Tạo Thần

Chương 149: Chương 149: Phách Vương Thương.






Trong hư không tràn ngập một cỗ năng lượng dao động mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Ba người vừa mới chết chậm rãi ngã xuống mặt đất, từ trên lỗ thủng ở ngực bị một cỗ lực lượng kỳ bí quét qua. Máu tươi của bọn họ thoát ly khỏi cơ thể, dùng một phương thức quỷ dị không thể giải thích được tiến vào trong Phách Vương Thương.

Ánh sáng trên Phách Vương Thương tràn ngập ra ngoài, lực lượng kỳ dị điên cuồng chuyển hóa trở thành chân khí tiến vào trong cơ thể Doanh Thừa Phong.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong lại sáng ngời lên, hắn rõ ràng cảm ứng được cỗ nhiệt lưu này không hề giống với bình thường.

Khi cỗ nhiệt lưu này tiến vào đan điền, hơn nữa còn lắng đọng xuống, hắn rốt cục phát hiện ra một chuyện làm cho hắn phải vui mừng và ngạc nhiên. Cỗ nhiệt lưu này không ngờ lại chuyển hóa thành một phần mười chân khí vĩnh cửu.

Trước kia, hắn nâng cao chân khí bản thân là dựa vào chém giết dơi và hấp thu lực lượng sinh mệnh của dơi và bầy sói. Nhưng mà từ những con dơi và bầy sói này hấp thu sinh mệnh lực lượng chuyển hóa thành chân khí rất có hạn, đặc biệt là chuyển hóa thành chân khí vĩnh cửu lại càng nhỏ bé.

Nếu như không phải sinh linh chết trong tay hắn nhiều vô kể, hắn cũng không có khả năng lên tới lục tầng chân khí đỉnh phong, hơn nữa còn thuận lợi đột phá thất tầng.

Nhưng mà, sau khi giết chết ba tên võ sĩ, lực lượng sinh mệnh của bọn họ chuyển hóa thành chân khí đã làm cho Doanh Thừa Phong phải chấn động.

Đặc biệt khi lắng đọng lại, có thể trở thành chân khí vĩnh cửu lại vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác, chỉ cần mình giết chết toàn bộ đám người trước mặt, như vậy tu vi chân khí của hắn sẽ có khả năng đột phá.

- Quái vật! Quái vật.....

Bỗng nhiên, một người điên cuồng hét lớn lên, ánh mắt hắn nhìn về phía Doanh Thừa Phong không hề che dấu sự sợ hãi.

Không chỉ một mình hắn, ngay cả Đan Siêu và tên võ sĩ họ Trương trong lòng cũng có chút sợ hãi, thậm chí trong đầu bọn họ còn nảy lên suy nghĩ không có thật.

Trong mắt họ, Doanh Thừa Phong lúc này quả thật không khác gì một con quái vật.

Bọn họ muốn kéo dài thời gian để Doanh Thừa Phong phải tiêu hao chân khí sử dụng hai bộ linh khí rồi kiệt lực mà chết. Nhưng mà, cuối cùng kết quả lại khiến cho bọn họ cực kỳ chán nản, thậm chí là sợ hãi.

Hơn một canh giờ trôi qua, bọn họ vây công lại không thể kiến trì nổi, thế mà Doanh Thừa Phong càng đánh lại càng hăng. Uy lực khủng bố của thanh trường thương phảng phất như sống lại, nó lấy Doanh Thừa Phong làm trung tâm tạo ra một vùng vòng tròng bán kính một trượng hai thước thành tử vong cấm địa. Vô luận là đàn dơi hay là nhóm người võ sĩ họ Trương cũng không có cách nào đặt chân vào trong đó.

Hiện giờ dưới thế công cường đại của Doanh Thừa Phong đã có ba người bị bỏ mạng, mà có thể đoán được kết quả cuối cùng không phải chỉ có ba người này mà thôi.

A......

Một người điên cuồng hét lên một tiếng, rồi đột ngột xoay người, không để ý tới phương hướng mà bỏ chạy.

Đan Siêu vội vàng quát lớn:

- Trở lại. Hôm nay hắn không chết, ngày sau chúng ta tất sẽ chết không được tử tế.

Nhưng mà, thanh âm của hắn tuy rằng quanh quẩn trong huyệt động, tuy nhiên người này vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Thanh đại đao trong tay hắn không ngừng huy động tạo thành từng tầng ánh sáng bức lui những con dơi đang tấn công hắn, còn bản thân thì liệu mạng chạy về một động khẩu.

Vù...

Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng xé gió, một luồng ánh sáng màu hồng từ trên thân ngọn thương trong tay Doanh Thừa Phong bắn đi. Nó xuất phát sau nhưng lại tới trước, trước khi người nọ kịp thoát vào một thông đạo khác đã đâm thẳng vào sau gáy của hắn.

Máu tươi văng ra khắp nơi, trên cổ người đó xuất hiện một lỗ thủng to bằng miệng cái chén, một lượng lớn máu tươi từ đó chảy ra. Hắn dường như vẫn chưa phát giác ra điều gì khác thường, bản thân vẫn theo đà chạy về phía trước vài bước rồi mới đổ ập xuống đất, thân thể sau vài lần co giật thì không còn động đậy nữa.

Tên võ sĩ họ Trương hít sâu một hơi khí lạnh, hắn chợt quát lớn:

- Tất cả mọi người nhìn thấy rồi đó, hôm nay không phải hắn chết thì là chúng ta mất mạng. Hãy liều mạng với hắn.

Mọi người lập tức lớn tiếng hò hét, sắc mặt đỏ bừng lên liều mạng lao về phía Doanh Thừa Phong.

Nếu như ngay từ đầu bọn họ đều còn tâm tư tiêu hao chân khí của Doanh Thừa Phong thì hiện tại lại khác, tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn cùng hắn cùng chết.

Bên trong huyệt động lập tức tràn ngập mùi vị thảm thiết tới cực điểm.

Đàn dơi trên đỉnh đầu truyền ra những tiếng kêu thê lương, sau khi ánh sáng rực rỡ của Phách Vương Thương biến mất, chúng lại một lần nữa bổ nhào xuống.

Cũng không biết Trương gia sản xuất ra loại mùi hương đó nhờ vào dược vật nào, không ngờ lại có thể khiến cho đàn dơi điên cuồng như vậy.

Doanh Thừa Phong cười dài một tiếng, hắn giờ phút này sợ nhất không phải là những người này vây công, mà là sợ đàn dơi sẽ chạy mất. Phách Vương Thương Pháp của hắn tuy rằng là loại tuyệt học mạnh mẽ, cho dù đối mặt với thập tầng chân khí cường giả cũng chỉ có công chứ không thủ, từng bước đẩy lùi đối thủ. Nhưng mà, loại công pháp này tiêu hao chân khí không hề nhỏ, huống chi giờ phút này hắn đối mặt cũng không phải chỉ một tên thập tầng chân khí cường giả, mà là một đám người.

Nếu chỉ dựa vào lực lượng bản thân hắn thì sợ rằng đã sớm vì kiệt lực mà phải bỏ chạy rồi.

Thế nhưng, bởi vì trong huyệt động này có sự tồn tại của đàn dơi vô cùng lớn, tương đương với việc Doanh Thừa Phong có nguồn cung cấp chân khí cực nhiều. Mỗi thời khắc hắn đều có thể đem toàn bộ chân khí thi triển ra ngoài, đem uy lực mạnh nhất của Phách Vương Thương thi triển ra mà không lo lắng chân khí của mình sẽ bị khô kiệt.

Giờ phút này, mắt nhìn thấy đám người kia điên cuồng lao lên, trên người của hắn cũng dâng lên một cỗ sát khí khủng bố không cách nào hình dung được. Phách Vương Thương chỉ hơi rung lên đã gần như hóa thành một đoàn thương ảnh nhiều vô kể nghênh đón đám người kia.

Mỗi một đạo thương ảnh này đều ẩn chứa uy lực khổng lồ, mỗi một cái giống như do hắn kiệt lực tạo thành, thương ảnh tràn ngập trong không gian một trượng hai thước.

Đám người Đan Siêu nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ lại bị bức lui ra.

Mà ngay khi bọn hắn lui về phía sau lại thấy một màn mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Thời điểm Doanh Thừa Phong công kích bọn họ cũng thừa dịp giết một đám dơi lớn ở trên không trung.

Chẳng qua, bọn họ cũng không biết Doanh Thừa Phong bây giờ nhìn thì uy phong lẫm liệt, nhưng lại phải tiêu hao chân khí không hề nhỏ. Nếu như không có số lượng chân khí bù lại do giết chết đàn dơi, sợ rằng hắn không thể thi triển được loại thương pháp này trong bao lâu.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng đều biết rằng tình cảnh giữa đôi bên hôm nay phải người sống ta chết, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng bọn họ lại dâng lên một trận bất đắc dĩ.

Mỗi người đều không tự chủ được nghĩ: "Lần này thật sự có thể dồn được hắn vào chỗ chết sao?"

Song phương tiếp tục đánh thêm một lúc nữa, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong dần nóng lên, ngay cả Phách Vương Thương trong tay hắn cũng trở nên đỏ rực.

Vẻ mặt Đan Siêu hiện lên một tia vui mừng, hắn hô lớn:

- Mọi người! Tiểu tử này đã đến giới hạn của bản thân rồi.

Tất cả những người khác cũng nhìn thấy vẻ mặt của Doanh Thừa Phong, trong lúc nhất thời ai cũng vui mừng, trong lòng bọn họ không tránh được nghĩ: "Hóa ra tiểu quái vật này cũng có lúc bị kiệt sức a."

Nhưng mà, nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong lại có chút cổ quái, hắn cười dài nói:

- Không sai. Doanh mỗ đã đến cực hạn, vậy các ngươi hãy xem lực lượng cực hạn của ta thế nào đi.

Tiếng cười của hắn chưa dứt, một đào ánh sáng màu hồng lập tức từ trên đầu trường thương phóng ra.

Đạo ánh sáng màu hồng này so với ánh sáng mặt trời còn chói mắt, nóng rực hơn vài phần, nó giống như một thùng thuốc nổ trong nháy mắt phát nổ, tạo thành làn sóng nhiệt vô biên.

Vô số dơi ở trên không trung bị nó quét qua lập tức giống như diều đứt dây bị thổi ngược về sau.

Mà những người khác thì theo bản năng trầm người xuống, thật vất vả mới chống đỡ được.

Chẳng qua, bọn họ lập tức phải hối hận, bởi vì sau khi luồng gió lớn nảy thổi qua, không ngờ lại còn kèm theo khí tức nóng rực tới cực điểm.

Ầm....

Một bức tường lửa đột nhiên xuất hiện lấy Doanh Thừa Phong làm trung tâm rồi khuếch tán ra ngoài, chỉ trong nháy mắt toàn bộ huyệt động đều tràn ngập lửa, dường như nó có thể đem toàn bộ không gian nơi đây thiêu đốt hoàn toàn.

Trên Phách Vương Thương có Hỏa hệ lực lượng cường đại.

Hỏa hệ lực lượng lúc đầu thì cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng khi Doanh Thừa Phong không ngừng hấp thu sinh mệnh lực lượng nó mới dần được tích tụ lại.

Giờ phút này, cỗ lực lượng đó rốt cục cũng tích tụ tới cực điểm, hơn nữa còn hoàn toàn bạo phát ra.

A......

Năm người cùng lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên người bọn họ bị dính lửa, tuy rằng kiệt lực dập nhưng thủy chung vẫn không cách nào dập tắt được.

Tu vi chân khí mạnh mẽ của Đan Siêu tuy rằng có thể ngăn cản uy lực bức tường lửa, nhưng lại không thể cứu viện những người khác.

Vù... Vù... Vù....

Phảng phất như mũi tên nhọn phá không bay tới, làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi chính là hỏa hệ lực lượng đỏ rực ở trên mũi trường thương khi xuyên qua thân xác năm người lập tức để lại trên đó năm lỗ máu.

Tiếng kêu thảm của năm người kia chấm dứt, cũng không biết một thương đoạt mạng này là mang tới thống khổ hay giải thoát cho bọn họ.

Đan Siêu và tên võ sĩ họ Trương đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ và tuyệt vọng.

Bọn họ có hơn mười người tiến vào huyệt động, khi phát hiện ra Doanh Thừa Phong và đám người Đặng Hạ gặp nhau, trong lòng vẫn tràn ngập sự vui mừng.

Sử dụng mùi hương kỳ lạ để mượn tay đàn dơi ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan để diệt trừ hai người này tuyệt đối là chuyện đáng mừng. Nhưng không nghĩ tới trên đường quay về, đám người Đặng Hạ thì chạy thoát được một màng, mà bọn họ lại bị một kẻ giống như yêu quái quay lại tập kích.

Thanh niên trẻ tuổi này đến tột cùng là ai? Vì sao lại có thể mạnh mẽ tới trình độ này?

Vào giờ khắc này, bọn họ không còn hy vọng có thể giết chết Doanh Thừa Phong ngay tại chỗ nữa, đặc biệt là khi nhìn thấy uy lực của bức tường lửa, bọn chúng đã biết bản thân mình không còn cơ hội nữa.

Hơn mười người, thấp nhất cũng là thất tầng chân khí, hiện giờ không ngờ chỉ còn lại năm người, nếu tiếp tục chiến đấu, như vậy kết quả duy nhất là toàn bộ chết hết.

- Chạy. - Đan Siêu quát lên:

- Mọi người phân tán ra bỏ chạy, đem chuyện này bẩm báo cho lão tổ tông, để lão nhân gia người vì chúng ta mà báo thù.

Còn chưa dứt lời, hắn quay người lại, là kẻ thứ nhất bỏ chạy.

Những người khác ứng tiếng, phân tán ra bỏ chạy, rốt cuộc không một ai nguyện ý dừng lại ở địa phương quỷ quái này để đấu với tên thanh niên thần bí giống như yêu quái kia.

Tuy rằng bọn họ biết rằng, cho dù hôm nay chạy thoát khỏi tay Doanh Thừa Phong, ngày sau sợ rằng cũng khó có thể thoát khỏi lửa giận của Phong Huống, nhưng mà có thể sống thêm một ngày thì càng tốt a.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, đem chân khí đang sôi sục trong cơ thể chậm rãi bình phục lại.

Hắn nở nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói:

- Còn muốn chạy? Sao có thể...

Cổ tay hắn hơi rung lên, linh khí ống sáo đã xuất hiện trong tay, hắn hơi trầm ngâm một chút, hai chân đã dùng sức, cả người bắn về phía một động khẩu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.