Trong Thiên Hạo Thành, vô số người lo sợ ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ từ trước đến giờ vốn chưa thấy qua loại cảnh tượng như thế, bị chấn động bởi cảnh kỳ quan từ trên trời giáng xuống này.
Bên trong Linh Tháp, Linh Tháp chân nhân ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù ở trước mặt y là đỉnh của ngọn tháp nhưng ánh mắt của y lại dường như có thể xuyên thấu qua tháp cao, nhìn được cảnh tượng thần kỳ trên không trung.
Y chậm rãi thở dài ra một hơi, nói:
- Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, có thể kéo dài đến bây giờ cũng vô cùng tốt rồi. Chỉ có điều…cơ nghiệp tổ tông để lại lại không có cách nào giữ gìn được, thật là có thẹn với tổ tiên.
- Ầm ầm…
Trên bầu trời đột nhiên tiếng sấm vang rền, từ trong cột sáng vô tận kia đi ra một người, cao giọng quát:
- Linh Tháp chân nhân ở đâu, Quang Minh giáo tông ban xuống thánh dụ, hãy nhanh chóng tới đón chỉ.
Trong Linh Tháp, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hễ ai biết được lai lịch của những người đó đều lo sợ hết hồn, cảm giác tai vạ đến nơi. Mà những ai không biết lại giận tím mặt.
Từ trước đến nay, Linh Tháp chân nhân đều là biểu tượng tinh thần của cả Linh Vực, cho dù là các cường giả của Thông Thiên Lĩnh lúc nhắc đến chân nhân cũng không dám biểu lộ thiếu lễ phép.
Nhưng mà, hiện giờ đột nhiên có một nhóm người từ trên trời xuống, luôn mồm muốn Linh Tháp chân nhân đến tiếp chỉ.
Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, quần chúng trở nên kích động, đặc biệt là những đệ tử bình thường trong Linh Tháp, một đám đều cầm lên vũ khí. Bọn họ nhìn lên bầu trời, mặc dù không thể công kích được những người trong cột sáng chưa đi xuống mặt đất, nhưng chỉ cần bọn họ đi xuống, sẽ bị công kích liên miên không dứt, cho đến lúc bọn họ diệt vong hoặc những người đó chết hết.
Nhưng mà, đúng lúc bọn họ định liều mạng đánh một trận, một tiếng nói nghiêm nghị đột ngột vang lên.
- Linh Tháp tuân mệnh, mời các vị sứ giả đại nhân vào tháp gặp mặt.
Lập tức, mộ người phía dưới ngơ ngác nhìn nhau. Trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc khó có thể tin.
Có thể mở miệng nói vào thời khắc đó, chỉ có thể là Linh Tháp chân nhân, nhưng giọng điệu của chân nhân lại khiêm tốn như thế, làm cho mọi người nghi hoặc khó hiểu.
Bên trong cột sáng, một lão già mày rậm tức giận hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Thật không biết điều, cũng dám không đi ra nghênh đón, thực sự là vô lễ cực kỳ.
Ở bên cạnh ông ta là một cô gái lạnh lùng diễm lệ, nàng chậm rãi nói:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, trước khi chúng ta tới nơi này, Giáo Tông đại nhân đã từng nói, tất cả đều coi an ủi là chính, kính xin ngài lấy đại cục làm trọng.
Lão già kia nhướn mày. Tu vi võ đạo của y cực mạnh, đã là một vị tước vị cường giả, mà cô gái vừa nói ở bên cạnh này chỉ vẻn vẹn có Tử Kim Cảnh tu vi.
Nhưng ông ta vẫn hết sức kiêng kị cô gái này. Ông ta nghe thế vẫn chưa tức giận mà trầm ngâm một chút, nói:
- Thôi được, nếu Giáo Tông đại nhân đã có lệnh, chúng ta sẽ luôn tuân thủ.
Ông ta vung nhẹ tay, cột sáng chiếu từ trên trời xuống này lập tức chầm chậm mà chạm xuống đất.
Bên trong cột sáng đứng hơn trăm người. Ngoài hai vị dẫn đầu này, những người còn lại đều mặc trang phục kỵ sĩ.
Từ trên người những kỵ sĩ này đều hơi tản ra khí tức cực mạnh làm người khác kính sợ.
Đúng thời khắc lúc cột sáng biến mất, tất cả mọi người đứng trước Linh Tháp đều không tự chủ được đứng tránh ra.
Thân hình chợt lóe, đại trưởng lão đã hiện ra tại cửa vào Linh Tháp.
Trên gương mặt già nua của ông ấy không lộ ra biểu tình gì, nhưng lúc ông ấy nhìn thấy đội kỵ sĩ đó, trong lòng lại chấn động.
Bởi vì ông ấy đã nhận ra, đội kỵ sĩ đó lại toàn là Tử Kim Cảnh cường giả.
Hơn trăm tên kỵ sĩ, lại là hơn trăm vị Tử Kim Cảnh cường giả.
Đây là một lực lượng vô cùng cường đại, lực lượng này đủ để có thể nghiền nát tất cả thế lực trong Linh Vực.
Tử Kim Cảnh tuyệt đối là sức mạnh cao nhất tại Linh Vực.
Trừ có hai vị tước vị cường giả kia ra, cảnh giới này đã là cực hạn mà người tu luyện có thể đạt tới rồi.
Những người như thế, đến cả Linh Đạo Thánh Đường và Thông Thiên Lĩnh cũng không có hơn chục người. Nhưng từ trong cột sáng lại đi ra hơn trăm vị Tử Kim Cảnh cường giả.
Đại trưởng lão cổ họng hơi hơi động đậy, cảm thấy miệng đầy chua xót.
Ông ấy ở nhiều năm trong Linh Đạo Thánh Đường, biết được không ít chuyện cơ mật trong môn phái, cho nên lờ mờ đoán được thân phận và ý đồ đến của đối phương. Nhưng thực lực cường đại mà đối phương bày ra lại vượt xa ra khỏi phạm vi nhận thức của ông.
- Linh Tháp chân nhân đâu rồi, y ở nơi nào.
Một thanh âm vang dội cắt đứt suy nghĩ của đại trưởng lão, ông ấy nao nao, nói:
- Bẩm sứ giả đại nhân, chân nhân ở tầng chót dâng hương tế tổ, hoan nghênh các vị đến.
Lúc này, sắc mặt của lão già kia mới hơi nguội, hài lòng gật đầu, nói:
- Không quên tổ tiên căn dặn, không tệ, không tệ.
Nghe giọng điệu cậy già lên mặt của ông ta, mọi người xung quanh Linh Tháp đều hận đến nghiến răng.
Nhưng trong lúc đại trưởng lão vẫn không biểu lộ gì, cũng không có ai dám quá mức lỗ mãng.
Đại trưởng lão hơi khom người, nói:
- Sứ giả đại nhân, mời.
Lão già kia cất bước đi nhanh, không chút do dự mà đi theo đại trưởng lão tiến vào trong Linh Tháp, xem cử chỉ của ông ta như là chưa từng lo lắng Linh Tháp chân nhân sẽ có mưu đồ bất chính.
Phía sau ông ta, cô gái xinh đẹp kia hơi nhíu đôi mi thanh tú, quay đầu lại ra lệnh:
- Các ngươi chờ ở đây, không được làm gì khi không có mệnh lệnh.
- Vâng.
Phía sau nàng, hơn trăm vị Tử Kim Cảnh kỵ sĩ ầm ầm tuân mệnh.
Mặc dù cô gái và bọn họ đều là Tử Kim Cảnh cường giả, nhưng thân phận của họ lại phân chia cao thấp rõ ràng.
Nàng kia xoay người cũng theo đại trưởng lão tiến vào trong Linh Tháp , mà sau lưng nàng, hơn trăm vị Tử Kim Cảnh kỵ sĩ lại thật sự đứng tại nguyên chỗ tựa như cọc gỗ.
Khí tức của bọn họ nồng đặc như lửa, hơn trăm người đứng cùng một chỗ lại trật như một người.
Hễ là tới gần trong mười trượng xung quanh họ, đều có thể cảm nhận được loại khí thế cực mạnh không cách nào hình dung này, bị loại khí thế này áp chế, cho dù cường giả cùng cấp cũng không dám đến gần thêm chút nào.
Trong Linh Tháp, ba vị Tử Kim Cảnh thái thượng trưởng lão và nhóm bốn người Hứa Bạch Đào đang khẩn trương nhìn chằm chằm bọn đó.
Tuy rằng đây là một lực lượng không thể địch nổi, nhưng nếu khởi động toàn bộ uy năng của Linh Tháp, cũng chưa chắc không thể đánh lại.
Nếu không tính hy sinh, bọn họ thậm chí còn có chắc chắn sẽ làm cho hơn trăm Tử Kim Cảnh kỵ sĩ này nằm lại nơi đây vĩnh viễn.
Chẳng qua, lực lượng của những người này tuy làm người nghe thấy mà sợ, nhưng chỉ là phần nổi của tảng băng là một thế lực to lớn siêu cấp mà thôi. Nếu giết bọn đó, ắt sẽ dẫn đến sự trả thù vô cùng vô tận. Mà bất cứ ai cũng đều rõ ràng, bọn họ chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được sự trả thù của thế lực to lớn này.
Cho nên, bọn họ đem hy vọng duy nhất đều gửi gắm vào Linh Tháp chân nhân.
Mà lúc này, ở trên đỉnh Linh Tháp, Linh Tháp chân nhân hơi hơi mỉm cười tiếp đón hai vị khách không mời mà đến kia.
Sứ giả Quang Minh thánh giáo Kim Đào, bái kiến Linh Tháp huynh.
Lão già mày rậm cười ha ha nói, nhưng trong mắt ông ta lại không có chút ý cười nào.
Sứ giả Quang Minh thánh giáo Văn Tinh, bái kiến Linh Tháp chân nhân.
Linh Tháp chân nhân hơi gật đầu, nói:
- Có thể gặp gỡ hai vị sứ giả, Linh Tháp rất vui mừng.
Ánh mắt y không biết hữu ý hay là vô tình nhìn thoáng qua Văn Tinh, dường như nhớ ra cái gì đó.
Kim Đào vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói:
- Linh Tháp huynh, huynh chắc hẳn là hiểu được mục đích của chúng ta khi đến đây đi.
Linh Tháp chân nhân khẽ vuốt râu dài, lạnh nhạt nói:
- Lão phu không biết, kính xin Kim huynh chỉ rõ.
Kim Đào hừ lạnh, nói:
- Kẻ quang minh chính đại sẽ không làm chuyện mờ ám, chúng ta nếu đến đây, tự nhiên sẽ nói cho rõ ràng.
Ông ta ngừng một chút, nói:
- Linh Tháp huynh, hôm nay chúng ta vâng theo mệnh lệnh của Giáo Tông đại nhân, đến đây lấy một món bảo vật.
Linh Tháp chân nhân hơi nhướn mày, nói:
- Nếu là mệnh lệnh của Giáo Tông đại nhân, lão hủ nào dám không tuân mệnh, không biết bảo vật mà Kim huynh muốn là cái gì?
Kim Đào lãnh đạm nói:
- Giáo Tông đại nhân chính là Sơn Hà Đồ của mảnh Linh Vực này.
Ánh mắt Linh Tháp chân nhân ngưng lại, chậm rãi nói:
- Kim huynh, Giáo Tông đại nhân có ý gì?
- Hừ.
Kim Đào hừ lạnh, nói:
- Mảnh Linh Vực này không có chủ nhân đã qua mấy ngàn ngàn năm, nó luôn chỉ ở bên rìa của Quanh Minh thế giới, Giáo Tông đại nhân từ bi, cho mảnh Niết bàn này lại trở về trong vòng tay của quang minh lần nữa, cho nên mới lệnh cho lão phu đến lấy lại Sơn Hà Đồ.
Linh Tháp chân nhân hơi cụp mắt, nói:
- Kim huynh, nếu lão hủ chưa nhớ lầm thì vài ngàn năm trước, Giáo Tông đại nhân đã ban cho tổ tiên lão hủ mảnh Linh Vực này rồi. Căn cứ Thánh giáo pháp quy, chỉ cần lão hủ chưa từng phản bội Thánh giáo, như vậy không thể tước đoạt Linh Vực đã được ban cho, không biết vì sao các hạ biết rõ lại cố tình vi phạm?
Kim Đào lạnh lùng cười, nói:
- Trí nhớ của các hạ không tệ, nhưng đáng tiếc chính là, có lẽ ngươi quên nhưng trong giáo quy cũng chỉ rõ, nếu con cháu người đạt được thổ địa không thể kế thừa vinh quang của tổ tiên thì Thánh giáo có quyền thu hồi thổ địa.
Ánh mắt ông ta dần lạnh lùng, nói:
- Thế hệ của các ngươi thông minh vô cùng, đặt tháp Truyền Thừa ở trong một một không gian mới khai phá, giấu diếm được ánh mắt của Thánh giáo. Ha ha, tuy nhiên qua nhiều năm như vậy lại như trước không ai có thể kế thừa y bát của thánh kỵ sĩ vương, đây cũng là mệnh của các ngươi, không nên trách Giáo Tông đại nhân.
Trong lòng Linh Tháp chân nhân thầm than, nhưng ngoài mặt cũng không biểu lộ gì, nói:
- Lời của Kim huynh sai rồi, y bát của gia tổ đã có người kế thừa, hơn nữa hắn còn được Sơn Hà Đồ tán thành, trở thành chủ nhân mới của mảnh Linh Vực này.
Đứng sau Kim Đào, ánh mắt sáng lên, trong đôi mắt ẩn chứa chút ưu tư chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Trong lòng Linh Tháp chân nhân có chắc chắn, y rốt cục xác định, nàng này là người mà Doanh Thừa Phong đã nhắc đến.
Nếu như có được trợ giúp của nàng, có lẽ thật có thể giữ lại được Linh Vực.
Kim Đào hơi giật mình, trên mặt lộ đầy vẻ khó tin, nói:
- Không có khả năng, người sinh ra ở Linh Vực này làm sao có tư cách kế thừa Sơn Hà Đồ.
Linh Tháp chân nhân hơi mỉm cười, nói:
- Kim huynh, chẳng lẽ huynh nghĩ ta có thể lừa huynh loại chuyện này sao? Ha ha, mặc dù hắn là một vị Linh Sư Hoàng Kim Cảnh, nhưng hắn quả thật đã được Sơn Hà Đồ tán thành.
- Hoàng Kim Cảnh…
Kim Đào ngẩn ra, sau đó cười dài, nói:
- Linh Tháp huynh, huynh nói đùa à, trừ khi là Tước vị cường giả, nếu không làm sao lại có tư cách kế thừa Sơn Hà Đồ. Ha ha, huynh hãy nhanh giao người và Sơn Hà Đồ ra đây.
Bỗng nhiên, một thanh âm lành lạnh vang lên.
- Hoàng Kim Cảnh thì thế nào, Quang Minh giáo quy ghi rõ, hễ là Linh Sư Hoàng Kim Cảnh có tài năng đặc biệt liền có tư cách phong tước, chẳng lẽ các hạ quên rồi sao?
Trong hư không, một khe hở không gian đột nhiên mở ra, Võ lão kéo Doanh Thừa Phong ung dung mà đi ra từ trong đó.