Trên mặt Bá Vương lập tức lộ ra nụ cười sung sướng, y tự hào mà nói:
- Chủ nhân, thứ đồ đó có hiệu quả thực tốt quá, ta thế nhưng lại đột phá rồi.
Trên thực tế, trước khi dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy, mặc dù Bá Vương rất chờ
mong vào hiệu quả của vật này, nhưng phải đến sau khi y dùng xong và
hưởng thụ qua hiệu quả của nó thì mới biết được nó còn mạnh hơn rất
nhiều so với trong tưởng tượng của y.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi hơi sáng lên, hắn nói:
- Ngươi thực sự đã thăng cấp lên đại công tước rồi hả?
- Vâng.
Bá Vương trả lời thật to, theo sau, từ trên người y tràn ra một luồng khí tức khổng lồ đáng sợ.
Hai mắt Khấu Minh ngưng lại, tuy ông ta đã sớm phát hiện một ít manh
mối, biết Bá Vương có khả năng đã đột phá rồi, nhưng sau khi xác định
được tin tức này là thật, trong lòng ông ta vẫn không khỏi cảm khái.
Thánh thú đúng là thánh thú, thiên phú và giá trị tiềm tàng của bọn nó cũng không phải là điều con người có thể so kịp.
Đặc biệt là thánh thú cường đại đến bực này như Bá Vương, một khi dùng
đến Thấu Cốt Ngọc Tủy, mức độ thăng cấp liền lớn đến đáng sợ.
Kim Cương Vương nháy mắt mấy cái, kinh ngạc nói:
- Thằng nhãi ngươi được đấy, thực lực thăng cấp vô cùng nhanh nha.
Mặc dù y có hơi ngạc nhiên nhưng lại không chịu kích gì. Trên thực tế,
Kim Cương Vương vừa mới thăng cấp lên tước vị, đã đánh cho hai vị Đại
công tước cấp Nhân Tộc cường giả khác tơi bời thảm hại. Loại thiên phú
bực này còn mạnh hơn nhiều so với Bá Vương.
Cho nên chỉ là sức mạnh cấp bậc đại công tước, Kim Cương Vương cũng chẳng thèm để ý.
- Hà hà, tất cả đều nhờ có Đại ca dạy bảo.
Bá vương lập tức tỏ vẻ vâng lời, ninh nọt.
Y cũng biết tự mình hiểu lấy, biết y dù có sức mạnh cấp bậc đại công tước vẫn như cũ không thể chống lại được Kim Cương Vương.
Có lẽ nếu cảnh giới của y lớn hơn hai cấp bậc so với Kim Cương Vương thì y mới có tự tin đối mặt nghênh chiến Kim Cương Vương.
Khấu Minh kinh ngạc mà nhìn bọn họ, càng thêm nghi ngờ về mối quan hệ
giữa bọn họ. Chẳng qua, chỉ cần bọn họ vẫn là thánh thú dưới tay của chủ công, như vậy là đủ rồi.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Bá Vương, ngươi làm tốt lắm. Ha ha, thảo nào ngươi dám đi quấy rối ở phòng kho của Rèn tạo Thánh Điện, hóa ra là có chỗ dựa.
Bá Vương gãi đầu, y dường như đột nhiên nhớ đến cái gì, nói:
- Chủ nhân, ta phát hiện Thấu Cốt Ngọc Tủy có hiệu quả càng tốt đối với những tinh linh thú như ta.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, nói:
- Có lẽ ngươi nói đúng, tuy nhiên, trường hợp lập tức thăng cấp sau khi dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy cũng không hiếm thấy.
Bá Vương lắc đầu liên tục, nói:
- Chủ nhân, mấy con đó đều là cấp tước vị đã tu luyện được mấy chục năm, thậm chí là gần trăm năm. Bọn chúng áp chế tu vi ở cảnh giới tước vị
chỉ để tham gia Linh thú tranh đấu. Đến khi thi đấu kết thúc, cho dù
không có Thấu Cốt Ngọc Tủy bọn chúng cũng có thể tiến giai một cách
thuận lợi đấy.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, Bá Vương nói không sai, thánh thú
tiến giai sau khi dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy có không ít, nhưng có thể tiến
giai hai lần chỉ trong một năm ngắn ngủi từ trước đến nay cũng chưa từng có.
Bá Vương tuyệt đối là con thứ nhất trong vòng một năm đạt tới Tước vị và Đại công tước cấp cường giả từ trước đến nay.
- Doanh đại sư, Uông mỗ cầu kiến.
Đột nhiên, tiếng nói của Uông Kiệt từ xa xa truyền tới.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn và Khấu Minh đưa mắt nhìn nhau, hai
người đều không đoán được Uông Kiệt đến đây có mục đích gì.
Vị Đại công tước cường giả đỉnh cấp cường đại chỉ còn cách một bước là
lên đến Vương cấp cường giả này không phải vừa mới rời đi sao, làm sao
qua trong giây lát đã trở lại rồi.
Bật cười ha ha, Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Uông huynh, xin mời vào.
Đối với Đại công tước cấp cường giả bình thường, Doanh Thừa Phong tuyệt
đối sẽ không khách khí như thế. Nhưng Uông Kiệt thì khác, một khi y đột
phá thành công, lập tức sẽ trở thành Kỵ sĩ vương cấp cường giả cực mạnh, hắn không muốn đắc tội với những người mạnh như vậy.
Thân hình chợt lóe, Uông Kiệt đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, tốc độ của y cực nhanh, ngay cả Kim Cương Vương và Bá Vương đều không thấy rõ lắm.
Kim Cương Vương và Khấu Minh theo bản năng dịch chuyển thân mình, đứng chắn trước người Doanh Thừa Phong.
Đó không phải là động tác do bọn họ cố ý, mà là theo bản năng làm.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vai bọn họ, nói:
- Không sao, Uông huynh sẽ không làm thương tổn ta.
Lúc này Kim Cương Vương và Khấu Minh mới lui xuống.
Uông Kiệt nhìn quét qua Khấu Minh, cười nói:
- Doanh đại sư, ngài tìm được một tùy tùng rất tẫn trách đấy.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Vị này là con cháu của Khấu Nhuệ đại sư, cũng là người do Khấu Nhuệ đại sư tự mình đề cử.
Hắn nhìn Uông Kiệt, trầm giọng nói:
- Ta rất hài lòng với biểu hiện của y.
Trong lòng Khấu Minh ấm lên, y biết rằng, Doanh đại sư thật sự hài lòng với biểu hiện của mình.
Thế thì, từ nay về sau y có thể coi như đã trở thành người tùy tùng được Doanh đại sư tán thành rồi.
Sau khi trải qua thời kỳ thử thách, cho dù là Khấu Minh đều có một ít cảm giác như trút được gánh nặng.
Uông Kiệt nhìn Khấu Minh bằng ánh mắt mang thâm ý sâu sắc, dường như đang trầm ngâm nghĩ gì.
Doanh Thừa Phong thầm mắng trong lòng, ngươi cứ chạy tới nhìn trông mong như vậy, chẳng lẽ chỉ để đứng ngẩn người hay sao.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:
- Uông huynh, ngươi vội vàng mà chạy đến đây như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì gấp sao?
Hắn ngừng một chút, nói:
- Ta đã sai người thu thập tài liệu, cho nên xin Uông huynh chờ cho mấy ngày, tiểu đệ chắc chắn sẽ khai lò rèn tạo.
Uông Kiệt ngẩn ra, y cười khổ nói:
- Doanh đại sư, Uông mỗ tìm ngài không phải vì lý do đó.
Y do dự một chút, hơi nhỏ giọng mà nói:
- Tại hạ vừa mới nhận được một tin tức từ Rèn tạo Thánh Điện có liên quan tới ngài.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Tin tức gì vậy?
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, không ngờ đường đường một Đại công
tước cường giả đỉnh cấp lại là một người thích buôn dưa lê.
Uông Kiệt nghiêm nghị nói:
- Doanh đại sư, có người xông vào trang viên mà ngài đang ở, đang náo loạn ở đó đấy.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận sục sôi khôn tả.
Đấy là trang viên của mình, cũng thuộc lãnh địa của mình, nói câu không
tốt…cho dù ở đấy hắn có lạm sát kẻ vô tội đi chăng nữa cũng không ai có
quyền can thiệp.
Thế nhưng lại đang có kẻ tàn phá bừa bãi ở trang viên, thật sự là cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể.
- Uông huynh, đó là ai?
Doanh Thừa Phong chưa nói gì, Kim Cương Vương cũng đã tiến lên một bước, không chút khách khí hỏi.
Uông Kiệt cười khổ, nói:
- Đó là Thánh Chùy đại nhân của Rèn tạo Thánh Điện.
- Cái gì? Thánh Chùy đại nhân…
Đám người Doanh Thừa Phong đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn nghĩ tới rất nhiều người, đặc biệt là mấy Kỵ sĩ vương đối đầu với Doanh Thừa Phong càng là đối tượng hiềm nghi của bọn họ.
Nhưng cho dù bọn họ nghĩ đến phá đầu cũng tuyệt đối không thể ngờ đến một người như vậy.
Nói một cách nghiêm túc, tuy Thánh Chùy đại nhân không là con người,
nhưng thực lực của y lại đủ để có thể so sánh với Vương cấp cường giả.
Cho nên khi biết được y là người gây rối, liền ngay cả Uông Kiệt cũng
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vẻ mặt của Doanh Thừa Phong từ kinh ngạc chuyển dần sang lạnh lùng, hắn khẽ nhếch khóe miệng, nói:
- Thật sự là nhường một thước lại tiến một bước, ngươi đã gây sự như vậy thì đừng có trách ta.
Dứt lời, hắn vung tay lên, nói:
- Chúng ta đi.
Thân hình hắn nhoáng lên, xông ra ngoài như bay.
Hắn chỉ không muốn có va chạm với khí linh Thánh Chùy mà thôi, nhưng tuyệt đối không sợ hãi nó.
Tuy rằng khi đắc tội với khí linh Thánh Chùy thì sẽ đắc tội luôn với Nặc Y Nhĩ đại nhân, nhưng lúc này, hắn lại không chút tránh né cùng yếu
đuối.
Kim Cương Vương và Bá Vương đã sớm trước một bước đuổi theo Doanh Thừa
Phong, mà Khấu Minh nhưng lại hướng về phía Uông Kiệt khom người hết
sức, nói:
- Cảm ơn tiền bối.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của mấy người, sắc mặt Uông Kiệt biến đổi mấy lần. Cuối cùng, y hạ quyết tâm, thở dài một tiếng, cũng dời cước bộ
đuổi theo.
Y biết rằng, nếu lúc này lại xen vào chuyện này thì y gần như chắc chắn sẽ đắc tội với Nặc Y Nhĩ đại sư.
Vị đại sư lùn này có địa vị cực kỳ tôn quý ở Thánh giáo, hơn xa so với
rèn đại sư bình thường. Cũng chỉ có vị Doanh đại sư tiếng lành đồn xa
này mới có thể có vài phần sánh vai cùng y.
Đối với người như vậy, chỉ cần có thể tránh, bất cứ kẻ nào cũng không muốn đắc tội y.
Nhưng Uông Kiệt muốn bước qua ngưỡng cửa tu luyện để đạt tới cảnh giới
cao hơn, vậy nhất định phải mượn lực từ Doanh Thừa Phong đại sư.
Cho nên, y chỉ chần chừ trong một lát liền lập tức quyết định.
Cho dù phải trở mặt là địch với Nặc Y Nhĩ đại sư, y cũng muốn bảo vệ Doanh đại sư an toàn.
Lo lắng cho trang viên, trên đường Doanh Thừa Phong chạy vội như bay.
Rất nhanh, hắn rốt cục chạy về đến trang viên.
Lúc này ở bên ngoài trang viên có vài tên người hầu đáng đứng chờ với vẻ mặt lo lắng. Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, trên mặt họ đều lộ vẻ
vui mừng khôn xiết.
Một người vội vàng chạy tới đón chào, cung kính hành lễ, nói:
- Đại sư, rốt cục ngài đã trở về.
Doanh Thừa Phong nhìn kĩ lại, người này là một trong hai vị quản gia trong trang viên.
Tuy vị quản gia này chỉ là người thường do Thánh giáo chọn ra, nhưng vẫn làm khá tốt về mặt quản lý trang viên.
Hắn khẽ gật đầu, nghiêng tai lắng nghe, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ hay ồn ào gì mới hơi hơi yên lòng, nói:
- Khí linh Thánh Chùy đâu?
Vị quản gia này thực ra là người nhà một vị Linh Sư của Rèn tạo Thánh
Điện, tự nhiên là biết được địa vị trong Thánh Điện của Thánh Chùy đại
nhân.
Cho nên, y hơi hơi sửng sốt, sau đó thật cẩn thận mà nói:
- Đại sư, Thánh Chùy đại nhân đã tiến vào trang viên, đang chờ ngài trở về.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi dịu đi, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Coi như hắn thức thời.
Nếu mà Thánh Chùy dám đi vào trang viên náo loạn, như vậy Doanh Thừa Phong cũng không ngại cho nó hồn bay phách tán.
Nhưng hiện giờ khí linh Thánh Chùy chỉ là đi vào trang viên chứ không
phá hoại giống như hắn tưởng tượng, lửa giận trong lòng Doanh Thừa Phong lập tức tắt một nửa.
Sau lưng hắn bóng người liên tiếp hiện ra, Kim Cương Vương, Bá Vương và
Khấu Minh đi theo cũng không kỳ quái, nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong
cũng thấy kinh ngạc chính là ngay cả Uông Kiệt cũng đi theo.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nhìn chăm chú vào Uông Kiệt, nghiêm nghị nói:
- Cám ơn Uông huynh.
Uông Kiệt mỉm cười, nói:
- Doanh đại sư khách khí rồi, ta nguyện cống hiến sức lực cho ngài.
Chỉ một câu ngắn ngủi, cũng đã xác lập được quan hệ liên minh giữa hai người.
Vào thời khắc sắp phải đối mặt với Thánh Chùy đại nhân mà người đứng
phía sau y là Nặc Y Nhĩ đại sư, Uông Kiệt vẫn có thể lựa chọn như vậy,
quả thật đã gây được thiện cảm cho đám người Doanh Thừa Phong.
Có quản gia dẫn trước, bọn hắn đi vào trang viên, đi tiếp tới đại sảnh.
Ngay khoảnh khắc tiến vào đại sảnh này, Doanh Thừa Phong lập tức liếc
qua tất cả mọi người trong đại sảnh, cước bộ của hắn không khỏi hơi dừng lại, tại sao nàng lại ở chỗ này.