Lâm Phong tiếp nhận đồ vật nọ của Doanh Thừa Phong mà trong lòng không khỏi nao nao.
Đây là một vật dẹt, chỉ vẻn vẹn dài một thước. Kiện vật phẩm này chia
làm hai phần, một bên dài một bên ngắn, cầm nó ở trong tay vừa có cảm
giác cứng rắn, lại có cảm giác mềm mại, cũng không biết đến tột cùng là
nó được rèn ra từ kim loại gì.
- Đây là cái gì? - Lâm Phong kinh ngạc hỏi.
- Đây là một kiện bảo báo. - Doanh Thừa Phong mỉm cười nói, rồi đưa thêm một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, nói:
- Sau khi vận chuyển chân khí vào trong đó có thể sinh ra lực hút khổng lồ, chỉ cần ta và ngươi liên thủ thì nhất định có thể đoạt được kiện
linh khí đặc thù trong tay hắn.
Lâm Phong chần chờ một chút, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Hắn tuy rằng chưa từng thấy qua vật này, nhưng đối với lời nói và thủ
đoạn của Doanh Thừa Phong thì vẫn tương đối tín nhiệm.
Lấy Dưỡng Sinh Đan ra nuốt vào bụng, cổ tay Lâm Phong hơi rung lên, dựa
theo biện pháp Doanh Thừa Phong chỉ điểm cầm kiện linh khí hình trụ kia
đem chân khí quán nhập vào đó.
Tu vi chân khí của Lâm
Phong đã đạt tới thập tầng chân khí, chỉ cần có thể thoáng yên tĩnh tu
luyện một thời gian thì nhất định có thể đột phá cực hạn tấn chức trở
thành võ sư. Hắn sở dĩ còn dừng lại ở thập tầng chân khí cũng là bởi vì
Linh Đạo khảo hạch ngày hôm nay.
Võ sĩ và võ sư tuy rằng
chỉ khác nhau có một chữ, nhưng vô luận là chân khí hay lực lượng tinh
thần đều có sự chênh lệch rất lớn. Có thể tại giai đoạn võ sĩ trở thành
Linh Sư mới có thể khiến cho mọi người chấn động, hơn nữa dùng cái này
để chứng minh tiềm lực vô cùng.
Chẳng qua, thập tầng chân khí tuy rằng không phải là võ sư, không thể đem uy lực của sư cấp linh
khí hoàn toàn phóng thích ra ngoài. Nhưng nếu chỉ cần trong thời gian
ngắn thúc dục sư cấp linh khí, đem một bộ phận uy lực của nó phóng thích ra ngoài thì còn miễn cưỡng làm được.
Lúc này, mượn dược lực Dưỡng Sinh Đan không gì sánh nổi, Lâm Phong đem chân khí thôi phát
tới cực hạn, mãnh liệt tiến vào trong vật này.
Ngay sau
đó, vật này phát sáng lên, bề ngoài nó tỏa ra một luồng ánh sáng như có
như không, mà càng thêm quỷ dị chính là thể tích của nó lại không ngừng
lớn lên.
Ông.... Ông.... Ông....
Thanh âm kỳ dị từ trong vật này truyền ra, cỗ thanh âm này từ bé tới to, từ chậm tới nhanh.
Ngay sau đó, kiện linh khí hình bẹt này không ngừng phình ra, biến thành hình một cái phễu.
Ở giữa kiện linh khí hình cái phễu này không ngừng xoay tròn với tốc độ vô cùng cao, từ phía đầu to bắt đầu xuất hiện hấp lực cường đại.
Thủy Vụ Thế Giới ở bốn xung quanh lập tức trở nên quay cuồng, hơn nữa dần bị kiện linh khí đặc thù kia hút vào.
Thủy Vụ Thế Giới chính là do Doanh Thừa Phong sử dụng linh binh trường
kiếm phóng thích ra lực lượng bí văn. Cỗ lực lượng này cường đại vô
cùng, một khi hình thành thì uy lực vô hạn, cho dù là kiện linh cụ đặc
thù trong tay Hồ Chánh Đức phóng thích ra âm ba công kích cũng vô pháp
xuyên qua được Thủy Vụ Thế Giới.
Nhưng lúc này kiện linh
khí hình chiếc phễu này bắt đầu vận chuyển thì Thủy Vụ Thế Giới, thậm
chí ngay cả thời gian một lát cũng không thể kiên trì nổi bị nó hút vào.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, đình chỉ vận chuyển chân khí, trường kiếm
trong tay cũng không tiếp tục phóng thích ra sương mù nữa.
Ánh mắt chuyển sang phía kiện linh khí hình cái phễu trong tay Lâm Phong đầy vẻ mong chờ.
Vật này chính là chiến lợi phẩm của hắn ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, lúc đắc thủ thì thể tích của nó không hề nhỏ. Nhưng trải qua một thời
gian không dùng tới, nó bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, hơn nữa biến thành bộ dạng như hiện giờ.
Chẳng qua, chỉ cần một lần nữa
quán nhập chân khí, như vậy nó sẽ khôi phục nguyên trạng, trở thành kiện linh cụ có công hiệu đặc thù.
Doanh Thừa Phong tuy rằng
cũng không biết lai lịch của vật này, nhưng hắn có thể xác định một
việc. Vật có thể thay đổi kích cỡ như thế này thì nhất định không phải
là phàm vật, hơn nữa do vật này sau khi thu nhỏ lại thể tích cũng không
lớn. Cho nên hắn mới có thể mang theo trên người, không nghĩ tới lúc này nó lại phát huy ra tác dụng.
Hồ Chánh Đức tránh xa khỏi
phạm vi Thủy Vụ Thế Giới bao phủ, hắn cẩn thận nhìn tầng sương mù trước
mặt, lẳng lặng đợi chúng tiêu tán đi.
Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập tự tin, chỉ cần sương mù tiêu tán đi thì cũng là lúc
Doanh Thừa Phong kiệt sức, khi đó với uy lực của cặp Nạo Bạt trong tay
hắn có thể dễ dàng giành được chiến thắng.
Nhưng mà đúng
lúc này, tầng sương mù trước mặt kịch liệt náo động, giống như một
thượng cổ ác long ở bên trong không ngừng quẫy động thân mình, làm cho
tầng sương mù không thể an tĩnh.
Hồ Chánh Đức vội vàng đề cao cảnh giác, hắn liên tiếp lui lại sau mấy bước, lại một lần nữa kéo
giãn khoảng cách, hai mắt sáng ngời nhìn về phía trước.
Chỉ cần sương mù có dấu hiệu khuếch tán, hắn sẽ lập tức quay người chạy trốn.
Hắn cũng không tin, Doanh Thừa Phong với tu vi bát tầng chân khí có thể làm cho Thủy Vụ Thế Giới tràn ngập không gian nơi này.
Chẳng qua, rất nhanh hắn liền phát hiện chuyện không bình thường.
Theo những tiếng "vù vù" chói tai vang lên, Thủy Vụ Thế Giới khiến hắn
phải sợ hãi cũng không khuếch tán ra ngoài, mà ngược lại nó nhanh chóng
thu nhỏ.
Chỉ một lát sau, Thủy Vụ Thế Giới dần biến mất
để lộ ra hai bóng người như ẩn như hiện, hơn nữa còn có xu hướng càng
lúc càng rõ ràng hơn.
Trong tay Lâm Phong lúc này đang
cầm một vật phẩm tương đối kỳ quái, vật này dương như tạo ra lực hút rất lớn, đem sương mù xung quanh hấp thu vào trong đó.
Đây là cái gì?
Trong đầu Hồ Chánh Đức xuất hiện suy nghĩ này đầu tiên, sau đó hắn lại cảm ứng được một cỗ hấp lực đột ngột xuất hiện.
Cỗ lực lượng này cường đại vô cùng, giống như có vô số bàn tay không nhìn thấy bắt chặt lấy hắn, kéo về phía trước.
Hắn hú lên một tiếng quái dị, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
Đặc thù linh cụ, không ngờ lại là một kiện linh cụ đặc thù.
Hồ Chánh Đức như thế nào cũng không nghĩ ra trong tay đối phương lại có một kiện linh cụ cường đại như thế.
Chẳng qua, hắn dầu sao cũng là một Linh Sư cấp bậc võ sư, như thế nào
cũng không thể khoanh tay chịu chế. Hít sâu một hơi, hai chân hắn giậm
mạnh xuống đất, thân hình bị lực hút kia kéo đi mấy bước cũng lập tức
đình chỉ lại, hơn nữa hai chân của hắn lúc này đã lút sâu xuống mặt đất.
Nếu để cho hắn cùng với võ sư bình thường giao thủ, hắn tuyệt đối còn
lâu có thể địch lại. Nhưng nếu tu vi chân khí của hắn cao hơn đối thủ,
hắn cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Dưới sự trợ giúp
của một lượng lớn đan dược, tài nguyên tu luyện chồng chất lên người đủ
để khiến cho tu vi chân khí của hắn gia tăng mạnh mẽ.
Lúc này toàn lực bùng nổ sức mạnh, hắn đã có thể mạnh mẽ ổn định lại thân hình.
Nhưng mà, lực hút ở trước mặt càng lúc càng lớn, cho dù với thực lực
của hắn cũng chỉ có thể ổn định lại thân hình, chứ không cách nào thoát
khỏi.
Hồ Chánh Đức nheo mắt lại, dùng ánh mắt oán hận
nhìn về phía trước. Bỗng nhiên tim hắn phát lạnh, bởi vì hắn đột nhiên
phát hiện ở đó chỉ có một mình Lâm Phong, mà Doanh Thừa Phong khiến cho
hắn kiêng kỵ và thù hận lại mất dạng.
Tưởng tượng tới tiểu tử ranh mãnh kia, tóc gáy Hồ Chánh Đức dựng ngược cả lên.
Tiểu tử này đột nhiên mất tích, nhất định là muốn tìm cơ hội đánh lén hắn.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn đã cảm ứng được một cỗ kình phong xuất hiện ở cạnh người.
Trong cỗ kình phong đó ẩn chứa lực lượng cường đại, sát khí mạnh mẽ làm cho người ta lạnh cả gáy. Loại sát khí đặc thù kia giống như thái sơn
áp đỉnh ép tới người, phảng phất như muốn đem toàn bộ tinh thần lực
lượng của hắn làm cho tiêu tán đi.
Sát khí! Đây là năng lực đặc thù của sát khí.
Ánh mắt Hồ Chánh Đức thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, hắn xoay người nhìn một quả cầu đang phóng đến, hắn lập tức đem hai tấm Nạo Bạt trong tay
ném về phía trước.
Hai tấm Nạo Bạt đồng thời biến thành hàn quang, men theo lực hút tấn công về phía Lâm Phong.
Ầm.....
Một đạo tiếng nổ phát ra, bước chân Lâm Phong thoáng lảo đảo lui về
phía sau, trong tay của hắn vẫn là tấm thuẫn và kiện linh cụ đặc thù như trước. Nhưng lúc này, hồ khẩu ở tay cầm kiện linh cụ đặc thù đã nứt ra, từ trên đó tràn ra một tia máu đỏ tươi.
Mà bên trong kiện linh khí hình cái phễu là hai tấm Nạo Bạt.
Hồ Chánh Đức đem hai chiếc Nạo Bạt này coi như ám khí ném lại chỗ Lâm
Phong, cùng vớt lực hút cường đại tạo ra lực tấn công mạnh tới mức khó
thể tưởng tượng được.
Tu vi chân khí của Lâm Phong chỉ
vẻn vẹn có thập tầng đỉnh phong, thôi phát uy lực của kiện linh cụ hình
cái phễu đã là có phần cố sức. Cho nên khi bị cặp Nạo Bạt tấn công đã
khiến cho khí tức cuồn cuộn, chân khí trong cơ thể bị nhiễu loạn, chỉ
kém chút nữa đã không thể nắm được kiện linh khí ở trong tay.
Đây là hậu quả do vượt cấp phát động linh khí, nếu gặp phải chuyện bất ngờ phát sinh, căn bản không thể phản ứng kịp.
Chẳng qua, cũng may Hồ Chánh Đức sau khi ném cặp Nạo Bạt đi, hắn lập
tức đưa tay ra sau người rút ra một thanh trường kiếm, chém mạnh sang
ngang.
Keng.....
Hai thanh trường kiếm ở giữa không trung đột ngột gặp nhau, một cỗ hàn khí cường đại khuếch tán ra ngoài.
Ngay sau đó, trên thân thể Doanh Thừa Phong và Hồ Chánh Đức đồng thời
xuất hiện sương mù màu trắng, hơn nữa nó nhanh chóng bị đóng băng lại.
Kiếm trong tay hai người bọn họ không ngờ đều là linh binh Băng hệ
cường đại. Hai thanh linh binh này khi va chạm với nhau đã thôi phát ra
hàn khí vô cùng làm cho hai người Doanh Thừa Phong và Hồ Chánh Đức có
cảm giác như chân tay bị đông cứng lại.
Nếu nói riêng về chân khí hùng hậu thì Doanh Thừa Phong có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Nhưng ở trên linh binh của hắn lại ẩn chứa sát khí cường đại tạo ra cỗ
khí thế thần cản giết thần, phật cản giết phật, hung lệ tới cực điểm.
Dưới sự áp bức của cỗ sát khí này, tinh thần lực lượng của đối phương
hoàn toàn bị áp chế, do đó mới ảnh hưởng tới việc phát huy thực lực bản
thân.
Hồ Chánh Đức dù sao cũng chỉ là một vị Linh Sư quen sống an nhàn, căn bản không có trải qua chiến trường sinh tử. Bị loại
sát khí này áp bách, tu vi chân khí của hắn ngay cả một nửa cũng không
thể phát huy được, cho nên lúc này lực lượng Doanh Thừa Phong mới ngang
bằng với hắn.
Keng.... Keng.... Keng....
Hai thanh linh binh liên tục va chạm với nhau phát ra những âm thanh chói tai vô cùng.
Một cỗ ánh sáng màu trắng hình thành ở chỗ hai thanh kiếm tiếp xúc với
nhau, điểm ánh sáng này chính là những chỗ bị đóng băng lại do hàn khí ở hai thanh kiếm tỏa ra.
Rồi chỗ đóng băng ấy nhanh chóng
lan ra xung quanh, nó lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy dọc theo linh binh tràn lên chỗ tay của hai người Doanh Thừa Phong và Hồ Chánh
Đức.
Ánh mắt hai người đồng thời hiện lên một tia kinh
hãi, bọn họ có thể cảm ứng được, trong khối băng này ẩn chứa hàn khí
lạnh lẽo vô cùng. Nếu như tay bọn họ bị nó bao phủ, sợ rằng trong nháy
mắt sẽ biến thành những khối thịt đông. Hơn nữa, chỗ đóng băng đó rất
nhanh sẽ từ cổ tay lan ra khắp nơi, bao phủ toàn thân bọn họ.
Do hai kiện linh binh băng hệ không ngừng giao phong với nhau không ngờ đã bộc phát ra một cỗ lực lượng mà bọn họ không thể tưởng tượng được,
mà cỗ lực lượng này đủ để đồng thời phá hủy hai người bọn họ.
Không cần nghĩ ngợi thêm, hai người đồng thời buông linh binh trong tay ra.
Bụp....
Hai thanh linh binh hoàn toàn bị đóng băng lại rơi xuống mặt đất phát
ra một tiếng vang dễ nghe rất nhỏ, phảng phất như đánh thẳng vào trong
đầu mọi người, khiến cho tâm thân rung động.