Tạo Thần

Chương 184: Chương 184: Kiếm trảm hồng quang




Ánh sáng chợt lóe lên, luồng hào quang được kích phát ra ở giữa không trung hóa thành một đạo cầu vồng, xuyên qua không gian trực tiếp hiện ra trước mặt Doanh Thừa Phong.

Cừu Nhân Nghĩa tính tình thô bạo, tuy rằng biết Doanh Thừa Phong rất có khả năng được Khí Đạo Tông tập trung bồi dưỡng. Nhưng liên tiếp rơi vào tình huống bất lợi khiến cho hắn bị lửa giận công tâm, đột nhiên hạ sát thủ, muốn lập tức chém chết đối phương.

- Không tốt.

Đám người Lục Mặc, Lâm Tự Nhiên đột ngột quát khẽ một tiếng, nhưng một đòn này nhanh tới cực điểm, mà khoảng cách giữa Doanh Thừa Phong và Cừu Nhân Nghĩa lúc này là rất ngắn. Bọn họ muốn ra tay cứu giúp cũng không còn kịp nữa rồi.

Nhưng đúng lúc này, trong tay Doanh Thừa Phong đồng thời cũng xuất hiện một đạo quang mang.

Trên tay hắn không biết từ khi nào đã có một tấm thuẫn nhỏ, tấm thuẫn này cũng không có diện tích lớn bao nhiêu. Nhưng dùng để phòng ngự đòn tấn công diện tích nhỏ của đạo cầu vồng kia là dư dả.

Hắn giơ cao tấm thuẫn, giống như đã sớm đoán được Cừu Nhân Nghĩa sẽ thực hiện đòn này, chặn đứng lộ tuyến tiến công của cầu vồng.

Cừu Nhân Nghĩa cười lạnh một tiếng, tâm niệm nhanh chóng thay đổi, đạo cầu vồng kia lập tức ở giữa không trung chuyển hướng. Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lách sang một bên, vòng qua phía sau đánh về phía hậu tâm Doanh Thừa Phong.

Biến hóa xảy ra quá nhanh, nếu vật này ở trong tay người khống chế, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyển hướng không thể tưởng được như thế. Nhưng nếu sử dụng lực lượng tinh thần cách không khống chế, như vậy việc này lại rất dễ dàng.

Lục Mặc hơi đặt tay lên trường kiếm, khi đạo ánh sáng kia được phóng thích ra, tuy rằng hắn không kịp cứu viện. Nhưng hắn có thể trực tiếp dùng kiếm tấn công về phía Cừu Nhân Nghĩa, bức bách đối phương sử dụng linh binh để chống đỡ, do đó có thể cứu được Doanh Thừa Phong.

Nhưng mà còn không đợi hắn ra tay, trong tai đột ngột vang lên thanh âm của Phong Huống.

Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên đồng thời dừng lại, hơn nữa trong lòng thoáng an tâm một chút.

Có vị lão nhân gia này tự mình tọa trấn thì Cừu Nhân Nghĩa làm sao có thể làm bị thương Doanh Thừa Phong được?

Nhưng mà, làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được là Phong Huống cũng không có ra tay, mà Doanh Thừa Phong cũng không có bị đạo cầu vồng kia gây thương tích.

Ngay khi đạo cầu vồng kia bị làm giảm tốc độ để chuyển hướng, Doanh Thừa Phong đồng thời cũng rút được trường kiếm ở bên người ra. Hắn đảo kiếm đâm về phía sau một nhát.

Chỉ qua một cái chớp mắt, một kiếm kia đã đâm trúng đạo cầu vồng kia.

Keng....

Cổ tay Doanh Thừa Phong khẽ run lên, trong lòng hắn không khỏi phát lạnh.

Đạo cầu vồng kia chẳng qua chỉ là một kiện linh khí cách không khống chế, nhưng mà lực lượng to lớn của nó lại không chút nào thua kém một kích cực mạnh của võ sĩ tu vi bát tầng chân khí.

Nếu như một kiếm này của hắn không phải vận sức chờ phát động, chỉ sợ còn chưa đợi hắn có thể đánh lệch hướng đạo cầu vồng kia đi đã bị nó đánh tan rồi.

Có lẽ cũng chỉ có sư cấp cường giả mới có thể dễ dàng hóa giải luồng lực lượng này, nhưng mà tốc độ của đạo cầu vồng kia cũng quá nhanh a. Ngay cả Lục Mặc là cường giả võ sư thành danh lâu năm cũng không dám nói có thể nhất định ngăn cản được.

Đạo cầu vồng này dừng lại ở giữa không trung trong nháy mắt, theo đó rất nhanh đã lui về phía sau.

Chẳng qua, nó cũng không quay trở lại ống tay áo Cừu Nhân Nghĩa, mà ở trên hư không xoay mấy lượt rồi lại lao đi.

Lúc này đây, đạo cầu vồng kia cũng không còn thẳng tắp lao tới, mà nó vẽ ra một đường cong tuyệt vời, nhưng ở ở trong đường công này lại ẩn chứa công kích bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.

Đám người Lục Mặc đều nhíu lại, thủ đoạn công kích như vậy đúng là rất khó để ứng phó.

Nếu như ở vào trường hợp tương tự, bọn họ sẽ vừa chống đỡ đạo cầu vồng, đồng thời còn áp sát lại gần Cừu Nhân Nghĩa. Chỉ cần có thể đánh bại hắn, như vậy kiện linh khí kia sẽ không còn ai khống chế nữa, nó cũng không thể gây ra chuyện gì đáng sợ.

Nhưng mà tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong vẻn vẹn chỉ có bát tầng, ngay cả là giao đấu thẳng mặt với Cừu Nhân Nghĩa cũng bại nhiều thắng ít. Nếu như không dựa vào thân pháp quỷ dị thì căn bản không thể chiến đấu lâu dài cùng đối phương, như vậy làm sao có thể đánh bại đối thủ đây?

Vù....

Trên bầu trời truyền tới một tiếng kêu xé gió thật to, đây chính là thanh âm do đạo cầu vồng kia lao đi trong không khí tạo thành.

Chẳng qua, trước khi đạo thanh âm này truyền tới tai mọi người đã đâm về phía mục tiêu, mục tiêu của nó vẫn như trước là phía sau Doanh Thừa Phong.

Đám người Lục Mặc trợn tròn mắt, cả người Doanh Hải Đào thoáng cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì bọn họ cũng tự biết mình, nếu như ở vào trường hợp tương tự, bọn họ căn bản không thể có bất cứ phản ứng gì, sẽ bị chiếc cầu vồng kia xuyên qua hậu tâm mất.

Nhưng mà, Doanh Thừa Phong biểu hiện vẫn như trước, vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.

Cổ tay hắn vừa lật, trường kiêm trong tay một lần nữa đâm ra, lại một lần nữa đánh trúng đạo cầu vồng.

Tất cả mọi người đồng thời kinh hô lên một tiếng, cho dù là Lục Mặc thì trong ánh mắt cũng hiện ra vẻ không thể tin được.

Tốc độ phản ứng như vậy, hắn cũng có thể làm được, nhưng hắn dù sao cũng là sư cấp cường giả a. Ngay cả trong toàn bộ Khí Đạo Tông thì Lục Mặc cũng có thanh danh rất hiển hách.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại chỉ là một võ sĩ tu vi bát tầng chân khí.

Vậy mà giờ phút này Doanh Thừa Phong lại biểu hiện ra năng lực phản ứng không ngờ lại chẳng hề dưới hắn.

Thần kinh tiểu tử này đến tột cùng là do cái gì làm thành a?

Gương mặt Cừu Nhân Nghĩa thoáng giật giật vài cái, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, tức giận khó có thể che dấu.

Sử dụng linh binh bị người ta đón đã là chuyện thập phần bình thường, nhưng mà đối phương lại có tu vi không bằng hắn, chuyện này lại không còn bình thường nữa rồi.

Linh Vũ Giả được coi là vô địch cùng giai chính là dựa vào linh binh được cách không khống chế, tạo ra tốc độ và góc độ tấn công vô cùng quỷ dị. Hai cái hỗ trợ cho nhau tuyệt đối có thể làm cho Linh Vũ Giả trở thành tồn tại vô địch trong cùng cấp độ.

Nhưng mà, quy luật này không ngờ lại bị thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt phá vỡ, giống như biến thành một chuyện nực cười của thiên hạ vậy. Hai lần dùng linh binh công kích đều bị tiểu tử kia dễ dàng ngăn chặn, cái này cũng không phải là trùng hợp a.

Ánh mắt của hắn thoáng hiện lên một tia sát khí, thiếu niên này tu vi chưa bằng hắn đã có thể phá vỡ kỹ xảo mạnh nhất của Linh Vũ Giả, nếu như ngày sau tu vi chân khí của tiểu tử này gia tăng lên cùng độ cao với hắn thì sao?

Như vậy tràng tranh đấu ở Truyền Thừa Tháp, chắn chắn sẽ có thêm một cường giả mạnh mẽ cạnh tranh.

- Hừ! - Cừu Nhân Nghĩa tức giận hừ một tiếng, nói:

- Được lắm. Như vậy mà không được tưởng thưởng thì không phải là bản công tử nữa rồi.

Hắn vừa dứt lời, đạo cầu vồng kia một lần nữa bắn lên không trung, dùng tốc độ nhanh hơn bay thành hình tròn quanh Doanh Thừa Phong.

Đạo cầu vồng kia lúc này thể hiện ra tốc độ không gì sánh nổi, so với lúc ban đầu còn nhanh hơn vài phần. Đám người Lục Mặc hơi thay đổi sắc mặt, giờ mới hiểu được kẻ này vừa mới rồi vẫn còn che giấu thực lực.

Keng.... Keng... Keng...

Đạo cầu vồng kia lần này cũng không hề xoay quanh lâu lắm, mà nó dùng tốc độ nhanh không tưởng nổi đâm xuống Doanh Thừa Phong không ngừng.

Nhưng Doanh Thừa Phong vẫn mỉm cười, dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy quỹ tích của cầu vồng. Bất kể nó biến hóa ra sao, hay công kích từ phương hướng nào thì hoặc tấm thuẫn hay linh kiếm trong tay hắn vẫn có thể dễ dàng đón được.

Thanh âm kim loại vang lên không ngừng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đạo cầu vồng kia đã đánh ra mười mấy chiêu. Nhưng mỗi một lần không phải bị tấm thuẫn đón đỡ, thì cũng là bị trường kiếm đánh văng ra, cuối cùng vẫn như trước không thể thành công mà rút lui.

Đám người Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên thấy một màn này mà hoảng sợ nhìn nhau, dưới màn công kích như mưa vậy ngay cả bọn họ cũng chưa đã có thể không để lọt một cái công kích. Vậy mà Doanh Thừa Phong chẳng những có thể làm được, hơn nữa nhìn vẻ mặt dễ dàng của hắn thì dường như vẫn còn dư lực.

Bỗng nhiên, ánh mắt hai vị võ sư không hẹn mà cùng hướng về một chiếc xe ngựa.

Phong Huống thái thượng trưởng lão có thủ đoạn thật là cao mình, không ngờ lại dưới tình huống thần không biết, quỷ không hay trợ giúp Doanh Thừa Phong, để cho hắn làm được điều này.

Linh Sư quả nhiên là những người có thực lực khủng bố nhất trên thế giới này.

Chỉ có điều, bọn họ cũng không biết, ở trong xe ngựa, Phong Huống buông bàn tay đang nắm chặt của mình lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Khẽ lắc đầu, lão nhân gia ông ta cười khổ nói:

- Tiểu tử này luôn làm ra chuyện ngoài ý muốn a.

Lão để cho Doanh Thừa Phong ra tay, chỉ là muốn cho hắn tự mình cảm thụ một chút sự cường đại và phương thức tác chiến của Linh Vũ Giả.

Khi tiến vào tranh đoạt Truyền Thừa Tháp, khả năng gặp phải Linh Vũ Giả rất lớn, cho nên Phong Huống mới làm như thế. Dù sao, có lão ở một bên nhìn thì tuyệt đối không thể khiến cho Doanh Thừa Phong bị thương.

Nhưng mà, ngay cả lão cũng không nghĩ tới, biểu hiện của Doanh Thừa Phong không ngờ lại xuất sắc như thế.

Cừu Nhân Nghĩa đem đạo cầu vồng kia thi triển tới cực hạn mà vẫn như trước không cách nào làm gì được Doanh Thừa Phong.

Vào giờ khắc này, ngay cả Phong Huống cũng phải cảm khái. Tiểu tử này chân khí có lẽ không mạnh, nhưng cường độ lực lượng tinh thần và khả năng nắm giữ thân thể rất tốt, vượt xa so với những người khác.

Sát khí trong lòng Cừu Nhân Nghĩa càng lúc càng thịnh, ở trong ống tay áo của hắn còn một đạo cầu vồng khác đang rục rịch muốn động.

Đây là bí mật lớn nhất của hắn, ở cảnh giới võ sĩ đã có thể đồng thời khống chế hai đạo cầu vồng.

Đây là bí mật lớn nhất của hắn, cũng là con bài tẩy khi bị nguy hiểm, vốn tính toán tới thời điểm tranh đấu Truyền Thừa Tháp sẽ sử dụng, nhưng bây giờ lại vì kẻ trước mặt này mà sử dụng. Tất nhiên điều này sẽ làm cho những cường giả cùng thế hệ với hắn đề phòng, loại chuyện tình được mất này không khỏi làm cho hắn phải do dự.

- Đinh....

Lại một thanh âm giòn vang lên, ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn đột nhiên quát nhẹ một tiếng, bước sang phải một bước. Trường kiếm trong tay được nâng lên cao, rồi nhanh chóng bổ xuống một kiếm.

Một kiếm này ngưng tụ chân khí toàn thân, đầu mũi kiếm không ngừng có bạch sắc quang mang lập lỏe xuất hiện, đem uy lực công kích phát huy tới mức cực hạn.

Từ lúc đầu giao thủ tới nay, Doanh Thừa Phong vẫn luôn bị động phòng ngự, đứng nguyên ở một chỗ chịu đựng đạo cầu vồng kia không ngừng vòng quanh người tấn công, làm cho tất cả mọi người đều có một loại ảo giác. Đó chính là hắn căn bản không có khả năng tấn công, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi tinh thần lực lượng của Cừu Nhân Nghĩa tiêu hao toàn bộ.

Nhưng mà, thời điểm tất cả mọi người cho là như vậy thì Doanh Thừa Phong đột nhiên xuất thủ, hơn nã đã bất động thì thôi, một khi vừa động là phải một kích tất sát.

- Keng....

Một đạo âm thanh lớn vang lên, đạo cầu vồng đang bay trên không trung kia phảng phất như không bao giờ có thể bị người ta bắt được quỹ tích thì đột nhiên bị một kiếm này bổ trúng, hơn nữa còn rơi xuống mặt đất.

Mọi người trợn mắt nhìn xuống đất, không ngờ đạo cầu vồng kia lại là một thanh đoản kiếm màu đỏ nhạt không quá lớn.

Lúc đoản kiếm rớt uống đất, sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa đột nhiên đỏ bừng lên, một ngụm máu tươi gần như sẽ phun ra khỏi miệng. Bất quá, thái độ làm người của hắn rất quật cường, như thế nào cũng không chịu xấu hổ trước mặt địch thủ, mạnh mẽ nuốt ngụm máu tươi xuống.

Đông thời cổ tay cũng hơi lật một cái, cỗ lực lượng vô hình theo đó được phóng thích ra, thanh đoản kiếm đang nằm trên mặt đất thoáng dao động vài cái rồi lại hóa thành một đạo cầu vồng. Rất nhanh nó tránh xa Doanh Thừa Phong, bay về phía ống tay áo Cừu Nhân Nghĩa.

Chỉ có điều, màu sắc đạo cầu vồng này trông thế nào cũng thấy yếu ớt hơn ban đầu rất nhiều.

Một kích lôi đình kia của Doanh Thừa Phong đã khiến cho kiện linh binh này có chút bị thương tổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.