"Oanh..."
Không biết trải qua bao lâu, trên người Doanh Thừa
Phong phát ra luồng sáng kịch liệt, hơn nữa còn vang lên một tiếng nổ
giòn vang.
Luồng sáng khuếch trương nhanh chóng, trong nháy mắt
đã tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng, sau đó chợt thu lại, biến thành một hố đen.
Hố đen tối om, không hề có ánh sáng tràn ra ngoài.
Trong lúc này, dường như Doanh Thừa Phong và hố đen này đã hòa thành một thể, trở nên vô cùng quỷ dị và khủng bố.
Sau một lát, hố đen từ từ biến mất, thân hình Doanh Thừa Phong lại hiện ra từ trong đó.
Trên mặt hắn có vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, như thể đã phát hiện điều gì vô
cùng thú vị. Tuy nhiên, trong ánh mắt vui sướng lại có vẻ rất tiếc nuối.
Những người không phải thần linh muốn có thân thể thần linh là việc hết sức
khó khăn, ngay cả Doanh Thừa Phong liên thủ với Trí Linh cũng vậy. Hơn
nữa, phong ấn của thần linh mà Trí Linh phá giải quá ít, chủng loại đơn
nhất, nếu chỉ dựa vào tư liệu này thì không thể chuyển hóa thành thân
thể thần linh trọn vẹn.
Doanh Thừa Phong nhớ lại cảm giác khi Trí Linh phá giải phong ấn của thần linh.
Hắn mơ hồ biết rằng, càng phá giải nhiều, thu hoạch sẽ càng lớn. Không chỉ
đơn giản là cường hóa thân thể. Ngoại trừ tố chất thân thể được nâng cao đến mức khó tin, cảm ngộ của hắn trong việc tu luyện cũng sẽ sâu sắc
hơn.
Thần linh chính là thần linh, cho dù chỉ là một thông tin ít ỏi còn sót lại trong phong ấn, cũng đủ để khiến một cường giả cấp Vương thoát thai hoán cốt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nhất
định phải hiểu được thần thông, biết được thông tin mà thần linh lưu lại có ý gì. Nếu không thì cho dù tri thức thần linh có nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có tác dụng gì.
Lúc này, hắn ước gì lập tức đi tìm một Khí linh Thánh Điện và phá giải phong ấn trong hạch tâm của nó.
Tâm niệm vừa chuyển, đã có rất nhiều Đại Công Tước dưới trướng Kỵ Sĩ Vương
Điện Hạ đến viếng thăm. Có thể thấy được việc hắn mài luyện cho Khí linh Thánh Điện của hành cung Ái Lệ Ti điện hạ đã được truyền bá ra ngoài.
Hơn nữa, tầm ảnh hưởng cũng không hề nhỏ.
Thân hình vừa động, hắn đứng lên và rời khỏi phòng.
Nơi đây là trang viên của hắn, mặc dù từ sau khi trang viên này được xây
dựng, phần lớn thời gian hắn không ở nơi này, nhưng hắn vẫn tương đối
quen thuộc nơi đây.
Không lâu sau, hắn đã tới gian phòng của Linh Tháp chân nhân.
Sau khi hai người gặp mặt, Doanh Thừa Phong tranh nói trước.
- Chân nhân, xin hãy lấy danh sách các điện đến thăm hỏi lần này ra đây.
Linh Tháp chân nhân liền lấy ra một lệnh bài, cung kính dâng lên, và nói:
- Doanh đại sư, ta đã ghi lại danh sách tất cả các cung điện tới thăm.
Ông ta dừng một chút, nói:
- Thật ra, gần như tất cả Thánh Điện trong Thánh giáo đều phái sứ giả tới đây. Ngoại trừ hành cung Giáo Tông Bệ Hạ, hành cung Thánh nữ và hành
cung Ái Lệ Ti điện hạ ra, không sót một cung điện nào.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nơi Giáo Tông Bệ Hạ quản lý, chính là nơi quan
trọng nhất trong Thánh giáo. Dưới sự phù hộ của Quang Minh Chi Thần,
Thánh Điện nơi đây không cần tiến hành gia tăng linh lực khi hết một
trăm năm.
Khi Doanh Thừa Phong tiến vào thành giáo, Thánh nữ điện hạ hết mực bảo vệ hắn, điều này khiến Doanh Thừa Phong vô cùng cảm
kích, hơn nữa còn quan hệ của Văn Tinh, cho nên, nếu Thánh nữ điện hạ
cần hắn cống hiến sức lực, nhất định Doanh Thừa Phong sẽ không thể từ
chối. Còn Ái Lệ Ti điện hạ, mấy người bọn họ đều ở trong hành cung điện
hạ, tất nhiên sẽ không sai người hỏi thời gian trở về.
Ý niệm khẽ quét qua ngọc bài, ánh mắt Doanh Thừa Phong bất giác vui mừng.
Được những Kỵ Sĩ Vương này tin tưởng, hắn muốn có thêm thông tin và tư liệu
có liên quan đến phong ấn của thần linh, sẽ không còn là hy vọng hão
huyền nữa rồi.
Đột nhiên, sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến.
Ánh mắt hắn di chuyển về phía cạnh người, đôi mắt sắc bén như đao, trên người sát khí cuồn cuộn.
Ngày nay hắn đã là một cường giả cấp Vương, hắn bạo phát toàn lực, phóng
thích sức mạnh vô cùng cường đại, Linh Tháp chân nhân đứng bên cạnh mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên, nơi ánh
mắt Doanh Thừa Phong nhìn chằm chằm liền vỡ ra, sau đó một tia sáng từ
trong đó bay ra, nhanh như điện bắn về phía Doanh Thừa Phong.
Sau khi nhìn thấy luồng sáng này, nét mặt Doanh Thừa Phong liền giãn ra.
Hắn thò tay chụp lấy tia sáng.
Thần niệm hơi đảo qua, trên mặt hắn vô cùng ngạc nhiên.
- Kỳ quái, lúc này Giáo Tông Bệ Hạ gọi ta đến, có gì chỉ bảo chứ?
Ánh mắt Linh Tháp chân nhân sáng ngời, hỏi:
- Doanh đại sư, có phải Giáo Tông Bệ Hạ triệu kiến không?
Doanh Thừa Phong không giấu diếm, nói:
- Đúng vậy, Giáo Tông Bệ Hạ nhận được tin tức, biết ta trở về trang viên, cho nên truyền lệnh ta đến yết kiến.
Linh Tháp chân nhân cười ha hả, nói:
- Doanh đại sư, đây là chuyện tốt a.
Ông ta dừng lại một chút, giải thích:
- Ngài cảm thấy đau đầu vì phải nghĩ cách ứng phó với nhiều Kỵ Sĩ Vương,
hiện giờ bệ hạ triệu kiến, chi bằng đem việc này đổ hết lên đầu ông ta.
Ha hả, cho dù là Phi Lâm điện hạ cũng sẽ không ngu ngốc mà trêu đùa bệ
hạ.
Doanh Thừa Phong cười vang, Linh Tháp chân nhân cũng không biết con át chủ bài của hắn.
Hắn đâu có lo lắng việc không thể ứng phó nhiều Kỵ Sĩ Vương như vậy, mà là
lo lắng thất lễ với những kẻ có lòng tự trọng rất cao, khiến bọn họ bỏ
qua hắn, chuyển sang mời đại sư Nặc Y Nhĩ.
Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong nói:
- Chân nhân, ngài giúp ta trả lời với bọn họ, nói nhất định Doanh mỗ sẽ không phụ sự ưu ái của bọn họ.
Câu nói này có hai nghĩa, những người không hiểu sẽ không thể nghĩ thông
được, nhưng nhất định những Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ nhận được tin tức này sẽ mừng như điên.
Một ánh sáng hiện lên trên bầu trời, từ giữa không trung, Doanh Thừa Phong rơi thẳng xuống trước hành cung Giáo Tông Bệ Hạ.
Trên người hắn lấp lánh hàn quang vô cùng mỏng, tia sáng này chính là bùa hộ mệnh Giáo Tông Bệ Hạ cấp cho khi triệu tập đến, khi sử dụng lá bùa này
bay lượn, có thể phóng thích một loại tín hiệu đặc biệt, và khiến những
kỵ sĩ trung thành với Giáo Tông Bệ Hạ có thể phân biệt.
Cho nên, dọc đường hắn nghênh ngang bay lượn trên không trung, nhưng không ai dám cản hắn lại.
- Doanh đại sư, Giáo Tông Bệ Hạ chờ đã lâu, xin ngài đi theo ta!
Ở cửa chính của cung điện, Lão Bang Đức khẽ mỉm cười chạy ra đón.
Mặc dù đám kỹ sĩ bảo vệ nhìn không chớp mắt, nhưng trong lòng thầm nói.
Xem ra càng ngày đại sư Doanh Thừa Phong càng được Giáo Tông Bệ Hạ coi trọng rồi.
Trong toàn bộ Thánh giáo, người có tư cách khiến nhân vật như Lão Bang Đức
cam tâm tình nguyện chờ ở phía ngoài cung điện, e là cũng chỉ có Lão
Cường Ni và Doanh Thừa Phong mà thôi.
Cho dù người được xưng đương kim đệ nhất Kỵ Sĩ Vương trong Thánh giáo là Phi Lâm điện hạ, cũng không được đãi ngộ như vậy.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Lão Bang Đức đại nhân, mời!
Lão Bang Đức xoay người, run rẩy bước đi. Nhưng, nhìn bóng người hơi khom, không ai lại dám khinh thường.
- Doanh đại sư, nghe nói mấy ngày trước ngài ở trong hành cung của Ái Lệ
Ti điện hạ, và gia tăng linh lực cho Khí linh Thánh Điện của bà ta.
Đi qua một ngã rẽ, khi xung quanh không có người ngoài, Lão Bang Đức chậm rãi mở miệng hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, mặc dù không nhiều người biết việc gia tăng linh lực cho Khí linh Thánh Điện, nhưng chắc chắn trong số đó phải có nhân
vật như Lão Bang Đức.
Với tư cách là người thân cận được Giáo
Tông Bệ Hạ tín nhiệm nhất, tất nhiên Lão Bang Đức có rất nhiều đặc
quyền, thậm chí lão còn biết được những bí mật mà ngay cả rất nhiều Kỵ
Sĩ Vương không biết.
- Lão Bang Đức đại nhân, đúng là tại hạ đã
gia tăng linh lực cho Khí linh Thánh Điện trong hành cung Ái Lệ Ti điện
hạ, hơn nữa còn may mắn thành công.
Hắn biết lúc này không thể giấu được đối phương, nếu đã như vậy, chi bằng thừa nhận cho xong.
Lão Lão Bang Đức nhìn hắn thật sâu, nói:
- Doanh đại sư quá khiêm nhường, ha hả, lưu lại bên trong thánh điện mười lăm ngày, kỷ lục này trước nay chưa từng có a.
Hai vai Doanh Thừa Phong thẳng đứng, nói:
- Không phải chỉ là thời gian lưu lại lâu hơn một chút thôi sao, không có gì là kỳ lạ cả.
Sau khi nghe xong những lời này, ngay cả Lão Bang Đức lão luyện, cũng không kìm nổi mà bước chân thoáng chậm lại.
Qua nhiều thế hệ tới nay, Thánh giáo sinh ra vô số đại sư đúc luyện hùng
mạnh, tối đa cũng chỉ có thể lưu lại với Khí linh Thánh Điện năm ngày mà thôi. Nhưng, Doanh Thừa Phong lại nâng kỷ lục này lên gấp ba lần. Mà
điều càng làm cho người ta cảm thấy uất ức chính là, hắn miêu tả việc
này hết sức sơ lược, dường như việc này không hề khó khăn.
Chênh lệch lớn như vậy, khiến trong lòng Lão Bang Đức dâng lên cảm giác quái dị khó nói thành lời.
Hắn thầm than một tiếng, quả nhiên người đặc biệt thường làm những chuyện
đặc biệt, không thể đối đãi với nhân vật như Doanh Thừa Phong giống
như người bình thường được.
Hai người xuyên qua cung điện, rốt cục đi tới nội sảnh.
Giáo Tông Bệ Hạ đặc biệt yêu thích căn phòng này, mỗi một lần tiếp người
ngoài, ông ta đều ngồi bên trong một chiếc ghế lớn ở nơi đây .
Doanh Thừa Phong thoáng nhìn, hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong gian phòng
này, ngoại trừ Giáo Tông Bệ Hạ ra, còn có thêm một nhân vật hùng mạnh.
Cường giả Bán Thần thứ hai trong Thánh giáo Quang Minh, Lão Cường Ni.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến Cường Ni tiền bối!
Doanh Thừa Phong không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh về trước, khom người thật sâu thi lễ với hai cường giả Bán Thần.
- Ha ha, không cần phải khách khí.
Thân hình Lão Cường Ni nhoáng lên một cái, liền đi tới bên cạnh Doanh Thừa
Phong trước khi Giáo Tông Bệ Hạ mở miệng, một tay đỡ hắn lên, nói:
- Sau này khi không có người ngoài, thì không cần hành lễ với hai lão già này.
Lão Bang Đức lui về phía sau mấy bước, nếu người khác dám vượt quá giới hạn như vậy, lão đã ra tay dạy dỗ từ lâu. Nhưng người này lại là Lão Cường
Ni, lão chỉ biết làm như không thấy.
Mặc dù trong lòng hơi tức giận, nhưng ở trước mặt Lão Cường Ni, việc duy nhất lão có thể làm, chính là nhượng bộ.
Doanh Thừa Phong kinh sợ nói:
- Đa tạ tiền bối ưu ái!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn hai vị cường giả Bán Thần.
Mà ngay lúc này, gần như ba người bọn họ đồng thời phát ra tiếng kêu kinh dị.
Ba gương mặt khác nhau không hẹn mà cùng hiện lên thần sắc kinh ngạc,
dường như bọn họ đều phát hiện điều gì bất thường trên người đối phương.