Trên hồ nước thoáng đãng hoa lệ, một lớp sương khói bay lững lờ, khiến cho cả mặt hồ chìm đắm trong vẻ mĩ lệ của một màn mưa bụi mông lung.
Văn Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh hồ, với một chút do dự, nàng cúi thấp đầu cung kính nói:
- Điện hạ, Văn Tinh đã phụng mệnh quay trở về.
Một giọng nói mỹ diệu tuyệt luân vọng lên từ trong hồ nước:
- Văn Tinh, ngươi làm tốt lắm.
Đạo âm thanh này nhẹ nhàng êm tai nhưng lại hàm chứa một uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
Văn Tinh nghiêm túc nói:
- Tạ ơn điện hạ khen ngợi.
Tấm rèm tơ rủ xuống trên mặt hồ chầm chậm được vén ra, để lộ một thân hình uyển chuyển. Nàng chậm rãi bước ra từ trong hồ nước, thân thể lấp lánh ánh sáng tinh khiết vô ngần đến mức chói mắt.
Văn Tinh cúi thấp đầu hơn nữa, dường như sợ rằng ánh mắt của của mình sẽ vô lễ với nữ tử trước mắt, ngay cả hô hấp của nàng cũng chở nên chậm chạp.
Với sự giúp đỡ của các thị nữ, nữ tử này khoác lên người một lớp sa mỏng, che phủ đi hoàn toàn ngọc thể không chút tì vết của mình.
- Văn Tinh à, tên Doanh Thừa Phong kia quả đúng như ngươi nói, rất có giá trị bồi dưỡng đó.
Nữ tử lười nhác nằm trên giường ngọc, trên khóe môi xuất hiện một đường cong mỹ lệ.
Văn Tinh khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
- Điện hạ, người gặp hắn rồi ư?
Thánh Nữ điện hạ chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ta chưa gặp qua hắn, nhưng hai vị trưởng lão Thánh Nữ Điện thì gặp rồi; cũng như nhau cả thôi.
Văn Tinh liền nghĩ tới hai vị lão già đi cùng mình kia, trên mặt tức thì lộ ra vẻ thanh thản nhẹ nhõm.
Thân phận hai vị lão già này không hề tầm thường, dù so sánh với Kị Sĩ Trưởng cũng không hề thua kém bao nhiêu. Họ theo mình đi đến truyền tống trận đương nhiên là để bảo đảm sự bình an của Doanh Thừa Phong, nhưng đồng thời cũng có nhiệm vụ khảo sát. Nếu như biểu hiện của Doanh Thừa Phong không làm cho bọn họ hài lòng, e rằng Thánh Nữ điện hạ sẽ tính đến chuyện vứt bỏ hắn.
Nhưng hiện giờ thì xem ra Doanh Thừa Phong đã qua được khảo hạch của hai vị trưởng lão kia rồi.
- Thánh nữ điện hạ, Doanh Thừa Phong hiện tại đang ở trong phòng kề của hậu viện, người dự định lúc nào sẽ triệu kiến hắn?
Văn Tinh trầm mặc một lúc, cuối cùng không kìm được hỏi:
- Thuộc hạ có thể cam đoan, hắn rất có thiên phú trong thuật rèn, nhất định có thể trở thành nhân vật cấp Đại Sư của Thánh Điện. Nếu như được giúp đỡ trong lúc khó khăn, chắc chắn hắn sẽ rất cảm kích ân đức này.
Thánh Nữ điện hạ nửa cười nửa không nhìn nàng, ánh mắt thuần khiết không chứa chút tạp niệm ấy dường như có sức mạnh có thể nhìn xuyên thấu hết thảy.
Trán Văn Tinh càng buông thấp hơn nữa; nàng khẽ mím môi, trong lòng tự nhiên cảm thấy rối loạn.
Một lát sau, Thánh Nữ điện hạ nói:
- Cũng được, sáng sớm ngày mai, ngươi dẫn hắn đến đại điện, ta muốn chính thức triệu kiến hắn.
Dừng một chút, nàng như tự bảo với chính mình, nói:
- Đợi sau khi ta chính thức gặp rồi, trên người hắn sẽ có dấu ấn của Thánh Điện. Không có sự cho phép của ta, trừ phi có lệnh của chính Giáo Tông bệ hạ, nếu không thì sẽ chẳng có ai có thể bắt hắn đi.
- Thưa vâng, đa tạ Thánh Nữ điện hạ.
Văn Tinh vui mừng khôn xiết nói.
Trước khi Doanh Thừa Phong chưa đạt được danh hiệu Đoán Tạo Thánh Điện Đại Sư, sẽ vẫn còn nguy hiểm ở một mức nhất định.
Tuy rằng Kị Sĩ Vương bọn họ không dám mưu hại đến tính mạng của hắn, nhưng thi triển mọi loại thủ đoạn khiến hắn bận rộn, thậm chí lén truyền tống hắn đến một nơi thí luyện nào đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng mà, một khi được Thánh Nữ triệu kiến, thân phận của hắn sẽ có thay đổi cực lớn.
Mấy tên Kị Sĩ Vương điện hạ đó trừ phi là không muốn nể mặt Thánh Nữ, nếu không sẽ không còn dám thi triển thủ đoạn với Doanh Thừa Phong nữa rồi.
- Ngươi nhắc nhở Doanh Thừa Phong, cố mà thể hội được sự khác nhau giữa Linh Vực và Thánh Vực.
Thánh Nữ điện hạ nhẹ nói:
- Ta sẽ ban cho hắn một tòa ngự viện để hắn luyện rèn linh khí, hi vọng sau này khi hắn tiến nhập Đoán Tạo Thánh Điện tham gia khảo hạch có thể đạt được danh hiệu Đại Sư.
Lúc nói những lời này, ngữ khí của nàng lại không hề có chút trầm bổng nào.
Trong lòng Văn Tinh thoáng lạnh, nàng ẩn ước cảm thấy được Thánh Nữ điện hạ dường như không quá coi trọng Doanh Thừa Phong.
- Điện hạ, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ có thể.
Văn Tinh mím chặt môi. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định không gì so sánh được, trầm giọng nói:
- Hắn nhất định sẽ không phụ hi vọng của người.
Thánh Nữ điện hạ mỉm cười:
- Được. Ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian tập luyện, hi vọng hắn có thể mang niềm vui mừng đến cho ta.
Nhìn vẻ mặt của Thánh Nữ điện hạ, không hiểu sao Văn Tinh đột ngột cảm thấy chột dạ. Nàng vội vàng gật đầu, thấp giọng nói:
- Xin vâng.
- Lùi xuống đi.
Thánh Nữ điện hạ chậm rãi nói.
- Tuân mệnh.
Văn Tinh khom người thật sâu rồi quay người đi. Nàng phải đem tin tức tốt này báo cho Doanh Thừa Phong đầu tiên.
Nhưng, đúng vào lúc nàng quay người rời đi, nụ cười trên mặt Thánh Nữ điện hạ lại dần dần thu liễm lại. Nàng thì thào nói:
- Muôi muội à, tên gia hỏa kia rốt cuộc là người thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của muội đây, ha ha, hi vọng hắn sau này không phụ lòng muội, nếu không thì…
Xung quanh người nàng, ánh sáng lưu chuyển tạo nên một khoảng không gian an lành.
※※※※
- Choang!
Chén trà Long Thủ quý giá bị ném mạnh xuống đất, Ngao Tông sắc mặt âm trầm nhìn trước mặt; một tên Kị Sĩ Trưởng cung kính đứng đó, trên mặt lộ vẻ kinh sợ và khẩn trương.
- Hừ, chút việc nhỏ vậy mà cũng không làm được. lão phu cần ngươi làm gì nữa.
Ngao Tông tức giận quát.
Thanh âm của y vọng xa ra ngoài, khiến cả đại điện ầm ầm chấn động. Tên Kị Sĩ Trưởng đang quỳ phục kia mặt liền đờ ra vì sợ hãi.
Khi ở ngoài truyền tống trận, hắn là một trong năm cường nhân phụ trách. Sau khi dùng bí pháp thông tri cho Ngao Tông biết Doanh Thừa Phong đã quay về, hắn được Ngao Tông hạ lệnh tạm thời bắt giữ, nhưng không ngờ Thánh Nữ Điện có phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa lại dùng thủ đoạn cứng rắn nhất mang Doanh Thừa Phong đi.
Hắn càng phủ phục sát đất hơn nữa, thân hình run lẩy bẩy.
Thân là một cường nhân hùng mạnh, nhưng trong mắt của Ngao Tông điện hạ, hắn lại chỉ là một tên tay chân nhỏ nhoi mà thôi.
Ngao Tông ném cho hắn một cái nhìn dữ tợn, nhưng cuối cùng chỉ phất tay nói:
- Cút!
Tuy kẻ này không hoàn thành mệnh lệnh của mình, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể thật sự giết y được.
Tên Kị Sĩ Trưởng kia như được đại xá vội vàng lui xuống, sau khi rời khỏi đại điện mới phát hiện lưng áo đã bị mồ hôi chảy ra thấm ướt đẫm.
Kị Sĩ Vương điện hạ rất nặng về quyền bính, đối với mấy kẻ Kị Sĩ Trưởng như hắn hoàn toàn có thể tha giết tùy ý. Hôm nay trông thấy Ngao Tông nổi giận, hắn đã bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn ra.
Nếu có thể, hắn tuyệt đối không muốn đứng trước mặt một Ngao Tông đang nổi giận.
Ngao Tông khiển trách thuộc hạ xong, trầm ngâm trong chốc lát rồi đi đến một gian phòng.
Ở giữa gian phòng này có bày một tấm gương bằng đồng, hắn liền giơ tay xuất ra một đạo ánh sáng đánh lên mặt gương.
Chỉ trong chốc lát, mặt gương phát sáng, cả tấm gương bị phân thành chín mảnh, lần lượt chiếu xạ chân dung của chín nhân vật, chính là chín tên Kị Sĩ Vương điện hạ khác cũng đang mưu đồ Linh Vực Sơn Hà Đồ.
- Các vị điện hạ, ta có một tin tức rất không tốt muốn báo cho các người.
Ngao Tông mặt không chút biểu tình nói.
Vị lão già râu dê cười không thành tiếng, nói:
- Ngao Tông điện hạ, chúng ta đều biết cả rồi.
Bọn họ đều có tai mắt ở trong Thánh Điện, tin tức Doanh Thừa Phong bình an trở về mặc dù không thể dấy lên sóng to gió lớn gì, nhưng bọn họ rất nhanh đã biết được rồi.
Ngao Tông hừ lạnh một tiếng, hắn sớm đã dự liệu trước kết quả này.
Nếu những kẻ trước mặt ngay cả việc này cũng không biết vậy thì đúng là chuyện ngược đời đấy.
- Các vị điện hạ nếu đã biết hắn quay trở về rồi, vậy không biết sẽ có dự định gì đây nhỉ?
Một kẻ khẽ thở dài:
- Thật là đáng tiếc, nếu như hắn không thể rèn ra Thiên Kị Linh Khí thì tốt quá rồi.
Mọi người đều tỏ ra hờ hững, nếu như tiểu tử kia không có thiên phú trở thành Đoán Tạo Đại Sư, bọn họ đã sớm hạ thủ giết hắn rồi. Dù cho có Thánh Nữ điện hạ bảo vệ, họ cũng tuyệt đối không thèm quan tâm việc trảm sát một tên Tử Kim Cảnh Kị Sĩ nhỏ nhoi.
Nhưng mà, Đoán Tạo Đại Sư lại khác; dù là bọn họ cũng không dám dễ dàng xuống tay với hạng người như vậy.
- Hừ, mười kẻ bọn chúng thật là ngu ngốc, tiến nhập vào Luyện Ngục rồi mà ngay cả chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được
Nữ Kị Sĩ Vương duy nhất hừ lạnh nói.
Sắc mặt của tất cả đều có chút quái dị. Bọn họ mỗi người đều phái ra một tên Tử Kim Cảnh Kị Sĩ tiến vào Luyện Ngục, chính là muốn bám trụ Doanh Thừa Phong trong thời gian một năm. Không ngờ mười tên tâm phúc này lại không thể hoàn thành sai phó của họ, đương nhiên khiến cho mọi người đều cảm thấy bực mình.
- Haizz, tiểu tử này mệnh lớn thật, không ngờ có thể thu phục được quái thú có tước vị. Chúng không hoàn thành nhiệm vụ cũng còn có thể tha thứ được.
Một vị Kị Sĩ Vương già dặn thản nhiên nói:
- Sự đến nước này rồi, oán giận cũng vô ích thôi. Không bằng mọi người cùng thương lượng biện pháp, khiến hắn không thể đạt được danh hiệu Đại Sư đi.
- Rất khó.
Ngao Tông lãnh đạm nói:
- Các vị Đại Sư của Đoán Tạo Thánh Điện đều trực tiếp nhận cung phụng của Giáo Tông bệ hạ, mặc dù chúng ta với họ có chút giao tình, nhưng trong chuyện này chắc chắn sẽ không nhường đâu.
Các tông phái Quang Minh Thánh Giáo mọc lên như rừng, Đoán Tạo Thánh Điện cũng tự trở thành hệ thống riêng, tuyệt sẽ không úy kị uy nghiêm của các Kị Sĩ Vương điện hạ.
- Ha ha, Ngao huynh, tên tiểu tử này ở tại Linh Vực có thể rèn được Thiên Kị Khí Linh. Nhưng mà mọi người đừng quên, nơi này lại là Thánh Vực.
Vị lão già râu dê kia cười mỉm, nói:
- Trừ phi hắn có thể rèn ra linh khí tước vị siêu phẩm, nếu không thì vốn chẳng thể dẫn đến Thiên Kị dị tượng.
Vẻ mặt mọi người nhất thời giãn ra. Linh Vực và Thánh Vực không hề giống nhau, muốn dẫn đến Thiên Địa dị tượng ở Thánh Vực, độ khó khăn hơn hẳn so với Linh Vực.
Doanh Thừa Phong lần đầu đến Thánh Vực, hơn nữa mới chỉ là một Tử Kim Cảnh Linh Sư, mười phần đến chín không thể rèn ra được Thiên Kị linh khí.
Đám người Ngao Tông chầm chậm gật đầu, bọn họ đều biết đây là vì chấp niệm đối với Linh Vực Sơn Hà Đồ trong lòng mình quá lớn, nên mới suy tính hơn thiệt như thế.
Lão già râu dê vuốt nhẹ râu, chậm rãi nói:
- Nếu hắn đã đến rồi, vậy chúng ta hãy cùng nhau dâng thư lên Giáo Tông đại nhân, mời ông ta đem Doanh Thừa Phong đến Đoán Tạo Thánh Điện thực hiện khảo hạch. Hắc hắc, thời gian này càng ngắn càng tốt, lão phu thật không tin một tiểu bối Tử Kim Cảnh vừa mới tiến nhập Thánh Vực chưa thích ứng được lại đã có thể rèn ra bất cứ thứ gì tốt.
Mắt mọi người đều sáng lên, nếu như đợi Doanh Thừa Phong hoàn toàn thích ứng với Thánh Vực, hơn nữa còn có thời gian dài hòa nhập, hắn có lẽ còn có một tia hi vọng có thể rèn ra Thiên Kị linh khí. Nhưng nếu là hiện tại… Trên mặt của họ đều ẩn ước một nụ cười, bởi vì họ đều đã nhìn thấy được bộ dáng sa sút tinh thần lúc thất bại của Doanh Thừa Phong.
Cho dù là thiên tài Đoán Tạo Linh Sư đi nữa cũng cần phải có một quá trình trưởng thành gian khổ.
Ngọc thô không giũa không thành ngọc; có lẽ sau này Doanh Thừa Phong có thể trở thành Đoán Tạo Đại Sư, nhưng tuyệt đối sẽ không phải hiện tại