Tạo Thần

Chương 418: Chương 418: Linh Tháp chân nhân




Hào quang của viên dạ minh châu trước mắt sáng rực rỡ, trong tai mơ hồ nghe được tiếng gió gào thét.

Tuy nhiên không phải ai cũng có thể sử dụng mật thất này, đặc biệt là tầng cao nhất của Linh Tháp, cho dù là Hứa phu nhân cũng không dễ dàng tiến vào

Tuy nhiên, sau khi được lão tổ tông chân nhân Linh Tháp cho phép nên Hứa phu nhân đã có quyền lực có thể tự do tiến vào các tầng.

Lúc này khóe mắt nàng cẩn thận quan sát Doanh Thừa Phong, trong lòng đánh giá hắn tốt thêm một chút.

Loại mật thất di động này chính là công trình kiến trúng thần bí nhất trong Linh Tháp, ngoại trừ một ít người ở ngoài thì căn bản không có người biết nguyên lý hình thành của vật ấy. Cho dù là thế hệ sau của Linh Tháp tiến vào đây đều theo bản năng mà nhìn xung quanh, toát ra vẻ tò mò và hâm mộ.

Tuy Doanh Thừa Phong chỉ cưỡi vật ấy lần thứ hai nhưng trên mặt của hắn lại không có một chút gợn sóng, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh, dường như không phải vì vật thần kỳ này mà biến đổi sắc mặt.

Hứa phu nhân tự nhiên có thể nhìn ra Doanh Thừa Phong không phải là đang ra vẻ điềm tình, mà là thật sự không để thứ này trong lòng.

Dường như hắn đã từng nhìn thấy nhiều thứ tốt hơn, cao cấp hơn linh đạo mật thất, cho nên coi thường không để ý đối với loại phương tiện đơn sơ này.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Hứa phu nhân càng thêm hiếu kỳ với thời gian mà Doanh Thừa Phong ở trong không gian tháp Truyền Thừa. Bởi vì nàng nghĩ rằng, chỉ khi Doanh Thừa Phong ở trong không gian tháp Truyền Thừa mới có cơ hội nhìn thấy cơ quan thuật thần kỳ hơn.

Nhưng mà, vô luận thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng, sỡ dĩ Doanh Thừa Phong không xem trọng mật thất di động cũng không phải bởi vì nguyên nhân ở đời này mà là vì ở đời trước đã từng nhìn thấy nhiều vật thần kỳ hơn, nên tất nhiên không hề coi trọng cơ quan thuật cơ bản nhất này.

Tộc độ bay lên của mật thất vô cùng nhanh, lúc nó ngừng lại thì đã tới tầng cao nhất.

Cửa chính chậm rãi mở ra, hai mắt Doanh Thừa Phong hơi híp lại bởi vì trong nháy mắt của được mở ra, một luồng hào quang phảng phất như là từ trên bầu trời bắn thẳng xuống chiếu xuống khiến mật thật vô cùng chói mắt.

Vốn trông mật thất đã có rất nhiều dạ minh châu tản ra ánh sáng yếu ớt. Nhưng giờ phút này lại không có một chút sắc thái nào dưới ánh sáng chói mắt chiếu xuống này.

Long mày Doanh Thừa Phong khẽ nhíu lại, hắn cảm ứng rõ nét luồng hào quang này không phải là ánh sáng mặt trời bình thường mà là do một loại sức lực quang minh ngưng hợp thành.

Luồng sức lực này hùng mạnh và tinh túy, Doanh Thừa Phong cảm giác được thuộc tính quang minh trong luồng sức lực này thậm chí không kém so với Văn Tinh. Đương nhiên nếu như nói về lực chống đỡ thì thực lực của Văn Tinh còn kém xa so với luồng sức lực này.

Ở bên trong luồng quang ẩn chứa một loại sức mạnh thần kỳ vô cùng uy phong, dường như có thể xuyên thấu qua mọi người.

Ở dưới luồng hào quang này, thế như Doanh Thừa Phong lại xuất hiện một loại cảm giác giống như muốn lẩn trốn mà không thể làm được, phảng phất như là trần truống dưới đền chiếu chiếu rọ xuống, không thể tiếp tục trốn.

Chỉ có điều, trong lòng cũng không có bất kì cảm giác bối rối nào mà là hít một hơi thật sai, mở rộng bước chân, vững vàng đi ra ngoài.

Ở phía sau hắn, trong mắt của Hứa phu nhân xuất hiện vẻ kinh ngạc và kính nể.

Nàng là huyết mạch chính thống của chân nhân Linh Tháp, từ nhỏ rất được chân nhân yêu thích nói như vậy, chân nhân nếu như muốn gặp ai đều để cho nàng dẫn người tới chỗ này.

Đây cũng là lý do tại sao mà nàng được mọi người bên trong Linh Tháp tôn kính nhất.

Tuy nhiên nàng đã từng gặp qua vài người ở chỗ này, người phàm trần lần đầu tiên bước vào nơi này, đối mặt với sức lực quang minh vô cùng uy nghiêm đều trở nên vô cùng thất lễ. Có khóc rống chảy nước mắt, có quỳ lạy dập đầu, thậm chí còn có người hôn mê tại chỗ.

Trong này cũng không hề thiếu cường nhân Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh.

Mà cho dù có là cường nhân Tử Kim Cảnh thì ở trong hoàn cảnh này cũng nơm nớp lo sợ, không dám có chút hành vi làm càn.

Thế nhưng Doanh Thừa Phong ngoại trừ ban đầu trong nháy mắt kia có chút không thích ứng được thì không ngờ lại lập tức điều chỉnh trạng thái, sau đó lại giống như không có việc gì mà đi ra ngoài.

Điểm này, ngay cả cường nhân Tử Kim Cảnh cũng không chắc có thể làm được.

Sức lực quang minh ở trong mật thất vô cùng vô tận, rất là chói mắt. Nhưng, một khi rời khỏi mật thất, tuy rằng sức lực quang minh vẫn cường địa nhưng trước nhưng hiệu quả chói mắt đã vô cùng nhỏ. Doanh Thừa Phong có thể thấy rõ ràng ở trong gian phòng cực lớn này bày đặt một bí pháp trận đồ thần kỳ.

Từng luồng lưu quang giống như sóng điện mà mắt thường có thể thấy chạy tán loạn ở trong bí đồ. Mà càng làm Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc hơn chính là lưu quang này cũng không phải cố định ở tầng lầu này mà là dọc theo góc tường tràn xuống phía dưới.

Sức lực tinh thần của hắn có thể cảm ứng rõ ràng sức lực lưu quang này không ngừng kéo dài, dường như toàn bộ Linh Tháp đều bị chúng bao phủ.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, vô cùng bội phục sát đất đối với người thiết kế và xây dựng tòa Linh Tháp này.

Hứa phu nhân kinh ngạc hỏi: - Doanh huynh, ngươi biết đây là nơi nào sao?

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút nói: - Tại hạ không biết, nhưng mà. Hắn đảo mắt nói: - Theo tại hạ đoán thì nơi này có lẽ là nơi trung tâm của toàn bộ Linh Tháp, hệ thống phòng hộ của Linh Tháp, hoạt động của mật thất đều là do nơi này cung cấp năng lượng.

Đôi mắt đẹp của Hứa phu nhân đột nhiên nhướng lên, kinh ngạc nói: - Doanh huynh là tự mình nhìn ra được hay là đã sớm nghe nói qua vậy?

Doanh Thừa Phong nhún vai nói: - Chuyện đơn giản như vậy mà còn cần có người khác nói sao?

Ở cuộc đời trước, khoa học kỹ thuật của nhân loại vô cùng phát triển, tòa cao tầng chỗ nào cũng có, thậm chí còn có tòa giống như ngọn núi khổng lồ. Ở bên trong các tòa lầu này, buồng chứa nguồn năng lượng chính là trọng yếu nhất. Mặc dù Doanh Thừa Phong không có tư cách đi vào thăm quan nhưng ít nhiều gì thì cũng có nghe thấy.

Linh Tháp này cao lớn như thế, muốn giữ nó vận hành được thì nhất định phải có một loại giống như điện trường.

Cho nên, sau khi nhìn thấy hướng đi của lưu quang và hào quang thì Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được đây là nơi nào.

Tuy nhiên, chính vì như thế cho nên hắn mới có chút kính nể đối với chân nhân Linh Tháp.

Với thân phận tôn quý của chân nhân thế mà lại tự mình trấn thủ nơi này, quả thực là một việc khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Ở cuộc đời trước kia, quan lớn và nhóm phú hào có quyền thế điều tôn trọng thân thể thiên kim, tránh xa con đường không an toàn, gặp phải việc nguy hiểm chỉ biết hô gọi người đến mà không phải tự mình làm gương.

- Doanh huynh.

Đột nhiên thanh âm tuyệt vời của Hứa phu nhân đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, Hứa phu nhân cười với hắn nói: - Ánh mắt của Doanh huynh thật tốt, không hổ là người độc nhất vô nhị lần đầu tiên dừng lại trong tháp Truyền Thừa bốn tháng, mới nhìn đã biết huyền ảo trong đó.

Doanh Thừa Phong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại cảm thấy buồn cười, hắn biết Hứa phu nhân đã hiểu lầm nhưng hắn lại không có hứng thú giải thích.

Thu lại tâm thần, hắn nghiêm nghị nói: - Xin hỏi Hứa phu nhân, chân nhân Linh Tháp ở chỗ nào vậy?

Hứa phu nhân khẽ mỉm cười nói: - Doanh huynh, xin mời theo ta.

Nàng thản nhiên đi tới một góc tường, Doanh Thừa Phong nghi hoặc nhìn qua, tuy nói hắn cũng không Âm Minh cốc hiểu vầ cơ quan thuật nhưng một thân sức lực tinh thần cũng không phải chỉ là để trang trí. Lúc này cảm ứng được ở vách tường này tuyệt đối là cấu tạo bằng gạch đá, không có bất kỳ khe hở.

Nơi này tuyệt đối không phải là một cửa ngầm.

Nhưng Hứa phu nhân lại đứng ở đây, chắp tay trước ngực, hướng về phía trước khẽ gật đầu, bộ dáng như vậy giống như là đang hành lễ.

Doanh Thừa Phong nhíu mày, trong lòng của hắn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chính mình nhìn sai rồi, hay là phía sau vách tường này là rỗng.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên thì hắn liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hoảng sợ.

Ở trước mắt của bọn họ, một mảnh không gian hư vô lại bắt đầu rạn nứt.

- Tê

Phảng phất giống như một mảng vải lớn bị xé rách vậy, từ chính giữa vỡ ra và tạo thành một hào quang hình tròn vô cùng lớn.

Xuyên thấu qua mảnh hào quang này, Doanh Thừa Phong nhìn thấy một căn phòng cũng không quá lớn, mà vị trí đặt căn phòng này chính là phiến không gian hắn vừa mới trải qua kia.

Hít một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong biết rằng, cảnh tượng quỷ dị này và sức lực không gian khẳng định là có liên quan. Nhưng đáng tiếc chính là, cho dù là cả cuộc đời trước của hắn, khoa học kỹ thuật cũng không thể đạt tới trình độ có thể tùy ý chế tạo không gian. Cho nê cảnh tượng phía trước đã tấn công hắn vô cùng mạnh, khiến hắn khó có thể che dấu chấn động trong lòng.

Hứa phu nhân lén lút nhìn hắn một cái, khóe miệng xuất hiện một tia mỉm cười thản nhiên.

Tên tiểu tử này rốt cục đã không còn bộ dáng của một lão già nữa rồi, nhưng mà, ngay cả bản thân nàng cũng chưa phát hiện, không ngờ chính mình trong lúc vô tình lại trở nên thích trêu chọc Doanh Thừa Phong.

- Vào đi.

Bỗng nhiên một luồng thanh âm trầm ổn mạnh mẽ chậm rãi vang lên.

Luồng thanh âm này cũng không lớn, nhưng ẩn chứa một loại uy nghiêm vô thượng khó có thể hình dung, Dường như hễ là lới hắn nói ra thì những người kahsc đều nhất định phải vâng theo và chấp hành không điều kiện, không được có một chút làm trái.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong vừa dâng lên một suy nghĩ muốn kháng cự liền bị uy nghiêm ở trong thanh âm này nghiền nát, hắn ngoan ngoãn theo Hứa phu nhân tiến vào không gian thần kỳ này.

Nếu như là người bình thường, chỉ sợ căn bản không nhận ra sự uy nghiêm trong thanh âm này. Mà do trong đầu Doanh Thừa Phong có tồn tại khí linh nên mới có thể phân tích ra điểm này. Nhưng vấn đề là, cho dù là Doanh Thừa Phong hay là trí linh thì cũng không có năng lực chống cự là thanh âm này, chỉ là vẫn duy trì vẻ thanh tỉnh và cảnh giác, tuân mệnh mà đi.

Sau khi bọn họ bước chân vào trong, hào quang bên ngoài đột nhiên lóe lên liền tiêu tan.

Mí mắt của Doanh Thừa Phong khẽ nháy, hắn vụng trộm đánh giá mọi nơi. Lúc này bọn họ tiến vào một căn phòng khoảng 100 mét vuông. Không ngờ xung quanh căn phòng này đều là không gian hư vô mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Phòng này giống như là cái thế giới chỉ tồn tại mình nó.

Thế nhưng thế giới này lại quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức chỉ vẻn vẹn có 100 mét vuông.

Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, Doanh Thừa Phong quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào lại đột ngột xuất hiện thêm một người ở sau sườn bọn hắn.

Hắn chậm rãi quay đầu, đó là khuôn mặt của một người trung niên đang mỉm cười, đôi mắt của hắn sáng ngời sâu thẳm giống như sao trời vô biên vô hạn, chặt chẽ hấp dẫn tinh thần ý niệm của con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.