Doanh Thừa Phong đem Hỏa Diễm quyền và Quỷ Ảnh bộ kết hợp với nhau, khi thi triển tới mức tận cùng có thể phóng thích ra hỏa cầu để công kích địch nhân.
Hỏa cầu này uy lực rất lớn, cho dù là Doanh Lợi Đức với tu vi cửu tầng chân khí cũng không dám dùng tay để đỡ lấy, mà phải sử dụng linh khí để phá hủy ngọn cầu.
Ngày trước, hắn nếu muốn phóng thích đòn này thì cần phải thi triển hai loại chiến kỹ khác nhau, làm cho chân khí trong lúc vận động kết hợp lại làm một.
Nhưng, hiện tại hắn đứng yên bất động, nhưng chỉ cần giơ tay một cái là có thể phóng thích ra hỏa cầu. Hơn nữa, càng làm cho người ta thán phục chính là, loại hỏa cầu này không có thoát khỏi bàn tay của hắn, nó dường như bám vào lòng bàn tay bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích.
Mặc dù cũng là hỏa cầu, nhưng uy lực không hơn kém bao nhiêu, tuy nhiên độ khó khăn để phóng thích lại hơn kém quá nhiều, căn bản là không thể so sánh nổi.
Nhìn hỏa diễm trong tay không ngừng phập phùng, Doanh Thừa Phong mừng như điên nói:
- Trí Linh! Ta đã thành công rồi.
Thanh âm Trí Linh chậm rãi vang lên:
- Chúc mừng. Cường độ tinh thần lực lượng của ngươi đã vượt xa cực hạn của tu vi chân khí, đối với mỗi phần chân khí đều có thể khống chế hoàn mỹ. Cho nên mới có thể kích phát thoải mái hỏa cầu, hơn nữa còn bảo trì ở trạng thái như thế này.
- Lực lượng tinh thần. - Doanh Thừa Phong nhỏ giọng nói:
- Không thể tưởng tượng được, ta cũng có một ngày nắm được lực lượng tinh thần trong tay.
Đương nhiên, hắn có thể làm được điều này không chỉ có riêng lực lượng tinh thần của mình, mà trong quá trình này không thể thiếu năng lực tính toán cường đại của Trí Linh.
Nếu như không có nó tính toán mức năng lượng, như vậy Doanh Thừa Phong căn bản không có khả năng khống chế chân khí tới mức này.
Thanh âm Trí Linh một lần nữa vang lên:
- Rất xin lỗi phải nhắc nhở ngươi, khả năng khống chế của ngươi đã gần tới cực hạn, nếu như ngươi tiếp tục giữ nguyên thì chỉ sợ sẽ gây họa.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lúc này mới phát hiện, hỏa cầu trong lòng bàn tay hắn đang không ngừng hấp thu lực lượng ngoài ngoại giới, hơn nữa nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên giống như đang ở gần một cái hỏa lò.
Sắc mặt hơi biến đổi, hắn vội vàng thu liễm lại chân khí, một lát sau hỏa cầu ở lòng bàn tay càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Đây chính là do Doanh Thừa Phong khống chế chân khí đạt tới cảnh giới cực cao mới có thể làm được. Ở trong quá trình này chỉ cần không thể khống chế được một chút thôi là lực lượng khổng lồ của hỏa cầu sẽ phát nổ. Với nhiệt độ của nó tỏa ra, hơn nữa lực phá hoại thì chỉ sợ cả căn phòng của hắn trong nháy mắt bị thiêu rụi.
May mà, Trí Linh kịp thời nhắc nhở cho nên lúc này mới tránh được một hồi đáng tiếc.
- Phù....
Thở dài một hơi, thân hình Doanh Thừa Phong nhoáng lên một cái, cả người đã rời khỏi phòng.
Quỷ Ảnh bộ - Phần đầu của bộ pháp này cũng không có bao nhiêu điểm mạnh, nhưng phần sau lại bắt đầu có chút quỷ dị.
Trước khi chân khí của hắn đạt tới thất tầng, Doanh Thừa Phong chỉ học được tầng đầu tiên đó là đem một lượng lớn chân khí trong nháy mắt ngưng tụ lại rồi phóng thích ra ngoài làm cho tốc độ của hắn ở một khoảng thời gian ngắn nâng lên cả chục lần.
Mà giờ phút này, sau khi may mắn khó hiểu nắm giữ được lực lượng tinh thần, Doanh Thừa Phong và Trí Linh liên thủ thì mức khống chế chân khí đã đạt tới tình trạng khó tin.
Lúc này, Doanh Thừa Phong bắt đầu di chuyển, đem tinh thần lực lượng phóng thích ra ngoài, đưa vùng không gian xung quanh người bao phủ lấy.
Ở trong không gian này, não vực Doanh Thừa Phong giống như một chiếc gương đem tất cả những hình ảnh miêu tả lại.
Hắn có thể "nhìn" thấy từng cọng cỏ lay động dù là nhỏ nhất, có thể "nhìn" thấy con chim đang bay lượn ở trên cao, có thể "nhìn" thấy đàn kiến ở xa xa đang không ngừng bận rộn, có thể "nhìn" thấy gió ở xung quanh thân thể đang không ngừng chuyển động....
Chỉ cần ở trong khu vực không gian này xuất hiện cái gì, vô luận là hữu hình hay vô hình đều hiện lên trong đầu của hắn.
Nhưng mà, chuyện làm Doanh Thừa Phong phải ngạc nhiên vui mừng vẫn còn chưa chấm dứt.
Tinh thần lực lượng của hắn và Trí Linh kết hợp lại, không gian xung quanh lập tức được chia làm từng ô một. Giờ phút này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có một loại cảm giác mình đang hóa thân thành người máy.
Hắn có thể trong nháy mắt thu thập tư liệu trong không gian, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn tiến hành tính toán vừa đưa ra phán đoán. Hắn có thể xác định điểm dừng chân tiếp theo, cùng với những phản ứng khác nhau.
Vào giờ phút này, hắn cảm thấy mình giống như thượng đế, có thể nắm giữ hết thảy mọi cảm giác ở xung quanh.
Thân hình hắn đột nhiên trở nên nhanh hơn, Doanh Thừa Phong di chuyển như bay, đã nhanh chóng rời khỏi Tam Hợp Thôn, tiến vào khu rừng ở sau núi.
Tốc độ của hắn so với trước kia thì nhanh hơn rất nhiều, trong lúc di chuyển cực kỳ linh hoạt, khi kích phát ra tinh thần lực lượng, hơn nữa còn dung nhập với Trí Linh thì khinh thân công pháp của hắn được đề cao rất lớn. Lúc này, hắn vận dụng chân khí chỉ bằng một phần trăm so với trước kia, nhưng tốc độ phát huy ra càng thêm mau lẹ hơn.
Bởi vì, mỗi một phần chân khí trong cơ thể hắn đều được dùng một cách thích hợp, không còn có chút lãng phí nào.
Tốc độ Doanh Thừa Phong càng lúc càng nhanh, hắn ở trong rừng rậm di chuyển mau lẹ, hơn nữa hắn còn đang hưởng thụ cảm giác này, giống như toàn bộ thân hình dung nhập vào tự nhiên.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng lại.
Đảo mắt nhìn quanh, hắn đã đi sâu vào trong rừng, không thể nhận rõ ra mình đang đứng ở đâu nữa. Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không hề lo lắng, bởi vì có Trí Linh cho nên chỉ cần là nơi hắn đi qua thì vĩnh viễn không thể quên. Vô luận thế nào, hắn cũng không có khả năng bị lạc ở nơi này.
Hơn nữa, ở trong hoàn cảnh này đối với hắn không hề nghi ngờ gì chính là tốt nhất.
Hít sâu một hơi, thân thể Doanh Thừa Phong bắt đầu động, mỗi một lần động đề nhẹ nhàng linh hoạt, tuy rằng hai chân đang không ngừng tiến về trước nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như hắn đang lui về phía sau. Theo đó, thân thể hắn chợt biến mất, chỉ để lại chỗ vị trí mình vừa đứng một đạo tàn ảnh.
Khi thần hình hắn một lần nữa xuất hiện, đã ở bên cạnh một cây đại thụ cách chỗ cũ mấy trượng.
Hắn giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vung lên, một đoàn hỏa cầu trong nháy mắt được ngưng tụ trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay hắn hướng về phía trước đây ra, đoàn hỏa cầu đó lập tức bay đi.
Kỳ lạ chính là hỏa cầu đó không ngừng tạo thành hấp lực hút lấy một loại lực lượng thần bí nào đó ở xung quanh, khiến cho uy lực của nó càng lúc càng mạnh.
Tiếng nổ "ầm ầm" vang lên không ngừng, hỏa cầu va mạnh vào một thân cây đại thụ, nó chẳng những tạo thành một lỗ thủng lớn ở trên thân cây, hơn nữa còn thiêu đốt cái cây đó.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, cổ tay hắn hơi lật, một đạo hào quang màu trắng xuất hiện ở trước người.
Chân khí khổng lồ không ngừng dung nhập vào trong trường kiếm linh khí, thanh trường kiếm ở trong tay hắn dường như sống lại rồi hóa thành vô số những kiếm quang.
Hắn khẽ quát một tiếng, kiếm quang giống như mưa tầm tã phủ xuống cây đại thụ.
Cuồng Sa kiếm pháp.
Mỗi một kiếm quang giống như mỗi một viên sỏi nhanh chóng bao trùm lấy lửa trên cây đại thụ kia.
Cuồng Sa kiếm pháp chẳng qua chỉ là một bộ chiến kỹ bình thường mà thôi, nhưng nó ở trong tay Doanh Thừa Phong lại có thể phát huy ra uy lực cường đại vô cùng.
Lúc này, vô tận kiếm quang xuất hiện lập tức ngăn chặn sự lan tràn của ngọn lửa.
Ngọn lửa do Hỏa Diễm quyền tạo thành tuy rằng cường đại, nhưng lại giống như cây không có rễ để hút nước, mà Doanh Thừa Phong hiện giờ thi triển Cuồng Sa kiếm pháp cuồn cuộn không dứt, lấy khí thế không thể ngăn cản chặn đứt thế lan của lửa.
Vù... Vù... Vù....
Trong hư không truyền tới những tiếng xé gió chói tai, kiếm quang linh hoạt, sắc bén tràn ngập trong thiên địa/
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, kiếm quang dần mất đi, rồi một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật bay lên cao.
Nó ở giữa không trung mở ra, ba bộ phận hình tròn từ trong đó rơi xuống.
Doanh Thừa Phong nhảy lên cao, trường kiếm nhanh chóng tra vào vỏ, hắn ở giữa không trung tổ hợp lại ba bộ phận hình tròn kia tạo thành một thanh trường thương.
Sát.....
Trường thương vào trong tay, Doanh Thừa Phong đột nhiên bộc phát ra sát khí cường đại không gì sánh nổi.
Cỗ sát khí linh hoạt, sắc bén này dâng lên chính là do hắn chém giết vô số sinh linh mới có thể ngưng tụ lại thành cỗ sát khí này.
Bình thường, Doanh Thừa Phong có thể ẩn dấu cỗ khí tức này hoàn toàn. Nhưng bây giờ, hắn cầm Phách Vương Thương ở trong tay, cả người lại theo bản năng nhớ tới việc trải qua ở Lang Cốc và Bức Huyệt.
Hơn nữa, hiện giờ được lực lượng tinh thần khổng lồ kích phát, cỗ sát khí kia càng không chút kiêng kỵ trào ra ngoài, hơn nữa nó so với di vãng còn nhiều hơn mấy lần.
Nếu lúc này có một vị võ sĩ cùng giai đứng ở trước mặt Doanh Thừa Phong, như vậy sợ rằng sẽ bị cỗ sát khí sắc bén này dọa cho sợ hãi mất.
Ánh sáng màu hồng lóe lên, ở đầu trường thương tỏa ra màu sắc đỏ tươi của lửa, xé không gian lao về phía trước.
Một cỗ khí lưu dường như trở thành thực chấn hung hăng đánh mạnh lên cây đại thụ ở phía xa ba trượng.
Ngay sau đó, trên thân cây phát ra một tiếng vang trầm đục, ở trên đó xuất hiện chiếc lỗ thủng một cách quỷ dị.
Uy lực một thương lại cường đại tới như vậy a.
Hai chân hắn hạ xuống đất, Doanh Thừa Phong đã muốn nhờ vào lực lượng của Phách Vương Thương lao ra ngoài, hai tay lần lượt thay đổi tư thế không ngừng đánh lên thân trường thương.
Trường thương giống như một chiếc phong hỏa lân, lấy Doanh Thừa Phong làm trung tâm ở trong một trượng hai thước không ngừng có hỏa chi lực xuất hiện.
Thất tầng chân khí tuy rằng chỉ hơn một cấp so với lục tầng, nhưng đây là một cửa ải mà hiếm người vượt qua được. Một khi đạt tới một bước này, chân khí trong cơ thể đã có biến đổi về chất.
Lúc này, chân khí trong đan điền Doanh Thừa Phong không ngừng tuôn ra không chút keo kiệt truyền sang trường thương, làm cho Doanh Thừa Phong có cảm giác vô cùng thoải mái.
Cùng lúc đó, tinh thần lực lượng của hắn cũng được phóng thích ra không giữ lại chút nào, hơn nữa khi dung hợp với Trí Linh, trong một không gian nhất định đã tạo thành thế giới quỷ dị, tất cả mọi động thái trong không gian đó đều không tránh khỏi bị hắn cảm ứng.
Trường thương như lửa, thân pháp như điện, khi nó được huy động tới tận cùng, hắn đột nhiên huýt một tiếng sáo dài. Tiếng sáo xông thẳng lên trời không, vang vọng mãi không ngừng.