Ánh mắt Doanh Thừa Phong nhìn về hai nơi, hắn biết rằng, trong cuộc
chiến linh thú lần này, nếu có người là đối thủ của Bá Vương, thì cũng
chỉ có hai con này mà thôi.
"Đùng..."
Rốt cuộc tiếng dán
trên đỉnh đầu bọn họ cũng biến mất, con số cuối cùng dừng ở bảy mươi bảy tấm. Tuy nhiên, con số Phù Lục của hai người kia vẫn chưa dừng lại,
từng tấm một vẫn bay lên phía trên.
Bá Vương phẫn nộ quay đầu lại, thấp giọng oán giận :
- Chủ nhân, thật ra chúng ta còn có thể tạo ra nhiều Phù Lục hơn nữa.
Ở trong vòng đấu bảng, bất kể là Doanh Thừa Phong, hay là Bá Vương, đều
không thực hiện một việc. Khi gặp được thì cướp, không gặp được thì bỏ
qua.
Cho nên, mặc dù thực lực bọn họ có một không hai, nhưng
không chủ động xuất kích, nếu cuối cùng không gặp Ngưu Liệt, giành được
hơn hai mươi tấm Phù Lục thì ngay cả sáu mươi tấm bọn họ cũng không thu
thập được.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sợ gì chứ, chẳng qua chỉ là vòng đấu bảng thôi, chỉ cần tiến vào top 4 là đủ rồi.
Dừng một chút, trên mặt hắn hiện lên nụ cười thú vị, nói:
- Đợi lúc quyết đấu ngươi chiến thắng hai người bọn họ, cho mọi người biết, ai mới thực sự là số 1.
Đôi mắt Bá Vương sáng ngời, hắn gật đầu liên tục, lại ưỡn thẳng ngực một lần nữa.
Giống như Doanh Thừa Phong nói, cho dù lúc này đoạt được Phù Lục nhiều hơn
nữa cũng vô dụng. Chỉ khi đạt được vị trí số một trong trận chung kết,
mới thật sự dương danh thiên hạ.
- Chín mươi hai tấm rồi, rất giỏi!
- Ha hả, Ngải Mạc Tác của Thánh giáo Hắc Ám còn chưa dừng lại, thật không biết nó thu thập được bao nhiêu. Có lẽ hơn một trăm quá.
Vô số
tiếng ca tụng vang lên ầm ầm, Doanh Thừa Phong và Bá Vương ngẩng đầu
nhìn lại, chỉ thấy con số trên đỉnh đầu của thánh thú thủy hệ Ngao Đức
Lạp đã dừng lại ở chín mươi hai tấm, mà con số trên đỉnh đầu của Hắc Kỳ
Lân Ngải Mạc Tác trong Thánh giáo Hắc Ám vẫn từ từ thay đổi.
- Rốt cuộc bọn họ đã giết bao nhiêu người?
Bá Vương thở phì phì, nói:
- Ức hiếp kẻ yếu, có gì hơn người.
Doanh Thừa Phong bật cười khanh khách, có điều hắn lại cảm nhận được vẻ đố kỵ trong tiếng oán giận của Bá Vương.
Mặc dù nó luôn miệng nói không quan tâm, nhưng thực tế vẫn tương đối để ý.
- Đột phá một trăm tấm rồi, hắc hắc, lần này Thánh giáo Hắc Ám lại xuất hiện một nhân vật tài giỏi.
- Đúng vậy. Qua nhiều thế hệ tới nay, có thể thu thập hơn một trăm tấm
Phù Lục, chắc chắn đều là cường giả hàng đầu. Hơn nữa thành tựu sau này
không tầm thường, có thể thăng tiến cấp vương.
Càng vang lên nhiều tiếng khen ngợi, số đông các cường giả cấp Vương quan sát quầng sáng, nét mặt bọn họ không giống nhau.
Khóe miệng của Ái Lệ Ti Điện Hạ cười lạnh lùng, nói:
- Con Hắc Kỳ Lân này đúng là thiên tài, hừ, tuy nhiên, nếu nó chết oan uổng, vậy thì có tài giỏi hơn nữa cũng vô dụng.
Các cường giả cấp Vương trong Thánh giáo Quang Minh bên người bà đều cười lạnh, ánh mắt nhìn Ngải Mạc Tác tràn đầy sát khí.
Thánh giáo Quang Minh và Thánh giáo Hắc Ám là đối thủ trời sinh một mất một
còn. Một khi phát hiện trong tôn giáo của đối phương có nhân vật thiên
tài, sẽ tìm cách giết chết bọn họ trước khi họ trưởng thành.
Biểu hiện của Ngải Mạc Tác càng hùng mạnh, Thánh giáo Quang Minh sẽ càng ám sát gã thường xuyên hơn.
"Đùng..."
Lại là một tiếng nổ, rốt cục con số trên đỉnh đầu Ngải Mạc Tác cũng dừng lại.
Nhìn con số một trăm lẻ tám, Bá Vương trợn tròn mắt. Sát khí trên người càng lẫm liệt.
Sắc mặt của thánh thú thủy hệ Ngao Đức Lạp cũng xanh mét, sát khí trong con mắt xanh thẳm sắc bén, vô cùng oán hận Ngải Mạc Tác, kẻ cướp mất sự nổi bật của gã.
Huyền Đức cười ha ha, nói:
- Thành tích của các vị đều nằm ở đây, hiện tại, mời bốn vị đứng đầu của mỗi khu vực ở lại.
Con số Phù Lục trên đỉnh đầu mỗi người chính là minh chứng tốt nhất. Mặc dù có rất nhiều người không cam lòng, nhưng trước mặt số đông cường giả
cấp Vương, đành phải cúi đầu lui xuống.
Không lâu sau, ở phía dưới quầng sáng chỉ còn vài chục người ở lại.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, trong số những người này, đa số đều là tổ
hợp một người một thú. Tuy nhiên, cũng có một số thánh thú đơn lẻ, sự
tồn tại của bọn nó khiến người ta nhìn chăm chú, dường như khí tức trên
thân càng mạnh hơn.
Những kẻ này dựa vào sức mạnh cá nhân lang
thang trong vòng đấu bảng, lại có thể tiến vào top 4, chắc chắn thực lực không thể khinh thường.
Huyền Đức chậm rãi gật đầu, nói:
- Các vị, bốn mươi người đã được chọn, theo quy luật, top 4 của hai khu vực lần lượt tỷ thí với nhau.
Ánh mắt ông ta đảo qua mọi người, chậm rãi nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc, các ngươi phải toàn lực ứng phó.
Ánh mắt mọi người hơi phát sáng, khí thế trên người từ từ sôi trào .
Tất cả mọi người đều biết, đây là trận chiến quan trọng nhất, chỉ cần thắng hai trận, là có thể tiến vào top 10. Tuy top 10 không phải số 1, nhưng
có nghĩa là nắm trong tay một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy.
- Ngao Đức Lạp số 1 khu thứ nhất giao chiến Nhuận Thổ số 4 khu thứ hai.
Huyền Đức cao giọng quát:
- Giao chiến hai bên tiến vào đấu trường!
Lập tức bên trong quầng sáng tản xuống một luồng sáng, bao phủ Ngao Đức Lạp và một cường giả nữ bên cạnh hắn, mà gần như cùng lúc đó, một luồng
sáng khác bắn thẳng xuống, bao phủ hai cường giả khác.
Trong giây lát, bốn cường giả đã bị hút vào bên trong quầng sáng.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, giờ hắn mới biết, hoá ra quầng sáng này chính là đấu trường ngưng tụ sức mạnh thung lũng.
Quầng sáng ở giữa không trung, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ,
trận quyết đấu này sẽ không có bất kỳ bí mật nào đối với mọi người.
Bên trong quầng sáng, hai bên đứng song song bồng bềnh. Tuy nhiên, Ngao Đức Lạp và đồng bạn nữ cường giả Tước Vị Vũ Huyên có vẻ rất bình thản. Bọn
họ nhẹ nhàng thoải mái, dường như không thèm để đối phương ở trong mắt.
Đứng đối diện với bọn họ, lại là một đôi đại hán cường tráng. Mặc dù tầm vóc bọn họ cao hơn Ngao Đức Lạp một cái đầu, nhưng ánh mắt có vẻ khẩn
trương.
Chưa bắt đầu thi đấu, trên người bọn họ liền trào ra khí thế cuồng bạo hung mãnh.
Mọi người đều lắc đầu, tuy trận này chưa bắt đầu, nhưng gần như tất cả mọi người đều đã đoán trúng kết quả sau cùng.
Ánh mắt Huyền Đức ngưng lại. Lãnh đạm nói:
- Mời hai bên lựa chọn phương thức đối chiến, là cuộc chiến thánh thú, hay là hỗn chiến?
- Hỗn chiến.
Kỵ sĩ Tước Vị bên cạnh Nhuận Thổ lớn tiếng quát.
Ngao Đức Lạp khẽ mỉm cười, nói:
- Không sao cả.
Huyền Đức gật đầu một cái, chậm rãi nói:
- Trận đấu bắt dầu!
Khi câu nói chưa biến mất hoàn toàn, vẫn còn vang vọng bên trong và phía
ngoài quầng sáng, Nhuận Thổ và đồng bạn cùng rống to một tiếng. Khí thế
trên người bọn họ tăng lên cực điểm chỉ trong nháy mắt.
Nam tử
khẽ rung cổ tay, lấy ra một thanh cự kiếm, mà Nhuận Thổ lăn một vòng
ngay tại chỗ. Biến thành một con bò cạp khổng lồ, nam tử đạp chân lên
đầu bò cạp khổng lồ, một người một thú giống như một thể hung hăng xông
về phía đối phương.
Tuy nhiên. Bất kể là cự kiếm của nam tử, hay là đòn tấn công của bò cạp khổng lồ, đều nhằm vào Vũ Huyên.
Một đôi tổ hợp Ngao Đức Lạp có thể thu thập hơn chín mươi tấm Phù Lục,
chứng minh thực lực của bọn họ vô cùng cường đại. Nếu giao thủ công
bằng, hai người bọn Nhuận Thổ không có niềm tin chiến thắng.
Cho
nên, một khi ra tay, liền tiêu diệt từng bộ phận. Nếu đánh ngã một
người, có lẽ bọn họ còn có thể tìm ra một con đường sống trong tuyệt
cảnh.
Vũ Huyên lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt hiện lên vẻ châm biếm.
Ngao Đức Lạp rống to một tiếng, rồi đột nhiên bước ra một bước. Sau một bước này đã chắn trước người Vũ Huyên.
Đối mặt đòn tấn công của con bọ cạp khổng lồ, ngay khi mọi người cho rằng
Ngao Đức Lạp sẽ biến hóa, nó lạnh lùng cười, vươn hai tay ra.
Nó
ra tay nhanh như điện, một bàn tay chợt nắm chặt phía trước cự kiếm. Tay kia đánh ra một quyền, đập mạnh vào người bò cạp khổng lồ.
"Oanh..."
Sau một tiếng nổ, thân thể bò cạp khổng lồ bay ngược ra ngoài, vẽ thành một đường cong thật dài trong hư không, ngã mạnh xuống mặt đất, cách hơn
mười trượng.
Đại hán đứng trên đỉnh đầu con bọ cạp khẽ hừ một
tiếng. Hổ khẩu nứt toác, không ngờ lại bị ảnh hưởng của một quyền này
chấn động phải buông lỏng trường kiếm trong tay, và bị bay theo bò cạp
khổng lồ.
Đôi mắt của Bá Vương và Ngải Mạc Tác liền phát sáng
lên, sau khi nhìn thấy quyền này, bọn họ nóng lòng muốn thử, muốn thay
thế bò cạp khổng lồ giao thủ với Ngao Đức Lạp.
Tuy nhiên, ngoại trừ bọn họ ra, trong mắt thánh thú và bọn kỵ sĩ còn lại đều sợ hãi.
Khi Ngao Đức Lạp biến hóa thành người lại có sức mạnh cường đại như vậy.
Nếu nó biến hóa trở lại nguyên hình, thì sẽ có uy năng cường đại như thế nào.
Thảo nào bọn họ có thể thu thập hơn chín mươi tấm Phù Lục, thực lực như vậy đủ để ngang dọc cùng cấp bậc.
Chỉ một quyền đã uy hiếp tuyệt đại đa số người, khí thế và thực lực đó có thể nói là vô địch.
Ngao Đức Lạp ném trường kiếm trong tay, cười nói:
- Không đủ thực lực, chất lượng thánh binh khá tốt.
Một người một bò cạp tức đỏ bừng mặt mày, tuy bọn họ biết không đủ sức
mạnh, nhưng lại xấu hổ, không thể yên lặng thối lui như vậy.
Bọn
họ liếc mắt nhìn nhau, thân hình đại hán nhoáng lên một cái, trong tay
lại rút ra một thanh trường kiếm. Tuy nhiên, thanh trường kiếm này mảnh
khảnh hơn rất nhiều, thân kiếm run lên, giống như hư ảo xông tới. Bò cạp khổng lồ cũng giẫm chân ầm ầm, mang theo khí thế hung mãnh hơn khi nãy
tấn công đến.
Ngao Đức Lạp hừ lạnh một tiếng, hai chân bất động như núi, đánh ra hai quyền như trước.
Một quyền đánh về phía đại hán, bất kể trường kiếm trong tay đại hán biến ảo như thế nào, một quyền này đều không quan tâm.
Nháy mắt, tất cả kiếm hoa đều biến mất, đại hán vất vả thối lui, trường kiếm trong tay hơi biến dạng dưới áp lực của quyền phong.
Mặc dù hình thể bò cạp khổng lồ to lớn, khí thế dũng mãnh vô song. Nhưng khi chạm
phải một quyền của Ngao Đức Lạp, liền bị đánh lui về phía sau.
Nhưng mà, ngay khi thân hình nó lui về phía sau, cái đuôi dài chợt động.
Con bọ cạp vẫy đuôi, độc châm trên móc đuôi như thể xuyên thấu không gian, lao về sau gáy Ngao Đức Lạp.
Tuy nhiên, ngay khi đuôi bò cạp sắp thành công, một chưởng lớn chợt xuất hiện.
"Đùng."
Đuôi bò cạp lại bị bàn tay này tóm chặt.