Tinh thiết gia nhập, liệt hỏa tam chuyển...
Ở bên trong phòng luyện khí, Doanh Thừa Phong thì thào tự nói. Mà ở trước mặt hắn, một tòa Đồng Lô cự đại đang bị đốt bằng liệt hỏa đang dần đỏ lên
Đây là lò luyện khí lớn nhất trong Khí Đạo Tông, rất nhiều thần binh lợi khí cùng với số lượng lớn lá chắn, giáp dày đều được rèn tạo từ trong Đồng Lô này.
Có thể sử dụng Đồng Lô này đều là người có vai vế trong tông môn.
Với tư cách hiện giờ của Doanh Thừa Phong, muốn sử dụng vật này cũng chỉ cần nói một câu mà thôi.
Lúc này, ánh mắt của hắn ngưng trọng, mắt cũng không thèm nháy mà nhìn chằm chằm vào Đồng Lô, cảm ứng được đủ loại biến hóa thần kỳ đến từ bên trong lò.
Rốt cục, hắn khẽ quát một tiếng, hai tay nhẹ nhàng vỗ trên Đồng Lô, nắp lò lập tức được mở ra, một luồng sóng nhiệt mãnh liệt tràn ngập ra ngoài.
Nếu lúc này là người thường, lập tức sẽ bị tổn thương bởi sóng nhiệt, nhưng vẻ mặt của hắn dường như là thờ ơ, không có chuyện gì xảy ra cả.
Chính là sóng nhiệt đã không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với hắn cả.
Một lát sau, một mảnh nhiệt lưu mạnh nhất tản đi, bên trong Đồng Lô lại xuất hiện một khối áo giáp.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn vẫy tay, áo giáp lập tức bay lên trời, giống như là có một đôi bàn tay vô hình đang giữ nó lơ lửng trên không trung.
Sau đó, Doanh Thừa Phong đưa tay ra, ở giữa ngón tay của hắn xuất hiện một cây Minh Linh châm nhỏ.
Trên cây châm lóe ra hào quang màu vàng nhạt, hắn ra tay như gió, cây kim khẽ rung động để lại từng đạo hoa văn hoặc là thô kệch, hoặc là nhẵn nhụi trên khải giáp.
Linh văn này giống như có được ma lực thần kỳ nào đó, thời điểm chúng đó hiện lên trên khải giáp đã đưa tới thiên địa linh lực cộng hưởng tinh xảo.
Trong hư không chợt tách ra tinh quang nhè nhẹ giống như điểm sáng, bọn chúng cứ như vậy mà trốn vào trong áo giáp.
Một lúc lâu sau, điểm sáng đều biến mất, mà hắn cũng đã cầm áo giáp trong tay.
Nhẹ nhàng vuốt ve linh văn trên khải giáp, một luồng chân khí lập tức được đưa vào trong đó.
Ngáy sau đó, một luồng hào quang màu vàng nhạt từ trên khải giáp phóng thích ra ngoài, ở bên trong luồng hào quang này dường như có ẩn chứa sức lực thần kỳ nào đó. Lúc chúng nó bắt đầu ngưng tụ, không ngờ trên khải giáp lại kết thành một đám kén cứng rắn thật dày, khiến hình dạng của nó càng trở nên uy vũ hơn.
Tâm niệm khẽ chuyển, trong hư không chợt lóe ánh sáng, Hàn Băng trường kiếm nhanh chóng đâm xuống, đâm thật mạnh vào phía trên cái kén cứng rắn.
- Đinh….
Sau khi vang lên một tiếng giòn băng, Hàn Băng trường kiếm liền bị văng ra, mà khối kén cứng rắn này cũng bị vỡ tan, mà ngay cả trên khải giáp cũng có một vết rạn.
Nhưng vết rạn này cũng không lớn, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó mà nhìn ra được.
Trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ vui mừng, khóe miệng của hắn khẽ vểnh lên.
Tuy rằng khối áo giáp này không thể thừa nhận được một kích của Hàn Băng trường kiếm, nhưng cũng đủ khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Sau khi Hàn Băng trường kiếm trải qua nhiều lần rèn luyện đã biến thành một linh khí Tử Kim cấp siêu cấp, hơn nữa còn có sức lực tinh thần của hắn trợ giúp nên uy năng của nó hơn xa so với linh khí bình thường.
Mà áo giáp này chẳng qua chỉ là do hắn sử dụng tài liệu bình thường mà luyện chế thánh, cao nhất cũng chỉ là thượng phẩm Hắc Thiết cấp. Nhưng sau khi chịu được một kích của Hàn Băng trường kiếm, không ngờ lại không bị phá nát, công năng phòng hộ này thật sự là cự kỳ kinh khủng.
Nếu cũng là hai linh khí cùng bậc, Hàn Băng trường kiếm tuyệt đối không thể phá vỡ.
Thu áo giáp lại, Doanh Thừa Phong xoay người rời khỏi.
Ngoài cửa, một lão già đang ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần, trong tai nghe được động tĩnh liền vội vàng đứng lên, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, nói:
- Doanh trưởng lão, ngươi đã ra rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Hàn trưởng lão, không ngờ lại khiến ngài phải thủ hộ ở bên ngoài, thật sự là xin lỗi.
Hàn trưởng lão kia liên tục xua tay, nói:
- Doanh trưởng lão là tháo thượng trưởng lão hkc thứ ba của Khí Đạo Tông chúng ta, tiểu lão nhân có thể gác cửa cho ngài cũng chính là tam sinh hữu hạnh a….
Tươi cười trên mặt Doanh Thừa Phong không thay đổi, trên người cũng nổi da gà. Hắn cười ha hả, nói:
- Hàn trưởng lão, tại hạ đã thí luyện qua một lần, vô cùng hài lòng với lư đỉnh.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Ta muốn chính thức bắt đầu rèn, cho nên làm phiền Hàn trưởng lão chuẩn bị cho ta một ít đồ.
Hàn trưởng lão hóp bụng, vỗ vỗ ngực nói ra lời thề son sắt:
- Doanh trưởng lão có gì chỉ bảo thì cứ nói ra, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hài lòng.
Doanh Thừa Phong lấy ra một tờ giấy trên người, nói:
- Ta muốn có một ít tài liệu ghi trong này, kính xin Hàn trưởng lão chuẩn bị cho ta một chút.
Hàn trưởng lão nhận lấy tờ giấy, khóe mắt khẽ giật vài cái.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Có vấn đề gì sao?
Hàn trưởng lão vội vàng nói:
- Không có, không có, thế như có vài món trong này chính là tinh phẩm của khố phòng, tiểu lão nhân không có quyền làm chủ, nhất định phải bẩm báo lại với tông chủ.
Hắn dừng lại một chút, lại nói:
- Thế nhưng, nếu ngài cần gì đó thì khẳng định tông chủ sẽ đồng ý. Xin ngài tạm thời nghỉ một ngày, ngày mai nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Đa tạ.
Nhìn bóng lưng hắn xoay người rời đi, Hàn trưởng lão thở dài một hơi, ngón tay cầm tờ giấy khẽ phát run, dường như trang giấy mỏng manh này còn nặng hơn so với tảng đá rất nhiều.
Một lát sau hắn đã đi tới trước mặt Phương Phù, đưa tời giấy lên, cười khổ nói:
- Sư huynh, đây chính là danh sách do Doanh trưởng lão viết ra, tài liệu bên trong cực kỳ quý báu, gần như đều là những đồ vật trọng yếu nhất trong khố phòng, ngài xem….
Phương Phù thu hồi ánh mắt từ trên trang giấy, chậm rãi nói:
- Sư đệ, ngươi đã nói thế nào?
Hàn trưởng lão vội vàng nói:
- Tiểu đệ đã cam đoan với hắn, ngày mai nhất định sẽ dâng đầy đủ tài liệu.
Phương Phù chậm rãi gật đầu noí:
- Ngươi làm không tệ, ha ha, tuy rằng những tài liệu này quý báu, nhưng làm so có thể đánh đồng với Doanh Thừa Phong được chứ?
Hàn trưởng lão gật đầu liên tục, nói:
- Đúng vậy, Doanh trưởng lão có thiên phú dị bẩm, ngày sau tất sẽ trở thành châu báu, khi đó Khí Đạo Tông chúng ta có thể phong quanh vô hạn rồi.
Phương Phù khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi nói không sai, hừ hừ, đáng tiếc là còn có người không thấy rõ tình thế, còn luyến tiếc với vật ngoài thân.
Khẽ thở dài một tiếng, lại nói:
- Lúc Khí Đạo Tông chúng ta gặp nạn ở thôn Tam Hạp, không có người xuất đầu vì Doanh gia nên đã khiến hắn không vui, nếu không có Phong Huống sư đệ, hôm nay Khí Đạo Tông chúng ta làm sao có thể dung nạp được con giao long Doanh Thừa Phong này chứ. Hắn, ít chuyện nhỏ này mà chúng ta còn ra sức khước từ thì chính là hai tay dâng vật báu cho người ngoài rồi.
Hàn trưởng lão khẽ vuốt râu dài, nói:
- Sư huynh nói đúng.
Phương Phù nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Ngươi đi tới khố phòng chuẩn bị tất cả đồ vật này nọ đi, sáng sớm ngày mai liền giao cho Doanh Thừa Phong.
Hàn trưởng lão khẽ khom người, hắn do dự một chút, nói:
- Nhưng nếu có người nói năng lỗ mãng thì sao?
Sát khí chợt lóe trong đôi mắt Phương Phù, hắn chậm rãi nói:
- Bổn tọa nhớ tới tình đồng môn nên đã cực kỳ quan tâm đối đãi với các chi mạch khác trong tông môn. Nhưng nếu có người dám lắm mồm vì việc này, ha ha, chẳng lẽ bọn họ nghĩ bổn tọa nắm môn quy trong tay chỉ là để bài trí thôi sao?
Nghe lời nói tràn đầy sát khí này, Hàn trưởng lão chỉ cảm thấy trong lòng rất lạnh lẽo.
Hắn không dám nói thêm cái gì nữa, sau khi lên tiếng liền xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Doanh Thừa Phong đến lò rèn, bên trong đã được chuẩn bị tài liệu thỏa đáng. Không những thế, nhưng tài liệu này còn nhiều hơn so với số lượng hắn cần.
Nhìn vài thứ này, Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu, nói:
- Hàn trưởng lão thật là dụng tâm, đa ta.
Hàn trưởng lão vội vàng nói:
- Doanh trưởng lão khách khí rồi, những thứ này đều là Phương sư huynh hạ lệnh chuẩn bị, tiểu lão nhân chẳng qua chỉ là chân chạy việc mà thôi.
Nếu lấy bối phận mà nói, hắn kỳ thật có thể trở thành sư thúc của Doanh Thừa Phong.
Nhưng hiện giờ ở trong Khí Đạo Tông, ngoại trừ Phong Huống ra, đã không có người thứ hai dám bày ra bộ dáng bề trên trước mặt Doanh Thừa Phong.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong vẫn nho nhã lễ độ, nhưng ngoại trừ Phong Huống thì hắn cũng không hề thực hiện lễ nghĩa đệ tử đối với những người khác.
Vô cùng quỷ dị chính là, trong mắt mọi người tựa hồ đó cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi tiễn Hàn trưởng lão đi, Doanh Thừa Phong mở lò rèn ra, tự động để những tài liệu này vào trong đó.
Kích phát chân phát, phía dưới lò luyện đan lập tức có lửa cháy hừng hực, phóng xuất ra hỏa năng hùng mạnh. Có thể được xưng là lò rèn mạnh nhất Khí Đạo Tông, hiển nhiên là có được chỗ độc đáo.
Trên lò luyện đan lóe ra hồng quanh, không ngờ lại hấp thu toàn bộ hỏa năng này.
Kể từ đó, chỉ cần đứng ở bên ngoài lò rèn ba bước sẽ không cảm thụ được sóng nhiệt bức người kia.
Hơn nữa, nhiệt lượng lò luyện đan hấp thu càng nhiều thì nhiệt độ bên trong cũng càng cao, có trợ giúp cực lớn đối với rèn.
Doanh Thừa Phong cứ như vậy dừng lại ở bên trong phòng rèn, tất cả tinh lực của hắn đều ném vào trong đó. Ba ngày sau, khí tức trong lò rèn bắt đầu khởi động, hiển nhiên là linh giáp đã sắp thành hình.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn khẽ quát một tiếng, cánh tay khẽ run lên, một luồng tinh quang lập tức xông vào trong lò rèn.
Lập tức, một luồng hàn khí tràn ngập ra ngoài, nháy mắt liền tràn ngập khắp lò.
Lúc này lò rèn đã bị đốt cháy suốt ba ngày đêm, nhiệt độ này cao đến mức không gì có thể so sánh nổi.
Nhưng Doanh Thừa Phong vừa phóng xuất hàn quang vào trong đó, chỉ phóng xuất ra một tia hàn khí cũng làm nhiệt độ bị giảm xuống rất nhiều..
- Xèo xèo….
Trong lò rèn phát ra tiếng vang cực kỳ chói tai, không ngờ phía trên lại toát ra khói trắng nhè nhẹ,
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn lập tức kích phát chân khí khiến nhiên liệu kỳ dị phía dưới lò rèn phóng xuất ra nhiệt năng càng cường đại hơn.
Nóng lạnh lẫn lộn, trên lò rèn sáng tối luân phiên nhau, không ngờ lại xuất hiện một vết rạn nhàn nhạt.
Doanh Thừa Phong thế nhưng lại không hề cử động, hắn giống như là căn bản không thấy một màn như vậy, tiếp tục kích phát chân khí.
Suốt một canh giờ sau, đôi mắt của hắn sáng ngời, khẽ quát một tiếng:
- Lên.
Lập tức lò rèn được mở ra, một kiện linh giáp màu trắng từ giữa nhảy ra, rơi vào trong tay hắn.
Mà ngay một khắc này, nghe thấy một tiếng “Ba…” giòn vang, lò rèn thật lớn kia rốt cục đã không thể chịu đựng được vô số lần nóng lạnh luân phiên, ngay một khắc nguyên hình của linh giáp được hoàn thành đã chia năm xẻ bảy hỏng mất.
Tuy rằng linh giáp trong tay Doanh Thừa Phong đã thuận lợi được rèn ra, nhưng lò rèn tốt nhất trong Khí Đạo Tông cũng đã bị phá hủy vĩnh viễn