Ba ngày sau, Doanh Thừa Phong bái biệt đám người Phong Huống, theo Võ lão bước lên con đường tiến về Linh Đạo Thánh Đường.
Tuy đám người Phong Huống đều rất không nỡ, nhưng dưới kiên trì của Võ lão, lại không có ai dám làm trái tâm ý của lão. Cho dù là phụ mẫu và thúc phụ của Doanh Thừa Phong, ở trước mặt vô cùng uy nghiêm của Võ lão cũng không dám chất vấn.
Võ lão và Doanh Thừa Phong khinh công lên đường, động tác tất nhiên vô cùng nhanh lẹ. Nhanh hơn đám người trùng trùng điệp điệp ngồi xe ngựa đi gấp trăm lần.
Ở trên đường đi, Doanh Thừa Phong đã thi triển công phu khinh công tới cực hạn, thân pháp quỷ mị đó vận dụng càng xuất thần nhập quỷ.
Hai chân hết sức nhẹ nhàng, cả người giống như mũi tên rời khỏi cung hóa thành một đường ánh sáng màu đen bắn ra xa mấy chục trượng. Đồng thời, thuật khinh công của hắn cũng không phải đơn độc thi triển một lần, mà là lần sau nhanh hơn lần trước, giống như có người đang tiếp lực bắn tên, dường như mãi không ngừng nghỉ.
Nhưng bất luận tốc độ của Doanh Thừa Phong có nhanh bao nhiêu, Võ lão đều vô cùng nhẹ nhàng theo bên cạnh hắn. Động tác của lão nhân gia không vội không chậm giống như một người già rất đỗi bình thường, run rẫy bước. Nhưng độ lớn của bước bộ đi này quả thật không thể tin nổi. Doanh Thừa Phong dốc toàn lực, trong khoảnh khắc chạy ra khoảng cách hơn trăm trượng, thì bị một bước này dễ dàng đuổi kịp.
Sau nữa ngày, Doanh Thừa Phong đã lòng nản chí thoái, thua tâm phục khẩu phục.
Hắn có lòng muốn thả khí linh Lang Vương ra đi bộ, nhưng bây giờ thuẫn Lang Vương đang dung hợp khối tinh thạch tử tính thần bí và hùng mạnh đó, vẫn không có thời gian đáp trả lại hắn.
Đương nhiên nếu Doanh Thừa Phong cưỡng chế triệu tập, khí linh Lang Vương vẫn sẽ nghe theo lệnh mà ra.
Nhưng Doanh Thừa Phong tất nhiên sẽ không làm ra chuyện giết gà lấy trứng. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của Cự Lang chính là hoàn toàn luyện hóa tinh thạch tử tính, đồng thời triệt để dung nhập uy năng trong đó vào trong tấm thuẫn.
Nếu vì những chuyện khác mà lãng phí khối tinh thạch tử tính thần khì này, Doanh Thừa Phong quyết không chịu.
Cho nên dọc đường đi, Doanh Thừa Phong cũng chỉ có dựa vào sức lực của mình kiệt lực lên đường, cố gắng năng cao tốc độ của mình. Mà biểu hiện của hắn cũng càng ngày càng tốt làm Võ lão vô cùng vui mừng
Đến một ngày, bọn họ tới ngoài trăm dặm ngoài thành Thiên Hạo.
Võ lão đột nhiên dừng lại, lão ngẩng đầu nhìn về phía xa, trông về phía tường thành hùng vĩ như ẩn như hiện và lầu tháp cao ngất. Khóe miệng của lão hơi mấp máy, cũng không biết đang nghĩ gì.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, thầm nghĩ. Sau khi Võ lão nhìn thấy Linh Tháp lại trở nên kích động như vậy, chẳng lẽ trước đây lão chính là người của Linh Tháp? Nhưng theo hắn được biết, Võ lão từ khi xuất đạo đến nay, đều là đi lại một mình, căn bản chưa từng dựa dẫm vào thế lực gì.
Vậy lúc lão nhân gia ông nhìn thấy Linh Tháp xa xa, tại sao có biến sắc như vậy chứ.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Võ lão khẽ biến, ánh mắt của lão ngưng tụ, quanh người tự nhiên toát ra một nguồn khí mênh mông và sôi sục.
Doanh Thừa Phong trong lòng khẽ rét lập tức nhìn ra, đây là chuẩn bị nghênh địch của một người khi gặp cường địch.
Nhưng với tu vi và cảnh giới của Võ lão bây giờ, còn có ai có thể làm lão đối đãi như sắp gặp đại địch chứ.
- Vù….
Phía trước đột nhiên truyền đến một trận cuồng phong. Cơn gió đó nổi lên không hề báo trước, như không có gì đột nhiên lại nổi lên. Sau đó trận gió này càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh. Từng cơn gió quét qua để lại trên mặt đất vô số vết tích giống như loạn đao chém qua.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, đây là quỷ phong gì, lại có mạnh như vậy.
- Hừ, đến rất hay.
Võ lão hừ nhẹ một tiếng, lão sải bước ra, ngăn trước mặt Doanh Thừa Phong.
Sao đó lão vung hai ống tay áo, chuyển động giống như phong hỏa luân. Theo động tác vung ống tay áo của lão cũng ngưng tụ một ngọn cự phong ở trước mặt lão.
Ngọn cự phong này càng mạnh càng lớn, đồng thời nghênh đón cuồng phong chỗ xa.
- Ầm…
Hai ngọn cuồng phong bỗng nhiên gặp nhau trong không trung, chúng nặng nề đập vào nhau, giống như hai hoa tiêu khổng lồ chạm vào nhau, phát ra tiếng gầm rút khinh hoàng.
Bạo nổ không thể tin nổi đó giống như tiếng sét giữa trời quang. Cơ thể của Doanh Thừa Phong khẽ run, tựa hồ cũng không thể đứng vững.
Âm thanh này tuy nổ bên tai, nhưng lại vang vọng trong lòng, làm hắn hoa mắt choáng váng, gần như muốn ngã lên đất.
- Vù, vù, vù…
Tiếng cuồng phong gào thét kinh thiên động địa lại vang lên.
Nơi xa xa không biết tên đó và trước mặt Võ lão lại nổi lên bạo vũ cuồng liệt. Chúng từng đường ngưng tụ lại, chạm vào nhau, đồng thời phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Doanh Thừa Phong ngồi xổm xuống, xung quanh cơ thể hắn phát ra vòng sáng màu trắng nhàn nhạt.
Trong vòng sáng đó, một tiếng sói tru như có như không vang vọng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khí linh Lang Vương cảm nhận được nguy hiểm của chủ nhân, tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, đồng thời phóng ra uy năng của mình, ngăn chặn từng trận quái phong hung hãn đó.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong hiện ra sắc khó mà tin nổi.
Uy năng của trận cuồng phong này thế nào, chính hắn thể nghiệm rõ nhất. Đừng nói là cường giả Hoàng Kim Cảnh, cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh trong hoàn cảnh như vậy, sợ là cũng khó có thể tự bảo toàn.
Nhưng lúc này dưới thủ hộ của vòng sáng mà khí linh Lang Vương phát ra, liệt phong cuồng vũ đó lại không thể xuyên thấu, mà quanh quẫn xung quanh vòng sáng, cũng không thể gây nên tổn hại chân chính cho vòng sáng này.
Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi, hắn trước giờ chưa từng nghĩ, lực lượng thủ hộ của thuẫn Lang Vương lại to lớn như vậy.
Ngưng mắt nhìn kỹ, xung quanh vòng sáng đó phiêu đãng từng đường lực lượng quỷ dị.
Đây là lực lượng tử tính, chúng tương dung lẫn nhau, hô ứng lẫn nhau. Giống như tổ hợp thành một không gian đặc thù có sức chống đỡ trong vòng sáng này. Bất luận lực từ bên ngoài từ phía nào kéo đến đều có thể bị không gian này vận dùng uy năng ảo diệu nhất triệt tiêu.
Doanh Thừa Phong lập tức nhớ đến tinh thạch tử tính mà Võ lão ban tặng.
Xem ra hậu lực lượng sau khi thu nạp tinh thạch tử tính, thực lực của khí linh Lang Vương tiến bộ vượt bậc. Ít nhất trên phương diện phòng ngự, đã có siêu việt cực hạn, thậm chí là vượt qua trình độ của cường giả Hoàng Kim Cảnh.
Dưới thủ hộ của đường quang này, Doanh Thừa Phong thu rút người lại, cầu sinh trong kẽ hở giữa hai nguồn cự phong đập tới.
Nhưng lúc này trong lòng của hắn tràn đầy kinh hãi. Đối diện với mấy lực lượng không thể kháng cự này, bất cứ ai đều cũng có lòng hứng khởi tuyệt vọng.
Tuy Doanh Thừa Phong đã trải qua rất nhiều gian khổ, rất có lòng tin với thực lực của mình. Hơn nữa trên người hắn còn có đại sát khí Hắc Chướng Kỳ.
Nhưng sau khi nhìn thấy cuồng phong bất thình lình ập đến, lòng của hắn lại trở nên băng lạnh.
Hắn nắm giữ gần một ngàn quỷ binh, nhưng gần ngàn quỷ binh này nếu rơi vào trong tay của trận cuồng phong này, lại có thể còn mấy tên tồn tại chứ?
Ý nghĩ này chợt lóe qua trong đầu hắn, giữa sống lưng hắn nhất thời ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Từ sau khi hắn có được Hắc Chướng Kỳ, đồng thời săn được Tử Kim Cảnh và lượng lớn quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, tâm thái trở nên biến hóa ảo diệu. Tuy không đến mức trong mắt không có ai, nhưng ngay cả đại cao thủ Tử Kim Cảnh, hắn cũng chưa từng có lòng kính sợ.
Nhưng lúc này trong lòng hắn dâng lên chút niềm kiêu ngạo, giống như bị một bàn tay không chút lưu tình nghiền ngán, đồng thời hóa thành làn khói tiêu biến không dấu tích.
Trong lòng lại dâng lên lòng kính úy với linh đạo, con đường mình phải đi còn rất dài, rất dài.
- Ha ha, đến rất tốt. Nhưng ở đây không phải chỗ, nếu muốn đánh, thì đi theo lão phu.
Giọng nói của Võ lão vang dội trong không trung như sấm nổ. Và lúc này bên tai của Doanh Thừa Phong lại truyền đến giọng khe khẽ của lão nhân gia ông.
- Thừa Phong, ngươi đi Linh Đạo Thánh Đường trước, đưa ra bài thiếp, yêu cầu tham gia cuộc chiến Bách Vực, lão phu đi một chút sẽ trở lại.
Lão vừa dứt lời, hai trận cuồng phong mạnh mẽ nhất thời lướt nhanh ra chỗ xa.
Hai trận cuồng phong không gì sánh bằng này mang sức tàn phá không thể hình dung càn quét bừa bãi biến mất trước mặt hắn. Chỉ lưu lại dấu vết hỗn độn đầy đất làm người ta kinh hãi.
Giật nảy người đánh rùng mình, Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, phấn chấn tinh thần, thân hình chợt lóe, chạy vội về phía Linh Đạo Thánh Đường.
Tuy hắn có lòng muốn giúp Võ lão, nhưng hắn lại càng tự biết rõ, biết mình trong cuộc chiến cấp biệt này căn bản không thể phát huy ra tác dụng gì. Nếu đuổi theo, chỉ có thể trở thành vướng bận cho Võ lão.
Mà nếu hắn tới Linh Đạo Thánh Đường rồi, ở đó cao thủ như mây, còn có chân nhân Linh Tháp không biết nông sâu tọa trấn.
Cơ thể Doanh Thừa Phong đang vội chạy bỗng nhiên dừng lại. Ở đây đã gần sát Linh Đạo Thánh Đường, nếu thật có cường giả gì xuất hiện, chân nhân Linh Tháp có lý nào không biết.
Mơ hồ, hắn đã đoán được thân phận của nhân vật thần bí chưa hề hiện thân đối chiến với Võ lão.
Chỉ là nếu thật sự vị này xuất thủ, đối với hắn mà nói không phải tin tức tốt gì.
Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần.Thân hình nhanh như tia thiểm địa tiếp tục tiến bước về phía thành Thiên Hạo
Qua bao lâu hắn đã vào trong thành Thiên Hạo. Ở đây hắn cũng không có bất cứ dừng lại gì, chính là đi thẳng đến Linh Đạo Thánh Đường.
Bên ngoài Linh Đạo Thánh Đường, vẫn giống như ngày xưa, tám vị võ sĩ cấp mười cường đại người mặc áo giáp, lặng lẽ nhìn đám người đi lại trước mặt.
Nếu có người mưu đồ chưa qua được sự đồng ý thì xông vào trong Linh Đạo Thánh Đường, tuyệt đối sẽ gây nên nạn sát thân.
Doanh Thừa Phong đi tới trước cửa, lấy ra một tấm bài ngọc lay lay lên. Tám tên thủ vệ đó vốn định ngăn cản, nhưng sau khi bọn họ nhìn rõ bài ngọc, ai nấy đều sắc mặt đại biến, nhất thời khom lưng hành lễ, nào còn dám có chút ngăn cản.
Doanh Thừa Phong dựa vào bài ngọc một đường ngang dọc không bị cản trở, mãi cho đến hắn tới trong Linh Tháp.
Nhưng lúc hắn vào Linh Tháp, lại lập tức phát hiện không bình thường.
Lúc này trong Linh Tháp lại có hơn mấy chục người
Doanh Thừa Phong hai mắt quét nhìn, nhất thời nhìn thấy Thẩm Ngọc Kỳ.
Nàng đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía trong đại sảnh. Mà ở đây có hai người sử dụng binh khí đánh vô cùng náo nhiệt. Từng vầng sáng hung bạo quét qua hư không, khắp cả đại sảnh tựa hồ đều là một mảng đao quang kiếm ảnh, làm người ta khó mà kiềm chế được.
Doanh Thừa Phong định nhãn nhìn, nhất thời hiểu rõ tại sao Thẩm Ngọc Kỳ lại lo lắng như vậy.
Bởi vì một trong hai người đang đánh nhau kịch liệt ở phía trước, lại chính là Hứa phu nhân.