nhiên, lúc này vẻ mặt hắn nhưng lại vô cùng thành kính, hắn nói:
- Hết thảy đều nhờ có Quang Minh Thần chỉ dẫn.
Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng mà vung tay lên, Khấu Nhuệ lập tức tiến lên, trên tay bưng một cái khay do bạch ngọc điêu khắc tạo ra, mà ở trên khay lại bày một cái Quang Minh chi Dực.
Cái Quang Minh chi Dực này chính là Thiên Kỵ linh khí do Doanh Thừa Phong rèn tạo ra.
Tuy rằng vật này đã được đưa cho Văn Tinh, nhưng trong buổi lễ quan trọng ngày hôm nay, Văn Tinh tự nhiên là kính dâng nó ra mà không có câu oán hận nào.
- Doanh Thừa Phong, ngươi đã rèn tạo ra được một món Thiên Kỵ Thánh Khí trong lúc khảo hạch.
Ánh mắt của Giáo Tông Bệ Hạ hòa ái nhưng tiếng nói của ông ta lại hùng hồn vang vọng:
- Chúc mừng ngươi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngươi chính là rèn đại sư của Quang Minh thánh giáo.