Doanh Thừa Phong giật mình, nói:
- Ngài đến vì đệ tử?
- Không sai.
Đoàn Thụy Tín trầm mặt gật đầu. Hắn do dự một lát, chậm rãi nói:
- Thừa Phong, sau khi vào chiến trường cổ, ngươi có gặp Trương Vạn Niên sư thúc không?
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình. Tên Trương Vạn Niên này theo hắn vào chiến trường cổ, còn muốn lấy mạng hắn.
Tuy tất cả đều là Tề Thiên Lão Tổ đứng đằng sau xúi giục, sai khiến, nhưng người này dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tuy vậy, dù sao hắn cũng là trưởng bối trong môn, nếu để người khác biết được mình giết thái thượng trưởng lão trong môn, dù lúc này đã không còn ai làm gì được hắn, nhưng chung quy vẫn là một chuyện phiền toái.
Bởi vậy, hắn lập tức tỏ ra mù mờ, lắc đầu nói:
- Đệ tử chưa từng gặp sư thúc tổ Trương Vạn Niên, chẳng lẽ ngài ấy cũng đã vào chiến trường cổ sao?
Đoàn Thụy Tín nhìn chăm chăm Doanh Thừa Phong, dường như muốn xem lời này của hắn là thật hay giả.
Một lúc sau, hắn chậm rãi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ngươi không gặp hắn thì thôi.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mày, gặng hỏi:
- Sư thúc tổ, rốt cục có chuyện gì, Trương sư thúc tổ có chuyện cần tìm đệ tử sao?
Trên mặt Đoàn Thụy Tín hơi lộ vẻ xấu hổ.
Trương Vạn Niên tuy hành sự thần bí, nhưng vẫn để lại dấu vết có thể lần theo. Sau khi đám người Phương Phù phát hiện được không khỏi giận tím mặt mày, vừa phải âm thầm khống chế các thành viên khác của Trương gia, đồng thời cũng phái đội thái thượng trưởng lão tiến vào chiến trường cổ.
Các trưởng lão khác đều kết thành nhóm hai đến ba người, nhưng thực lực của Đoàn Thụy Tín lại kéo tất cả xuống, bởi vậy mới phải một mình đi tìm.
Có điều, tìm một người trong chiến trường cổ chẳng khác nào mò kim đáy bể, không ai có thể chắc chắn sẽ tìm được bọn họ.
Bây giờ trùng hợp gặp được nhau, Đoàn Thụy Tín cũng không nói thật ra hết.
Nếu để tiểu tử này biết Trương Vạn Niên tiến vào chiến trường cổ gây hấn với hắn, có trời mới biết tiểu tử này sẽ nghĩ ra thứ không hay ho gì.
Nếu chỉ bởi vậy mà quan hệ hắn và tông môn sinh ra rạn nứt, đó mới là được ít mất nhiều.
Ý nghĩ này vừa thoáng xuất hiện, Đoàn Thụy Tín lập tức nói:
- Thừa Phong, Trương Vạn Niên vào chiến trường cổ là vì việc tư, không liên quan gì đến người. Lão phu tiến vào nơi này chỉ là muốn xem ngươi đã tu luyện đến đâu thôi.
Doanh Thừa Phong đã biết tất cả, có điều nếu Đoàn Thụy Tín đã không nói, hắn đương nhiên sẽ không chọc vào.
Hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Sư thúc tổ, đệ tử cũng có một lần kỳ ngộ trong chiến trường cổ, việc tu luyện cũng coi như khá thuận lợi, không gặp trở ngại gì.
Đoàn Thụy Tín gật đầu:
- Nửa năm không gặp, khí tức của ngươi đã trở nên vững vàng hơn, Bạch Ngân Cảnh này rõ ràng đã hoàn toàn ổn định rồi…
Doanh Thừa Phong thầm cảm thấy buồn cười, tinh thần lực của hắn đã thần tốc lên đến Hoàng Kim Cảnh, chân khí Bạch Ngân Cảnh này tất nhiên phải ổn định rồi.
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới từ lúc tiến vào chiến trường cổ tới giờ chớp mắt đã nửa năm, hắn không khỏi cảm khái trong lòng.
- Thừa Phong, ngươi tính sau này thế nào?
Đoàn Thụy Tín trầm giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ một chút, nói:
- Đệ tử dự định đi thăm một di tích nữa rồi tạm thời ngừng luyện tập, trở về tông môn.
Ánh mắt Đoàn Thụy Tín sáng ngời lên, nói:
- Bao lâu?
- Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, đệ tử chắc chắn sẽ trở về.
Doanh Thừa Phong không chút do dự nói.
Bắt quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, luyện Hoàng Kim Phá Cảnh Đan, đối với những người khác đều là những việc khó như hái sao trên trời, nhưng đối với Doanh Thừa Phong lại là chuyện bình thường.
- Tốt.
Đoàn Thụy Tín mừng rỡ nói:
- Lão Phu về tông môn trước, nói cho Phong sư huynh và Phong sư đệ biết tin của ngươi, để bọn họ khỏi lo lắng.
Doanh Thừa Phong nhớ tới Phong Huống, trong lòng lập tức nóng lên, hận không thể lập tức trở về bái kiến người.
Nhưng hắn đã nhanh chóng khống chế được cảm xúc kích động của bản thân.
Bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất. Luyện được Hoàng Kim Phá Cảnh Đan xong mới là thời điểm tốt nhất để bái kiến người.
- Sư thúc tổ, cha mẹ đệ tử…
- Ngươi yên tâm, bọn họ ở trong môn tất cả đều bình thường.
Đoàn Thụy Tín cười ha ha, nói:
- Từ khi ngươi trở thành hộ pháp của Linh Đạo Thánh Đường, chẳng còn ai dám nhắm vào họ, cả trực tiếp hay gián tiếp.
Hắn đưa tay vỗ vỗ vai Doanh Thừa Phong, nói sâu xa:
- Có điều, bọn họ có thể sống tốt hơn hay không chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, nói:
- Đệ tử đã hiểu.
Đoàn Thụy Tín do dự một chút, đột ngột nói:
- Thừa Phong, nếu ngươi gặp Trương Vạn Niên trong chiến trường cổ, phải cố sức tránh đi.
Doanh Thừa Phong gần như ngẩn ra một lúc. Hắn như ngộ ra điều gì, gật đầu nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Đoàn Thụy Tín khẽ thở dài:
- Nếu quả thật không tránh được, hoặc có xung đột gì, ngươi cũng không cần phải nương tay. Nhớ cho kỹ, bảo vệ tính mạng bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hơi nóng lên, nói:
- Đa tạ sư thúc tổ đã dạy bảo.
Đoàn Thụy Tín có thể nói ra những lời này, rõ ràng đã thể hiện rõ lập trường.
Đoàn Thụy Tín khoát khoát tay, nói:
- Lão phu ẩn cư ở đây, ngươi đi đi, nhớ cẩn thận.
- Vâng.
Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ với Đoàn Thụy Tín, nói:
- Đệ tử đi trước, hẹn ngày gặp lại trong tông môn.
- Ngao…
Khí linh Lang đột nhiên thét lên một tiếng dài. Con vật này sau khi giết được võ giả Hoàng Kim Cảnh kia không chịu quay về trong tấm khiên, mà lại dán chặt lấy chân Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng cọ cọ.
Doanh Thừa Phong không nhịn nổi cười, hắn lắc lắc đầu, động thân ngồi luôn lên lưng sói.
Sói hoang thông thường tất nhiên sẽ không chở được con người, nhưng Lang Vương này không giống như vậy. Nó vừa xê dịch chân đã hóa thành một cơn gió, chớp mắt đã chạy ra đằng xa.
Đoàn Thụy Tín nhìn hắn rời khỏi, miệng thì thào:
- Phong sư đệ, đệ quả thật nhìn xa trông rộng, vi huynh… phục rồi.
- Thu…
Bên trong một di tích, Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng.
Một quỷ binh Hoàng Kim Cảnh phát ra tiếng gào thét đau khổ tột cùng. Nó liều mạng giãy giụa, nhưng trong không gian thần bí của nơi này, ngoài nó ra còn có hơn chục quỷ binh đồng cấp, chúng hung ác ấn chặt nó xuống đất. Tuy trên người đau đớn khó chịu vô cùng nhưng nó chỉ có thể kêu rên không ngừng, không còn sức lực di chuyển.
Một lúc lâu sau, nó thở dài ra một hơi, cơ thể không còn cử động, từ từ yên lại.
Sau đó, nó mở hai mắt ra, lúc này đôi mắt nó đã không còn hỗn độn, mơ hồ nữa mà ánh lên một tia trí tuệ.
Phân thân tinh thần của Trí Linh dùng cách thức mạnh tay này để trực tiếp xâm nhập vào trong thân thể của nó, lấy đi bản năng của nó để khống chế cơ thể này.
Doanh Thừa Phong cũng thở dài một hơi, thu ý niệm tinh thần của mình về Hắc Chướng Kỳ.
Hắn tới cái di tích âm phong quỷ quái này đã hơn một tháng rồi.
Trong một tháng này, mỗi ngày hắn đều đi vơ vét quỷ binh Hoàng Kim Cảnh với tốc độ một ngày hai con.
Kỳ thực, nếu xét về số lượng quỷ binh Hoàng Kim Cảnh trong Hắc Chướng Kỳ, nếu thả ra thì đừng nói một ngày hai con, dù một ngày mười con cũng là chuyện dễ như trở bản tay.
Nhưng trong di tích này vẫn còn một con binh vương Tử Kim Cảnh.
Bây giờ binh vương hai đầu vẫn đang ngủ say, khí linh Bá Vương Thương đang nằm im trong bể máu chờ hồi phục.
Nếu không có trong tay hai quân bài mạnh nhất, Doanh Thừa Phong cũng không dám tùy tiện trêu chọc quỷ binh Tử Kim Cảnh.
Bởi vậy, hắn mới phải hết sức cẩn trọng, mỗi ngày chỉ thu thập và hoán chuyển hai quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
Bỗng nhiên, từ người hắn tỏa ra một luồng sương trắng sáng, ngưng tụ thành hình người, chính là khí linh Đan Lô nhát gan như chuột kia.
- Ha ha, Doanh huynh đệ, thu hoạch của ngươi ở nơi này quả thật không ít.
Nó cười ha ha, nói:
- Chúng ta đến một di tích âm phong quỷ vực khác thu thập thôi!
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mày, nói:
- Khí linh huynh, ở quỷ vực âm phong này ít nhất cũng phải có hơn năm trăm quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, chúng ta mới thu thập được một phần mười, bây giờ đi e hơi sớm.
Nếu so ra, di tích này còn lớn hơn gấp đôi so với quỷ vực âm phong trước đó.
Năm trăm quỷ binh Hoàng Kim Cảnh chẳng qua chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Khí linh Đan Lô khẽ than một tiếng, nói:
- Doanh huynh đệ không biết đó thôi, ngươi hiện giờ mới bắt được năm mươi quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, vẫn chưa đủ để thu hút sự chú ý của binh vương Tử Kim Cảnh, nhưng nếu còn tiếp tục, mọi chuyện e sẽ khó nói hơn.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mày. Hắn đương nhiên hiểu rõ, tiếp tục đi săn thì khả năng bị phát hiện sẽ càng lớn hơn. Chỉ có điều, cho dù bị phát hiện hắn cũng tự tin mình sẽ an toàn thoát thân.
Như thể nhìn thấu tâm tư hắn, khí linh Đan Lô khuyên nhủ:
- Doanh huynh đệ, ngươi có biết vì sao trong một di tích chỉ có thể sinh ra được một quỷ binh Tử Kim Cảnh không?
- Không biết, đang muốn xin thỉnh giáo.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Khí linh Đan Lô sắc mặt nặng nề, nói:
- Bởi trong mỗi quỷ vực âm phong chỉ có thể có một vương. Một khi đã xuất hiện binh vương, những quỷ binh khác sẽ không còn cơ hội. Ha ha…
Hắn cười lạnh, nói:
- Binh vương, binh vương, ngươi đã hiểu ý nghĩa của nó chưa?
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, nói:
- Chẳng lẽ binh vương còn có thể khống chế các quỷ binh khác sao?
Khí linh Đan Lô chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nếu gặp cao thủ binh vương khó có thể địch nổi, nó chắc chắn sẽ phát ra tiếng kêu cầu cứu. Khi đó toàn bộ quỷ binh trong di tích sẽ đều trở thành kẻ địch của ngươi.
Nó nở một nụ cười kỳ dị, nói tiếp:
- Nếu như ngươi cho rằng mình có thể giết hết quỷ binh trong quỷ vực âm phong, vậy cứ tiếp tục ở đây đi.
Doanh Thừa Phong hít mạnh một hơi, chỉ cần nghĩ đến số lượng quỷ binh nhiều không đếm xuể kia cũng đủ để khiến người ta nổi cả da gà lên rồi.
Quỷ binh trong Hắc Chướng Kỳ dù mạnh cũng không thể địch nổi nhiều kẻ thù đến vậy.
Khí linh Đan Lô cười ha ha nói:
- Doanh huynh đệ, ngươi cũng không cần lo lắng, thực ra chỉ cần ngươi đợi vài năm lại đến, số lượng quỷ binh Hoàng Kim Cảnh lại trở về năm trăm, đủ để ngươi săn bắt rồi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Sao lại như vậy?
Khí linh Đan Lô thản nhiên nói:
- Mỗi quỷ vực âm phong quỷ khí có hạn, số lượng quỷ binh sinh ra được cũng có hạn. Đừng nói thiếu vài Hoàng Kim Cảnh, cho dù thiếu binh vương Tử Kim Cảnh cũng rất nhanh là sẽ sinh ra được con mới.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc ồ lên một tiếng, bây giờ mới hiểu một chút về sự tồn tại của quỷ binh.
Chẳng trách quỷ vực âm phong trải quả bao nhiêu năm tháng cũng không có ai tiêu diệt được