Trong căn thảo phòng tương đối đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc bàn gỗ nhỏ cùng với hai chiếc ghế thấp.
Những tia sáng của ảnh ánh mặt trời theo khe cửa sổ chiếu vào bên trong, chiếu lên người một lão nhân đang ngồi trên chiếc ghế thấp. Lão nhân này tuy rằng râu tóc bạc trắng, nhưng gương mặt ửng đỏ, trên mặt không nhìn thấy chút râu nào. Phong Huống đi vào, cầm hai kiện linh khí đặt xuống bàn gỗ.
- Keng....
Hai thanh linh khí đặt xuống bàn gỗ một cái không ngờ lại phát ra tiếng thanh âm kim loại va chạm với nhau.
Lão nhân kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn Phong Huống, dường như không thể tưởng tượng sư đệ mình lại cầm hai kiện linh khí rõ ràng không phải là loại tinh phầm gì tới đây.
- Sư huynh! Huynh xem đi. - Chỉ tay về phía chiếc chùy, Phong Huống nói:
- Huynh xem cái này thế nào?
Lão nhân đầu bạc đảo ánh mắt qua, một luồng tinh thần lực lượng rất nhỏ lập tức tràn ra ngoài, trong nháy mắt nó đảo qua chiếc chùy một vòng, sau đó lão cau mày lại.
Vị lão nhân này cũng là một Linh Sư hùng mạnh, tuy rằng hắn lựa chọn con đường Linh Đạo tràn ngập sát khí giống với Phong Huống, nhưng ánh mắt lại không hề kém chút nào. Thần niệm hơi đảo qua liền biết chiếc chùy này là sĩ cấp thượng phẩm linh khí.
Sĩ cấp thượng phẩm linh khí ở trong mắt võ sĩ bình thường đã là cực phẩm vũ khí, nhưng ở trong mắt của lão lại rất là bình thường. Lão làm thế nào cũng không nghĩ ra được dụng tâm Phong Huống lấy ra thứ này là gì.
Đảo ánh mắt, lực lượng tinh thần lại quét qua kiện linh khí còn lại, sau đó thì nhướng mày tức giận nói:
- Sư đệ! Ngu huynh vất vả lắm mới xuất quan gặp ngươi một lần, ngươi sao lại lấy mấy thứ này để trêu đùa ta? Thực là....
Phong Huống hơi giật mình, nói:
- Sư huynh! Ngươi mỗi ngày đều bế quan tu luyện, khó lắm mới có một lần xuất quan, tiểu đệ sao dám làm việc nhàm chán như thế.
Lão nhân khẽ hừ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên thanh trường kiếm nói:
- Thanh linh khí này ẩn chứa sát khí của ngươi, rõ ràng là ngươi tự mình quán linh. Hừ! Tài liệu thanh trường kiếm tuy rằng kém, nhưng ngươi tự mình động thủ có thể tạo thành phẩm chất này cũng coi như là không tồi.
Phong Huống bật cười, giờ mới hiểu ra nguyên do bên trong, lão lắc đầu nói:
- Sư huynh! Huynh xem cây chùy này thế nào?
- Hừ! Cây chùy này cũng là ngươi động thủ à? - Lão nhân trừng mắt nhìn Phong Huống một cái, nói:
- Có thể đem cây chùy rèn bằng tinh cương quán linh thành sĩ cấp thượng phẩm linh khí thì chứng minh bố cục đồ án linh văn phân bố thập phần hợp lý. Trong tông môn chúng ta người có thể khắc đồ án linh văn không ít, nhưng mà có thể làm được tới bước này lại không được mấy người. Ngươi nếu tự mình quán linh trường kiếm lấy ra lừa ta, như vậy thanh chùy này cũng là ngươi tự mình động thủ.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Sư huynh! Lần này huynh nhìn nhầm rồi.
Lão nhân ngạc nhiên nói:
- Ngu huynh làm sao lại nhìn lầm? A! Hay là cái chùy kia không phải kiệt tác của ngươi, ta nghĩ.....
Phong Huống lắc đầu, nói:
- Sư huynh! Huynh không cần đoán, bởi vì huynh tuyệt đối không đoán được.
Lão nhân hơi giật mình nói:
- Hay là bổn tông có thể một vị Linh Đạo đại sư khách khanh phải không?
Phong Huống mỉm cười, nói:
- Bổn tông chỉ có thêm một tên Linh Đạo đệ tử, còn khách khanh thì lại không có.
- Linh Đạo đệ tử.... - Ánh mắt lão nhân lóe lên một tia sáng như sao, quái lạ nói:
- Chiếc chùy này chẳng lẽ do tên đệ tử mới nhập môn đó làm ra?
Phong Huống liên tục gật đầu, nói:
- Không sai. Đây chính là đệ tận mắt nhìn thấy, hắn không chỉ ở trước mắt đệ khắc đồ án linh văn và quán linh, hơn nữa còn là lần đầu tiên quán linh cho loại vũ khí này.
- Cái gì? - Lão nhân giật mình, nói:
- Lần đầu tiêu quán linh cho binh khí dạng này? Điều này làm sao có thể?
Từ bố cục linh văn trên chiếc chùy cho thấy người khắc chúng phải có kinh nghiệm rất phong phú, đối với chỉnh thể bố cục đã nắm giữ tới mức giần như hoàn mỹ. Cho dù là lão nhân hay Phong Huống tự mình xuất thủ thì cao nhất cũng chỉ tới mức này mà thôi, hơn nữa còn chưa chắc có thể nhiều lần thành công.
Nếu như nói đây là một vị Linh Đạo đại sư có lai lịch và danh vọng tương đương với hai người bọn họ luyện chế thành, lão nhân nhiều nhất chỉ cảm thán hai câu. Nhưng khi biết được chiếc chùy linh khí này xuất phát từ tay một đệ tử mới nhập môn của bổn tông, hơn nữa còn là lần đầu tiên khắc linh văn cho chùy thì lão nhân sao có thể bình tĩnh được. Phong Huống cười khổ một tiếng, nói:
- Sư huynh! Tiểu đệ kỳ thật cũng cảm thấy quá khó tin, nhưng sự thật chính là như thế.
Lão nhân cầm chiếc chùy lên, cẩn thận nhìn, lúc này đây lão nhân mới xem cẩn thận, lực lượng tinh thần càn quét qua lại mấy lần, ngay cả một chút dấu vết cũng không bỏ qua.
Một lúc lâu sau, lão nhân mới thở dài một tiếng, nói:
- Kiệt tác. Kiệt tác chân chính a.
Phong Huống liên tục gật đầu, nói:
- Không tồi. Đây quả thật là một kiệt tác, đã đạt tới cảnh giới nghệ thuật rồi. Ha ha.... Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão phu làm thế nào cũng không nghĩ ra được có người đem cơ sở Công Kích linh văn phát huy tới cực hạn như vậy. Hơn nữa.... - Lão hơi dừng lại một chút, cảm khái ngàn vạn lần nói:
- Người này năm nay mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi.
- Mười sáu? - Sắc mặt lão nhân rốt cục cũng thay đổi, lão lặp lại nói:
- Thiếu niên mười sáu tuổi làm sao có thể làm được tới mức này? Hay là, ở trên thế giới này thật sự có người sinh ra đã biết hết.
Phong Huống cười khổ nói:
- Lão phu cũng từng hoài nghi như thế..... - Lão do dự một chút, cuối cùng nói:
- Kẻ này là nhập môn đệ tử của Trương Minh Vân, hơn nữa Trương Minh Vân đem Minh Linh Châm của mình đưa cho hắn kế thừa.
Sắc mặt lão nhân hơi lạnh đi nói:
- Sư đệ! Nếu tiểu tử là đệ tử của Trương Minh Vân, ngươi đừng có trêu chọc vào hắn, chẳng lẽ ngươi đã quên lai lịch của hắn rồi sao?
Phong Huống phất tay, nói:
- Sư huynh không cần lo lắng, tiểu đệ đã từng hỏi qua, Trương Minh Vân chẳng qua mới chỉ truyền cho hắn Linh Đạo nhập môn bình thường mà thôi. Về phần huyết mạch tu luyện chi đạo trong truyền thuyết thì vẫn chưa truyền. Hơn nữa, kẻ này cũng không phải là người của Linh Đạo thế gia, cũng vô pháp tu luyện loại tuyệt nghệ này.
- Ha ha... Cái này thì không nhất định.
Lão nhân cười lạnh một tiếng, nói:
- Linh Đạo thế gia thần bí khó lường, thủy đoạn quỷ dị đa đoan, chúng ta nghĩ rằng không thể thì ở trong tay bọn họ chưa chắc đã không được.
Sắc mặt Phong Huống hơi thay đổi, nói:
- Sư huynh! Đệ tin tưởng mình không nhìn lầm người, Doanh Thừa Phong kia nếu sau này thành tài, ngày sau nhất định có thể trở thành trụ cột của Khí Đạo Tông.
Ánh mắt lão nhân đột nhiên sáng ngời như sao, trên người lập tức phóng thích ra khí thế uy nghiêm không cách nào hình dung nổi.
Nhưng mà Phong Huống cũng không chịu yếu thế, nhìn chằm chằm vào lão nhân, hơn nữa sát khí cường đại trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, lão nhân cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi. Sư đệ! Ngươi hôm nay tới gặp ta cũng không phải báo cho ta mỗi tin tức này.
- Doanh Thừa Phong không chỉ được thiên phú Linh Đạo không ai sánh nổi, hơn nữa tinh thần lực của hắn còn ẩn chứa sát khí độc nhất vô nhị như tiểu đệ.
Lão nhân hơi giật mình nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phong Huống, cuối cùng cũng hiểu được tại sao sư đệ mình lại có vài phần coi trọng tiểu tử kia.
Phong Huống cả đời tu luyện Linh Đạo, đắc ý nhất của lão chính là dùng sát khí tạo thành linh, chế tạo ra linh khí hung lệ cường đại.
Loại kỹ xảo này có thể nói là tuyệt nghệ, ở trong Khí Đạo Tông chính là độc nhất vô nhị.
Hiện giờ tuổi đã lớn, muốn tìm cho mình một truyền nhân tới phát điên, đem tuyệt nghệ của mình truyền thừa xuống. Mà khi Doanh Thừa Phong có được tinh thần lực lượng tương tự hiện ra trong tầm mắt của lão, lão gia hỏa này tự nhiên đưa hắn trở thành bảo bối.
Phong Huống cười đắc ý, đưa tay chỉ thanh trường kiếm trước mặt nói:
- Sư huynh! Nói tiếp thì có lẽ huynh cũng không tin, thanh trường kiếm này cũng không phải là do tiểu đệ làm, mà chính là do Doanh Thừa Phong quán linh.
Lão nhân hơi giật mình, tuy rằng hôm nay lão đã kinh ngạc vài lần, nhưng lần này vẫn phải lắp bắp kinh hãi.
- Sư đệ! Trên đó rõ ràng ẩn chứa bổn mạng sát khí của ngươi, huynh đệ ta quen biết nhiều năm như vậy lão phu làm sao lại không nhớ rõ được. - Lão nhân thản nhiên nói:
- Tiểu tử Doanh Thừa Phong kia làm sao có thể đem sát khí của ngươi dẫn nhập vào binh khí được?
Phong Huống mặt mày hớn hở nói:
- Tiểu tử kia là kỳ tài ngút trời, không ngờ trời sinh lại có thể tìm được cách điều chỉnh tinh thần lực lượng, dùng sát khí của hắn làm vật dẫn đường phóng thích ra sát khí của đệ để quán nhập vào binh khí. Ha ha.... Tư chất như vậy tất nhiên là có thể kế thừa nhất mạch của tiểu đệ, hơn nữa còn phát dương quang đại.
Lão nhân sửng sốt nửa ngày, rồi thở dài một hơi nói:
- Sư đệ! Nếu kẻ này đúng như lời đệ nói, như vậy sẽ không chỉ đơn giản phát dương quang đại như vậy.
Phong Huống cười nói:
- Nếu sư huynh cũng nhận định như thế, vậy huynh hãy viện thủ trợ giúp một lần đi.
Lão nhân hồ nghi, lại đề phòng nói:
- Lão gia hỏa này lại đang đánh chủ ý quái quỷ gì tới ta vậy?
Phong Huống cười a a nói:
- Doanh Thừa Phong mặc dù là một thiên tài Linh Đạo khó có được, nhưng muốn tu luyện Sát Khí Chi Đạo hắn cần phải kiêm tu võ đạo, hơn nữa phải giết chóc tứ phương như vậy mới có thể bồi dưỡng ra được sát khí mạng hơn nữa. - Hai mắt lão sáng rực lên nói:
- Cho nên đệ tính để cho hắn gia nhập Chấp Pháp Đường, hơn nữa xuất ngoại du lịch, tích lũy dần sát khí.
Khóe miệng lão nhân hơi co giật một chút, nói:
- Việc này ngươi có thể tự mình quyết định, có liên quan gì tới ta?
Phong Huống liên tục lắc đầu, nói:
- Tiểu tử này tu vi chân khí mới chỉ thất tầng mà thôi, nếu như thả ra ngoài thì mười phần sống được tới ngày thành tài.
Nếu như để cho lão biết tới thành tích của Doanh Thừa Phong ở trong Kỳ Liên sơn mạch, thì lão chắc chắn sẽ không có loại suy nghĩ này.
Lão nhân khẽ hừ một tiếng, nói:
- Phù lục do ngu huynh luyện chế tương đối vất vả, ngươi đừng có đánh chủ ý tới chúng nó.
Phong Huống vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Sư huynh! Chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể trưởng thành, ngày sau có lợi chính là Khí Đạo Tông chúng ta a.
Lão nhân khẽ lắc đầu, nói:
- Hắn có quan hệ với Trương Minh Vân, lại có thiên phú Linh Đạo cường đại. Ha ha... Ngươi cũng cẩn thận sẽ vì người khác mà mai mối a.
Phong Huống ưỡn ngực nói:
- Sư huynh yên tâm, tiểu đệ biết. - Dừng lại một chút, lão lại nói:
- Thỉnh sư huynh ban phù.
- Không thể cho. - Lão nhân quả quyết nói.
Phong Huống đột nhiên tức giận, lão đứng bật dậy, chân khí toàn thân dần được vận hành, một cỗ sát khí hung lệ tràn ngập ra.
- Huynh thật sự không cho?
- Không thể cho.
- Quả thật không chịu cho?
- Không cho.
- Tốt. Huynh không cho đúng không.... Lão tử liền đoạt a.
- Ầm...
Xa xa, hơn mười người quay đầu nhìn lại về phía căn thảo phòng, chỉ thoáng cái rồi lại rụt tầm mắt lại...
- Hai vị kia lại đánh nhau rồi, cũng không biết cuối cùng là ai thắng, ai thua.
- Bất kể ai thắng ai thua cũng không quan hệ tới chúng ta, hãy tập trung nghiên cứu linh văn biến dị này một chút đi....
- Không tồi. Không tồi. Theo ý kiến lão phu, bộ đồ án linh văn này hẳn là phải xử lý như vậy mới đúng.