Bên trong đại sảnh rộng rãi, tràn ngập một luồng khí tức quỷ dị mà xao động.
Từng đợt hơi lạnh thấu xương từ trung tâm khuếch tán, theo từng đoàn sương đen nhúc nhích kia phóng thích ra, đồng thời trực tiếp xâm nhập vào trong lòng tất cả mọi người.
Doanh Thừa Phong, khiến tất cả mọi người đều không nhìn thấu, vô cùng có khả năng là cường nhân trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Linh Vực. Đại kỳ màu đen mà trong tay hắn cầm này, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm mà tất cả mọi người chăm chú nhìn vào.
Trong đại kỳ này, đã thả ra mười bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
Mười bốn con, đây là một con số kinh khủng đến mức nào.
Trong tay một cường nhân Bạch Ngân Cảnh nhỏ nhoi này, không ngờ lại nắm giữ thực lực khổng lồ của mười bốn vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh.
Tuy nói Quỷ Binh trong tình huống không sử dụng linh khí, không thể sánh vai với cường nhân con người cùng giai cấp. Nhưng, mười bốn Quỷ Binh nếu như cùng lúc xuất hiện, vậy thì một cường nhân Hoàng Kim Cảnh là con người có hùng mạnh hơn đi chăng nữa cũng chỉ có cách hốt hoảng hoảng bỏ chạy.
Lộ Diên Nhi dựa vào sự trợ giúp của năm Phù Lục Thạch Nhân, không tiếc kích phát tiềm lực, lực chém sáu Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
Chiến tích ở bậc này nếu như truyền ra ngoài, y lập tức sẽ trở thành đệ nhất trong thế hệ người trẻ tuổi đương thời.
Tài năng này, cho dù là Hứa phu nhân truyền thừa Quang Minh chi Dực, cũng có chỗ không sánh kịp.
Nhưng, chính vào lúc này, Doanh Thừa Phong lại lay động Hắc Chường Kỳ, phóng xuất ra quỷ khí âm trầm càng hùng mạnh và nồng đậm. Sau khi những quỷ khí này ngưng tụ, tất cả mọi người đều không kìm nổi hoảng sợ mà kêu lên.
- Mười con, lại là mười con.
Hắn lấy ở đâu ra nhiều Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh như vậy, hơn nữa còn có thể khống chế?
Phía dưới, những kẻ thất bại đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh không khỏi sắc mặt tái nhợt khe khẽ rì tai nhau.
Tuy cùng là Bạch Ngân Cảnh, nhưng nếu như so sánh với hai vị đang giao đấu lúc này, thủ đoạn và thực lực của họ chắc chắn là một trời một vực
Ánh mắt của đám người Đại trưởng lão nửa muốn nửa không nhìn về phía Võ lão đang nhởn nhơ vui vẻ, trong lòng bon họ đã thay Doanh Thừa Phong tìm một cái cớ tốt nhất.
Bảo vật này đích thị là Võ lão ban thưởng, chẳng trách Võ lão không ngại để Doanh Thừa Phong tham gia thi đấu, chẳng trách từ đầu đến cuối, ông ấy đều là vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh.
Đó là vì ông ấy biết Doanh Thừa Phong nhất định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Mà điều bọn họ lại không biết là, Võ lão lúc này cũng có một chút hơi khó tin.
Ngoài mặt ông ấy tuy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại tự đùa giỡn, tiểu tử này, thật không ra gì, rốt cuộc hắn che giấu bao nhiêu thực lực.
- Rống…
Mười con Quỷ Binh gào rú chậm rãi tới gần Lộ Diên Nhi.
Mà bốn con Quỷ Binh khác cũng phối hợp kêu rống lên, trên mặt mười bốn Quỷ Binh bọn chúng đều không hề che giấu vẻ thô bạo tàn ác.
Chỉ cần để chúng bắt được, nhất định sẽ băm thây kẻ địch thành vạn đoạn.
Trong lòng bàn tay của Lộ Diên Nhi rịn ra một tia mồ hôi lạnh, y cố nhiên nản lòng như chết, nhưng cũng căm hận không ngừng.
Doanh Thừa Phong này, nếu như vừa bắt đầu đã phóng liền ra hai mươi con Quỷ Binh, y lập tức sẽ từ bỏ và nhận thua.
Nhưng lúc này, y đã liều hết toàn lực, thậm chí có thể nói y đã liều cái mạng ốm yếu nhiều bệnh tật khó khăn lắm mới giải quyết được sáu con Quỷ Binh, hắn lại thả ra mười con nữa.
Đối mặt với mười bốn Quỷ Binh này, y cuối cùng cũng một cảm giác vô lực.
Chỉ dựa vào y và ba Phù Lục Thạch Nhân thương tích chồng chất kia, bất luận thế nào cũng không thể chém giết được mười bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
Huồng hồ, có trời mới biết trong lá cờ lớn kia còn ẩn giấu bao nhiêu Quỷ Binh, dù cho y có bản lĩnh thiên đại cũng không thể cứ giết chết hết được.
- Đại trưởng lão, chúng tôi nhận thua!
Đột nhiên, âm thanh của Chương Lân cao cao vang lên.
Cơ thịt trên mặt Lộ Diên Nhi co rúm lại vài cái, nhưng cũng không mở miệng phản bác, bởi vì ngay cả y cũng biết, hôm nay có tiếp tục đấu, cũng là kết cục chỉ có bại không có thắng.
Điểm này, chỉ cần nhìn Doanh Thừa Phong đứng một bên dù bận vẫn nhàn (tuy vô cùng bận rộn, nhưng vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện), bộ dạng vẻ mặt mỉm cười là có thể nhìn ra.
Từ đầu đến cuối tên tiểu tử này ngoại trừ chơi một thanh phi kiếm ra, thì không hề chủ động ra tay.
Nếu nói thực lực của hắn chỉ có một chút như thế, thì đánh chết cũng không có người tin.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, cờ lớn trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, mười bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh không hẹn mà cùng phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, sau đó biến dần vào trong Hắc Chường Kỳ.
Thi đấu hôm nay chắc chắn không có người chết, nếu đã như thế, Doanh Thừa Phong cũng lười đi so đo với người này.
Tuy nhiên, có thể xoá sạch hai trong số năm Phù Lục Thạch Nhân cực kỳ quý báu trong tay Lộ Diên Nhi, cũng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Đám người Đại trưởng lão đều tản ra, mọi người dùng một ánh mắt hâm mộ, đố kỵ, xen lẫn với từng tia hận nhìn Doanh Thừa Phong.
Không có ai sẽ tin, lá cờ lớn này là do Doanh Thừa Phong dựa vào lực lượng của bản thân, cửu tử nhất sinh mới dành được.
Bao gồm cả Hứa phu nhân và phần đông các cường nhân Tử Kim Cảnh đều cho rằng đây là bảo vật phòng thân mà Võ lão ban cho hắn.
Giống như Quang Minh chi Dực mà Linh Tháp chân nhân ban cho Hứa phu nhân, bảo vật này tuyệt đối không phải là cường nhân Hoàng Kim Cảnh có thể có được.
Trong thời khắc này, trong lòng bọn họ đang âm thầm oán giận, tại sao sau lưng mình không có một vị cường nhân giống như Võ lão làm hậu thuẫn.
Thở một hơi thật dài, Lộ Diên Nhi trầm giọng nói:
- Doanh huynh, ban thưởng hôm nay, Lộ mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày sau…
- Ngươi yên tâm…
Doanh Thừa Phong nghiêm trang nói:
- Ngày sau ngươi muốn tìm ta, ta bất cứ lúc nào cũng hầu tiếp. Tuy nhiên lúc đó ta hy vọng trên đường không có người mượn cớ rời đi.
Lộ Diên Nhi nghẹn một hơi ở cổ họng, suýt nữa thì không nuốt xuống được.
Kẻ bại nói vài câu hình thức, chuyện bình thường như vậy, người bình thường cùng lắm là cười trừ, nhưng Doanh Thừa Phong lại trách móc như vậy, không khỏi khiến y kinh sợ và tức giận lẫn lộn.
Y cúi gật đầu thật sâu, nói thật mạnh:
- Được, được, được.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt mỉm cười, nói:
- Đương nhiên được rồi, ta có thể thắng được ngươi còn không được sao?
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh “cười khúc khích” một tiếng, cùng lúc quay đầu đi chỗ khác, những người còn lại cũng không kìm nổi mỉm cười.
Duy chỉ có Lộ Diên Nhi và môn hạ Thông Thiên lĩnh đều xanh mặt, vẻ mặt buồn bực.
Chương Lân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão, trận chiến này đã kết thúc, chúng ta cứ dựa theo ý của chân nhân, đem danh sách báo lên đi!
- Được.
Đại trưởng lão căng da mặt, kỳ thật trong lòng ông ta vẫn thầm buồn cười.
Thông Thiên lĩnh muốn vùng dậy, thì nhất định phải ném ngọn núi lớn Linh Đạo thánh đường ở trên đỉnh đầu này đi.
Tuy nói Linh Đạo thánh đường có chân nhân trấn thủ, không thể thật sự cho bọn họ cơ hội lấn tới. Nhưng, Thông Thiên lĩnh là thế lực lớn thứ hai được công nhận trong Linh Vực, nhiều chỗ còn mạo phạm, hoặc có thể nói là khiêu khích lợi ích của Linh Đạo thánh đường.
Cho nên, Đại trưởng lão cũng vui khi nhìn thấy bọn họ kinh ngạc.
Xoay người, Đại trưởng lão hướng về hư không xa xa cuối đầu, nói:
- Cung thỉnh chân nhân.
Vừa nói dứt lời, trên mặt tất cả mọi người đều hiện ra một vẻ sùng kính nghiêm nghị.
Kể cả mọi người của Thông Thiên lĩnh, cũng như thế.
Linh Tháp chân nhân đột phá Tử Kim Cảnh hơn trăm năm, uy danh to lớn, tiếng tăm vang vọng, không ai có thể sánh vai.
Võ lão tuy rằng cũng đột phá được rãnh trời này, nhưng so với uy danh mấy trăm năm của chân nhân, vẫn còn kém xa.
- Thi đấu kết thúc, Doanh Thừa Phong dành được tư cách đầu tiên tiến vào.
Lời nói của Linh Tháp chân nhân xa xa truyền đến:
- Tông môn còn lại, đều tự báo lên tên đệ tử tiến vào Linh Trì.
- Vâng, Thông Thiên Lĩnh đề cử Lộ Diên Nhi.
Chương Lân trầm giọng nói.
Từ Hợp cũng tiến lên trước một bước, nói:
- Thiên Cầm Môn đề cử Trương Oánh Oánh.
- Hào Giang Đình đề cử Dụ Mặc.
- Nhất Phẩm đường đề cử Từ Già.
Sau khi tám đại môn phái báo tên, Đại trưởng lão tiến lên, ông ta do dự một chút, nói:
- Linh Đạo thánh đường đề cử Lương Vĩ Ba.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt nhìn về hai người Lương Vĩ Ba và Hứa Bạch Đào.
Trên mặt hai người này không tỏ vẻ gì, cứ như không có liên quan đến chuyện này.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại cảm thán trong lòng, Hứa Bạch Đào không hổ là một trong những huyết mạch đích hệ của Linh Tháp chân nhân. Trong Linh Đạo thánh đường có được sức ảnh hưởng thật lớn, mới trở về có mấy ngày, không ngờ đã giải quyết nhiều thế lực trong Linh Tháp.
Không gian trước mắt đột nhiên sáng ngời, phảng phất như là đột ngột xuất hiện một mặt trời nhỏ, phóng ra hào quang vạn trượng.
Ánh mắt của mọi người đều hơi hơi nhíu lại, ngoại trừ Võ lão, những người còn lại kể cả nhóm cường nhân Đại trưởng lão, cũng không kìm nổi nhắm mắt lại trong thời khắc này.
Hào quang biến mất nhanh chóng, khi mọi người mở to mắt ra, kinh ngạc phát hiện, thông đạo thông tới hướng không gian không biết kia đã biến mất một cách kỳ lạ.
Mà ở trước thông đạo, Linh Tháp chân nhân đang đứng chắp tay.
Ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn lại, mỗi người chạm mắt với ông ta, đều kinh sợ cúi đầu.
Đám người Chương Lân tuy có tư tưởng muốn thay thế được địa vị trong Linh Vực của Linh Đạo thánh đường, nhưng khi ánh mắt của bọn họ chạm phải Linh Tháp chân nhân, lại không tự chủ được cúi mắt xuống, căn bản không dám nhìn thẳng vào vị cường nhân như thần này.
Linh Tháp chân nhân chậm rãi nói:
- Các ngươi đã đề cử xong, lão phu cũng đề cử một danh ngạch.
Ông ta nhìn Hứa phu nhân gật đầu, nói:
- Linh Hoàn, lần này đi phải hết thảy cẩn thận!
- Vâng.
Hứa phu nhân cung kính hành lễ.
Thực lực của nàng không phải là mạnh nhất, nhưng bảo vật trên người nàng lại tuyệt đối là mạnh nhất.
Ở đây, ngoài Võ lão ra, dù là cường nhân Hoàng Kim Cảnh khác, đều không dám nói bản thân nhất định có thể tiếp được một đòn tấn công toàn lực của Quang Minh chi Dực.
Linh Tháp chân nhân quay đầu, âm thanh tràn đầy sự uy nghiêm dần dần trở nên mềm mỏng.
- Võ huynh, ngươi lại đề cử người nào?
Trong lòng mọi người đều phấp phỏng, tuy họ trong lúc Võ lão phát ra thần uy, đã đoán được vị Võ lão này nhất định đã đột phá Tử Kim Cảnh.
Nhưng cho đến tận lúc này, bọn họ mới xác định, hoá ra vị này thật sự đã thành cường nhân siêu cấp chí cao vô thượng thứ hai trong Linh Vực.
Võ lão khẽ vuốt râu dài, nói:
- Danh ngạch của lão phu vốn là chuẩn bị cho Thừa Phong, nhưng hắn đã dựa vào thực lực của mình để đạt được. Vậy thì danh ngạch này… cho Cầu Nham đi.
Một nam tử khoảng ba mươi tuổi ở trong góc nghe vậy hai mắt sáng ngời, gã vội vàng bước nhanh đến phía trước, nói:
- Đa tạ Võ lão ban ân.
Võ lão nhẹ nhàng vẫy tay, nói:
- Lão phu trong Linh Tháp ẩn cư nhiều năm như vậy, tiểu tử nhà ngươi hầu hạ khá chu đáo, nếu đã kết thành duyên phận hương hoả này, vậy thì cơ hội này cho ngươi di.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều cực kỳ hâm mộ tên tiểu tử may mắn này, đặc biệt là những người bị đào thải trong bát đại tông môn hai mắt mơ hồ phát đỏ, hận không thể lấy thân thay thế.