- Ước Sắt Phu, câu nói này của ngài có phần hơi quá rồi.
Đột nhiên vang lên một tiếng nói trong trẻo.
Một căn thạch ốc từ từ được mở ra, Ái Lệ Ti nhẹ nhàng bước ra ngoài, nàng ấy trầm giọng nói:
- Đây là Thánh địa để cho mọi người chúng ta tự do giao dịch. Nếu như có người nào đó cảm thấy hối hận sau khi đã trao đổi hàng hóa mà muốn dùng đến cách thức uy hiếp ép buộc như thế này, thì...
Nàng ấy lướt nhìn một lượt các căn thạch ốc, hạ thấp giọng xuống rồi nói:
- Vậy thì ta muốn hỏi một câu, nơi đây tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Khu vực trung tâm đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ngay cả Ước Sắt Phu dường như cũng đang phải chau mày lại, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Trái lại, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngông cuồng cười lớn rồi nói:
- Ái Lệ Ti, sao lần này cũng lại là ngươi đứng ra đối đầu với Bổn tọa.
Ái Lệ Ti không chút sợ hãi bình thản nhìn y, nhẹ nhàng nói:
- Bổn tọa không hề có ý muốn đối đầu với ngài, mà chỉ là đang bảo vệ cho quyền lợi của mọi người chúng ta.
- Đúng vậy, Ái Lệ Ti Điện hạ nói đúng lắm.
Lại có thêm một căn thạch ốc nữa được mở ra, Hoắc Kim với thân hình mảnh dẻ cao ráo đang đứng ngạo nghễ trong bán không trung, gã nhìn Ước Sắt
Phu một cách tức giận, lớn tiếng nói:
- Ước Sắt Phu, phải chăng ngươi đã quên đi lời thề năm xưa, muốn phá hủy đi Thánh địa tự do giao dịch này.
- Soạt...
Từng căn từng căn thạch ốc lần lượt mở ra, các vị Vương cấp Cường giả đều từ từ bước ra ngoài.
Hôm qua khi mà Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đến gây chuyện, sát khí đằng đằng thì chẳng có mấy người muốn đứng ra đối mặt. Ngay cả khi bốn Đại Cường giả
liên thủ chống lại, những người còn lại cũng chỉ muốn đứng ngoài tránh
mặt.
Nhưng lúc này đây thì gần như tất cả các căn thạch ốc đều mở cửa.
Vì hiện tại bọn họ đều muốn bảo vệ cho lợi ích của cá nhân mình.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chau mày khó chịu. Tuy tính tình y hung bạo ngang
tàng nhưng cũng không hẳn là không biết phân biệt hơn thiệt. Sau khi
nhìn thấy có nhiều Cường giả đứng ra phản đối như vậy, Cát Lợi Phi Nhĩ
Đức nhụt chí không muốn tiến lên khiêu chiến nữa.
Số lượng người đông đúc không có gì là đáng sợ, điều đáng lo chính là ý
chí đồng lòng của đám đông. Hơn nữa đây còn là sự đồng lòng chống lại kẻ thù chung của đám Vương cấp Cường giả.
Ước Sắt Phu thở dài một tiếng rồi nói:
- Haizz, cũng đành vậy. Lần giao dịch lần này đến đây là kết thúc.
Gã xua xua tay, dường như buồn bã tuyệt vọng mà nói:
- Cáo từ.
Nói đoạn, Ước Sắt Phu bèn quay sang phía Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, gật đầu nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, không biết Bổn tọa có thể có được diễm phúc mời ngài cùng dùng bữa tối.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngây người, ánh mắt nhìn đối phương đầy ẩn ý, y nói:
- Được.
Ước Sắt Phu giương tay kéo ấy Ngao Đức Lạp đi cùng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, bọn chúng nhanh chóng rời khỏi Hội giao dịch.
Chứng kiến trận chiến đang chuẩn bị bùng nổ lại hoàn toàn biến mất theo
cách như vậy, bất luận là đám đôngVương cấp Cường giả hay Doanh Thừa
Phong đều cảm thấy nhẹ cả lòng.
Nhưng sau khi bị sự việc ban nãy cắt ngang khiến cho mọi người chẳng còn nhiều hứng thú mà tiếp tục thực hiện giao dịch. Thoáng một cái những
tin tức trên Thủy tường ngày càng trở nên ít dần đi. Chỉ trong một
khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một ngày mà Hội giao dịch với quy mô lớn, long trọng như vậy đã kết thúc.
Tuy số lượng người tham gia giao dịch không nhiều, nhưng những bảo vật
mà bọn họ mang ra trao đổi thì đều là những món đồ quý hiếm trong số
những báu vật, giá trị của chúng rất lớn, còn lớn hơn rất nhiều số lượng hàng ngìn hàng vạn người tham gia Hội giao dịch.
Doanh Thừa Phong không phải là người đầu tiên dời đi, nhưng cũng không phải là người cuối cùng.
Hắn nhẩm tính thời gian một lúc, rồi lựa chọn thời gian thích hợp khéo léo rút lui.
Quay trở lại chiến thuyền của Ái Lệ Ti Điện hạ, Doanh Thừa Phong gọi Bá
Vương tới, kể một lượt những chuyện đã diễn ra. Bá Vương nghe tới đoạn
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nổi cơn thịnh nộ lôi đình thêm một lần nữa thì ngay
lập tức mở tròn hai con mắt nhỏ xíu.
Đảo mắt một cái, Bá Vương nói:
- Chủ nhân, viên Long Tinh đó...
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Viên Long Tinh nào chứ, ta đâu có biết.
Bá Vương ngây người, rồi ngay lập tức cười ha hả.
Đêm đó trôi qua bình yên vô sự, sang đến ngày hôm sau, khi mặt trời đã
lên cao, Doanh Thừa Phong còn đang băn khoăn chiến thuyền vì sao vẫn
chưa bay lên không trung thì Ái Lệ Ti Điện hạ đích thân tới, mời hắn và
Bá Vương vào trong phòng khách ở tầng cao nhất của chiến thuyền.
Vừa bước vào trong phòng, Doanh Thừa Phong hơi biến sắc.
Vì hắn ngay lập tức nhận ra Ước Sắt Phu, Ngao Đức Lạp và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, ba người bọn họ đang bần thần ngồi đối diện.
Còn Ái Lệ Ti Điện hạ thì đon đả nói:
- Doanh Đại sư, ba vị đây cùng nhau tới đây là muốn thỉnh giáo ngài một chuyện, mong Đại sư nể tình cho.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, có vô số những ý nghĩ thoáng vụt qua trong
đầu hắn. Ngay sau đó, Doanh Thừa Phong mới xác nhận được ý đồ của bọn
chúng.
Nhưng bọn chúng không thể ngờ được rằng trong tay của Doanh Thừa Phong
không chỉ có mỗi một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy. Nên ngay cả khi hai bên còn chưa chính thức nói thẳng vào vấn đề thì Doanh Thừa Phong đã dám chắc
rằng những người này sẽ chỉ đành uổng công mà ra về.
Hắn khẽ khàng cúi đầu chào ba người ngồi đối diện, điềm tĩnh ôn hòa nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Ước Sắt Phu Điện hạ, không biết hai vị tìm ta có việc gì chăng?
Doanh Thừa Phong chỉ chào hỏi có hai người trong số đó, còn Ngao Đức Lạp, Tước vị Cường giả, thì hắn coi như không nhìn thấy.
Nhưng mọi người cũng không cảm thấy quá bất ngờ về hành động này của
Doanh Thừa Phong. Bởi lẽ hắn là một Đoán tạo Đại sư, đương nhiên chẳng
thèm đếm xỉa đến những Tước vị Cường giả.
Ước Sắt Phu đứng lên, nở một nụ cười tràn đầy hòa khí rồi nói:
- Doanh Đại sư, Quang Minh Thần Giáo là một trong những Đại Tông Môn
hàng đầu của Thánh vực, trong Tông Môn có vô số những báu vật.
Doanh Thừa Phong chỉ lặng lẽ lắng nghe, khẽ khàng gật đầu nói:
- Chỉ tiếc là những thứ đó đều không phải của ta.
Ước Sắt Phu ngây người, bản thân gã cũng được coi là đức cao quyền
trọng, chưa có người nào dám chen ngang khi gã đang nói chuyện. Nhưng
Doanh Đại sư thì lại khác, Ước Sắt Phu không muốn gây hiềm khích với
người như hắn.
Ước Sắt Phu bật cười ha hả, rồi tiếp tục nói:
- Doanh Đại sư, chúng ta muốn trao đổi một món đồ bảo vật với ngài, mong ngài đồng ý.
- Ước Sắt Phu Điện hạ muốn thứ gì, xin cứ nói.
Doanh Thừa Phong khảng khái hỏi.
Ước Sắt Phu cười ha hả nói:
- Ta muốn có viên Long Tinh mà ngài đang giữ.
Doanh Thừa Phong ngạc nhiên nheo mắt, đột nhiên mắt sáng rực lên, hắn nói:
- Ước Sắt Phu Điện hạ, không phải là ngài đang nghi ngờ ta đổi lấy mất viên Long Tinh đó chứ?
Tuy Long Tinh đích thị là do Doanh Thừa Phong lấy đi mất, nhưng trong lúc này thì chỉ có kẻ ngốc mới đứng ra thừa nhận.
Ánh mắt của Ước Sắt Phu thoáng một tia sáng vụt qua, nói tới cùng thì gã cũng không muốn đắc tội với Doanh Thừa Phong, vị Đoán tạo Đại sư đầy
tiềm năng này.
Tuy sau này không chắc rằng Ước Sắt Phu sẽ phải cậy nhờ đến Doanh Thừa
Phong, nhưng những vị Đại sư như hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều những
bằng hữu kiệt xuất. Nếu như sau này Doanh Thừa Phong thành công vang
dội, hắn chỉ cần ra lời một tiếng thì Ước Sắt Phu chắc chắn sẽ gặp phải
nhiều rắc rối.
Ánh mắt khẽ cúi xuống, Ước Sắt Phu nói:
- Doanh Đại sư, trước khi chúng tôi tới đây đã viếng thăm qua bốn vị Cường giả kia rồi.
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong vụt tắt, hắn lạnh lùng nói:
- Hóa ra là Ước Sắt Phu Điện hạ đã đi xác nhận rồi.
- Hừ.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức “hừ” một tiếng lạnh lùng, ánh mắt thù địch nhìn Doanh Thừa Phong nói:
- Thấu Cốt Ngọc Tủy vẫn còn trong tay bọn chúng, chưa từng được sử dụng, Bổn tọa đã xác nhận rồi, chính xác là Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Lửa bừng bừng cháy quanh thân hình y, áp lực không khí đột nhiên trở nên nặng nề bất thường:
- Đến nước này thì ngươi còn gì để mà nói không.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Doanh Đại sư là Đoán tạo Đại sư của
Quang Minh Thần Giáo, thân phận và địa vị của ngài ấy ngang hàng với Bổn tọa.
Ái Lệ Ti Điện hạ đứng dậy, nói một cách dứt khoát:
- Doanh Đại sư cơ bản chẳng cần phải giải thích gì với các vị hết.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hơi thay đổi một chút, y nói:
- Ái Lệ Ti, ngươi quả thật muốn đấu một trận cùng với ta chăng?
Ái Lệ Ti Điện hạ nhẹ nhàng nói:
- Nếu như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Điện hạ cứ cố tình ngang ngược thì Bổn tọa quyết không nhường bước.
Nói thật thì khi nghe thấy Ước Sắt Phu đích thân nói gã đã đi xác nhận
bốn giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy của những người còn lại thì Ái Lệ Ti Điện hạ
cũng lo sợ vì những lời nói của Doanh Thừa Phong.
Nếu như không phải là Doanh Thừa Phong đứng ra trao đổi thì giọt Thấu
Cốt Ngọc Tủy thứ năm nằm trong tay con ác long đào ở đâu ra.
Nhưng bất luận Doanh Thừa Phong có đưa ra sự lựa chọn như thế nào đi
chăng nữa thì hắn cũng là một nhân vật quan trọng bậc nhất của Quang
Minh Thần Giáo, vì thế nên Ái Lệ Ti buộc phải tìm mọi cách để bảo vệ sự
an toàn cho hắn.
- Hãy khoan, khoan đã...
Thấy hai vị đại nhân căng thẳng, có khả năng bùng nổ ẩu đả, Doanh Thừa Phong vội vàng xua tay nói:
- Ái Lệ Ti Điện hạ, đây là chuyện của cá nhân ta, để ta tự giải quyết.
Đôi mày thanh tú của Ái Lệ Ti hơi chau lại, đang định mở lời thì Doanh
Thừa Phong đã sải bước tiến lên phía trước đứng đối diện với Ước Sắt
Phu, hắn nói:
- Ước Sắt Phu Điện hạ, nếu theo cách nói của ngài thì chỉ cần ta mang
cho ngài xem giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy của mình thì sẽ có thể chứng minh
rằng ta không có liên quan đến chuyện này đúng không?
Ước Sắt Phu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ cần trong tay vẫn còn giữ Thấu Cốt Ngọc Tủy thì đương
nhiên không thể là người đã thực hiện giao dịch cùng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân.
- Tốt.
Doanh Thừa Phong ngoảnh đầu lại nói:
- Bá Vương, ngươi vẫn chưa ăn Thấu Cốt Ngọc Tủy đúng không.
Bá Vương liên tục lắc đầu nói:
- Ở bên ngoài, thuộc hạ nào đâu dám ăn báu vật có thể thoát thai hoàn
cốt quý giá nhường này. Nếu có ăn thì cũng phải đợi đến khi về Thánh
Giáo.
Doanh Thừa Phong không giữ được kiên nhẫn, xua tay nói:
- Thấu Cốt Ngọc Tủy mà ta đưa cho ngươi đâu, mang ra đây cho ta xem.
Bá Vương chớp đôi mắt nhỏ xíu, chậm rãi mang ra một chiếc bình ngọc.
Trong bình ngọc có một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Doanh Thừa Phong đương nhiên tin chắc rằng hai tên đó sẽ không dám lấy trộm nên cũng yên tâm đưa cho chúng xem chiếc bình ngọc.
Mở nắp bình ra, Ước Sắt Phu và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chậm rãi kiểm tra, sắc mặt của bọn chúng đột nhiên trở nên vô cùng sinh động.
- Không sai, đây chính là Thấu Cốt Ngọc Tủy, giống y hết những giọt kia.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức có chút phẫn nộ nói.
Sau khi bọn chúng đi xác nhận bốn giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy của bốn Thánh
Thú kia, tức thì tất cả mọi nghi ngờ đều đổ dồn lên Doanh Thừa Phong là
kẻ đã đổi mất Long Tinh.
Nhưng bọn chúng lại chẳng thể ngờ rằng, Doanh Thừa Phong lại có thể mang ra giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy của Bá Vương.
Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng ra được.
Đây quả đúng là Thấu Cốt Ngọc Tủy, tất cả mọi người đều thề thốt nói
rằng lần này chỉ lấy được có năm giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy mà thôi.
Nhưng nhìn thấy giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy của Doanh Thừa Phong, lại quay ra nhìn Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Ước Sắt Phu lại nghĩ lại bốn giọt
Thấu Cốt Ngọc Tủy của bốn Thánh thú còn lại.
Gã không thể không thừa nhận rằng tự nhiên trên đời này lại xuất hiện một cách lạ lùng thêm một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy nữa.