Tạo Thần

Chương 145: Chương 145: Rời huyệt động.






Giết....

Ánh đao gần như đồng thời nở rộ trên không trung, ánh đao nở rộ giống như nước lũ ầm ầm tràn về phía trước, phàm là những thứ ngăn cản nó đều bị nhấn chìm xuống.

Trên mặt đất trong nháy mắt trải đầy máu, vô số còn dơi bị ánh đao tiêu diệt rơi lả tả xuống.

- Ha ha... Sảng khoái a...

Hàn Chánh hưng phấn kêu lên, hắn quơ trường đao trong tay, cảm thụ được uy lực mạnh mẽ do linh binh mang lại mà không khỏi cất tiếng cười dài.

Không hổ là linh binh, những binh khí bình thường không thể so sánh được với chúng.

Lúc trước khi nhìn thấy đàn dơi nổi điên, trong đám người bọn họ vẻn vẹn chỉ có bốn người là có linh binh. Ngoại trừ Đặng Hạ ra, ba người còn lại tuy rằng cầm trong tay linh binh, nhưng đều là hạ phẩm linh binh mà thôi.

Nhưng giờ phút này, trong tay mỗi người đều có một thanh linh binh, hơn nữa còn đều là sĩ cấp thượng phẩm linh binh.

Linh binh uy lực đúng là rất cường đại, cùng một tu vi chân khí khi sử dụng trên binh khí bình thường chỉ có thể phát uy ra một phần mười uy lực bản thân so với lúc sử dụng linh binh.

Lúc này, bọn họ chỉ cần thoáng vận chuyển chân khí từ trên linh binh lập tức phóng xuất ra ánh hào quang vạn trượng. Bên trong ánh hào quang này ẩn chứa sự sắc bén vô cùng, chỉ cần là những sinh mệnh huyết nhục chạm vào trong nháy mắt sẽ bị xé thành vô số mảnh nhỏ. Số lượng dơi tuy rằng nhiều, hơn nữa hung hãn không sợ chết, nhưng dưới ánh đao kiếm sắc bén này lại không thể xông lên được.

Đặng Hạ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:

- Mọi người thay phiên nhau phòng thủ. Doanh huynh! Mời huynh chỉ đường.

Những người này ở cùng chỗ với nhau hơn nửa năm, Đặng Hạ một khi mở miệng phân phó, đám người Doanh Hải Đào lập tức tạo thành đội hình.

Bốn người đứng ở bốn phía, linh binh trong tay không ngừng huy động hợp thành một tấm lưới bao phủ lấy mọi người. Tuy rằng tấm lưới này cũng có chỗ hở khiến cho thi thoảng vẫn có con dơi bay được vào, nhưng đám người Đặng Hạ ở bên trong lại có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, trong đầu lập tức xuất hiện tấm bản đồ, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Trí Linh rất nhanh đã tìm ra lộ tuyến ngắn nhất rởi khỏi Bức Huyệt.

- Bên này...

Hắn quát nhẹ lên một tiếng, toàn bộ đội ngũ đều hướng về phương hướng đó chậm rãi di chuyển.

Tốc độ đi của đoàn người cũng không chậm mặc dù bị vô số con dơi tấn công, ít nhất so với người bình thường kiệt lực chạy thì nhanh hơn rất nhiều.

Sau nửa canh giờ, cũng không biết đã đi qua bao nhiêu thông đọa, Đặng Hạ đột nhiên lớn tiếng quát:

- Dừng.

Đoàn người dừng lại, Đặng Hạ lại quát lên một tiếng, kiếm trong tay hóa thành ánh sáng bao phủ trên không, tiếp lấy tấm lưới phòng hộ.

Hắn một tay huy động thanh kiếm tạo thành vô số đốm sáng giống như pháo hoa nở rộ trông rất đẹp mắt. Những đốm sáng như vô cùng vô tận bao phủ lấy tất cả mọi người vào bên trong, ngay cả tấm lưới phòng thủ do bốn người ở bốn phía thi triển cũng không ngoại lệ.

Vẻ mặt Doanh Thừa Phong thoáng giật mình, hắn tuy rằng sớm biết thực lực Đặng Hạ ở trên những người này, nhưng không nghĩ tới lại cường đại như thế. Chỉ bằng vào chiêu thức này đã có thể chứng minh Đặng Hạ bạo phát ra lực lượng bản thân không hề kém hơn sư cấp cường giả như Lâm Đào.

Một kiếm vung lên, trong phương viên mấy trượng đều tràn ngập kiếm quang, đừng nói là đàn dơi có thể xông vào, cho dù bên ngoài có người giội nước cũng đừng mơ có thể lọt vào bên trong dù chỉ một giọt.

- Thay người.

Thanh âm Đặng Hạ chợt vang lên, Doanh Hải Đào và Hàn Chánh ứng tiếng, lập tức đứng ra trao đổi phương vị.

Ngoại trừ Doanh Thừa Phong, những người phòng thủ lúc trước hoàn toàn bị thay đổi.

Lúc này, kiếm quang trong tay Đặng Hạ chợt tắt, kiếm quang ở khắp nơi cũng trong nháy mắt không còn chút dấu vết. Bốn người thay vị trí cũng đúng lúc quát nhẹ một tiếng, đem linh binh trong tay bắt đầu huy động, lại một lần nữa tạo thành một tấm lưới phòng thủ.

Quá trình thay nhau rất đơn giản, do Đặng Hạ có thực lực cường đại hỗ trợ, cho nên không có một con dơi nào có thể tiến vào bên trong lúc đổi người.

- Đi.

Đặng Hạ một lần nữa quát khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, đưa tay chỉ về phía bên trái, mọi người tiếp tục di chuyển ở trong thông đạo tối đen như mực này.

Cứ như vậy, nửa canh giờ Đặng Hạ lại an bài bốn người thay phiền nhau, cứ như thế lặp đi lặp lại khiến cho chân khí của mọi người phải tiêu hao giảm tới mức độ thấp nhất.

Chẳng qua, có lẽ bởi vì nhận thấy trên người bọn họ có mùi hương, cho nên những con dơi này bất kể thương vong đều luôn bám sát theo bọn họ. Phảng phất như bất kể hy sinh, nhất định phải khiến đoàn người này để mạng lại trong Cửu Khúc Thập Bát Loan.

Cũng may, từ đầu đến cuối chỉ là những con dơi bình thường mà thôi, còn Huyết Bức xưng bá ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan thì từ đầu tới giờ vẫn không thấy xuất hiện một con nào.

Sau vài thời thần, đám người Doanh Hải Đào mặc dù liên tục thay phiên nhau, nhưng vẫn có cảm giác như sắp hết sức, bắt đầu phải phục dụng đan dược để bổ sung chân khí.

Đây gọi là một tiếng trống làm cho tinh thần thêm hăng hái, thêm cái nữa thì suy yếu, tiếng thứ ba là kiệt lực.

Khi bọn họ vừa rời khỏi huyệt động thì khí thế giống như mãnh hổ xuống núi, thế như chẻ tre. Nhưng lúc này cỗ khí thế đó dần biến mất, mỗi người đều cảm nhận được mệt mỏi. Không những vậy, ngay cả tấm lưới đao kiếm phòng thủ bên ngoài cũng vì thế mà ảnh hưởng, số lượng dơi có thể lọt vào cũng tăng lên.

Đặc biệt là ba người cầm trong tay ba thanh hạ phẩm linh binh trần thủ ba phương vị lại trở thành gánh nặng cho mọi người.

Đặng Hạ tuy rằng liên tục ra tay, nhưng một lúc sau vẫn khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. May mắn là lúc này trên người mỗi người đều mặc một chiếc linh giáp, loại thượng phẩm linh giáp này có lẽ không thể chịu nổi một kích toàn lực của linh binh, nhưng ứng phó với những chiếc răng nanh bình thường của đám dơi này lại không phải vấn đề.

Tất cả những con dơi may mắn lọt vào trong tấm lưới phòng thủ đều có kết cục thảm hạ hơn, không có con nào chiếm được chỗ tốt. Chẳng những bọn chúng không đụng được vào một cọng tóc của mọi người, mà ngược lại thân hình còn bị xé vụn thành từng mảnh.

Lại một lần nữa đổi người, Doanh Hải Đào thở hổn hển đi tới bên cạnh Doanh Thừa Phong, hắn thấp giọng hỏi:

- Thừa Phong! Còn bao lâu nữa mới có thể ra ngoài?

Mặc dù ở trong tay bọn họ cũng có bản đồ, nhưng trải qua một đoạn thời gian thay phiên nhau phòng thủ, giẫm lên thi thể dơi mà đi nên cơ bản không ai nhớ rõ bọn họ đã đi qua nhiều ít bao nhiêu thông đạo, càng không tính ra được mình đang ở chỗ nào.

Lúc này, thứ duy nhất bọn họ có thể trông cậy chính là Doanh Thừa Phong, hắn từng nói qua có thể nhận biết được đường đi.

Những lời này nếu nói ra trước khi Doanh Thừa Phong quán linh linh giáp và linh binh như vậy ngay cả Doanh Hải Đào bên trong cũng không ai tin tưởng. Nhưng trải qua một lúc tĩnh dưỡng bên trong huyệt động, thái độ của bọn họ đối với Doanh Thừa Phong đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Bọn họ trong lúc bất tri bất giác đã tin tưởng Doanh Thừa Phong biết con đường nào có thể dẫn ra ngoài.

Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Doanh Hải Đào một cái, Doanh Thừa Phong nói:

- Yên tâm. Nhiều nhất chỉ nửa thời thần nữa là có thể rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan.

Lúc hắn nói những lời này cũng không hạ giọng, mà thống khoái nói cho tất cả mọi người đều biết.

Trong lúc nhất thời, tiếng hô của mọi người vang lên, ngay cả những người đang phòng thủ ở bên ngoài cũng phấn chân cả tinh thần, vốn ai cũng cảm thấy mệt mỏi thì giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.

Đặng Hạ khẽ mỉm cười, trong lòng thoáng nghiêm nghị.

Tại sao khi bị đàn dơi vây công như vậy, bọn họ lại chém giết không biết bao nhiêu con, tới giờ phút này ngay cả hắn cũng bị lạc mất phương hướng, nhưng Doanh Thừa Phong lại có thể chắc chắn nửa canh giờ nữa sẽ thoát khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan?

Nếu hắn không phải nói lung tung, như vậy trong lúc mọi người bị tấn công thì hắn mọi thời khắc luôn duy trì bình tĩnh. Cho dù là thấy nhiều sinh vật bị chết như vậy, nhưng tâm tình hắn cũng không một chút dao động.

Tuổi còn trẻ như thế, thì hắn làm sao lại làm được những điểm này?

Chẳng qua, nếu như Đặng Hạ biết được một thân sát khí của Doanh Thừa Phong từ đâu mà tới thì hắn tuyệt đối sẽ không còn kinh ngạc nữa.

Hít sâu một hơi, Đặng Hạ bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ quỷ dị ở trong đầu, hắn cao giọng nói:

- Nếu như chỉ còn nửa canh giờ, vậy mọi người không cần giữ lại nữa, đồng loạt ra tay chém chết lũ gia hỏa này.

Trên đường đi, hắn ra tay rất hạn chế, trong lòng cũng tích lũy được không ít bức xúc. Hiện giờ sắp thoát khỏi nơi này, cho nên hắn không thể tiếp tục nhịn nữa.

Nghe xong lời của hắn, mọi người lập tức vung linh binh trong tay lên, không ngờ không hẹn mà cùng hết sức thi triển, đem phạm vi của tấm lưới phòng thủ mở rộng ra gấp đôi.

Mà dưới sự dẫn đường của Doanh Thừa Phong, chỉ nửa canh giờ sau mọi người quả nhiên nhìn thấy từ đằng xa có ánh sáng chiếu tới.

Mọi người cao giọng hoan hô, cùng nhau chạy ra khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan quỷ dị này, ngay cả người lão luyện, thành thục như Đặng Hạ cũng không nhịn được hét dài một tiếng/

Tuy rằng trên người bọn họ vẫn còn mùi hương, nhưng những con dơi kia chỉ có thể ở yên trong hang động kêu lên những tiếng thê lương, không một con nào dám rời hang động đi ra ngoài ánh nắng mặt trời.

Đám người Doanh Hải Đào liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thở hổn hển vài hơi, cho tới bây giờ khi thấy được ánh nắng trên đỉnh đầu mới cảm thấy được nó đáng yêu như thế nào.

Đặng Hạ đảo mắt một vòng, hạ thấp thanh âm nói:

- Nơi này có chút cổ quái, chúng ta mau rời khỏi thôi.

Mọi người quay đầu nhìn lại, ở cửa Cửu Khúc Thập Bát Loan đàn dơi vô tận vẫn lởn vởn khiến cho cả đám không khỏi sợ hãi trong lòng.

Tuy rằng bọn họ đều biết rằng một khi thoát khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan, như vậy những con dơi này cơ bản sẽ không đuổi theo bọn họ nữa, nhưng mà trải qua một thời gian dài chém giết như vậy chẳng ai nguyện ý tiếp tục dừng lại ở đó nữa.

Sau một lát, bọn họ rời xa khỏi Bức Huyệt hơn trăm trượng.

Doanh Thừa Phong nhìn mọi người đã kiệt sức, hắn ôm quyền thi lễ, nói:

- Các vị! Vì chuyện của tiểu đệ mà khiến cho các vị phải nguy hiểm rồi.

- Không dám....

- Không sao...

Mọi người vội vàng hoàn lễ, khi nhìn thấy trình độ của Doanh Thừa Phong trên Linh Đạo, bọn họ làm sao còn có chút oán hận nào nữa.

Doanh Thừa Phong quay về phía bọn họ gật đầu, nói:

- Tiểu đệ lần này tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan có thu hoạch rất nhiều, nhưng tất phải quay trở về tông môn. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Tiểu đệ ở trong phủ của Phong Huống thái thượng trưởng lão, lúc các vị trở về tiểu đệ chắc chắn sẽ cùng mọi người nâng ly uống vài chén.

Ánh mắt mọi người đều sáng ngời lên, Doanh Thừa Phong nói như vậy thì chẳng phải là ngày sau bọn họ vẫn còn có cơ hội gặp mặt hay sao?

Vừa nghĩ tới có thể tạo quan hệ được với hắn, mọi người đều cảm thấy một phen khổ cực của mình không hề lãng phí.

Đưa ánh mắt nhìn mọi người, Doanh Thừa Phong nói:

- Nhị ca! Huynh nếu bắt được Linh Hồ thì nhớ để cho tiểu đệ một con, có lẽ còn có chỗ dùng.

Doanh Hải Đào sửng sốt, vội vàng gật đầu, nói:

- Ta biết rồi, nhất định sẽ mang cho ngươi một con.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, ôm quyền thi lễ, quay người thi triển Quỷ Ảnh Bộ quỷ dị của mình, chỉ trong giây lát đã biến mất ở trong rừng không còn chút dấu vết nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.