Ánh mắt trung niên nam tử lộ ra vẻ ngưng trọng, dường như đang nghĩ tới cái gì.
Doanh Thừa Phong cũng không nói lời nào, đưa tay ném ra một chiếc bình ngọc.
Người nọ thuận tay tiếp lấy, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ mở nắp bình ra. Nhưng mà, ngay khi ánh mắt hắn nhìn vào trong bình, hơn nữa ngửi được mùi hương trong đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cơ hồ hắn không cần suy nghĩ, nhanh tay đóng nắp bình lại, dược hương nồng đậm đang chuẩn bị tiết ra ngoài chỉ thoáng cái đã bị bịt lại.
Cùng lúc đó, trên gương mặt dày dạn sương gió của chủ quầy hàng lập tức hiện ra một nụ cười nồng đậm.
- Các hạ! Thi thể Đoạt Mệnh Phong này là do một vị huynh đệ của tại hạ ở sâu trong Long Đầu Nham nhặt được.
- Nhặt được? - Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Ngươi cho rằng đáp án này có thể khiến tại hạ vừa lòng sao?
Trung niên nam tử kia lắc đầu liên tục:
- Đáp án này đương nhiên không đủ. - Dừng lại một chút, hắn sờ soạn trên người một lúc, rồi mới móc ra một cuộn vải.
Nhẹ nhàng mở cuộn vải ra, hắn nhỏ giọng nói:
- Đây là bản đồ Long Đầu Nham, không chỉ có đánh dấu chỗ đàn Đoạt Mệnh Phong, còn có vài chỗ hung hiểm khác. Ha ha... Không biết giá trị bản đồ này có khiến các hạ động tâm hay chưa?
Doanh Thừa Phong nhận lấy cuộn vải, ánh mắt tùy ý quét qua một cái.
Nếu như đổi lại là người khác khi đối mặt với bản đồ tường tận không có mấy ngày nghiên cứu sợ rằng còn khó có thể nhận ra khu vực nào. Còn Doanh Thừa Phong thì khác, chỉ trong nháy mắt đó, Trí Linh đã hoàn toàn phục chế được chiếc bản đồ ở trong não vực.
- Hừ! Địa hình Long Đầu Nham ta cũng biết, không cần cái này của các hạ. - Doanh Thừa Phong đem bản đồ trả lại, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ muốn biết phải tới vị trí nào mới có thể tìm thấy Đoạt Mệnh Phong.
Trung niên hán tử hơi giật mình, tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng thu hồi lại bản đồ của mình, hơn nữa còn nói ra một địa điểm.
Trong đầu Doanh Thừa Phong nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đối chiếu với nội dung trên tấm bản đồ, hơn nữa còn đưa ra kết luận.
Chiếc bản đồ kia rõ ràng là do một vị cao thủ đưa ra, trên đó các đường uốn lượn một cách rõ ràng, một ít cấm địa nguy hiểm còn đánh dấu bộ xương khô. Mà vị trí đoàn Đoạt Mệnh Phong cũng được đánh dấu đầu lâu đó.
Bởi vậy có thể thấy được, người này cũng không hề nối dối.
Đương nhiên, Doanh Thừa Phong cũng biết người này lấy ra bản đồ chưa được tường tận, mấy thứ này dùng để tham khảo thì không có vấn đề. Nhưng nếu như hoàn toàn ỷ lại vào nó, kết quả cuối cùng chỉ có chết không thể nghi ngờ.
Hơi gật đầu, Doanh Thừa Phong cầm thi thể Đoạt Mệnh Phong lên, xoay người rời đi.
Ở phía sau hắn, trung niên nam tử kia kinh ngạc nhìn bình ngọc trong tay, thần sắc không ngừng thay đổi, cuối cùng than nhẹ một tiếng bỏ qua những ý nghĩ nguy hiểm trong đầu.
Người này tuy rằng đã che khuất khuôn mặt, nhưng làn da hắn để lộ ra ngoài cho thấy đấy là một người không lớn tuổi.
Nhưng người tuổi còn nhỏ hư vậy lại dám hỏi nơi xuất hiện thi thể Đoạt Mệnh Phong, hơn nữa còn cực kỳ hào phóng. Chỉ hỏi một vấn đề lập tức dễ dàng đưa cho hắn năm viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan để làm thù lao.
Trung phẩm! Đây chính là trung phẩm Dưỡng Sinh Đan a.
Ở khu phố náo nhiệt này tuy rằng hàng ngày có vô số giao dịch, nhưng tuyệt đại đa số giao dịch đều dùng hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan để làm vật trao đổi.
Trung phẩm - Tuy rằng nói có thể dùng một viên đổi lấy mười viên hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Nhưng trên thực tế, cho dù lấy mười hai viên cũng có người nguyện ý đổi lấy.
Trung phẩm Dưỡng Sinh Đan trên thực tế hiệu quả lớn hơn nhiều so với hạ phẩm, mà chủ yếu là khi cần trợ giúp tấn thăng cảnh giới thì hiệu lực của hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan quá yếu, cho nên trung phẩm là mặt hàng các võ sĩ khát cầu nhất.
Về phần thượng phẩm.....
Vị trung niên hán tử này mặc dù là lão giang hồ, nhưng trong cả đời hắn chưa từng gặp qua một vài viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, chứ đừng nói là có thể phục dụng.
Khi nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi kia ném ra năm viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan một cách tùy ý, khiến cho trung niên hán tử không ngừng khiếp sợ.
Niên kỷ còn nhỏ như thế, sau lưng khẳng định có chỗ dựa hùng mạnh chống lưng, bản thân hắn không thể trêu chọc được.
**********
Doanh Thừa Phong vừa rời khỏi tuyến phố mua bán tự do, hắn lập tức tăng tốc lánh qua đám đông trên đường, chẳng mấy chốc đã biến mất trong dòng người.
- Trí Linh! Ngươi xác định phía sau không có ai theo dõi sao?
- Ta xác định. - Trí Linh trả lời không chút do dự:
- Sau khi được ta quét hình, không có ai truy tung sau lưng ngươi.
- Thật sự là kỳ quái. - Doanh Thừa Phong nói thầm một câu, trong lòng thầm nghĩ: "Hay là trung niên nam tử kia đã bị năm viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan hù dọa?"
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong lập tức đem nghi vấn này để lại sau đầu.
Hắn ở một vị trí hẻo lánh thay đổi quần áo, hơn nữa nhanh chóng quay trở về khách điếm.
Ở bên trong khách điểm, hắn lựa chọn một căn phòng yên tĩnh, tuy nói tiền thuê cũng không hề rẻ, nhưng đối với người từng luyện chế ra linh khí như hắn mà nói, tiêu phí như vậy không đáng phải để ý.
Bởi vì, Nguyên Bưu khi trả rất nhiều đan dược làm thù lao, cũng đồng dạng biếu cho hắn đại lượng ngân phiếu, đến hiện nay thì số lượng ngân phiếu đã đủ sống một cuộc sống xa xỉ.
Đóng cửa lại, Doanh Thừa Phong cẩn thận lắng nghe nửa ngày, cuối cùng xác định hết thảy đều không có vấn đề, mới lôi thi thể Đoạt Mệnh Phong trong người ra.
Đúng như vị trung niên kia nói, thi thể dị thú sau khi bị Linh Sư tinh luyện hấp thu đã mất hết tinh hoa, trở thành rác rưởi không thể nghi ngờ.
Lúc này, ở phía trên thi thể Đoạt Mệnh Phong đã không còn nửa điểm sức mạnh của linh tính.
Trách không được hai người Tằng Diệc Hùng đều không thèm để ý tới nữa đã xoay người rời đi, bởi vì bọn họ đã sớm biết được kết quả này.
Chẳng qua, đối với tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới này như Trí Linh mà nói, từ trên khối thi thể khô quắt này nó cũng có thể thu thập được rất nhiều tư liệu.
Chậm rãi rút chân khí đang thăm dò trong cơ thể Đoạt Mệnh Phong lại, vẻ mặt Doanh Thừa Phong có chút ngưng trọng hỏi:
- Thế nào?
- Trong cơ thể Đoạt Mệnh Phong quả thật có một loại lực lượng thần kỳ, chỉ có điều loại lực lượng này đã khô kiệt, cho nên ta cũng không thể thu được tin tức hữu dụng. - Thanh âm Trí Linh chậm rãi vang lên:
- Chẳng qua, căn cứ vào sự suy tính của ta, loại lực lượng linh tính này hẳn là có chỗ độc đáo, nếu như vận may đủ tốt thì có lẽ thật sự tinh luyện ra được Thiết Linh Chi Thạch.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên.
Trong tay hắn cầm bộ trường thương đã được Trí Linh sửa chữa, đồ án linh văn bị cải biến rất lớn, làm cho nó có thể đồng thời ẩn chứa ba loại thuộc tính cường đại.
Mà lúc này, hắn mới chỉ quán linh lên đó Công Kích chi lực và Hỏa Diễm chi lực, còn một thuộc tính vẫn để trống.
Doanh Thừa Phong đi vào Kỳ Liên sơn mạch mặc dù có ý nghĩ hy vọng ở nơi này có thể gặp được Trầm Ngọc Kỳ. Nhưng điều chủ yếu là, hắn cũng muốn ở trong khu vực này có được một loại Phong Linh Thạch thích hợp.
Thiết Linh Chi Thạch có thể đem máu thịt địch nhân chuyển hóa thành chân khí cho mình, tuy rằng Doanh Thừa Phong cũng không hiểu ở trên thế giới này tại sao lại xuất hiện Phong Linh Thạch thần kỳ như thế, nhưng không cần hỏi cũng biết loại thuộc tính này tuyết đối thuộc vào dạng nghịch thiên,
Tuy rằng hôm nay vị lão giả kia từng nói qua, muốn ở trên thi thể Đoạt Mệnh Phong thu được Thiết Linh Chi Thạch khả năng thành công sẽ rất nhỏ, mà cho dù may mắn có được thì lực lượng linh tính đó cũng còn xa mới đủ dùng.
Thế nhưng, hết thảy những vấn đề đó đối với Trí Linh và Doanh Thừa Phong lại không phải là điều quan trọng.
Chậm rãi gật đầu, hắn ở trong lòng đã đưa ra quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Doanh Thừa Phong một lần nữa rời khỏi khách điếm, tiếp tục đi dạo ở trong Long Nham trấn. Lúc này đây, hắn đã ở lại Long Nham trấn gần ba ngày, trong đoạn thời gian này, hắn thu thập được một lượng lớn tin tức về Long Đầu Nham, hơn nữa cũng ở trên một số người không rõ ràng mua được vài phần bản đồ.
Những bản đồ này có cái thì tường tận, cũng có cái thì đơn giản, nhưng chủ yếu là có thể xác minh với nhau, trong đầu hắn đã dần hiện lên một chiếc bản đồ tương đối hoàn chỉnh.
Có thể dễ dàng làm được điều này không nghi ngờ gì chính là công lao của Trí Linh.
Năng lực tính toán của nó có thể nói là thiên hạ vô song, đồng dạng cũng chỉ có nó mới trong thời gian ngắn từ nhiều bản đồ để tập trung tin tức giống nhau lại tạo thành một bản đồ hoàn toàn mới.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, Doanh Thừa Phong đem ngựa gửi vào trong khách điếm, sau đó hắn rời đi, tiến về phía Long Đầu Nham.
Một khi tiến vào địa phương tràn ngập nguy hiểm này, Doanh Thừa Phong lập tức đem tất cả trang bị mặc lên người.
Bộ đồ da tự nhiên không thể thiếu, bên hông lại dắt thanh trường kiếm linh khí, sau lưng mang theo một chiếc hộp dài hình chữ nhật, ở bên trong đó chứa đựng chính là bộ trường thương.
Tuy rằng tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong mới chỉ đạt tới ngũ tầng, nhưng trang bị trên người hắn không hề thiếu những thứ uy lực to lớn, cùng với đan dược tùy thân đủ để chống đỡ lại những kẻ có tu vi thất tầng, bát tầng, thậm chí còn mạnh hơn.
Long Đầu Nham diện tích rất rộng, mỗi ngày ở trong đó có vô số người ra vào.
Tuy rằng bên trong phần lớn là mãnh thú và dị thú, nhưng bởi vì có vô số võ sĩ hàng tháng tiến vào bên trong săn bắt, cho nên ở rìa ngoài Long Đầu Nham rất khó có thể phát hiện ra được những dị thú lợi hại hay dược thảo quý hiếm.
Chỉ có không ngừng đi sâu vào trong Long Đầu Nham mới có thể gặp được những con mồi đáng quan tâm.
Đương nhiên, càng xâm nhập vào sâu trong Long Đầu Nham, độ nguy hiểm cũng theo đó mà gia tăng.
Doanh Thừa Phong một mình tiến vào trong này phải luôn cẩn thận xung quanh, nhưng vì có sự tồn tại của Trí Linh cho nên hắn luôn từ một ít dấu vết trên đường để phát hiện ra phía trước có ngươi hoặc dị thú hay không để còn ẩn nấp. Thời gian mười ngày trôi qua, hắn không ngờ lại chưa từng gặp một người nào cả.
Đồng dạng, hắn cũng cẩn thân hướng về phía chỗ đàn Đoạt Mệnh Phong xuất hiện, cứ đi tiếp như thế phải hơn mười ngày nữa mới tiếp cận được mục tiêu cần đến.
- Hống.....
Bỗng nhiên, một tiếng hống sắc bén từ phía xa truyền lại, bên trong tiếng hống này tràn ngập hương vị thảm thiết. Dường như, một sinh mệnh cường đại sắp đem toàn bộ tiềm lực cuối cùng của mình phát huy ra.
Doanh Thừa Phong có chút tò mò, thân hình hơi loáng lên cái, hai chân thi triển Quỷ Ảnh bộ giống như quỷ dị chạy nhanh về phía đang phát ra tiếng kêu.
Tiếng kêu kia rất thê lương, hơn nữa nó càng lúc càng yếu đi, giống như đã gần kiệt sức.
Hai chân Doanh Thừa Phong hơi dừng lại, rồi lại giống như được lắp lò xo bật lên cao, ở trên một cành cây đại thụ khẽ điểm nhẹ vài cái, lập tức đã lên tới trên ngọn cây.
Hắn nhìn về phía xa, hai mắt chợt trở nên ngưng trọng, hít sâu một hơi, đồng thời từ trên xương sống xuất hiện một luồng hàn khí chạy dọc lên tới tận óc.