Từ Bond đại nhân dẫn đi, hoặc cũng có thể nói là áp giải đi, đoàn người
rời khỏi thánh địa nơi mà người trong Thánh giáo vẫn ngưỡng mộ.
Bọn họ đều là những Vương cấp cường giả đứng đầu, đương nhiên sẽ không
giống giáo chúng bình thường, khi gặp được Tông Giáo Bệ Hạ liền chân tay lóng cóng, có thể vì thế mà vui sướng hồi lâu.
Nhưng mà, chuyến đi lần này gây cho mọi người chấn động cũng không nhỏ.
Chỉ cần nghĩ đến Uông Kiệt có thể chiến thắng một vị cùng giai cường giả có kinh nghiệm lão thành, hơn nữa vị này còn sử dụng bí pháp, biến mình thành quái vật bán thực vật có sức chiến đấu cực mạnh như Ngô lão, bọn
họ trong lòng bắt đầu sôi sục.
Uông Kiệt từng nói, y có thể chiến thắng Ngô lão, công lao không phải thuộc về y, mà thuộc về một cái trang bị.
Mà Doanh Thừa Phong lại thừa nhận, trang bị đó là của hắn.
Từ địa vị hiện nay của Doanh Thừa Phong ở Thánh giáo đến xem, cái trang bị này chắc chắn là do hắn rèn tạo ra.
Cho nên, gần như cùng một lúc, mọi người đều nghĩ đến lời đồn đãi ở từ Đại Hạp Cốc kia.
Doanh Thừa Phong rèn tạo ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, làm mười vị
vương cấp cường giả cực mạnh của các tông môn đều tạm thời bỏ qua mâu
thuẫn môn phái, hợp lực thay hắn chống lại thiên địa đại kiếp.
Như vậy, trang bị mà Uông Kiệt đã dùng, chắc phải là Thiên Kỵ Thánh Khí
đó, một vật có tiếng tăm lừng lẫy lại ít ai biết đó là vật gì.
Mà đã từng chứng kiến qua cảnh đó, Ái Lệ Ti điện hạ chớp đôi mắt đẹp,
nàng thậm chí còn nghi ngờ, cấp bậc của thánh khí này có phải chỉ là tam chuyển hay không.
Đang đi trước dẫn đầu, Phi Lâm đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn Doanh Thừa Phong, mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, lãnh địa của bản tọa sản xuất một loại ngọc tằm, tơ tằm
nó nhả ra là một trong những tài liệu rèn tạo tốt nhất trên thế giới. Ha ha, chẳng những thế, khi loại ngọc tằm này trưởng thành, nó còn có thể
hút mật giống loài ong, loại rượu rum ủ từ mật này lại là một trong
những rượu ngon nhất ở Thánh Vực.
Y ngừng một chút, đưa ra lời mời:
- Doanh đại sư nếu không chê, mời đến chỗ bản tọa uống chén rượu.
Mắt các Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ đều lộ vẻ hoài nghi.
Phi Lâm hoàn toàn xứng đáng làm người đứng đầu trong các kỵ sĩ vương ở Thánh giáo.
Y không chỉ được coi là Vương Cấp cường giả có chiến lực mạnh nhất, hơn
nữa còn quản lý một lĩnh vực đất phong mà tất cả Vương Cấp cường giả đều hâm mộ thèm muốn.
Tuy nhiên, vì có thực lực và bối cảnh cao như vậy, cho nên Phi Lâm từ
trước đến giờ đều cực kỳ cao ngạo. Cho dù gặp được Nặc Y Nhĩ đại sư của
rèn tạo Thánh Điện, biểu hiện của y cũng đều là lạnh lùng.
Nhưng lúc này, gặp Doanh Thừa Phong, y lại nồng nhiệt mà thể hiện ý muốn kết bạn.
Sự tương phản này tự nhiên khiến mọi người thấy kinh ngạc, chấn động rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nhìn về phía Uông Kiệt.
Dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, Phi Lâm cười ha ha nói:
- Ý của bệ hạ là để ta chủ trì việc chuyển nhượng hành cung của Ngô lão cho Uông Kiệt, cho nên…
Y đối Uông Kiệt gật đầu một cái, nói:
- Uông Kiệt điện hạ nếu không chê, vậy cũng xin mời cùng đi.
Tuy rằng y nói vậy, nhưng mọi người đều biết rõ, Phi Lâm chỉ có một mục tiêu, đó là mời Doanh Thừa Phong.
Biết không thể từ chối được lời mời, Doanh Thừa Phong cười nói:
- Nếu Điện hạ đã có lời mời, vậy tại hạ sẽ không chối từ.
Mắt Phi Lâm sáng lên, vui vô cùng mà nói:
- Doanh đại sư quả nhiên là người sảng khoái, xin mời…
Ái Lệ Ti điện hạ suy nghĩ thật nhanh, nàng đột nhiên gọi:
- Doanh đại sư.
Doanh Thừa Phong xoay người lại, hỏi:
- Điện hạ có gì muốn chỉ bảo?
Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, sứ giả Long Tộc đến Thánh giáo đã được mấy ngày rồi.
Chúng nó đến vì chuyện của Bá Vương, nếu đại sư có rảnh, xin mời ngày
mai đến hành cung Ái Lệ Ti một chuyến để thảo luận được không?
Doanh Thừa Phong gật đầu liên tục, nói:
- Đúng lúc tại hạ có việc muốn thỉnh giáo, ngày mai tại hạ chắc chắn sẽ đến.
Những kỵ sĩ vương còn lại dần dần lờ mờ hiểu ra, một đám đang muốn ngỏ lời mời, Phi Lâm lại hơi nhíu mày, nói:
- Các vị điện hạ, Doanh đại sư muốn đi đâu, hay có kế hoạch gì, cũng đều là chuyện của ngày mai, hiện giờ bản tọa muốn mời Doanh đại sư đến hành cung, mời các vị nhường cho.
Doanh Thừa Phong trong lòng hơi kinh ngạc, những kỵ sĩ vương này đều là nhóm người mạnh nhất của Thánh giáo đấy.
Không nói đến người nào khác, biểu hiện cường thế của Lâm Vô Địch điện
hạ đối với Ngô lão cũng đã khiến Doanh Thừa Phong ấn tượng khó quên.
Mặc dù Phi Lâm có vị trí đứng đầu trong các kỵ sĩ vương, nhưng đắc tội với nhiều người như vậy liệu có hơi quá không.
Thế mà, Doanh Thừa Phong lại không ngờ rằng, nghe Phi Lâm nói vậy, những vị kỵ sĩ vương còn lại chỉ liếc nhìn nhau, liền im lặng lui xuống.
Âm thầm kinh ngạc mà hít một hơi, Doanh Thừa Phong giờ mới biết, danh vọng của Phi Lâm lại lớn đến thế.
Hắn thầm quyết định, không thể cùng người này có gì va chạm và trở mặt, nếu không sau này sẽ gặp phiền toái.
Phi Lâm điện hạ vung tay lên, một chiếc chiến thuyền đột ngột hiện ra.
Chiếc chiến thuyền này tuy không lớn, có thể coi là loại nhỏ nhất, chỉ
nhỉnh hơn chiếc thuyền độc mộc của Uông Kiệt một ít, nhưng cũng thừa chỗ cho ba người ngồi.
- Xin mời…
Dưới lời mời nhiệt thành của Phi Lâm điện hạ, Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt bước lên chiến thuyền.
Chiến thuyền bay lên trời, bay nhanh hướng về phương xa.
Chờ chiến thuyền bay xa, chín vị kỵ sĩ vương còn lại đưa mắt nhìn nhau, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
****
Trên sơn đạo xa xôi, có một tòa cung điện hùng vĩ đứng sừng sững nơi
lưng chừng núi, dựng đứng giữa trời như một thanh kiếm sắc bén, kiếm ý
phát ra mênh mông hùng mạnh tựa hồ muốn đâm thủng vòm trời.
Trên phi thuyền, ánh mắt của Uông Kiệt trở nên vô cùng nhiệt liệt.
Khi y vẫn còn là đại công tước cường giả, Phi Lâm đã là người mạnh nhất
trong các kỵ sĩ vương, hơn nữa, vị cường giả này còn tu luyện vô thượng
kiếm đạo, hành cung của Phi Lâm tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng từ y, tràn
đầy khí thế cao ngạo và mạnh mẽ chưa từng thấy.
Cho nên, Phi Lâm vẫn luôn là thần tượng mà Uông Kiệt sùng bái.
Tuy rằng trước kia y cũng từng đến Phi Lâm hành cung mấy lần, nhưng mấy
lần đó đều do người bình thường tiếp đón, lần này lại được Phi Lâm điện
hạ tự mình dẫn đi, còn là bay thẳng từ trên trời xuống.
Cảm giác lần này tất nhiên là khác hẳn.
Doanh Thừa Phong hơi hơi híp mắt, hắn cảm ứng sự nguy nghiêm mà tòa hành cung đặc biệt này đang thả ra, trong lòng vừa động, nói:
- Phi Lâm điện hạ, lúc ngài kế thừa hành cung này thì nó đã như thế sao?
Phi Lâm cười ngạo nghễ, nói:
- Doanh đại sư, lúc trước bản tọa kế thừa tòa hành cung này, nó chỉ là
một tòa hành cung bình thường, xếp hạng gần cuối trong số trăm tòa Thánh điện. Chẳng qua, trải qua mấy trăm năm bản tọa cố gắng, đã được nó tán
thành, nơi đây dần hình thành lên quy mô và khí tràng như hiện giờ.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ chớp nhoáng, chậm rãi gật đầu, nói:
- Hóa ra hành cung cũng có thể biến đổi.
Phi Lâm cười ha ha nói:
- Đúng vậy, mỗi một tòa hành cung thật ra đều là tòa thánh khí vĩ đại do siêu cấp trận pháp cấu thành. Chỉ có điều, muốn được hành cung tán
thành, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Y chuyển mắt nhìn hướng Uông Kiệt, chậm rãi nói:
- Tuy Ngô lão đã quản lý hành cung được mấy trăm năm, nhưng ông ta vẫn
chưa từng được hành cung tán thành. Ha ha, Uông Kiệt điện hạ, hy vọng
ngươi có thể vượt quá ông ta.
Uông Kiệt khom người hướng Phi Lâm, nói:
- Điện hạ, ta nhất định sẽ cố gắng.
Phi Lâm hơi có ẩn ý mà nhìn về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi đã có Doanh đại sư làm hậu thuẫn, ta tin rằng ngươi chắc chắn có thể làm được.
Con mắt Doanh Thừa Phong chuyển động đầy vẻ khôn ngoan, hắn nghĩ đến
trong mỗi Thánh điện của các kỵ sĩ vương đều có một bảo vật, trong lòng
chợt hiểu ra.
Có lẽ, nếu có rèn đại sư khuynh lực giúp đỡ, chắc hẳn việc đạt được Thánh điện tán thành sẽ dễ dàng hơn.
- Vụt…
Một luồng ánh sáng đột ngột tỏa ra từ phía trên tòa cung điện, biến
thành luồng kiếm quang, thẳng thắp bay về phía chiến thuyền của bọn hắn.
Phi Lâm mặt không đổi sắc, như không nhìn thấy luồng kiếm quang này.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt hơi nhướn mày, bọn họ đều cảm ứng được,
khí thế của kiếm quang rất mạnh mẽ, ẩn chứa khôn cùng kiếm ý, nếu không
đề phòng mà bị kiếm quang đâm trúng, chỉ sợ sẽ bị chém thành hai khúc
trong nháy mắt.
Tuy nhiên, bọn họ đều không lộ ra một chút sợ hãi nào, mà nhìn phía kiếm quang, giống Phi Lâm cũng không coi nó ra gì.
Kiếm quang trong nháy mắt bổ xuống, nhưng lúc kiếm quang chạm vào chiến
thuyền, lại không làm tổn hại chiếc thuyền, mà biến thành một sợi xích
quang, kéo chiến thuyền về hướng cung điện.
Phi Lâm âm thầm gật đầu, hai vị này quả nhiên không phải nhân vật tầm
thường, đối mặt kiếm ý hung mãnh như thế mà mặt không đổi sắc.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này đã có biểu hiện như thế, cũng khá là hiếm thấy trong số kỵ sĩ vương ở Thánh giáo.
Nhưng y lại không biết, trong người Doanh Thừa Phong, Hàn Băng Khí Linh
đã sớm vận sức chờ phát động, chỉ cần kiếm quang lộ ra một chút ý đồ
công kích nào, thì lực lượng lĩnh vực cực mạnh của nó sẽ nghiền nát tất
cả thành mảnh vụn chỉ trong chốc lát.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt tất nhiên biết rõ uy năng của Hàn Băng Khí Linh, cho nên lúc đối mặt với kiếm quang mới có thể duy trì ung dung
bình tĩnh.
Kiếm quang kéo chiến thuyền đến mặt đất, Phi Lâm dẫn Doanh Thừa Phong cùng Uông Kiệt vào nội điện.
Làm kỵ sĩ vương đứng đầu, Phi Lâm tất nhiên là hưởng thụ cái tốt nhất, xa hoa nhất.
Y lấy rượu rum nổi tiếng Thánh vực ra, quả nhiên ngon khiến Doanh Thừa
Phong khen không dứt miệng, mà sợi tơ do ngọc tằm nhả ra càng làm Doanh
Thừa Phong thán phục.
Tuy là nguyên liệu sản xuất từ sinh vật của một vùng Linh Vực, nhưng nó
lại có phẩm chất cao không kém so với vài loại sợi tơ hiếm thấy trong
truyền thuyết của Thánh Vực.
Nếu vật này có đủ nhiều, hoàn toàn có thể rèn tạo ra vài món thánh khí cực mạnh.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong từng thấy qua không ít thứ tốt, nhưng lúc nhìn đến thứ này, cũng không khỏi muốn đem nó làm của riêng.
Sau khi thưởng thức rượu xong, Phi Lâm hơi phất tay, mấy người hầu hạ lập tức lui ra.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong cùng Uông Kiệt lập tức ngưng trọng lên, hai người đều biết, giờ mới đến tiết mục chính.
Phi Lâm chậm rãi đứng lên, hơi khom người hướng Doanh Thừa Phong, nói:
- Doanh đại sư, bản tọa muốn thỉnh giáo một chuyện, kính xin đại sư có thể vui lòng cho biết.
Tuy Doanh Thừa Phong đã sớm có dự cảm, nhưng không nghĩ đến y sẽ hỏi thẳng như vậy.
Hơi hơi trầm ngâm, hắn cười nói:
- Phi Lâm điện hạ, mời nói.
Phi Lâm điện hạ nghiêm nghị nói:
- Bổn tọa muốn hỏi là, luồng khí tức còn lưu lại ở trung tâm đấu trường kia, có phải là uy năng của lĩnh vực hay không?