Bàn Long trấn vẫn náo nhiệt như trước, vô số người mang theo tâm tình khác nhau cùng sống trong một thị trấn.
Từ khi rời khỏi đây tới nay đã ba tháng, Doanh Thừa Phong một lần nữa đi vào trong trấn. Hắn đổi một bộ trang phục mọi lần vẫn mặc, mang theo chiếc hộp chữ nhật tiếng về phía Bích Thủy Uyển.
Có lẽ bởi vì người hầu bên trong đã sớm được dặn dò, cho nên Doanh Thừa Phong vừa đặt chân vào đã có người nhận ra.
Mệt tên người hầu cao cấp đứng ra cung kính chào, hướng dẫn hắn vào một căn phòng tao nhã.
Chỉ lát sau, Phương Hủy và Nguyên Bưu hai vị lão bằng hữu quen thuộc đồng thời tiến vào.
Tuy rằng hai người bọn họ đều là người làm ăn, nhưng lúc này trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ khẩn trương và vui vẻ.
Trên thực tế, lần rời đi này Doanh Thừa Phong kéo dài ba tháng, hơn nữa không hề có tin tức gì. Cho dù, Doanh Thừa Phong có lòng tin rất lớn cũng không khỏi khiến Phương Hủy phải hoài nghi, tiểu tử này không phải đã bỏ trốn, hoặc quán linh thất bại nên không dám đến đây chứ?
Chẳng qua, tất cả hoài nghi và lo lắng đều theo sự xuất hiện của Doanh Thừa Phong mà tiêu tán.
- Hai vị tiền bối! Để cho hai vị phải chờ lâu. - Doanh Thừa Phong đi thẳng vào vấn đề nói:
- Bộ trường thương này quán linh so với dự tính khó hơn vài phần, cho nên thời gian phải kéo dài, thành thật xin lỗi hai vị.
Kỳ thật, Doanh Thừa Phong sở dĩ tốn thời gian dài như vậy nguyên nhân lớn nhất là vì hắn phải đề cao tu vi chân khí.
Tứ tầng chân khí và ngũ tầng chân khí tuy rằng chỉ hơn kém nhau có một tầng, nhưng bởi vì có sự tiến bộ như thế cho nên Doanh Thừa Phong mới thuận lợi quán linh thành công.
Phương Hủy và Nguyên Bưu đồng thời cười ha hả vài tiếng, trong lòng bọn họ không ngừng cảm thấy hộ thẹn.
Quán linh cho bộ trường thương tự nhiên là chuyện khó khăn, nếu không như thế gia tộc bọn họ cũng không phải tốn một thời gian dài như vậy mà vẫn chẳng thể thành công.
Tuy rằng bọn họ sớm biết đạo lý này, nhưng ba tháng trôi qua Doanh Thừa Phong bặt vô âm tín cho nên vẫn như trước không khỏi phải hoài nghi.
Nhưng hiện giờ, trong lòng bọn họ cũng không tránh được hổ thẹn.
Phương Hủy ôm quyền thi lễ nói:
- Tiểu huynh đệ khách khí rồi, ba tháng thời gian có thể hoàn thành đã là vượt qua dự đoán của lão phu rồi. - Trong lúc hắn nói lời khách khí này thí ánh mắt vẫn dừng lại ở chiếc hộp trên lưng Doanh Thừa Phong, dò hỏi:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi lần này có thành công không?
Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Nếu không thành công, vãn bối cũng không dám tới đây gặp hai vị tiền bối.
Phương Hủy và Nguyên Bưu đồng thời mừng rỡ như điên.
Tầm quan trọng của vật này đối với gia tộc như thế nào? Không ai có thể rõ ràng hơn hai người bọn họ.
Nếu như bọn họ có thể hoàn thành việc này, hơn nữa dâng lên Hỏa Diễm Thương, như vậy địa vị ở trong gia tộc chắc chắn sẽ được tăng mạnh.
Thân thể hơi động, Doanh Thừa Phong lấy chiếc hộp dài ở trên lưng xuống.
Ánh mắt Phương Hủy và Nguyên Bưu không vì cử động của Doanh Thừa Phong mà rời khỏi chiếc hộp dài.
Thật vất vả mới đợi được Doanh Thừa Phong đặt nó xuống đất, Nguyên Bưu lập tức nói:
- Sư huynh! Mời huynh giám định một chút.
Phương Hủy cười ha hả nói:
- Đồ do tiểu huynh đệ lấy ra nhất định là tinh phẩm, làm sao cần phải giám định? - Chỉ có điều, tuy miệng hắn khen như thế nhưng động tác cũng không hề chậm.
Tiến lên một bước, mở chiếc hộp dài ra.
Ở trong hộp, ba đoạn trường thương nằm lặng yên một chỗ, ở đoạn trường thương có cả mũi thương thi thoảng còn lóe lên một tia sáng màu hồng quỷ dị.
Khi ánh mắt của Phương Hủy dừng lại ở trên mũi thương, đôi mắt không khỏi sáng ngời lên.
Hắt hít sâu một hơi, đem nội tâm đang chấn động đè nén xuống.
Bởi vì hắn hiểu rõ, càng là thời khắc mấu chốt thì càng phải bình tĩnh.
Một luồng chân khí tinh thuần tiến vào trong thân thương, đầu thương lập tức lóe lên một tia ánh sáng màu trắng. Phương Hủy vung tay đâm về phía trước, đầu mũi thương hóa thành một đạo cầu vồng, ở giữa hư không tạo thành đường cong tuyệt đẹp.
Phập.....
Cực kỳ nhỏ.... Nếu như ba người ở đây không phải là những kẻ tu luyện thì chỉ sợ không nghe được thanh âm này.
Mà khi thanh âm này vang lên, đầu thương đã đâm sâu vào trong vách tường.
Sắc mặt Phương Hủy và Nguyên Bưu đồng thời thay đổi, lấy thực lực của bọn họ chỉ sợ ngay cả cầm một thanh trường thương bình thường cũng có thể làm được điều này.
Nhưng mà, vừa rồi Phương Hủy sử dụng chân khí chỉ là một lượng nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng vẫn như trước có thể nhẹ nhàng để lại ở trên tường một lỗ thủng, hơn nữa càng làm cho người khác phải sợ hãi chính là ở quanh lỗ thủng không hề có vết nứt nào khác.
Độ sắc bén của trường thương không ngờ lại đạt tới mức khó tin như thế.
Tuy nói rằng từ khi thử nghiệm qua bộ áo giáp kia, hắn đã có một loại dự cảm, phàm là đồ do tiểu tử này lấy ra khẳng định sẽ là hàng tốt nhất. Nhưng độ sắc bén đạt tới mức độ này vẫn như trước làm cho hắn không thể ngờ được.
Vào giờ phút này, hắn và Nguyên Bưu trong lòng tràn ngập mong đợi.
Mới chỉ là đầu thương mà đã có uy lực như thế, nếu đem toàn bộ trường thương kết hợp lại thì sẽ có uy lực như thế nào?
Phương Hủy ra tay như chớp, thuần thục đem ba đoạn thương nối lại với nhau.
Thời điểm thanh trường thương một trượng hai được kết hợp lại, không ngờ còn nhẹ nhàng tỏa ra một loại khí phách khó có thể hình dung.
Đặc biệt là màu hồng ở đầu mũi thương lại được tăng thêm ba phần uy áp.
Ánh mắt Phương Hủy lóe sáng, hắn đem chân khí dẫn nhập vào bên trong trường thương.
Ngay sau đó, trường thương hoàn chỉnh phát sáng lên, đặc biệt là đầu thương ánh sáng màu hồng còn tỏa ra rực rỡ.
Ở trong căn phòng trang nhã này, không gian chật hẹp làm cho trường thương không cách nào vận dụng dễ dàng, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của Phương Hủy. Hắn quát khẽ một tiếng, mũi thương đâm về phía trước, nhẹ nhàng va chạm với một chiếc lô đồng ở trong phòng.
Lô đồng này là vật bài trí ở trong phòng, có thể đặt ở đây cũng tuyệt đối không phải là một thứ vứt đi.
Nhưng mà, ngay khi mũi thương chạm vào nó, vẫn như trước có thể dễ dàng xuyên thủng, không hề gặp chút trở ngại nào.
Chẳng qua, ánh mắt Phương Hủy và Nguyên Bưu vẫn nhìn chằm chằm lên lô đồng.
Bởi vì bọn họ đều thấy rõ được, chung quanh lỗ hổng do trường thương tạo ra ở trên lô đồng lập tức bị nhuộm thành màu đen.
Đây là Hỏa Diễm lực, dấu vết do Hỏa Diễm lực cường đại lưu lại ở trên lô đồng.
Ngay sau đó, chuyện làm cho hai người phải giật mình xảy ra. Nhiệt độ của lô đồng càng lúc càng cao, không ngờ còn hơi có chút đỏ lên.
Nhìn thấy biến hóa kỳ dị đó, Phương Hủy vội vàng rút thương ra, hai bọn họ định thần nhìn lại thì không khỏi hoảng sợ.
Chỗ mũi thương không ngừng có ánh sáng màu đỏ lóe lên, tuy rằng cách khá xa, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm ứng được nhiệt lượng khổng lồ ẩn chứa trong lỗ hổng đó.
- Hỏa Diễm lực thật cường đại. - Phương Hủy hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong thêm vài phần khâm phục:
- Thủ đoạn của lệnh sư thật là cao. Có thể đem Hỏa Diễm lực ngưng tụ đến trình độ này, phẩm chất của trường thương sợ rằng đã gần đạt được tới mức siêu phẩm trong truyền thuyết.
Nguyên Bưu liên tục gật đầu, hắn đối với những lời của Phương Hủy hoàn toàn tán thành.
Phải biết rằng, Phương Hủy tu luyện cũng không phải là hỏa hệ công pháp, nhưng khi chân khí của hắn dung nhập vào trong trường thương lại có thể sinh ra hỏa hệ lực lượng mạnh mẽ như thế.
Nếu như đưa trường thương cho một người chuyên tu luyện hỏa hệ công pháp, như vậy nó sẽ phóng xuất ra uy lực mạnh mẽ tới mức nào chứ?
Vào giờ phút này, hai người không hẹn mà nghĩ tới vị công tử trẻ tuổi ở trong gia tộc.
Một khi có vật này trong tay, hắn nhất định sẽ như hổ thêm cánh, ở lúc luận võ mấu chốt ít nhất có thể đứng ở thế bất bại. Đồng thời, hai người bọn họ dâng lên Hỏa Diễm Thương cũng sẽ thu được danh vọng rất cao, cùng lợi ích vô kể.
- Khụ khụ... - Doanh Thừa Phong nhìn vẻ mặt hai người không ngừng thay đổi, hắn ho nhẹ một tiếng:
- Hai vị tiền bối! Hai vị thấy trường thương này thế nào? Có hài lòng không?
- A! - Phương Hủy giật mình kinh hô, vội vàng nói:
- Hài lòng! Đương nhiên là hài lòng.
Lúc này, hắn và Nguyên Bưu đã vô cùng bội phục vị linh sư cường đại ở sau lưng thiếu niên này, hơn nữa trong lòng còn kiêng kỵ rất nhiều.
Trương Minh Vân này trong ngày thường chẳng có tên tuổi gì, không ngờ lại đạt được tới tiêu chuẩn quán linh cao như thế.
Nhân vật thâm tàng bất lộ như thế, vô luận là thế nào cũng không thể trêu chọc vào.
Doanh Thừa Phong đưa tay vào người lấy ra một tờ giấy trắng nói:
- Hai vị từng nhắn với tại hạ, nếu có thể thuận lợi quán linh thành công, như vậy sẽ dùng đại lượng đan dược làm thù lao. - Hắn dừng lại một chút nói:
- Không biết điều này có thật hay không?
Ở trên tờ giấy trắng ghi lại số lượng đan dược không khỏi khiến người nghe mà giật mình, nhưng sắc mặt hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu lại không hề thay đổi, bọn họ thản nhiên đáp:
- Tất nhiên là thật.
Doanh Thừa Phong đặt tờ giấy xuống mặt bàn, tuy rằng hắn không nói thêm một lời nào, nhưng bất kể là ai cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Nguyên Bưu xoay người, trong nháy mắt đã rời khỏi căn phòng, thân hình to lớn của hắn giờ phút này lại trở nên nhanh nhẹ như chim.
Thời gian uống cạn một chén trà trôi qua, Nguyên Bưu một lần nữa tiến vào phòng.
Chẳng qua, giờ phút này trên tay của hắn đã có thêm một hộp gỗ cực lớn.
Nhìn hộp gỗ này, tuy vẻ mặt Doanh Thừa Phong không hề thay đổi, nhưng tim không khỏi gia tốc hơn mấy lần.
Cũng chẳng trách được vì sao hắn kích động như thế, bởi vì hắn biết đồ vật bên trong hộp gỗ giá trị to lớn như thế nào, thật sự không gì có thể so sánh nổi.
Nguyên Bưu nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, bên trong để chỉnh tề một trăm mười bình ngọc.
Một trăm bình ngọc nếu mỗi bình ngọc mười viên đan dược như vậy bên trong có một ngàn viên.
Số lượng khổng lồ như thế đối với một môn phái hoặc một gia tộc lớn thì nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng đối với Doanh Thừa Phong ở Tam Hạp Thôn thì chính là một con số thiên văn, khó có thể hình dung nổi.
- Một ngàn viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, một trăm viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan. - Nguyên Bưu thản nhiên nói:
- Tất cả đan dược đều ở đây, mời tiểu huynh đệ kiểm tra.