- Ầm…
Thiên Lôi vĩ đại dần thành hình giữa không trung, từng tầng mây mù màu đen đè ép xuống khiến lòng người phát lạnh.
Đây không phải Thiên Lôi bình thường mà là cảm ứng sức mạnh của thiên địa
đang nổi trận lôi đình khi một kiện bán thần khí sắp được sinh ra.
Linh khí muốn thành linh còn khó hơn việc sinh linh thăng tiến nhiều, đắc
biệt là Thiên Kỵ Thánh Khí, chỉ cần nghe tên đã biết sức mạnh của chúng
bị trời đất ghét hận, do đó lúc sinh ra phải tiếp đón trận thiên lôi vô
tận này.
Linh khí phẩm giai càng cao, uy lực Thiên Lôi càng lớn.
Lúc này, lôi quang trên bầu trời đã bao phủ trong phạm vi trăm dặm, hắc ám tràn ngập đất trời, một cảnh tượng thê lương.
Phương xa, một trong năm vị xưng vương xưng bá Vương cấp tán tu đứng ngoài
nhìn đám mây đen, lúc họ nhìn lên, trong mắt là sự sợ hãi khó thể che
giấu.
- Các vị, rốt cuộc mấy vị đại nhân kia đang làm gì?
Cường giả mình sư tử khó hiểu nói.
- Thiên kiếp đáng sợ đến nhiều lần như vậy, chẳng lẽ đại nhân đặc biệt tới đây độ thiên kiếp sao?
Người mặc áo bào màu tro lắc đầu nói.
- Không phải, theo lão phu thấy, lực thiên kiếp này tuy không kém, nhưng vẫn chưa đủ để uy hiếp vị đại nhân kia.
Y khẽ trầm giọng, thần bí nói.
- Lão phu đoán, hẳn là vị đại nhân kia đang ở đây rèn bán thần khí.
- Bán thần khí…
Mấy người cùng nhìn lên bầu trời đầy những tia chớp nguy hiểm.
Đối với cường giả Vương Cấp, bán thần khí đúng là bảo vật mà họ hướng tới.
Nhưng sau khi đưamắt nhìn nhau, vẻ nóng rực trong mắt lập tức phai nhạt.
Muốn đoạt bán thần khí trong tay cường giả Bán thần?
Dù họ là cường giả Vương cấp, nhưng vẫn chưa kiêu ngạo, ngông cuồng tới mức tự cho mình là thiên hạ vô địch.
- Ầm ầm…
Rốt cuộc đã có thiên lôi hạ xuống, hung hăng như thái sơn áp đỉnh.
- Rống…
Nhưng vào lúc này, dưới xa thiên lôi truyền tới một tiếng hét long trời lở đất.
Sau đó, một thân ảnh cao lớn khôi ngô đứng trên đỉnh núi, thân ảnh cao lớn
hùng tráng, cao tới trăm trượng, gần như là ngọn núi cao chọc trời.
Trên tay bóng người kia là một chiếc gậy rất lớn.
Tay cầm trường côn, y chỉ về phía trời, cây gậy cũng càng dài càng thô.
- Ba…
Sau một tiếng nổ vang, cây gậy kia là thiên lôi va chạm thật mạnh.
Sau đó, thiên lôi kiên cố như không gì phá nổi lại bị trường côn một kích đánh tan.
Phương xa, năm vị cường giả Vương cấp tròn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này,
họ chỉ thấy lạnh như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu tới chân.
Thiên Lôi cường đại cỡ nào, trước đây ở ngọn núi này cùng từng xuất hiện mấy
đạo thiên lôi nổ vang. Nhưng lúc trước, người ta đều dốc sức phòng thủ,
không cầu công lao, chỉ cầu không bại.
Nhưng lúc này lại khác.
Nhìn bóng dáng cao lớn trăm trượng trên đỉnh núi kia, họ có cảm giác tinh thần run rẩy.
Không ngờ người này lại kiêu ngạo, ngông cuồng tới mức này, còn dám dùng thân thể đối kháng thiên lôi.
- Ầm…
Đạo thứ hai, đạo thứ ba…đạo thứ chín thiên lôi theo thứ tự hạ xuống, uy năng đạo sau ngày càng vượt xa đạo trước.
Đó là do pháp tắc thiên địa cảm nhận bóng dáng khiêu khích nên mới cố sức
đánh chồng thiên lôi, đạt tới đỉnh cao thế giới này có thể thừa nhận.
Tuy nhiên, dù thiên lôi hôm nay hung hãn thế nào, cơ thể cao lớn kia vẫn bất động như núi.
Hai chân y như hai cột trụ trời, đạp xuống đại địa, Đồng thời cây gậy trong tay y biến thành hàng nghìn hàng vạn, nhẹ nhàng múa thành côn ảnh rợp
trời.
Nhưng côn ảnh mờ ảo mang tới có người ta cảm giác cổ quái,
nó như những dãy núi cao chồng vào một chỗ, tạo thành sức mạnh mênh
mông, kinh khủng đánh tan thiên lôi.
Lúc đạo thiên lôi thứ chín bị đánh tan, cả không trung khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn sót lại sức mạnh tràn ra bốn phía.
Năm cường giả Vương Cấp quan sát phía xa không còn tâm tư gì khác, một
cường giả Nhân tộc hướng về ngọn núi phía xa, khẽ cúi người thì thào.
- Sức mạnh to lớn như vậy, thật không hổ là bán thần đại nhân.
Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo vang lên giữa không trung.
- Thiên kiếp đã chấm dứt, các ngươi có thể đi rồi.
Năm người rùng mình, vội vàng hành lễ, người mặc áo bào màu tro nói.
- Tiền bối, nếu ngài có việc cần ta cống hiến sức lực, kính xin chỉ bảo bất cứ lúc nào.
- Hừ biểu hiện không tệ, đi đi.
- Vâng.
Năm người không dám ở lại, nhanh chóng rời đi.
Sở dĩ họ đến đây cũng vì lệnh của bán thần đại nhân. Mà cũng nhờ mệnh lệnh năm vị tán tu liên kết tuyên bố mới giúp sinh linh khu vực này thoát
khỏi khủng hoảng, kinh hoàng.
Nhưng sau mấy lần thiên kiếp kết thúc, họ đương nhiên không thể ở lại nữa.
Trên đỉnh núi, Kim Cương Vương đã khôi phục dáng vẻ nhân loại, y há miệng rộng, cầm trường côn vừa rèn xong cười toe toe.
- Kim Cương Vương, ngươi chống đỡ Thiên kiếp cũng được, nhưng tạo ra động tĩnh lớn như vậy làm gì.
Vua thời không cau mày, bất mãn nhìn Kim Cương Vương.
Kim Cương Vương cầm trường côn trong tay rạng rỡ.
- Tiền bối, là vãn bối quá vui nên mới không nhịn được đọ sức với Thiên Lôi.
Đôi cánh xinh đẹp của Vua thời không khẽ run lên, nhìn ngọn núi hỗn độn và
hang động đã sụp đổ hoàn toàn kia, y khóc không ra nước mắt.
Uy năng thiên kiếp quá lớn, mà sau khi Kim Cương Vương hóa thành người khổng lồ thì đúng là lấy cứng đối cứng.
Đó là nguyên nhân hang động bị phá hủy hoàn toàn, y khổ tâm vào cái huyệt động này hơn trăm năm giờ lại bị hủy trong chốc lát.
Tuy nhiên, nghĩ đến lúc Kim Cương Vương cậy mạnh đối kháng thiên lôi, Vua thời không cố ép lửa giận trong lòng.
Người kia sau này nhất định sẽ là cường giả khó địch, vì một huyệt động mà trở mặt với hắn, đúng là mất nhiều hơn được.
Chỉ có điều, khi thấy dáng vẻ vui sướng của y, Vua thời không không nhịn được tạt nước lạnh.
- Hô…
Vẫy cánh, Vua thời không bất mãn nói.
- Không phải chỉ có một kiện bán thần khí sao, có gì đặc biệt hơn người,
lúc chủ nhân chưa bị phong ấn, thần khí trong tay bó thành bó to.
Kim Cương Vương thu hồi tầm mắt.
- Tiền bối, thần khí của chủ nhân ngài do tự mình rèn sao.
Vua thời không ngẩn ra.
- Không đúng, là do đoạt được hoặc trao đổi.
Doanh Thừa Phong và Khấu Minh thầm giật mình, thần khí cũng có thể cướp đoạt sao.
Bá Vương cũng không để bụng nói.
- Tiền bối, bán thần khí của chúng ta đều do chủ nhân tự tay rèn đấy. Ha
ha, sau khi chủ nhân thành thần, khẳng định rèn thần khí chẳng mất bao
nhiêu công sức.
- Phi, thần khí dễ rèn như vậy sao.
Vua thời không cười lạnh.
- Dù là thần rèn hùng mạnh nhất hao phí ngàn năm cũng chưa chắc có thể
rèn được một kiện thần khí. Hừ, chờ đến lúc hắn phân phát thần khí cho
các ngươi, không biết là bao nhiêu năm nữa.
Bá Vương gãi đầu cười nói.
- Không sao, chúng ta đợi được. Hơn nữa, lúc chủ nhân nhà ta còn là Đại
Công Tước đã có thể rèn bán thần khí, vậy sau khi ngài thành thần, thần
khí sẽ vào đến tay rồi.
- Bỏ tay ra…ta nhổ vào, ngươi cho thần khí là cái gì…
Vua thời không mắng mỏ một lúc, nhưng khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong mỉm cười nhìn y, y thật sự không nói được nữa.
Như lời Bá Vương nói thì lúc Doanh Thừa Phong ở cảnh giới Đại Công Tước đã rèn được bán thần khí.
Đại Công Tước và Bán thần là hai khái niệm khác nhau. Có thể ở cảnh giới Đại Công Tước mà rèn ra bán thần khí.
Vua thời không sống nhiều năm như vậy, còn theo lão chủ nhân đi khắp thế
gian, kiến thức cũng coi như rộng rãi, nhưng hiện có một việc y chưa
từng nghe qua, khiến y vô cùng sửng sốt.
Nếu Bá Vương nói ra những lời này trước lúc khai lò, y tuyệt đối không tin.
Nhưng hành động rèn của Doanh Thừa Phong đã khiến y mở rộng tầm mắt.
Cự Phủ trong tay Bá Vương, trường côn trong tay Kim Cương Vương, Hắc Lang
Vương Thuẫn và Hắc Chướng Kỳ, thậm chí cả hai đại kiếm trên tay Khấu
Minh, hắn đều rèn thành công thành tứ chuyển Thiên Kỵ thánh khí.
Tứ chuyển Thiên Kỵ thánh khí, đó không phải bán thần khí sao?
Có thể nói, trong nửa tháng ngắn ngủi, Vua thời không đã tận mắt nhìn thấy năm kiện bán thần khí sinh ra.
Hơn nữa năm kiện bán thần khí này đều xuất phát từ tay một người.
Mà không chỉ vậy, tu vi người này mới vẻn vẹn có Vương Cấp mới là điều
khiến Vua thời không khó tin, nhưng cũng không thể phản bác câu nói của
Bá Vương, đúng là xác xuất rèn của Doanh Thừa Phong đã đạt tới mức khủng bố trăm phần trăm.
Rèn năm lần, năm kiện bán thần khí thuận lợi ra lò, không ngờ chẳng có một lần thất bại.
Khủng bố như vậy, thậm chí còn có xác xuất thành công khó giải thích khiến Vua thời không nhiễu loạn.
Như lời Bá Vương nói, lúc này Doanh Thừa Phong đã biểu hiện kỹ thuật rèn
khủng bố như vậy, đợi đến khi hắn nâng cao thần tọa, không biết thần khí gì có thể áp đảo hắn.
Như nhìn thấy sự bối rối của Vua thời
không, Kim Cương Vương và Khấu Minh cùng nhìn nhau cười. Dù sao họ cũng
không dám công khai chọc tới sát tinh này, chỉ có thể nở nụ cười bí ẩn.
- Hừ.
Vua thời không khẽ hừ, động tác nhỏ này của hai người đương nhiên không gạt được y, chỉ là y không thèm so đo.
Chuyển tầm mắt, Vua thời không chuyển để tài.
- Các ngươi đã rèn xong bán thần khí, kế tiếp đi đâu?
Doanh Thừa Phong ngẩn người, ánh mắt ngưng đọng nói.
- Ba năm rồi, đã đến lúc quay về.
Ánh mắt Khấu Minh sáng ngời.
- Đại sư, chúng ta phải về sao?
Doanh Thừa Phong gật đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, giống như xuyên qua
khoảng cách không gian vô hạn, nhìn thấy người thân của mình.