Sau khi phục dụng đan dược, thực lực tên đại sư huynh được nâng cao lên một biên độ lớn, hắn đột ngột hét lớn một tiếng, nhanh chóng bổ ra một đao về phía sau.
Đao quang phản phất như thiểm điện xẹt qua hư không, ở giữa không trung rạch ra một vệt dài ánh sáng, mang theo uy thế không gì sánh nổi tấn công về phía sau.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, tuy rằng hắn đã kiệt lực thu liễm lực lượng bản thân, nhưng ánh mắt vẫn như trước có thể thấy được quỹ tích một đao kia.
Nếu là ở trường hợp tương tự, Doanh Thừa Phong không nắm chắc có thể tiếp được một đao này.
Chẳng qua, đạo hồng quang sau lưng bốn người đang đuổi theo đột ngột mạnh mẽ dừng thân hình lại.
Khi đoàn ánh sáng kia chiếu tới, Doanh Thừa Phong có thể rõ ràng nhìn thấy.
Đó không ngờ lại là một con dơi to lớn, cả thân hình màu đỏ.
Huyết Bức! Đây tuyệt đối là mục tiêu Huyết Bức mà Doanh Thừa Phong đang tìm kiếm trong Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Nhưng mà, giờ phút này Doanh Thừa Phong không còn chút ý định săn bắt nào. Bởi vì hắn từ trên người con Huyết Bức này có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm tới cực điểm. Mà căn cứ theo phán đoán của hắn, con Huyết Bức này rất nguy hiểm, tuyệt đối là đầu dị thú mạnh nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Có lẽ, thực lực của nó đã có thể sánh ngang với sư cấp cường giả trong nhân loại.
Cho nên, khi nhìn thấy thân hình của nó, hô hấp của Doanh Thừa Phong hoàn toàn bị cắt đứt.
Xẹt.....
Một đao như ngựa phi nước đại rất nhanh xẹt qua hư không, nhưng nó cũng không bổ trúng con Huyết Bức, mà chỉ đi sát qua thân người nó.
Sắc mặt bốn người đồng thời thay đổi, đặc biệt là tên thanh niên trẻ tuổi kinh hô:
- Đại sư huynh! Sư phụ nói không sai. Đây nhất định là thiên niên Huyết Bức Vương. Chúng ta phải lập tức bẩm báo cho sư phụ biết.
Doanh Thừa Phong thoáng ngạc nhiên, hóa ra con Huyết Bức này cũng không phải là loại thông thường, mà là một loại thiên niên Huyết Bức Vương. Trách không được khí tức của nó lại khủng bố như vậy.
Nếu con Huyết Bức nào cũng cường đại như thế, vậy giờ phút này Doanh Thừa Phong chỉ còn cách xoay người rời đi, không bao giờ dám một mình tiến vào chỗ này nữa.
Huyết Bức Vương phát ra một tiếng kêu chói tai, không ngờ mang theo âm điệu giống như đang trào phúng đối thủ. Thân hình đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên động, hóa thành một đạo hồng quang lao về phía tên đại sư huynh.
Tên đại sư huynh hét lớn một tiếng, hắn xoay người tránh né, trường đao trong tay vũ lộng một đoàn hào quang, bảo vệ không gian xung quanh mình.
Chẳng qua, tốc độ của Huyết Bức Vương cũng không hề chậm, không ngờ lại bỏ qua tên đại sư huynh, lao về phía ba người còn lại.
Ba người kia tu vi nguyên bản đã không bằng tên đại sư huynh, lại càng không sử dụng đan dược kích thích tiềm lực, cho nên khi nhìn thấy con Huyết Bức Vương lao về phía mình thì chỉ có thể luống cuống tay chân liều chết đánh cược một lần.
Huyết Bức Vương đối với đòn tấn công của ba người kia cũng không hề né tránh, mà nó nghênh đón trức diện.
Ba thanh đao đồng thời chém tới người Huyết Bức Vương, nhưng chẳng những không thể giết được nó, ngược lại còn bị lực phán chấn làm bật ngược ra sau.
Huyết Bức Vương này không chỉ da dầy, hơn nữa một thân quái lực, đối mặt với một đao tương đương với công kích của sư cấp cường giả thì còn có chút kiêng kỵ, còn đối mặt với ba người này thì nó chẳng thèm để ý.
Ba người đồng thời hét lớn một tiếng, đẩy mạnh trường đao về phía trước.
Tên thanh niên trẻ tuổi nhất sau khi vứt đao đi lập tức nằm xuống mặt đất, hai người còn lại do phản ứng chậm cho nên bị Huyết Bức Vương quét qua.
Một người bị Huyết Bức Vương đánh trúng, cả người bay lên khỏi mặt đất.
Thân thể hơi trăm cân không ngờ lại bị đánh bay lên khỏi mặt đất, ngã xuống vào đúng chỗ đàn biên bức ở phía sau không tiến lên. Theo đó, miệng hắn phát ra những tiếng gào thảm thiết, vô số biên bức trong nháy mắt bao phủ lấy thân hình hắn.
Mà tên còn lại kết quả cũng không khác gì, Huyết Bức Vương nhào tới người hắn, bị lực lượng cường đại đánh trúng làm cho thân thể của hắn bay mạnh vào vách tường đằng sau. Mà con Huyết Bức Vương cũng không rời khỏi thân thể hắn, nó ghé miệng vào lồng ngực của hắn, dùng đôi hàm răng sắc bén cắm phập xuống thân thể của hắn.
Một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, thân thể của hắn dần khô quắt đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Nam thanh niên trẻ tuổi sợ tới mức run cả người, hắn còn chưa kịp định thần lại thì một cánh tay xốc lấy người hắn. Tên đại sư huynh nhìn thấy hai người khác gặp nạn thì không giúp được gì, chỉ đành mang theo hắn rời đi.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong đảo một vòng, hắn phát hiện ra một việc.
Khi Huyết Bức Vương hút máu tươi, đàn biên bức tuy rằng vẫn lượn lờ ở trên không trung như trước, tạo thành thanh thế rất lớn, nhưng lại không có con nào dám tới gần. Khu vực Huyết Bức Vương đứng trở thành một vùng cấm địa không được xâm phạm, cho dù là hai tên nhân loại bỏ trốn chúng cũng chỉ phát ra những tiếng "chi chi" chói tai, mà không dám vượt qua để đuổi theo.
Thân hình hơi nhoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong ở chỗ nấp trên vách đá nhanh chóng lao ra ngoài, hắn chạy theo hướng hai người lúc trước bỏ chạy.
Ở phía sau hắn, Huyết Bức Vương thoáng giật mình, dường như muốn truy kích, nhưng do còn luyến tiếc mỹ thực trong miệng, cho nên chỉ thoáng do dự một chút. Sau đó nó rất nhanh quyết định tiếp tục xử lý chỗ thức ăn này, mãi cho tới khi cỗ thi thể không còn động đậy nữa nó mới vung hai cánh bay lên cao.
Chẳng qua, nó dường như đã cảm thấy mỹ mãn, cho nên mang theo vô số thủ hạ quay về chỗ động huyệt của mình.
***************
Doanh Thừa Phong ở trong thông đạo nhanh chóng di chuyển, tốc độ của hắn tương đối mau lẹ, mà quan trọng chính là khi chân hắn chạm đất lại không hề phát ra thanh âm. Hai người ở phía trước từ đầu đến cuối vẫn không phát giác ra đằng sau đang có người đi theo.
Kỳ thật, từ khi Doanh Thừa Phong hiện thân, hắn lập tức phóng thích lực lượng tinh thần ra ngoài, hơn nữa còn có thể cảm nhận được khí tức của hai người ở phía trước.
Hai người phía trước tu vi chân khí tuy rằng mạnh hơn Doanh Thừa Phong, nhưng bọn hắn không phải là Linh Sư, không thể cảm nhận được tinh thần lực lượng quỷ dị khó lường. Huống chi, Doanh Thừa Phong vì không muốn để cho bọn họ phát hiện ra, cho nên cố ý đem tinh thần lực lượng thu liễm lại thành một tia cực kỳ nhỏ.
Dưới sự khống chế của Trí Linh, một tia tinh thần lực lượng này tồn tại như có như không, cho dù là nhân vật như Phong Huống nếu không cẩn thận cảm ứng thì cũng có thể bị lừa chứ đừng nói tới hai kẻ đang phải hoảng hốt bỏ chạy phía trước.
Bởi vì hắn cảm ứng được hai người kia không biết vì sao lại dừng lại.
Quay đầu nhìn lại phía sau, ở huyệt động đen ngòm phía sau không ngừng vang lên những tiếng gió nhè nhẹ. Doanh Thừa Phong thoáng do dự một chút, bước chân hắn chậm lại, hành động giống như quỷ mỵ, chậm rãi đi về phía trước không phát ra một tiếng động nào.
Khụ.... Khụ.... Khụ....
Tiếng ho kịch liệt từ đằng trước truyền lại, Doanh Thừa Phong nghe được thanh âm này không khỏi cảm thấy nao nao. Loại thanh âm này giống như không phải phát ra từ một võ đạo cường giả, mà giống như từ một người tuổi già sức yếu vậy.
Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra nguyên do.
Nếu hắn đoán không nhầm, dược lực mà viên đan dược tên đại sư huynh sử dụng đã hết, cho nên giờ phút này hắn phải chịu đựng sự cắn trả, cả người trở nên yếu ớt.
Quả nhiên, bên tai hắn vang lên đạo thanh âm thất kinh mơ hồ:
- Đại sư huynh! Huynh làm sao vậy?
- Phù... Phù.... Dược lực viên đan dược ta dùng đã hết. - Tên đại sư huynh thở hổn hển, nói:
- Hiện tại chân khí của ta đã tiêu hao hết, ít nhất cần phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể khôi phục được, hiện tại không thể dựa vào lực lượng của mình để tự rời khỏi đây. Đệ hãy mang ta ra ngoài theo. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Chúng ta ở trong này tìm được tung tích thiên niên Huyết Bức Vương, đây là một công lớn, chờ khi gặp sư phụ nhất định sẽ được người khen thưởng.
Xa xa, Doanh Thừa Phong thoáng trấn động cả người, hóa ra bốn người này tiến vào đây là có mục tiêu của mình.
Huyết Bức, hơn nữa còn là thiên niên Huyết Bức Vương cường đại.
Loại dị thú cường đại này cho dù là Doanh Thừa Phong cũng không dám mơ tưởng tới, thật sự không biết được bốn người này ăn phải cái gì mà dám to gan đánh chủ ý lên nó.
- Đúng vậy. Lần này có thể tìm thấy tung tích thiên niên Huyết Bức Vương, công lao lớn nhất chính là của đại sư huynh. Tiểu đệ chúc mừng huynh.
Thanh âm nam thanh niên trẻ tuổi vang lên mang theo âm hưởng kỳ dị.
Tên đại sư huynh bỗng ngẩng đầu lên, nói:
- Tiểu sư đệ! Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Không có gì. - Nam thanh niên trẻ tuổi mỉm cười, nói:
- Thái độ sư phụ làm người quá bất công, trong bốn huynh đệ chúng ta huynh rõ ràng là người có tư chất kém cỏi nhất. Vậy mà đan dược và những thứ khác đều do huynh hưởng. Ha ha.... Ngay cả loại đan dược kích phát tiềm lực sinh mệnh cũng chỉ có một nhân tài như sư huynh mới có, thật sự là làm tiểu đệ ngưỡng mộ a.
Lời của hắn tuy thanh âm không cao, nhưng ngữ khí tràn ngập hàn ý, làm người nghe không khỏi sởn gai ốc.
Tên đại sư huynh thở hổn hển hai cái, nói:
- Tiểu sư đệ! Ngươi đã quên là ai cứu ngươi ra đây sao? Nếu như không có ta kéo ngươi đi, ngươi hiện tại sợ rằng đã nằm trong miệng đàn biên bức rồi.
Nam thanh niên trẻ tuổi cười ha hả, nói:
- Đại sư huynh! Huynh thật sự có lương tâm vậy sao? Hừ! Nếu ngươi không biết được bản thân một lúc sau sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức, ngươi làm sao có thể giúp ta? Lúc đó ngươi khẳng định không thể rời khỏi nơi đây, ngươi chính vì thế mới mang theo ta đi đúng không?
Tên đại sư huynh thoáng biến sắc, nhìn biểu tình dữ tợn của người thanh niên, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Doanh Thừa Phong vừa ẩn mình vừa chậm rãi tiến về phía trước, khi đi tới chỗ rẽ thông đạo, hắn tận mắt nhìn thấy hai người đằng trước đang tranh chấp. Trong lòng thầm nghĩ: "Hai người này tuy rằng mang dang là sư huynh đệ, nhưng ngày thường nhất định mâu thuẫn rất mạnh, chẳng qua bây giờ mới bạo phát. Kết quả của tên đại sư huynh sợ rằng khó có thể tốt được. "
Trầm mặc nửa ngày, tên đại sư huynh mới thay đổi thành sắc mặt tươi cười nói:
- Tiểu sư đệ! Lần này khi tiến vào Bức Huyệt, có thể thuận lợi tìm được thiên niên Huyết Bức Vương, công lao lớn nhất là của ngươi mới đúng. Tuy rằng hai vị sư đệ khác vì thế mà bỏ mình, nhưng sư phụ tuyệt đối sẽ không vì vậy mà quở trách ngươi. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Ngu huynh bình thường vẫn tiết kiệm, trong nhà còn có chút tích tụ, thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan cũng có ba, bốn viên. Nếu tiểu sư đệ mang sư huynh ra ngoài, như vậy ngu huynh nguyện ý đem tất cả đan dược đều tặng cho sư đệ.
Nam thanh niên trẻ tuổi im lặng nhìn đại sư huynh của mình một lúc, hắn đột nhiên cười nói:
- Đại sư huynh! Huynh lòng dạ hẹp hòi, nếu như đệ vì chỗ đan dược đó mà mang huynh ra ngoài, về sau kẻ thứ nhất không buông tha cho đệ chỉ sợ là huynh a.
Tên đại sư huynh vội vàng lắc đầu, hắn thề thốt:
- Tiểu sư đệ! Ngu huynh thề: Chỉ cần ngươi mang ta ra khỏi nơi này, ta nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của người, sau này sẽ đối đãi với ngươi như thân sinh huynh đệ. Tuyệt đối không làm ra hành động vong ân phụ nghĩa.....
Nam thanh niên trẻ tuổi khẽ lắc đầu, thở dài:
- Ài! Đại sư huynh! Sư phụ có bốn người đệ tử, nếu như lúc này chết ở đây ba người, chỉ còn lại một người. Như vậy huynh nói xem, sau khi sư phụ nằm xuống người sẽ đem y bát truyền cho ai?
Vẻ mặt tên đại sư huynh thoáng hiện lên một mảng tro tàn, hắn đột nhiên kêu to lên một tiếng, cố lấy chút dự lực cuối cùng của mình vận chuyển vào thanh trường đao, làm cho nó phát ra bạch quang, rồi bổ về phía nam thanh niên trẻ tuổi.