Bá Vương nhìn trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong, sắc mặt liền đại biến, vội vàng hỏi:
- Chủ nhân, ngài muốn làm gì vậy?
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nói:
- Hàn Băng trường kiếm vừa mới thăng tiến, đã nắm giữ được đại thần thông, ta nghĩ muốn cho nó xuất lực nếm thử một chút.
Sắc mặt của Bá Vương lập tức trở nên cực lỳ buồn cười, hắn nói:
- Chủ nhân, chẳng lẽ lấy sức lực của chúng ta, còn chưa đủ để hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy trong Linh Tuyền hay sao?
Doanh Thừa Phong trừng mắt, đưa tay ném ra, Hàn Băng trường kiếm lập tức lơ lửng, cứ như vậy treo trên đỉnh đầu của bọn họ.
- Nói nhiều như vậy làm gì chứ, cẩn thận một chút vẫn hơn. Hừ, ta cũng chỉ muốn bảo đảm một chút mà thôi.
Thật ra, hắn lấy Hàn Băng trường kiếm ra cũng không phải là đột nhiên tâm
huyết dâng trào, mà là do Đan Lô Khí Linh trong túi không gian đề nghị.
Tuy rằng lai lịch của người này không ai biết được, nhưng học thức uyên
báo, lại chưa từng gạt người, cho nên Doanh Thừa Phong vô cùng tín nhiệm nó.
Chỉ có điều, chuyện không có chủ kiến như vậy, Doanh Thừa Phong sẽ không nói ró chi tiết.
Bá Vương nói thầm hai câu, hai vai dựng thẳng lên, trong tay phóng xuất ra từng đạo gió đao.
Nhưng mà, ngay lúc hắn vừa mới phóng thích gió đao, một luồng hàn khí từ
trong Hàn Băng trường kiếm đã giành trước mà ràn ngập ra ngoài.
Tốc độ gió tuy rằng rất nhanh, nhưng tốc độ tràn ra của hàn khí dường như còn nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi mười trượng đều bao phủ một tầng hàn ý nhàn nhạt.
Thế nhưng, điều khiến Bá Vương cảm thấy giật mình chính là, tuy rằng hắn
cảm nhận được lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại không nhìn thấy bộ dạng tràn
ngập hàn khí.
Phải biết rằng, có thể khiến Bá Vương cảm thấy lạnh lẽo, như vậy thì hàn khí phải đạt đến trình độ rất đặc.
Dưới sự xâm nhập của hàn ý, xung quanh nhất định sẽ biến thành một Thế Giới Băng Tuyết.
Nhưng trong mắt hắn lại không nhìn thấy một chút vụn băng, ngay cả sương mù
lượn lờ trên Linh Tuyền dường như cũng không hề bị ảnh hưởng.
Loại cảm giác cổ quái tới cực điểm như vậy, khiến vị thánh thú hùng mạnh này run sợ trong lòng.
- Chủ nhân, đây là…
Bá Vương nơm nớp lo sợ hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Đừng hỏi nhiều như vậy, người chỉ cần ra tay là được.
Tuy rừng Bá Vương biết Doanh Thừa Phong rèn Hàn Băng trường kiếm một lần
nữa, nhưng ngay cả hắn cũng không biết được, hiện giờ thanh trường kiếm
này đã đạt tới trình độ như thế nào.
Lúc này, dưới yêu cầu của
Doanh Thừa Phong, khí linh Hàn Băng trường kiếm phóng thích toàn bộ lĩnh vực mà nó nắm giữ trong tay ra ngoài.
Lĩnh vực của nó thật ra
chính là một Thạch Định Vị giống như một thế giới nhỏ, chẳng qua là đã
bị Doanh Thừa Phong dùng thủ đoạn luyện làm một thể, khiến vật ấy trở
thành thế giới nó nắm trong tay.
Một khi phóng xuất thế giới nhỏ này ra, lập tức liền dung hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Đương nhiên, nếu thế giới một phương này đã do nó nắm giữ trong tay, như vậy
nếu muốn duy trì bộ dáng hiện giờ thì cũng chỉ cần một ý nghĩ của nó mà
thôi.
Bá Vương chưa bao giờ tiếp xúc qua lĩnh vực, hiển nhiên
không biết được huyền ảo trong đó. Nhưng, hiện giờ Bá Vương đã không hề
bài xích với mệnh lệnh của Doanh Thừa Phong nữa, ngược lại còn tạo thành một loại bản năng.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, hắn không chút lựa chọn liền phóng xuất ra gió đao.
Thế nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, không biết tại sao, hắn lại không thể ngưng tụ ra sức mạnh gió đao ở bên ngoài cơ thể.
Sắc mặt đại biến, Bá Vương kinh hô:
- Không tốt, có quỷ rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, tức giận:
- Ngươi mới là quỷ đó.
Hắn nhìn Hàn Băng trường kiếm trên đỉnh đầu, khẽ lắc đầu một cái.
Lập tức, hàn khí giam cầm xung quanh lập tức biến mất.
Lúc Bá Vương lại vận công lần nữa, gió đao theo cánh tay rốt cục xuất hiện trước mặt hắn.
- A…. này, này, thật sự là quỷ.
Bá Vương tròn mắt líu lưỡi nhìn gió đao quanh người, trong mắt của hắn
quay tròn lung tung. Đến lưc này hắn mới hiểu được, biến hóa xuất hiện
quanh người hẳn là có liên quan tới Hàn Băng trường kiếm.
Chỉ có
điều, thanh trường kiếm này treo cao trên đầu, khí linh lại ẩn nấp trong kiếm không ra, khiến hắn không thể nào đoán được.
Đương nhiên,
quan trọng nhất chính là, khi ánh mắt Bá Vương nhìn đến thanh trường
kiếm đã không tự chủ mà toát ra một chút kính sợ. Chỉ sợ bản thân hắn
không muốn thừa nhận mà thôi, nhưng tất cả đều là sự thật.
Đối với thanh trường kiếm này, hắn thậm chí còn có một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ bản năng.
- Nhanh lên…
Doanh Thừa Phong mất kiên nhẫn thúc giục.
Bá Vương lên tiếng, thầm nói:
- Chúng ta còn có năm canh giờ nữa mà.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi không nhớ rõ lời nói của Ái Lệ Ti điện hạ sao, muốn hấp thu Thấu
Cốt Ngọc Tủy từ trong Linh Tuyền cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho
dù ta và ngươi hợp lực cố gắng mấy canh giờ, cũng đừng mơ có thể làm
được.
Bá Vương không dám phản bác, sử dụng gió đao đi tới phía trên Linh Tuyền.
Linh Tuyền Chi Thủy hiển nhiên là không thể đụng vào, nhưng thánh thú lại có thể hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy thần thánh từ trong Linh Tuyền.
Đương nhiên, cũng chỉ có sức lực của thánh thú mới có thể làm được điều này,
còn sức lực của cường nhân, tối đa cũng chỉ là phụ trợ mà thôi.
Tất cả gió đao đi tới trên không Linh Tuyền, dưới sự khống chế của Bá Vương bắt đầu xoay tròn nhanh chóng.
Thuộc tính sức lực mà mỗi một thánh thú nắm giữ đều có chỗ khác nhau, mà Linh Tuyền Chi Thủy ở chỗ này lại không có bất kỳ thuộc tính nào cả, cho nên bất kể là linh thù nào cũng đều có cơ hội hấp thu sức lực trong đó.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Bá Vương tiến đến, nhưng phương pháp làm sao để hấp thu lại diễn luyện qua rất nhiều lần.
Lúc này, tất cả gió đao xoay quanh trong hư không, chúng nó dần dần kết hợp cùng một chỗ, tạo thành một bánh xe gió thật lớn. Bánh xe gió này xoay
tròn không ngừng, phóng xuất ra gió khiến trên mặt nước xuất hiện từng
đạo gợn sóng. Thời gian dần qua, trong suối nước liền xuất hiện một lốc
xoáy nho nhỏ, lốc xoáy này dần dần trở nên sâu hơn.
Thế nhưng,
điều khiến người ta kinh ngạc chính là, lốc xoáy được hình thành bởi gió cũng không vì chiều sâu tăng lớn mà khiến diện tích được mở rộng. Bất
kể sức lực gió kia khổng lồ đến cỡ nào, phạm vi lốc xoáy trong suối nước vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn không có một giọt nước suối về thế
mà bị văng ra ngoài.
Đây là sức lực thần bí nào đó của thiên địa, chính là vì có sự tồn tại của luồng sức lực này, cho nên mới có thánh địa như thế.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương ngưng thần tĩnh khí, sắc mặt ngưng trọng.
Tuy rằng năm canh giờ nhìn qua rất dài, nhưng hai người này đều biết, bọn
họ cũng không có nhiều cơ hội. Nếu trong hai canh giớ, lốc xoáy gió đao
vẫn không thể ngưng tụ ra một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy, vậy thì nhất định
phải buông tha và làm lại từ đầu.
Nếu không, một khi sức lực nơi
này không thể kiềm chế suối nước khiến suối nước văng ra, không chỉ bọn
họ sắp thành lại bại, mà ngay cả những thánh thú còn lại cũng sẽ bị liên lụy.
Dần dần, lốc xoáy ở trung tâm suối nước chợt xuất hiện một luồng sương mù màu trắng kỳ dị.
Sau khi thấy được loại dị biến này, Doanh Thừa Phong và Bá Vương đều không hẹn mà cùng run sợ trong lòng.
Thế nhưng, trên mặt bọn họ ngoại trừ vẻ vui mừng còn có thêm vẻ kinh ngạc.
Dựa theo thuyết pháp của Ái Lệ Ti điện hạ, nếu bọn họ phóng thích gió trên
suối nước một canh giờ, có thể nhìn thấy bạch khí ngưng tụ nhè nhẹ, vậy
cho thấy bọn họ có hy vọng thành công. Còn nếu một nửa canh giờ sau, lốc xoáy vẫn không biến hóa, như vậy nhất định phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó mới có thể tiếp tục cố gắng thêm.
Nhưng, hiện giờ Bá Vương sử dụng gió tạo thành lốc xoáy chưa tới 15 phút mà đã nhìn thấy bạch khí nhè nhẹ.
Cái tốc độ này thật là có chút quá nhanh.
Thế nhưng, sau khi kinh ngạc, chuyện khiến bọn họ giật mình hơn còn ở phía sau.
Theo sương trắng nhè nhẹ tăng lên dần, mặc dù trong lòng Doanh Thừa Phong và Bá Vương nghi hoặc, nhwung cũng tuyệt đối không dám bỏ dở nửa chừng,
đành phải kiên trì đến cùng.
Lại qua thêm 15 phút nữa, bên trong lốc xoáy lại có thêm biến hóa.
Bạch khí nhàn nhạt càng để lâu càng nhiều, nhưng không biết tại sao, bọn
chúng không phải ngưng tụ lại cùng một chỗ, mà là chia làm ba phần.
Mỗi một phần đều có được bạch khí dồi dào cung ứng, dưới sự hấp thu của gió và sức lực nào đó, ba phần bạch khí càng ngày càng đậm, cuối cùng lại
hóa sương thành nước, ngưng tụ ra ba giọt chất lỏng màu trắng.
Ở
trong mắt của Doanh Thừa Phong, ba giọt chất lỏng màu trắng này tối đã
cũng chỉ là ẩn chứa một ít linh lực, dường như không có gì lạ.
Nhưng khi ánh mắt của Bá Vương dừng lại trên ba giọt chất lỏng này, lập tức
giống như là cái đinh gặp năm châm, có thế nào cũng không thể dời mắt.
Gió đao giữa không trung vẫn duy trì liên tục, nhưng Bá Vương không chế gió đao lại kích động đến mức cả người đều phát run.
Doanh Thừa Phong xem xét mắt Bá Vương, thầm nghĩ trong lòng không ổn, quát khẽ:
- Giữ bình tĩnh.
Bá Vương “a” một tiếng, rốt cục thanh tỉnh một chút, hắn lập tức khiển trách:
- Chủ nhân, chúng ta thành công rồi, mau lấy đó, à không, mau lấy hết toàn bộ chúng nó đi.
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, bầm tay tìm một cái bình ngọc.
Đây cũng không phải bình ngọc bình thường, mà là một báu vật do Noãn Ngọc ngàn năm mài thành.
Tuy rằng vật ấy không thể nói là vô giá, nhưng là bảo vật do Ái Lệ Ti điện
hạ ban cho. Cũng chỉ có bình ngọc này mới có thể cất giữ chí bảo hoàn mỹ Thấu Cốt Ngọc Tủy này được.
Nhẹ nhàng ném đi, bình ngọc lập tức lơ lửng trên không.
Bá Vương thở ra một hơi, một ngọn gió cứ như vậy nâng bình ngọc tới trên miệng lốc xoáy.
Khi bình ngọc kia hướng xuống, một luồng sức lực kỳ dị được phóng ra ngoài, dần dần, thật cẩn thận hút ba giọt chất lỏng màu trắng vào trong đó.
Sau đó, bình ngọc trở về, rốt cục rơi xuống trong tay Bá Vương.
Sau khi làm hết tất cả, Bá Vương gầm nhẹ một tiếng, gió đao xoáy tròn phía
trên Linh Tuyền lập tức vỡ ra, tiêu tan giữa thiên địa.
Thế
nhưng, lúc này Bá Vương đang kích động vạn phàn làm sao còn quản đến cái khác, hắn nắm chặt bình ngọc, khuôn mặt cười ngây ngô, nhưng trong đôi
mắt lại lóe ra vẻ mừng như điên.
Doanh Thừa Phong nhìn bình ngọc trong tay hắn, đột nhiên hỏi:
- Bá Vương, đây là Thấu Cốt Ngọc Tủy sao?
- Vâng chủ nhân, đây chính là Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Bá Vương kích động nói.
- Nhưng.
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, nói:
- Ngươi có từng nghe nói qua, lúc hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy, có thể ngưng tụ ra ba giọt trong một lần là hơi nhiều đấy.
Bá Vương khẽ sửng sốt, trên mặt của hắn rốt cục nổi lên một chút nghi ngờ.