Thở dài một hơi, trên mặt Doanh Thừa phong lộ ra một nụ cười thản nhiên, sau đó hắn mở ra hai mắt.
Sâu trong đôi mắt của hắn, đã hiện lên một tia hào quang kim sắc mờ nhạt.
Mắt Thời Không Chi Vương trợn tròn, nhưng là gã thấy rõ một ít sánh sáng
này tồn tại, hơn nữa gã phi thường rõ ràng đó là vật gì.
Thần lực, ánh sáng màu nhạt nhạt này chính là đặc thù duy nhất của thần lực.
Nhưng, Doanh Thừa Phong rõ ràng là một cường nhân Vương Cấp, khi nào thì có thể nắm giữ được thần lực.
- Ha hả, tiền bối, thần lực vị thần linh này đúng là pha tạp không tinh khiết, không có giá trị quá lớn.
Doanh Thừa Phong thành thật nói:
- Chúng ta vẫn là đổi vị thần linh khác đi.
Hắn dùng tay chỉ một khối xác thần linh khác, nói:
- Hài cốt tàn kia không tồi.
Thời Không Chi Vương thu hồi buồn bực trong lòng, đưa mắt trông theo. Gã nháy mắt hai cái, nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi lựa chọn thần linh, như thế nào đều là loại ngay cả nửa thân xác cũng không đủ chứ.
Gã dừng một chút, oán giận nói:
- Thần linh như vậy cho dù nắm giữ thần lực, nhưng thần tính và thần hạch cũng không đầy đủ, đối với ngươi không có nhiều chỗ tốt.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Tiền bối, vì cái gì mà gọi đơn giản là khó, nên hiện tại ta mới đi cảm
ứng vị thần linh kia. Ha hả, nếu là tiếp cận khủng bố, ta liền muốn té
xỉu rồi.
Ánh mắt của hắn tập trung vào những cái bóng thân thể thần linh ở phía xa xa, trong miệng cũng là nhạo báng.
Thời Không Chi Vương hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ta vốn không tính đem ngươi qua bên kia, hừ, cái loại thần linh bậc đó, đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không dám lại gần.
Thần
linh cũng có sự phân chia mạnh yếu, Thời Không Chi Vương thi triển dịch
chuyển không gian tới gần những thần linh đã chết này cũng không có gì
khó. Nhưng nếu là gã mà dám tới gần những thần linh khủng bố kia, chỉ
nói đến thần lực khổng lồ đối phương còn sót lại, cũng đủ để nhiễu loạn
không gian, để gã có thể tiến vào khe nứt không gian nhưng lại không thể đi ra được.
Doanh Thừa Phong hơi hơi gật đầu, thúc giục nói:
- Tiền bối, thời gian của chúng ta không nhiều, kính xin ngài nhanh một chút đi.
Miệng Thời Không Chi Vương lầm bầm:
- Là thời gian hai lão kia không còn nhiều, hừ, thời gian của ta còn rất nhiều.
Lúc này, gã đã biết tình cảnh của Giáo Tông Bệ Hạ cùng lão Cường Ni, cũng
hiểu được tại sao bọn họ tiết lộ không gian này để cùng tiến vào.
Bởi vì một khi bọn họ không thể thành thần, nhất định sẽ bị thân phận Bán
Thần rồi đầu nhập vào Thần Quốc Quang Minh Thần. Khi đó, ý nghĩ của bọn
họ và tất cả ý niệm trong đầu đều không thể dấu giếm được thần linh,
khẳng định nơi này cũng chẳng thể an toàn được nữa rồi.
Một khi nơi này rơi vao trong tay Quang Minh Thần, hai người bọn họ nhất định vĩnh viễn cũng không thể chiếm được.
Cho nên, trong mấy chục năm cuối cùng này, bọn họ nhất định phải liều mạng. Cho dù là đem nơi này dùng chung với người khác, cũng khá giả hơn so
với chính mình chẳng chiếm được gì cả.
Chẳng qua, trên miệng gã tuy rằng oán hận, nhưng hành động lại không chậm chút nào.
Hai cánh mở rộng, lập tức rách không gian, trực tiếp đưa Doanh Thừa đến trước thi hài thần linh Doanh Thừa Phong chỉ định.
Cũng chỉ có Thời Không Chi Vương ở trong hoàn cảnh này mới có thể di chuyển với cự ly xa nhưng vô cùng chuẩn xác.
Loại bản lĩnh này khiến Doanh Thừa Phong ngạc nhiên thán phục không ngừng.
Phải biết rằng, nơi này chính là không gian vũ trụ, ngay lúc dịch
chuyển, chỉ cần phương hương hơi sai một xíu, thì chính là sai hàng trăm dặm.
Thời Không Chi Vương cũng không phải thần linh chân chính,
nhưng tốc độ dịch chuyền và khoảng cách so với thần linh trong truyền
thuyết còn khoa trương hơn nhiều.
Bởi vì gã cũng chính là con
cưng của thiên địa, chỉ bất quá gã là con cưng của thời gian và không
gian thôi. Cho nên, chẳng sợ gã hiện tại chỉ là tu vi Bán Thần, nhưng
lúc thi triển hai loại năng lực này, đã không thua thần linh bình
thường.
Doanh Thừa Phong ngồi xếp bằng trên lưng Thời Không Chi
Vương, hắn lại lần nữa thúc giục lực lượng bán thần khí trên người, dưới sự thủ hộ của bốn kiện bán thần khí, một đám tinh thần lực lượng cùng
một luồng thần lực bất đồng tiếp xúc cũng một chỗ.
Bên trong thần lực khổng lồ kia ẩn chưa thủy hệ lực lượng to lớn, loại thần lực này
cùng hai loại thần lực Doanh Thừa Phong đã từng nghiên cứu qua hoàn toàn bất đồng.
Trí Linh bên trong não nhanh chóng tính toán, nó giống như là một thiết bị máy tính bình thường, đem tất cả tin tức về thần
lực này đều ghi chép lại.
Nếu không như thế, sau khi nghiên cứu
hai loại thần lực đã qua, khả năng tính tóa của Trí Linh càng tiến một
bước, đã có thể thể đối với loại thần lực này tiến hành cẩn thận phân
tích và đối lập lẫn nhau.
Dần dần, một bảng đồ án mới tính hiện ra trong đầu Doanh Thừa Phong.
Tấm bản đồ án này cũng với hai đồ án trước đó không giống nhau, bởi vì ba
vị thân linh này lựa chọn con đường khác nhau, cho nên thành tựu của bọn họ có được cũng khác nhau rất lớn.
Chẳng qua, điểm giống nhau duy nhất chính là, trong ba phần sức mạnh này, đều nắm giữ một loại đặc thù.
Đó chính là căn nguyên thần lực.
Bất kể thần linh lựa chon con đường gì để tiến hành tu luyện, bọn họ đều
phải đem lực lượng trên con đường này tích tụ đến mức tận cùng, và
chuyển hóa làm thần lực.
Hình dạng lựa lượng có thể có chỗ bất đồng, nhưng, ngọn nguồn thần lực cũng là độc nhất vô nhị.
Trái tim của Doanh Thừa Phong bắt đầu kịch liệt đập mạnh, hai nắm tay nắm chặt, lòng bàn tay thậm chí đổ ra ít mồ hôi.
Lúc đang nghiên cứu thần linh bất đồng thần lực, không ngờ để hắn phát hiện được rất nhiều bí mật.
Lúc này, trong đầu hắn đột ngột hiện lên một ý niệm. Nếu như mình tìm được
căn nguyên ngọn nguồn thần lực, như vậy có thể bước vào hàng ngũ thân
linh rồi.
Ý nghĩ này vớ vẩn hơn nữa lại lớn mật, nhưng một khi đã nghĩ đến, giống như cây cỏ trên thảo nguyên đến mùa xuân, làm cách nào
cũng không thể nào diệt trừ.
Mở ra hai mắt, Doanh Thừa Phong đột nhiên ngẩn ra.
Thời Không Chi Vương lắc lắc cổ, hồ nghi nhìn hắn, dường như có chút nghi hoặc khó hiểu.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:
- Tiền bối, ngài đang làm cái gì?
Thời Không Chi Vương do dự một chút, nói:
- Chính ngươi vừa rồi đang làm gì chứ.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nói:
- Tiền bối, ngài không phải nhìn thấy vãn bối đang cảm ngộ thần lực sao.
- Nhưng… Trong quá trình ngươi cảm ngộ, như thế nào thần lực lại dao động mãnh liệt như thế.
Thời Không Chi Vương có chút ngưng trọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đang tu luyện những thần linh này sao? Hơn nữa, lần trước người cảm ngộ, cũng là như vậy.
Ánh mắt của gã nghiêm nghị, bởi vì gã quá rõ ràng con đường Thần Lộ khó đi như thế nào.
Nếu Doanh Thừa Phong không biết phân biệt, lại ham hố cầu toàn, vọng tưởng
tu luyện toàn bộ, vậy kết quả chính là nổ tan xác mà chết, thậm chí ngay cả linh hồn đều hóa thành hư vô.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Tiền bối, xin ngài yên tâm, vãn bối biết có chừng có mực, sẽ không dễ dàng lựa chọn Thần Lộ.
Hắn tiếp xúc vùng với thần lực lại tạo thành năng lượng dao động lớn như
vậy, nguyên nhân chính là vì Trí Linh đang phân tích thần lực. Thời
Không Chi Vương đương nhiên không có khả năng biết được bí mật này, cho
nên lo lắng của gã chính là thật sự.
- Tiền bối, thần linh này đã xong rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
Doanh Thừa Phong chỉ vào thần linh ở phía xa xôi, hơi có chút hưng phấn nói.
Thời Không Vhi Vương nhíu mày, dường như là đang chần chờ cái gì.
Doanh Thừa Phong thúc giục nói:
- Tiền bối, thời gian của chúng ta không nhiều a.
- Hừ.
Thời Không Chi Vương lãnh đạm nói:
- Cái gì gọi là thời gian không nhiều, ngươi ranh con này tu luyện lung
tung, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện, lão chủ nhân của ta phải đợi ai
đến cứu.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn không kìm nổi cười, nói:
- Tiền bối, ngài muốn cứu lão chủ nhân ngài, có phải hay không cần Thông Thần Thuật.
- Không sai.
- Thần Thông Thuật kỳ thật chính là thần linh lực lượng.
Doanh Thừa Phong chỉ vào xung quanh, nói:
- Vốn có nhiều hài cốt thần linh như vậy, chẳng lẽ ngài còn không thể tấn thăng thành thần linh chân chính sao.
Thời Không Chi Vương chỉ ngơ ngẩn chốc lát, gã lắc đầu, nói:
- Nếu ở trong này tu luyện mấy chục năm, còn có thể tùy ý hưởng dụng hài
cốt thần linh mà nói, ta đương nhiên nắm chắc tiến giai. Nhưng, Thần
Thông Thuật chính là lực lượng chỉ có thể thi triển ở thế gian, ta nếu
sau khi thành thần, thì sao có thể tiến vào thế gian chứ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, kinh ngạc nói:
- Lão chủ nhân của ngài bị phong ấn ở thế gian sao?
Thần linh là tồn tại cường đại cỡ nào, chỉ cần nhìn hài cốt thần linh ởi đây đủ biết. Doanh Thừa Phong thật sự nghĩ không ra, ai có thể khiến cho
chân thân thần linh cất giấu ở thế gian.
- Ha hả, chân thân của lão chủ nhân ta vẫn còn ở đây, bị phong ấn chẳng qua là chủ phách của lão mà thôi.
Thời Không Chi Vương do dự nửa ngày, cuối cùng nói ra lời thật”
- Địa điểm đó ngay tại bên trong Long vực, cho nên chúng ta nhất định phải trước lúc thành thần, đem lão chủ nhân cứu ra.
- Nếu sau khi thành thần thì sao.
Con ngươi Doanh Thừa Phong đảo một vòng tròn.
Thần linh giáng lâm, sẽ khiến cho trời sụp đất nứt, thậm chí là hủy diệt thế giới.
Nhưng Doanh Thừa Phong như thế nào cũng không tin, Thời Không Chi Vương sẽ nghĩ tới bảo hộ Long vực.
Quả nhiên, hai cánh vỗ trong chốc lát, giống như nhân loại vươn vai, nói:
- Sau khi thành thần, không thể giáng lâm thế gian. Nếu cố gắng phủ
xuống, đồng thời phá hủy thế gian, cũng chính là lấy tính mạng ra bồi
thường.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong thay đổi thật nhanh, thần linh
tuy rằng hùng mnhj, nhưng nếu gặp tinh cầu hủy diệt cũng chính là sinh
ra năng lượng tấn công, như vậy chỉ sợ kết cục này không quá hay.
- Được rồi.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nghiêm nghị nói:
- Tiền bối, ta đáp ứng ngài, trước khi ta chân chính chọn con đường tu hành, ta tuyệt đối không bắt đầu tu luyện thần lực.
Nếu như là những người khác nói như vây, Thời Không Chi Vương nhất định cười nhạt.
Chỉ là một cường nhân Vương Cấp, lại đi vọng ngôn tu luyện thần lực gì chứ, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ.
Nhưng, thời điểm lời này xuất phát từ miệng Doanh Thừa Phong, gã cũng là thở
phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì sau khi thấy được biểu hiện của Doanh Thừa Phong, gã đã tin tưởng vững chắc, tên tiểu tử này ngày sau có thể thành thần.
Hai cánh hơi hơi động, thần hình Thời Không Chi Vương biến mất, tuy nhiên qua một lát đã xuất hiện ở một chỗ rất xa.
Doanh Thừa Phong lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng cảm ngộ thần lực quan người.
Dưới sự trợ giúp của Thời Không Chi Vương, tốc độ cảm ngộ thần lực của Doanh Thừa Phong càng lúc càng nhanh, hắn cảm ứng đến được chủng loại thần
lực càng ngày càng nhiều. Mà đáng sợ hơn chính là, không ngờ những thần
lực này cùng với tinh thần lực của hắn trong một trình độ nào đó sinh ra cộng hưởng.
Mỗi lần thấy một màn như vậy, Thời Không Chi Vương đều có được loại cảm giác hết hồn.
May mắn là, Doanh Thừa Phong quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, hắn cũng không có thật sự bắt đầu tu luyện.
Trong giây lát đi qua, cũng đã nửa tháng rồi.
Doanh Thừa Phong như cũ xếp bằng trên người Thời Không Chi Vương, mà lúc này
bọn hắn dừng lại trước một khối xác thần linh khổng lồ vô cùng