Tạo Thần

Chương 951: Chương 951: Thần linh tàn hài cuối cùng




Phía xa có một tinh cầu lớn, hết sức khủng bố tồn tại.

Trong tất cả những Thần linh tàn hài, thì khối Thần linh tàn hài này không thể nghi ngờ chính là khối hoàn chỉnh nhất, và cũng là hùng mạnh nhất.

Cho dù Giáo Tông Bệ hạ và lão Cường Ni đã sớm biết đến nơi này, hay là Phú Vô Địch, hoặc là Thời Không Chi Vương- người có thể nắm trong tay thời gian và không gian, tất cả bọn họ đều tỏ ra kính sợ với vị Thần linh tàn hài cuối cùng này.

Bọn họ thậm chí còn không dám tới gần nơi đây.

Doanh Thừa Phong tất nhiên cũng không dám tùy tiện đến gần. Bởi vì hắn biết, một khi đã có được loại chất lượng và thể tích này, chẳng sợ nó đã mất đi sinh mạng, nhưng dù sao đó cũng là một sự tồn tại không thể bỏ qua.

Chất lượng khổng lồ như thế, đủ để cho nó sinh ra lực dẫn hùng mạnh.

Đến gần nó trong một phạm vi nhất định, đơn giản chính là hành vi muốn chết.

Tuy nhiên, thế giới thần linh là một thế giới cực kì huyền diệu. Tất cả những sự việc xảy ra ở nơi này, cũng không phải là điều mà khoa học có thể lý giải được.

Cho nên, sau khi Doanh Thừa Phong đã hiểu và lý giải được các Thần linh tàn hài này, thì hắn vẫn quyết định đặt mục tiêu lên người một vị thần linh cuối cùng này.

Giống như là có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn, Thời Không Chi Vương thu hồi lại cánh, nó lơ lửng ở bên trong không gian vũ trụ, nói:

- Doanh Thừa Phong, chỗ kia tuyệt đối không thể đến được.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:

- Tại sao?

- Bởi vì đó là cấm địa.

Thời Không Chi Vương trầm giọng nói:

- Nếu ta đoán không sai, vị thần linh này khi còn sống nhất định là một nhân vật rất lợi hại. Có lẽ…

Nó dừng lại một chút, có chút không xác đinh, nói:

- Ông ta là một vị Chí Cao thần.

Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:

- Chí Cao thần? Là loại thần linh mà chỉ dựa vào lực lượng của chính mình mà lĩnh ngộ được thế giới rộng lớn của thần linh sao?

Thời Không Chi Vương trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu, nói:

- Rất có thể.

- Ngươi tại sao lại khẳng định như vậy?

Doanh Thừa Phong nghi ngờ hỏi lại.

- Bởi vì mỗi khi ta muốn lại gần nó, thì một đám thần lực- lão chủ nhân trong cơ thể ta kia sẽ phát ra tín hiệu báo động.

Thời Không Chi Vương nghiêm nét mặt, nói:

- Có thể khiến cho thần lực chủ nhân khẩn trương như vậy, cũng chỉ có những người có sức mạnh ngang hàng với nó.

Doanh Thừa Phong hít một ngụm khí lạnh, hắn đã sớm biết rằng, sự hiện hữu của Chí Cao thần là cực kì hiếm thấy, thậm chí còn có thể nói chỉ là một trong một vạn khả năng.

Trong mười ngàn thần linh, cũng không chắc có đến một vị Chí Cao thần. Bởi vậy có thể thấy được, loại thần linh này hiếm thấy và hùng mạnh đến cỡ nào rồi.

Nhưng ngay cả một vị thần linh mạnh như thế này cũng sẽ ngã xuống, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin được.

Do dự một chút, Trí Linh trong đầu cũng chuyển động nhanh chóng, nó phát tín hiệu tin tức khẩn cho Doanh Thừa Phong.

Sau khi phá giải thuộc tính và kết cấu đồ của hơn một nghìn Thần lực khác nhau, Trí Linh càng trở nên quỷ dị, hiện giờ gần như nó đã hòa cùng một thể với Doanh Thừa Phong.

Có thể nói, năng lực của Trí Linh đã chuyển hóa thành một loại bản năng của Doanh Thừa Phong, chỉ cần ý nghĩ trong lòng hắn chuyển động, là lập tức có vô số tin tức được đưa ra. Khả năng mạnh nhất của Trí Linh là tính toán, giờ đã biến thành năng lực cùng sở hữu của hai người bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân thật sự khiến Doanh Thừa Phong tu luyện ra được Kế toán thần đạo.

Tuy nhiên, năng lực hiện giờ của Trí Linh chỉ tương đương với hắn, nhưng thần trí lại độc lập. Cho nên nó mới có thể biểu đạt ra được khẩn cầu của mình.

Nó hy vọng, có thể có được một tia thần lực to lớn của vị thần linh cuối cùng này để nghiên cứu.

- Doanh Thừa Phong, chúng ta vẫn nên trở về thôi.

Thời Không Chi Vương nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đã được nhìn thấy hơn một nghìn vị thần linh rồi, như vậy cũng đã đủ

Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hới nhếch lên, cười khan hai tiếng, nói:

- Nếu chỉ là rèn bán Thần khí, thì như vậy là đủ rồi. Nhưng…

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, chậm rãi nói:

- Ta có cảm giác rằng, nếu không đến đó nhìn một cái thì ta sẽ phải hối hận cả đời.

Thân hình hắn vụt qua một cái, nhanh chóng nhảy khỏi lưng của Thời Không Chi Vương. Bóng dáng mạnh mẽ khẽ lay động trong không trung, rồi lập tức biến mất.

Động tác của Thời Không Chi Vương khựng lại một chút, là con cưng của thời gian và không gian, nó tương đối mẫn cảm với lực lượng không gian.

Vừa thấy động tác của Doanh Thừa Phong, nó lập tức hiểu ra, tên tiểu tử này nắm rất chắc lực lượng không gian, gần như đã đạt đến trình độ tương đương với nó rồi.

Nhưng làm sao có thể như vậy được cơ chứ?

Nhưng nó là con cưng của không gian, trời sinh đã có trong tay năng lực xuyên qua không gian. Hiện giờ, khi nó tu luyện đến Bán Thần Chi Cảnh, chỉ cần tâm niệm khẽ chuyển, thì tầm mắt có thể nhìn thấy bất cứ nơi nào mà nó muốn.

Nếu là năng lực vận chuyển không gian đơn thuần thì ngay cả Giáo Tông Bệ Hạ và Lão Cường Ni cộng lại cũng không thể so với nó được.

Nhưng sau khi nhìn thấy động tác của Doanh Thừa Phong, không hiểu sao trong lòng nó lại xuất hiện một loại cảm giác cực kì cổ quái. Chính là nếu so sánh việc vận chuyển không gian đơn thuần với tên tiểu tử này, thì bản thân mình chưa chắc đã thắng được hắn.

Ngay sau đó, ở phía xa, khoảng trống giữa chỗ Thời Không Chi Vương và Thần Linh tàn hài to lớn như tinh cầu kia, một đạo năng lượng kì dị đang chập chờn muốn bùng nổ.

Sau đó, thân thể Doanh Thừa Phong cứ trôi lửng lơ trong không gian hư vô.

Hiện tại Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là một cao thủ Vương Cấp, hắn chưa tiến đến giai đoạn bán thần, cho nên không thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy được.

Trừ phi là ngồi trên chiến thuyền của Giáo Tông Bệ Hạ, hoặc là được Thời Không Chi Vương bảo hộ, bằng không thì cao thủ Vương Cấp ở trong hoàn cảnh này cũng chẳng dũng mãnh hơn một người bình thường là bao.

Nhưng trên người Doanh Thừa Phong lại có bốn món Bán Thần khí.

Chúng phóng ra ánh sáng rực rỡ, bao phủ lấy Doanh Thừa Phong.

Trong vòng mấy trượng quanh thân thể hắn, đã được lực lượng hùng mạnh bao quanh, đủ để bảo đảm cho Doanh Thừa Phong có thể sinh tồn được trong không gian hư vô đó.

Thời Không Chi vương nháy mắt mấy cái, nó kinh hãi phát hiện ra, vị trí mà Doanh Thừa Phong xuất hiện cực kì đẹp đẽ.

Ở vị trí này, lực hấp dẫn của Thần linh tàn hài tuy rằng rất mạnh, nhưng không cách nào có thể xuyên thấu qua vòng phòng hộ của bán Thần khí để tập kích lên người Doanh Thừa Phong được.

Có thể nói, lựa chọn vị trí này tương đối tinh tế.

Nếu Doanh Thừa Phong tiến thêm mấy trượng nữa, có lẽ sẽ bị lực hút cổ quái này hút vào. Nhưng nếu như lui ra phía sau mấy trượng, như vậy thì sự cảm ngộ đối với thần lực sẽ bị yếu đi vài phần.

Có thể khống chế được khoảng cách một cách tinh tế như vậy, ngay cả nó cũng phải bái phục rồi.

Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ là một cao thủ Vương Cấp mà thôi, hắn làm thế nào lại có được loại năng lực này vậy.

Tròng mắt quay tròn chuyển động, Thời Không Chi Vương đang do dự, mình có nên cứ tiếp tục đứng nhìn hay không. Nếu chỉ là trong phạm vi này, với thực lực của hắn, vẫn có thể chịu đựng được.

Tuy nhiên, sau một lúc suy nghĩ, nó vẫn giơ móng vuốt lên, khẽ búng ra một cái.

Một năng lượng vô hình khẽ dao động rồi lập tức xuyên qua không gian hư không, bay về phía xa.

Chỉ một lát sau, Giáo Tông Bệ Hạ và Lão Cường Ni ngồi trên chiến thuyền, hiện ra trước mặt nó.

Khi hai vị bán thần này nhìn thấy trên lưng Thời Không Chi Vương trống trơn không có người, sắc mặt không tránh được có chút thay đổi. Lão Cường Ni vội vàng hỏi:

- Các hạ, xin hỏi Doanh Thừa Phong đâu rồi?

Thời Không Chi Vương giơ đôi cánh chim, chỉ về phía xa xa trước mặt, nói:

- Ở đằng kia.

Giáo Tông Bệ Hạ và Lão Cường Ni vừa giương mắt nhìn, mặt không khỏi biến sắc.

- Làm sao hắn lại đến chỗ đó chứ.

Lão Cường Ni thất thanh hỏi.

Doanh Thừa Phong rèn ra bán Thần khí siêu cường, đã trở thành vị thần cuối cùng mà bọn họ có thể trông cậy vào rồi. Nếu vị đại sư rèn khí này không may xảy ra việc gì, bọn họ sẽ hối hận không kịp mất.

Thời Không Chi Vương bất đắc dĩ nói:

- Hắn tự mình đi đến đấy.

- Cái gì?

Giáo Tông Bệ Hạ kinh ngạc hô lên một tiếng, nói;

- Hắn có thể tránh né được sự cản đường của ngài để đi đến đó ư?

Sắc mặt Thời Không chi Vương đỏ lên, nói:

- Tuy ta không ra tay chặn lại. Nhưng ta có thể cam đoan với các ngươi, cho dù ta có ra tay, cũng không thể chặn hắn lại được.

Ánh mắt của Giáo Tông Bệ Hạ chớp nháy liên tục, nói:

- Doanh Thừa Phong đại sư có thể nắm giữ được lực lượng không gian hùng mạnh như vậy từ khi này thế?

Ba vị cao thủ bán thần liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về những nơi có Thần linh tàn hài phân tán.

Giống như là có lực lượng đặc thù nào đó bài xích, khoảng cách giữa các thần linh tàn hài tuy rằng không giống nhau, nhưng lại không có bất kì nơi nào có hai Thần linh tàn hài ở cùng một chỗ với nhau.

Dường như thần lực bảo vệ tàn hài cũng có tính biệt lập, không muốn để cho lực lượng thần linh khác nhích lại gần mình.

Nhìn những Thần linh tàn hài này, trong lòng ba người bọn họ đều có chút nghiền ngẫm.

Trước đây Doanh Thừa Phong tuyệt đối không có loại năng lực như vậy. Thế mà hiện giờ đột nhiên lại có biểu hiện như vậy, chắc chắn nguyên nhân là từ những Thần linh tàn hài này rồi.

Thời Không Chi Vương trong lòng thầm kêu hổ thẹn, Lúc Doanh Thừa Phong đang cảm ứng, nó cũng không hề nhàn rỗi, cũng thu thập những tư liệu Thần linh có liên quan, và thử kết nối với những thần lực còn sót lại.

Trong vòng mấy tháng, nó cũng có được thu hoạch rất lớn, và trở nên đắc chí.

Nhưng hiện giờ mới biết, hóa ra thu hoạch của Doanh Thừa Phong còn lớn hơn tưởng tượng của nó rất nhiều.

- Chúng ta phải đưa hắn trở về.

Lão Cường Ni đột nhiên mở miệng nói:

- Nơi đó, quá là nguy hiểm.

Giáo Tông Bệ Hạ do dự một chút, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, khoảng cách kia của hắn, thật sự là quá nguy hiểm. Nếu thần lực trên người vị thần linh kia đột nhiên bùng nổ, sẽ mở rộng ra một phạm vi nhất định, và sẽ càn quét qua chỗ hắn. A, không được.

Lão Cường Ni và Thời Không Chi Vương ngẩn ra, ngoảnh mặt nhìn lại, sắc mặt không khỏi có chút biến hóa.

Thân thể của Doanh Thừa Phong đột ngột bắt đầu chuyển động. Tuy nhiên, hắn không phải lui về phía sau, mà là cứ tiến về phía trước, coi không gian hư vô kia giống như một con đường thênh thang mà thẳng tiến về phía Vô Bá Thần linh.

Hắn đạp một bước trong hư không, giống như dưới chân có một con đường vô hình mà mắt thường không thể nhìn thấy được, tiến thẳng về phía trước.

Tốc độ của hắn nhìn thì rất chậm nhưng thực chất lại rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã vượt qua cảnh giới mà ba vị cao thủ Bán thần cho rằng là giới tuyến an toàn, tiến gần đến phạm vi của lực hút mạnh mẽ kia.

Ba vị bán thần ngơ ngác nhìn nhau, Giáo Tông Bệ Hạ và Lão Cường Ni càng hớt hải hơn.

- Không đúng, cước bộ của hắn tại sao lại vẫn ổn định như vậy, chẳng lẽ…

Thời Không Chi Vương đột nhiên giương mắt lên, nói:

- Chẳng lẽ hắn không bị lực lượng của vị thần linh này ảnh hưởng ư?

Cái gọi là quá quan tâm sẽ bị loạn, Giáo Tông Bệ Hạ và Lão Cường Ni chính là vì để ý đến lợi ích, cho nên tâm trạng mới hỗn loạn. Lúc này được lời nói của Thời Không Chi Vương nhắc nhở, thì cũng chợt tỉnh ngộ.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong đã tiến vào khu vực nguy hiểm, nhưng hắn cứ thế tiến về phía trước, tốc độ và thái độ đều không có bất kì thay đổi gì.

Lực hút hùng mạnh của vị thần linh cuối cùng kia đủ để kéo một tiểu hành tinh đến bên cạnh mình, giờ đây dường như không còn tồn tại nữa,

Trong tầm mắt của ba người, thân hình nhỏ bé kia của Doanh Thừa Phong, đột nhiên lớn dần lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.