Bát Trảo Quái Thú sửng sốt, nó chưa từng nghĩ tới, chỉ là một nhân loại
của Hoàng Kim Cảnh lại đề xuất điều kiện quá giới hạn tới bực này.
Một cỗ tức giận lập tức xông lên đầu, nhưng rất nhanh, cỗ lửa giận này
lập tức tiêu tan, bởi vì khát vọng rời khỏi nơi này trong lòng nó đã áp
đảo hết thảy.
Hơn nữa, điều kiện mà nhân loại này đưa ra không phải là không có chỗ sơ hở.
Nó ngẩn đầu, nói:
- Chỉ khi ngài còn sống?
- Đúng vậy, tuổi thọ của các ngươi so với ta dài hơn rất nhiều, chỉ cần đợi ta chết, các ngươi nhất định tự do.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Bát Trảo Quái Thú hướng ánh mắt xem xét về phía Kim Cương Vương, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Đều lợi ích giống nhau, chỉ cần ngươi đồng ý hay không thôi.
- Được, Ta đồng ý.
Bát Trảo Quái Thú ánh mắt kiên định. Nếu cả Kim Cương Vương cũng nguyện
ý, vậy nó còn ngoan cường cái rắm. Nếu bỏ qua cơ hội này, như vậy cả đời nó cũng đừng nghĩ tới việc rời đi nữa.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, giơ tay mở ra Sơn Hà Đồ tiến hành phát động.
Kiện bảo vật này vừa xuất ra, một cỗ khí tức thần bí cổ xưa liền phóng
xuất ra, khiến cho Bát Trảo Quái Thú vốn còn thấp thỏm trong lòng tin
tưởng hơn mấy phần.
Kỳ thật, nếu chỉ có một mình Doanh Thừa Phong thì dù chỉ tay lên trời
thề, Bát Trảo Quái Thú cũng tuyệt đối không tin. Nhưng có đại gia hỏa
Kim Cương Vương này ở đây, hơn nữa còn biểu hiện tín nhiệm như vậy, nó
cũng không khỏi tin tưởng.
Nói trắng ra, Bát Trảo Quái Thú tin tưởng không phải là Doanh Thừa Phong mà là Kim Cương Vương.
Doanh Thừa Phong chậm rãi mở ra Sơn Hà Đồ, cẩn thận nhìn đồ án trên bề mặt được che phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây mù.
Trên Sơn Hà Đồ có nhiều thêm một cái cửa động to chừng một nắm tay trẻ
con, xuyên thấu qua cửa động này, Doanh Thừa Phong có thể nhìn thấy
trong phạm vi ít nhất trăm dặm.
Thế nhưng, trong lúc cùng Kim Cương Vương chiến đấu, sủng vật này lại sử dụng đại địa chi lực, nhiễu loạn mạnh mẽ lực lượng của Sơn Hà Đồ, khiến tầng mây trở lại vị trí cũ, lại không nhìn thấy gì nữa.
Lắc đầu, Doanh Thừa Phong ngưng thần tụ khí, toàn bộ chân khí và tinh
thần lực trên người bắt đầu ngưng tụ. Ngay sau đó, trên người hắn phát
ra hào quang vô cùng lớn
Đây là sức mạnh hắn học được ở trong tháp Truyền Thừa Chi Thạch, cũng chỉ có loại sức mạnh này mới là chìa khóa mở ra Sơn Hà Đồ.
Ầm
Sức mạnh khổng lồ oanh kích thật mạnh vào phía trên Sơn Hà Đồ, đám mây
trùng trùng điệp điệp kia lập tức bốc lên, một lúc sau, một cái cửa động lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, không ngờ xuất hiện lúc này lại không phải là vết rách mà là cửa động.
Hơn nữa nhìn kích thước cửa động không ngờ lại lớn hơn vài phần so với nắm tay trẻ con.
Hắn nhìn hai tay của mình, mơ hồ hiểu được, nguyên nhân việc này là do
tinh thần lực và chân khí của mình đều đề thăng rất nhiều. Cũng tức là
nói. Thực lực của hắn đề thăng, khả năng đẩy ra mây mù cũng càng lớn,
sức mạnh khống chế cũng ngày càng mạnh.
Bát Trảo Quái Thú kinh ngạc nhìn Sơn Hà Đồ, vô cùng tán thưởng đối với tính chất mạnh mẽ của vật này.
Doanh Thừa Phong dốc toàn lực một kích tuy rằng không kém nhưng với da
dày thịt thô như nó mà nói cũng không phải thứ đáng quan tâm. Thế nhưng
bức tranh vẽ này có thể dễ dàng chịu đựng cũng có chút cổ quái.
- Đây là… Cái gì vậy?
Bát Trảo Quái Thú kinh ngạc hỏi.
Bỗng nhiên, Kim Cương Vương đánh xuống một quyền ngay giữa đầu Bát Trảo
Quái Thú, thân thể của nó nện mạnh xuống mặt đất, tám cái tay to như cột trụ kia không ngờ là chịu không nổi một quyền này.
Doanh Thừa Phong sửng sốt, nói:
- Kim Cương, ngươi đang làm gì đó?
Bát Trảo Quái Thú đang quỳ rạp trên mặt đất kia gần như ngay lập tức bắt đầu chuyển động, tuy nhiên, nó cũng không đánh trả lại mà tám cái móng
vuốt dốc sức bấu ra phía sau, dùng một tốc độ cực nhanh lui toàn thân về phía sau.
Mí mắt Doanh Thừa Phong trực nhảy. Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Kim Cương Vương muốn chiêu dụ người này rồi.
Nắm tay Kim Cương Vương nặng bao nhiêu, hắn trong lòng biết rõ. Tuy biết rằng một quyền kia không phải là Kim Cương Vương vận sức phát động toàn lực, nhưng nếu người bình thường cùng cấp vô tình bị đánh một cái, chỉ
sợ là phải nằm mấy ngày mới từ từ khỏe được.
Nhưng Bát Trảo Quái Thú này thân thủ nhanh nhẹn, giống như chưa từng bị
đánh. Những cái khác không nói. Nhưng chỉ riêng năng lực chống cự bậc
này cũng đã không thể kinh thường rồi.
Ít nhất là hoàn toàn đủ tư cách làm chỗ phát tiết cho Kim Cương Vương.
- Kim Cương Vương, ngươi muốn làm gì?
Bát Trảo Quái Thú rời ra xa, nó tức giận gầm thét.
Chỉ có điều, nhìn bộ dáng nó dùng một bên mông quay về phía Kim Cương
Vương, bộ dáng có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, lại làm cho người ta
không thể nào căng thẳng được.
Kim Cương Vương lạnh lung liếc mắt một cái, nói:
- Gọi chủ nhân.
Ách…
Miệng của Bát Trảo Quái Thú ấp úng, nhưng nhìn đến bức cổ họa trong tay
Doanh Thừa Phong, lại nhìn đến Kim Cương Vương khoanh tay trước ngực,
cười như không cười, rốt cuộc cắn răng, nói:
- Bát Trảo bái kiến chủ nhân.
Doanh Thừa Phong không nhịn cười nổi, nói:
- Miễn đi, chờ sau khi ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi kêu cũng không muộn.
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Kim Cương Vương nháy mắt hai cái, trong mắt lộ ra ý cười không chút che giấu, nhưng miệng cũng nói:
- Kim cương, sau này đừng hung hăng với Bát Trảo như vậy.
- Ồ, đã biết.
Kim Cương Vương toét miệng rộng, cười thật vui vẻ.
Bát Trảo Quái Thú nhìn bóng lưng của Doanh Thừa Phong, trong lòng thầm
nghĩ: “Nhân loại nhỏ bé này có thể phân phó Kim Cương Vương như vậy,
thật là không tưởng được, chỉ mong Kim Cương Vương có thể nghe theo sắp
xếp của hắn mới tốt.”
Ánh mắt Doanh Thừa Phong quay trở lại cái động tròn nhỏ, nói:
- Sơn Hà Đồ này là không gian chí bảo, thông đến một chỗ trong Linh Vực. Ta đưa các ngươi vào trong đó trước, các ngươi tự tìm chỗ ẩn náu, tuyệt đối không được để ai phát hiện, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ tự
tới tìm các ngươi.
- Vâng.
Kim Cương Vương nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Chủ… Vậy, Doanh huynh, ngươi phải nhanh lên đó.
Lúc nói lời này, Kim Cương Vương lộ ra vẻ lưu luyến không rời hiếm thấy.
Nó là con cưng của linh lực thiên địa, trời sinh sẽ có cảm giác cực kỳ
gần gũi với thần thông Linh Sư, trừ phi là vạn bất dắc dĩ, nếu không nó
cũng tuyệt đối không muốn tách khỏi Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, cười nói:
- Ta sẽ mau chóng đi tìm các ngươi, tuy nhiên, các ngươi phải trốn kỹ, không nên làm cho người khác chú ý.
Kim Cương Vương vỗ lồng ngực, nói ra lời thề sắt son:
- Chỉ cần đưa chúng tôi đến nơi có ít người lui tới, chúng tôi chắc chắn có thể trốn kỹ. Ha hả, cho dù là bị người khác phát giác cũng sẽ tuyệt
đối không để cho bọn họ biết được lai lịch của chúng tôi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, thần niệm của hắn thâm nhập vào Sơn Hà Đồ, quan sát địa hình bên trong hang tròn.
Lần này nơi mà mây mù của Sơn Hà Đồ mở ra cũng không cùng một chỗ với lần trước.
Hắn nhìn từ trên không trung xuống cũng không thấy địa hình quen thuộc
mà là một nơi hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, ở phía dưới cửa động lại là biển cả mênh mông.
Bất quá, giữa biển rộng lại có một hòn đảo nhỏ đất đai rộng lớn.
Trên hòn đảo nhỏ này rừng cây rậm rạp, bừng bừng sức sống, động vật lớn
nhỏ vô số kể, nhưng không phát hiện thấy dấu vết của con người.
Doanh Thừa Phong vò đầu một phát, trong lòng thầm nghĩ, hay đây là do
ông trời phú hộ, biết hắn có yêu cầu đặc thù nên cố ý vì hắn tìm một địa điểm tốt như vậy.
Một lát sau, Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, hắn xoay người, lập tức nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bát Trảo.
Hơi hơi cười. Doanh Thừa Phong nói:
- Ta phải đi ra, các ngươi không được kháng cự, nếu như nửa đường thất bại, ta sẽ không làm lần thứ hai.
- Chủ nhân yên tâm.
Bát Trảo vội vàng nói:
- Ta đảm bảo sẽ không nhúc nhích.
Doanh Thừa Phong mở ra Sơn Hà Đồ, trong lòng đột nhiên khẽ động, nói:
- Các ngươi không muốn trở về chuẩn bị lại một chút sao?
Kim Cương Vương cười ha hả, nói:
- Ngài yên tâm, thân thể của chúng tôi chính là túi không gian tốt nhất, hễ có vật gì đó dùng được, chúng tôi đều cất giấu trong bụng.
Doanh Thừa Phong hơi nhướn mi, nhưng cũng bình tĩnh gật đầu một cái, đem tinh thần lực đưa vào trong Sơn Hà Đồ.
Ngay sau đó, cửa động như nắm tay lớn kia lập tức bắn ra một đạo hào quang.
Đạo tia sáng này đầu tiên là bao phủ trên người Kim Cương Vương, trong
đôi mắt của Bát Trảo toát ra vẻ hâm mộ vô hạn, nhưng do sợ uy quyền của
Kim Cương Vương, nó cũng không dám tranh đoạt.
Kim Cương Vương ngồi yên, mặc cho tầng tầng bạch quang vờn quanh trên
người nó, khoảng một khắc sau, tia sáng kia đột ngột kéo một phát. Lập
tức kéo quái vật to lớn đó vào trong Sơn Hà Đồ.
Doanh Thừa Phong thở một hơi thật dài, tiếp tục thao túng hào quang.
Hắn nhìn Bát Trảo đang nóng lòng muốn thử, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi đi rồi, sau này sợ là rất khó có cơ hội trở lại cố thổ, không nhìn lại sao?
Bát Trảo lắc mạnh đầu của nó, nói:
- Chủ nhân, ý niệm muốn rời khỏi nơi đây của chúng tôi đã có trong đầu
mấy trăm năm. Quả thật là gấp muốn điên luôn rồi. Ai, nếu có thể, tốt
nhất là cả đời này không trở về.
Dừng một chút nó lại nói:
- Ngài nên nhanh lên đi, nếu như kéo dài, khiến cho Tử Kim Cảnh tinh
linh thú vương khác biết được, chắc chắn sẽ buộc ngài thực hiện chiêu
thức ấy đấy.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười nói:
- Những người khác sẽ không biết được.
Sơn Hà Đồ hơi hơi nhoáng lên một cái, đạo hào quang kia dời đến trên người Bát Trảo.
Bát Trảo quả nhiên không nhúc nhích, tùy ý cho đạo bạch quang hoạt động. Giống vậy, sau một khắc đồng hồ, Doanh Thừa Phong khẽ quát:
- Tật
Bát Trảo Quái Thú “vù” một tiếng, biến mất trong giây lát.
Mà ngay sau đó, ở bầu trời trên hải đảo bên trong Sơn Hà Đồ, Bát Trảo
đột nhiên xuất hiện. Nó quay đầu nhìn bốn phía, lúc nhìn thấy rõ ràng
bản thân đang ở chỗ nào, liền phát ra một tiếng rống cực lớn. Sau đó,
thân thể nó từ trên trời thẳng tắp rơi xuống.
“Ầm…”
Nó nặng nề đập xuống mặt đất, mặc dù từ trên bầu trời cao như vậy rơi
xuống, nhưng trên người của nó lại không có bất cứ thương tổn nào.
Đây là một thân mình đồng da sắt, so với Kim Cương Vương không mặc thạch giáp, cũng không thua kém nhiều.
Ngay một khắc thân thể ngã xuống, nó liền nhảy dựng lên, thân hình như
điện đi dạo khắp bốn phía, còn trong miệng thì phát ra tiếng gào thét
hưng phấn đến cực điểm.
Địa phương này, không khí nơi này, nó đều chưa từng được nhìn qua, ngửi qua.
Nó khẳng định mình đã rời khỏi Động Thiên Phúc Địa rồi.
“Rống…Ầm”
Nó há miệng ra, lúc vừa mới lớn tiếng rít gào giải phóng sự hưng phấn
trong lòng, một nắm tay thật lớn từ trên trời giáng xuống, đánh cho cả
cơ thể nó ngập vào trong cát biển.
- Câm miệng, không được kinh động đến người khác.
Chẳng biết từ lúc nào, Kim Cương Vương bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nó, hung ác nói.
Bát Trảo Quái Thú từ trong cát bò lên, nó liên tục gật đầu, nhưng trong
lòng thì thầm nghĩ: “Mình không ngờ lại quên mất tên sát tinh này, thật
là bị quả báo mà.”