Kim Cương Vương kinh sợ ồ lên một tiếng, tuy hai tay hắn giơ cao lại lần nữa ngưng tụ ra hai khối đá lớn, nhưng lại đứng ngốc nghếch nhìn nửa
ngày, sửng sốt không phát hiện ra mục tiêu công kích.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong vừa động, đưa tay lấy đồ trang sức trong túi không gian ra.
Vật ấy sau khi hắn chuyên tâm vào rèn chi đạo, đã có thời gian rất lâu chưa từng sử dụng. Nhưng giờ phút này nếu có tác dụng, hắn cũng sẽ không già mồm cãi láo nói không cần.
Mang đồ trang sức lên, linh lực dũng mãnh ùn ùn tiến vào trong đó.
Lập tức, ở trong não bộ của Doanh Thừa Phong xuất hiện một hình ảnh hư cấu rất lớn.
Đồ trang sức này không biết do vị nào rèn thành, từ lúc Doanh Thừa Phong
chưa thăng tiến lên Linh Sư, cho đến bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới Đại Công Tước đều có thể sử dụng.
Cái này loại thực lực nào cũng đều có thể vận dụng, và theo thực lực không ngừng nâng cao và phạm vi
cảm ứng linh khí cũng càng thêm rộng lớn, quả thật chính là không thể
tin nổi. ngay cả Đan Lô Khí Linh cũng không thể nói ra lại lịch, và khen không dứt miệng đối với thần hiệu của vất ấy.
Sức lực tinh thần
nhanh chóng lan tràn xuống, chỉ trong khoảng nửa khắc, bất kỳ nơi nào
trong phạm vi mười dặm đều bị sức lực tinh thần của hắn giám sát và điều khiển.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, vươn một bàn tay khoác lên trên cánh tay Kim Cương Vương.
Ngón tay khẽ dùng sức đã điều chỉnh cánh tay của hắn đến một góc độ, sau đó hắn hạ giọng nói:
- Ở nơi này, thả đi.
Đôi mắt Kim Cương Vương sáng ngời, hắn hô to một tiếng:
- Yes Sỉ (=.=)
Tảng đá lớn trên hai cánh tay lập tức bắn lên, mãnh liệt hướng về phương hướng mà Doanh Thừa Phong chỉ.
Tuy rằng Kim Cương Vương không nhìn thấy dị thường gì ở nơi kia, nhưng hắn
tin tưởng mười phần đối với lời nói của Doanh Thừa Phong. Hai viên thạch đạn vận sức chờ phát động, như thiểm điện xông vào trong một đám mây
sương.
- Hống….
Một tiếng rống thật lớn đột nhiên vang lên, mảnh mây mù kia bốc lên và hóa thành Lam Long.
Kim Cương Vương há to miệng, hai tay của hắn không ngừng phóng thích ra thạch đạn, mỗi một viên thạch đạn đều sắc bén khó chắn.
Sau khi Lam Long đang giương nanh múa vuốt bị thạch đạn đánh trúng ba lượt, rốt cục cái đuôi đã bãi xuống, chật vật vạn phần bỏ chạy về hướng
phương xa.
Nhìn thấy bộ dáng hắn chạy đi, tất cả mọi người đều không kìm nổi liền cười lên.
Lúc người này đuổi theo mọi người, khí thế hung ác, quả thật chính là không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nhưng dưới sự công kích thạch đạn của
Kim Cương Vương, cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột chật vật chạy đi.
Kinh nghiệm lần này nhất định sẽ khắc sâu trong cuộc đời hắn.
Bá Vương đột nhiên vỗ vỗ đầu, nói:
- Ai ôi! Vừa rồi chỉ lo xem náo nhiệt mà quên liên kết giữ người này lại.
Hắn tiếc nuối nói:
- Thực lực của Lam Long này dũng mãnh, khảng định trên người có không ít
bảo bối, nếu làm thịt nó thì chúng ta khẳng định sẽ có thu hoạch lớn.
Khấu Minh liếc mắt một cái, nói:
- Bá Vương huynh, cự long này là cường nhân Vương Cấp đó, làm sao ngay cả cường nhân Vương Cấp mà ngươi cũng muốn đánh chủ ý thế hả?
Bá Vương cười ha hả nói:
- Bốn ngươi chúng ta liên kết, chẳng lẽ còn không làm gì được một cự long Vương Cấp sao?
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt bọn họ, trong lòng vô cùng xúc động.
Trước kia bốn người bọn họ ở trước mặt cường nhân Vương Cấp, quả thật giống
như một con kiến bình thường có thể bị người khác tiện tay bóp chết.
Có thể nói, nếu là một năm trước gặp cường nhân Vương Cấp, biện pháp duy
nhất của bọn họ chính là cầu mong đối phương sẽ không đuổi cùng giết
tận. Khi đó, đừng nói là chống cự lại, cho dù muốn chạy trốn cũng không
thể làm được.
Nhưng hiện giờ, bọn họ thậm chí ngay cả cường nhân cấp bậc này cũng có thể bày mưu chém giết.
Chỉ có một năm mà bọn họ đã tiến bộ đến cảnh giới này.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Đi thôi, chúng ta đi dạo trong luyện ngục một chút, nhìn đám Long Tộc bọn chúng thí luyện là dạng gì?
- Vâng.
Mọi người lên tiếng, thẳng hướng ngược lại với rừng mưa mà đi.
Tầm nửa ngày sau, mọi người càng đi lại càng kinh ngạc.
Sau khi rời khỏi rừng mưa, bọn họ liền tới một chỗ đất hoang.
Ở trong này, dường như không có bất kỳ sinh mạng nào tồn tại, ngoại trừ
đại địa hoang vắng vẫn là thổ địa hoang tàn. Hơn nữa, khi mọi người tiến vào, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ tử khí nồng đậm.
- Nơi này là địa phương chết tiệt nào thế?
Bá Vương gãi đầu, oán giận nói:
- Trong Long Tộc luyện ngục sao lại có một địa phương rác rưởi thế này chứ?
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, hắn xoay xoay ánh mắt, đột nhiên nói:
- Kim Cương Vương, ngươi có phát hiện gì sao?
Kim Cương Vương thu hồi ánh mắt nhìn về phướng xa, nói:
- Doanh đại sư, dường như ta cảm ứng được ở hướng kia có đồ vật gì đó hấp dẫn ta.
Đôi mắt Khấu Minh lập tức phát sáng lên, hắn vui vẻ nói:
- Kim Cương Vương chính là con cưng của thiên địa, đã có đồ vật hấp dẫn hắn thì nhất định đó là bảo vật do đại địa ban ân.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn nhắm hai mắt lại, sức lực tinh thần tận
tình trào vào trong đồ trang sức, nháy mắt, sức lực tinh thần kia dưới
sự trợ giúp của đồ trang sức, bắt đầu khuếch tán gấp mười lần.
Một lát sau, hắn mở hai mắt ra nói:
- Phía trước không còn là đất hoang nữa, đó chính là một thảo nguyên.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nơi đó tràn ngập sức sống, và tạo thành sự đối lập rõ ràng với khu vực này.
Khấu Minh sửng sốt, hắn do dự một chút, nói:
- Đại sư, ý của ngài là, sức lực sinh mệnh nơi này bị mảnh khu vực kia rút sạch rồi hả?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Ta không thể khẳng định, nhưng nếu Kim Cương Vương đã cảm ứng được nơi đó có dị thường thì chúng ta liền qua xem thử.
Hắn dẫn đầu bước đi, sải bước hướng tới phía trước.
Tuy nói trên người mọi người đều có được Quang Minh chi dực, nhưng mục tiêu để sử dụng cái này thật sự quá lớn. Đặc biệt là lúc bay ở trên trời,
giống như là treo lên bóng đèn công suất lớn trên người, vô cùng đáng
chú ý.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu trong đó vẫn là Kim Cương Vương vô cùng chán ghét cảm giác hai chân cách mặt đất. Cho nên đám
người Doanh Thừa Phong vẫn chưa bay mà đi rất nhanh trên mặt đất.
Đúng như lời nói của Doanh Thừa Phong, một canh giờ sau, bọn họ nhìn thấy
trên mặt đường phía trước dần dần có thêm nhiều mặt cỏ. Những bụi cỏ này mọc rất dày, trong đó nơi cao nhất thậm chí đã có thể che mất một đầu
người,
Mọi người yên lặng cảm ứng, bọn họ kinh ngạc phát hiện,
nơi này tràn ngập sức lực sinh mạng, đúng là đã đạt tới một trình độ vô
cùng khoa trương.
Nếu sức lực sinh mạng của toàn bộ thế giới nhỏ
này đều như thế thì cũng thôi, nhưng trước khi đi tới nơi này, bọn họ rõ ràng đã đi qua một tử địa hoang vắng không có dấu người.
Hai nơi đối lập với nhau, hiển như là khiến trong lòng mọi người đều nghi ngờ.
Kim Cương Vương càng đi nhanh hơn, hắn gia tăng bước chân, vượt qua Doanh Thừa Phong, vội vã đi qua một phương hướng.
Đám người Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn nhay, đều hiện lên một tia ngạc
nhiên vui mừng. Sau đó, bọn họ không hẹ mà cùng mở rộng bước chân, đuổi
về phía trước.
Kim Cương Vương giống như có lẽ đã quên mọi người ở phía sau, hai chân của hắn giống như phong hỏa luân mà tiến tới, mỗi
một lần bước đi đều vượt qua mấy trượng, chỉ trong giây lát đã cách mọi
người rất xa.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong khẽ chuyển, hắn cũng
không hề ngăn cản Kim Cương Vương mà lại lấy ra Quang Minh chi dực, và
bay lên giữa không trung.
Bá Vương và Khấu Minh cũng học theo,
đặc biệt là Bá Vương, tuy rằng hắn và Kim Cương Vương đều là một thành
viên trong tinh linh thú, nhưng người nắm giữ sức lực phong hệ như hắn
lại ưa thích bay trên không trung hơn.
Lúc này Bá Vương lấy Rìu
lớn ra, nhẹ nhàng vung lên, lập tức xuất hiện một trận gió đao, giống
như phía sau mọi người cài đặt một tên lửa, khiến tốc độ của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Nhưng qua một lát sau, ba người Doanh Thừa Phong
lại kinh ngạc phát hiện, cho dù bọn họ toàn lực bay cũng không thể kéo
gần hơn khoảng cách với Kim Cương Vương. Hơ nữa, tốc độ của người này
dường như còn nhanh hơn lúc trước một bậc, lại có xu thế càng ngày càng
nhanh hơn.
Tuy rằng bọn họ đều biết Kim Cương Vương chính là con
cưng của thiên địa, nhưng bộ dáng sủng đến mức này cũng thật sự là quá
khoa trương.
Lại qua một canh giờ, mọi người bi ai phát hiện, bọn họ rốt cục đã mất đi tung tích của Kim Cương Vương. Người này dường như bị vật gì đó câu đẫn dến cả hồn phách cũng bị mất, cho nên nổi điên
bước đi, đến mức không biết tung tích.
Tuy nhiên, bởi vì giữa Kim Cương Vương và Doanh Thừa Phong đã có khế ước quan hệ thần bí, cho nên
hắn có thể cảm ứng rõ ràng được sự tồn tại của đối phương, cũng không
quá lo lắng.
Mà không biết tại sao, Bá Vương và Khấu Minh cũng đi theo sát Doanh Thừa Phong, tựa hồ không hề nóng nảy với việc Kim Cương
Vương mất tích.
Mắt nhìn thấy vẻ mặt bọn họ bình tĩnh, trong lòng Doanh Thừa Phong có chút hiểu ra.
Tuy rằng từ trước tới nay Kim Cương Vương không có biểu hiện ra quan hệ chủ tớ với mình ở trước mặt người khác, nhưng một tí động tác nhỏ và mộ số
sự kiện cũng đã bị người khác nhìn ra một ít manh mối.
Đặc biệt là người đi cùng mình lại càng đoán được một ít gì đó.
Đột nhiên đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, động tác thoáng cứng ngắc một chút.
Khấu Minh liền vội vã hỏi:
- Đại sư, sao vậy?
- Kim Cương Vương dừng lại.
Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm, hắn mỉm cười nói:
- Người này rốt cục đã dừng lại được rồi.
Bá Vương há miệng ra, cười nói:
- Thật tốt, chúng ta nhanh đi xem thử, đến tột cùng là Bá Vương đã phát hiện ra bảo bối gì?
Mọi người hứng trí bừng bừng tiến về phía trước, có thể khiến Bá Vương thất thố như thế thì đó nhất định sẽ là kỳ trân hiếm có, đừng nói là đám
người Doanh Thừa Phong, cho dù là Đan Lô Khí Linh đang đợi ở trong túi
không gian cũng bắt đầu tò mò.
Bá Vương liên tục quơ Rìu lớn, chế tạo ra từng trận gió, bọc mọi người đi tới rất nhanh.
Lúc này hắn phi thường ra sức, cho dù lúc trước bị Lam Long truy kích cũng không hề xuất lực ra như thế.
- Ầm…
Đúng lúc mọi người đang liều mạng bay đi, phía trước đột nhiên truyền đến
một tiếng phá hủy long trời lở đất, dường như ngay cả đại địa cũng bị
chấn động một chút.
Sau đó, sóng xung kích mãnh liệt tử tiếng
phương giống như mưa rền gió dữ oanh kích tới, cho dù Bá Vương phóng
thích trận gió cũng có chút không ngăn cản nổi.
Đám người Doanh Thừa Phong cả kinh, đưa mắt nhìn đi.
Chỉ thấy ở phương xa có một số lượng lớn đất đá phóng lên cao, bùn đất vô
tận kia bay lên bầu trời, sau đó đất đá như trời mưa rơi xuống phía
dưới.
Đối mặt với đất đá hùng hổ đầy trời này, Doanh Thừa Phong liền biến sắc, bọn họ lập tức xoay người rời đi.
Nếu như là đất đá bình thường rơi xuống, bọn họ hiển nhiên sẽ không để ý,
nhưng ở bên trong mảnh đất đá này lại ẩn chứa một sức lực kinh khủng làm lòng người kinh hãi.
Tuy rằng thực lực của đám người Doanh Thừa Phong không tệ, nhưng tuyệt đối không hề thích làm việc gì mạo hiểm.
Giờ phút này, vẫn nên tạm lánh đi còn hơn, thân hình mọi người vừa chuyển, đều lui về phía sau.