Xoay người lại, Doanh Thừa Phong đi tới vũng máu đỏ lòm, hắn muốn từ trong đó tìm xem có đồ vật giá trị nào không.
Hồ Chánh Đức thân là đệ tử đích truyền của Thái Hồ Hồ gia thì trên
người khẳng định sẽ có không ít đồ tốt. Những thứ khác không nói, chỉ
riêng hai viên Trợ Linh Đan cũng đã là tài phú không hề nhỏ.
Loại linh đan cấp bậc này ngay cả Ngân cấp Linh Sư cũng có thời điểm cần dùng đến.
Nhưng mà khi Doanh Thừa Phong quan sát một lượt, hắn không khỏi thất
vọng phát hiện ra, ba thanh đoản binh phát nổ tạo ra uy lực quá mạnh mẽ.
Hồ Chánh Đức tự nhiên là thi cốt không còn, nhưng những thứ trên người hắn cũng theo đó mà biến mất.
Tuy rằng trên mặt đất có thể nhìn thấy không ít mảnh vụn, nhưng đều chỉ có những mảnh vụn mà thôi. Trong đó rõ ràng nhất là một mảnh linh giáp
nhỏ bị lực lượng cường đại xé nát, mấy thứ này Doanh Thừa Phong căn bản
không để vào mắt.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong từ từ nói:
- Ài! Tính sai rồi.
Lâm Phong hơi giật mình, nói:
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong rung đùi đắc ý nói:
- Mấy thanh đoản binh đó uy lực quá lớn, nếu nhỏ đi một chút mới tốt.
Lâm Phong thoáng lặng đi một chút rồi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Những người khác đều hy vọng con bài chưa lật trong tay mình có uy lực
càng lớn càng tốt, cũng chỉ có tiểu tử này mới có suy nghĩ khác người
như thế.
Doanh Thừa Phong đi lên vài bước, nhặt đoạn băng đã bao phủ hoàn toàn linh kiếm của mình lên.
Trong miệng hắn không ngừng hít hà mãi không thôi, hàn khí trong đoạn
băng này ngay cả hắn cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi.
Sắc mặt Lâm Phong thoáng ngưng trọng, nói:
- Linh binh của ngươi.... Còn có thể sửa chữa không?
Doanh Thừa Phong khổ cực rèn và quán linh đoản kiếm tổ hợp tứ thuộc
tính song hệ lực lượng bí văn khi giao thủ với linh binh trong tay Hồ
Chánh Đức lại đột ngột sinh ra dị biến. Hai kiện linh binh này cùng nhau phát ra hàn khí mãnh liệt tới mức khó tin, hơn nữa còn có thể đóng băng hết thảy mọi thứ.
Nếu Doanh Thừa Phong và Hồ Chánh Đức không phải kịp lúc buông tay tránh ra xa, như vậy chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng
biến thành một bức tượng băng.
Nhìn đoạn băng trong tay, Doanh Thừa Phong đau khổ nói:
- Kỳ quá, đây là có chuyện gì xảy ra?
- Đây là linh tính thuộc tính giống nhau xảy ra dị biến.
Một đạo thanh âm già nua và có chút quen thuộc vang lên ở phía sau lưng bọn họ.
Sắc mặt hai người hơi biết đổi, trước khi thanh âm này vang lên, bọn họ căn bản không có phát hiện ra một chút khác thường nào.
Chẳng qua, khi bọn họ quay đầu lại thấy Vũ lão với vẻ mặt ôn hòa, thì trong lòng thoáng buông lỏng xuống.
- Vũ lão! Mời ngài chỉ điểm. - Doanh Thừa Phong cung kính nói.
Vũ lão chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia đắc ý.
Ở trong Tàng Thư Các, lão bị Doanh Thừa Phong đưa ra câu hỏi mẹo làm
khó, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội chỉ điểm cho đối phương. Không
ngờ chỉ có vậy mà tâm lão vốn yên tĩnh như nước lại thoáng nổi lên gợn
sóng.
- Khi hai kiện linh binh cùng thuộc tính giao phong với nhau, trong đó sẽ có xác xuất rất nhỏ sinh ra khả năng dung hợp. - Vũ
lão cười nói:
- Loại khả năng này có lẽ sẽ khiến cho hai kiện linh binh đồng thời bị phá hủy, hoặc có lẽ một kiện sẽ hoàn toàn cắn
nuốt kiện còn lại. Cũng như hiện tạ, hai kiện linh binh này đang dung
hợp lại làm một.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, nói:
- Vũ lão! Vãn bối trước đây chưa từng nghe qua chuyện này.
Vũ lão cười ha hả, nói:
- Ngươi chưa từng nghe qua cũng chẳng có gì là lạ, bởi vì xác suất xảy
ra thật sự quá thấp. Lão phu sống nhiều năm như vậy cũng gần như chỉ gặp có hai lần mà thôi. Ha ha.... Ngươi không cần hoài nghi, cho dù là tiểu oa nhi Phong Huống cũng chưa từng thấy qua việc này, thì sao có thể nói cho ngươi biết được.
Doanh Thừa Phong không khỏi cảm thấy rợn người, gọi Phong sư tổ là tiêu oa nhi chắc cũng chỉ có lão gia hỏa này thôi.
Nhẹ nhàng gật đầu, Vũ lão nói:
- Hai thanh linh binh này cũng không chỉ có khả năng bị lưỡng bại câu
thương, mà còn có cơ hội dung hợp với nhau. Xem như đây là một chuyện
tốt.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời chuyển
lên đoạn băng, nhưng mặc dù bọn họ có đoán thế nào cũng không thể nghĩ
ra được còn có chỗ tốt như vậy.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bọn họ, Vũ lão trầm giọng nói:
- Hai kiện linh binh này bởi vì thuộc tính giống nhau, uy lực cũng
giống nhau, khi có một cơ duyên nào đó chúng sẽ tự động phóng thích ra
một loại dao động khiến hai loại bí văn lực lượng dung hợp lại một chỗ.
Ha ha.... Nếu một lần nữa rèn lại nó, như vậy uy lực của thanh kiếm này
sẽ gia tăng gấp đôi, hơn nữa đồng thời nắm giữ hai loại lực lượng bí
văn. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Các ngươi nói đây có phải là chuyện tốt không?
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương một tia kinh ngạc.
Tứ thuộc tính, song hệ bí văn linh binh cũng đã là vật cực kỳ khó gặp,
bảo bối như vậy ngay cả Hồ Chánh Đức là đệ tử Linh Đạo thế gia cũng phải mơ ước, hơn nữa không tiếc giá nào phải đoạt được.
Như vậy, uy lực vật này sau khi nâng cao thêm một bậc thì sẽ đạt tới độ cao nào?
Điểm này chỉ cần suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta phải kích động.
Doanh Thừa Phong cười a a cầm lấy đoản băng lên, lúc này cho dù nó có
lạnh hơn gấp đôi hắn cũng không hề cảm thấy khổ sở nữa.
Chỉ
có điều trong lòng thoáng động, Doanh Thừa Phong lại hạ đoản băng xuống, sau đó lấy hai tấm Nạo Bạt ra, một lần nữa đưa cho Lâm Phong, thành
khẩn nói:
- Lâm huynh! Một kiện linh cụ đặc thù, một kiện
siêu cấp linh binh, ta lựa chọn linh binh, lúc này ngươi hẳn là không có ý kiến chứ?
Lâm Phong sững sờ một lát, nhìn Doanh Thừa Phong lúc lâu rồi mới đưa tay nhận lấy đôi Nạo Bạt.
Vũ lão ở bên cạnh âm thầm gật đầu, Doanh Thừa Phong tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, làm việc thích chiếm chút tiện nghi. Nhưng thái độ làm
người ân oán rõ ràng, hơn nữa cũng không ham món lợi nhỏ.
Tuy rằng chém giết Hồ Chánh Đức do hắn là chính, dù một mình chiếm cả hai
chiến lợi phẩm cũng không ai nói gì cả. Nhưng hiện giờ làm như vậy,
Doanh Thừa Phong lại chiếm được sự tán thưởng và lòng hữu nghị của người khác, đây mới thật sự là thông minh.
Ánh mắt Vũ lão thoáng
đảo qua hai người bọn họ, hai môi hơi mấp máy một chút, dường như muốn
nói cái gì đó, xong lại mạnh mẽ đè nén xuống, chỉ nói:
- Hiện tại khảo hạch đã kết thúc, các ngươi cũng có thể trở về tông môn, nhận lấy phần thưởng mình nên đạt được.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời sáng ngời lên.
Lúc này, bọn họ mới nhớ tới, thân phận của mình so với di vãng đã hoàn toàn bất đồng.
Linh Sư! Bọn họ đã trở thành một trong những thành viên của cỗ lực lượng mạnh nhất trên thế giới này.
Hơn nữa, hai người bọn họ lại được đánh giá rất cao, ngay ở giai đoạn
võ sĩ đã có được danh hiệu Linh Sư, ngày sau chắc chắn sẽ tiền đồ vô
lượng.
Nhân vật như vậy hiện tại dù chưa gia nhập môn phái hay Linh Đạo thế gia, đều sẽ được tất cả các thế lực tranh thủ.
Có thể tưởng tượng được địa vị của bọn họ ở trong tông môn ngày sau nhất định sẽ gia tăng một bước lớn.
Doanh Thừa Phong thì thôi, hắn dù sao cũng là nửa đường xuất hiện, mặc
dù biết Linh Sư rất đáng quý, nhưng cũng không để điều đó ở trong lòng.
Mà Lâm Phong thì khác, trong cuộc đời của hắn nguyện vọng lớn nhất chính là trở thành một thế hệ gia chủ mới của Lâm gia, hiện giờ ở giai đoạn
vũ sĩ đã trở thành Linh Sư sẽ tạo ra trợ lực rất lớn cho giấc mộng này
của hắn.
Vũ lão khẽ vuốt râu, nhẹ giọng nói:
- Doanh Thừa Phong! Lão phu đã xem qua tư liệu của ngươi, ngươi là người Tam Hạp Thôn à?
- Vâng.
- Tam Hạp Thôn sao? Lão phu đã rất lâu rồi chưa từng đi tới chỗ đó. - Vũ lão vẻ mặt có chút tưởng niệm, nói.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Tiền bối! Ngài cũng từng đến đó sao?
- Lão phu ngày xưa du lịch thiên hạ, hoàn cảnh Tam Hạp Thôn xinh đẹp,
thanh tú khiến cho lão phu nhớ mãi không quên. - Vũ lão rung đùi đắc ý
nói.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt có chút nghi hoặc, chung quanh
Tam Hạp Thôn cũng không phải một nơi bằng phẳng. Núi rừng, cây cối xa xa mới xứng với hai chữ rậm rạp, dường như làm thế nào cũng không thể đặt
quan hệ được với cụm từ "tuyệt đẹp".
Chẳng qua, trong lòng hắn dù nghi hoặc, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói:
- Nếu ngài thích nơi đó, không bằng đi theo vãn bối đến đó ở vài ngài, cũng tốt cho vãn bối có chuyện muốn thỉnh giáo.
- Được. - Vũ lão gật đầu nói.
- Ách? Cái gì?
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt kinh ngạc hỏi lại.
Dùng địa vị của Vũ lão ở Linh Đạo thánh đường, lão khẳng định sẽ không
đi theo hắn tới Tam Hạp Thôn để ngắm cảnh, cho nên câu nói kia của hắn
căn bản không có chút thành ý nào.
Nhưng mà làm cho hắn không tưởng tượng nổi chính là Vũ lão không chút do dự đáp ứng. Xem bộ dáng
của lão nhân gia ông ấy, dường như ngay từ đầu đã chờ hắn đưa ra lời mời vậy.
Vũ lão thoáng liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Thế nào? Ngươi không muốn mời lão phu đến sao?
Doanh Thừa Phong vội vàng xua tay nói:
- Ngài quá lo lắng rồi. Nếu lão nhân gia ngài nguyện ý tới hàn xá, vãn bối cầu còn không được.
Miệng hắn vừa nói vậy, ánh mắt thì lóng lánh, dường như vui mừng vô cùng, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác thường.
Vị lão nhân này tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ tới Tam Hạp Thôn,
trong đó tất có nguyên do, chỉ có điều bản thân hắn không đoán ra được
mà thôi.
Lâm Phong thoáng kinh ngạc nhìn hai người, hắn mơ hồ có thể đoán được chút tin tức, nhưng cũng không thể đoán ra được tâm tư của Vũ lão.
Cười ha hả, Vũ lão hài lòng gật đầu, nói:
- Tốt lắm. Đã như vậy các ngươi hãy ra ngoài đi, đừng để cho bọn họ chờ quá lâu.
Hai người Doanh Thừa Phong ứng tiếng, bọn họ thu thập một chút rồi đi theo Vũ lão ra ngoài.
Mọi người ở ngoài cửa vẫn như trước chưa chịu giải tán, khi nhìn thấy
một trận chiến vừa rồi, tất cả mọi người không chỉ âm thầm nghị luận,
hơn nữa còn dỏng tai lên nghe các vị Ngân cấp Linh Sư nói chuyện. Sau
khi biết ám khí khủng bố kia do Doanh Thừa Phong tự mình rèn và quán
linh, lập tức đã tạo thành chút gợn sóng.
Ở trong mắt những người này, Doanh Thừa Phong đã biến thành một quái vật không hơn không kém.
Ban đầu, Lâm Phong cũng là một tuyệt thế thiên tài, nhưng nếu đem so
sánh với Doanh Thừa Phong thì dường như kém cỏi hơn rất nhiều.
Chính khi bọn họ đang đàm luận, cánh cửa sân đột ngột mở ra.
Vũ lão chắp hai tay sau lưng, ở phía sau lão là Doanh Thừa Phong đang nhe răng, trợn mắt cầm theo khối băng đi ra.
Tất cả mọi người thoáng ngây người, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn
vào đoạn băng kia, trong đầu không hiểu sao lại nổi lên một suy nghĩ
quái dị.
Suy nghĩ của thiên tài quả nhiên không giống với bình thường.
Thân hình Phong Huống hơi lóe lên đã đi tới phía trước đón, cười ha hả, nói:
- Thừa Phong! Rất tốt.
Doanh Thừa Phong thoáng gật nhẹ đầu, nói:
- Sư tổ! Đệ tử đã tấn chức Linh Sư, muốn quay về nhà bái kiến phụ mẫu một lần, báo cho bọn họ biết tin tức tốt này.
- Nên vậy. Nên vậy. - Phong Huống cười dài một tiếng, nói:
- Đây là một đại sự. Thừa Phong! Lâm Phong! Chờ các ngươi sau khi về
nhà bái kiến phụ mẫu thì phải lập tức trở về tông môn. Lão phu tự mình
làm người chủ trì nghi thức cho các ngươi gia nhập Chú Tạo Nội Đường.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời ứng tiếng, thoáng trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong lại nói:
- Sư tổ! Vũ lão tiền bối đáp ứng đệ tử sẽ tới Tam Hạp Thôn làm khách.
- Gì..... - Nụ cười trên mặt Phong Huống đột nhiên cứng lại, hơn nữa nhanh chóng đổi thành nụ cười khổ.
Than nhẹ một tiếng, hắn bất đắc dĩ nói thầm:
- Thật sự là...... Thế sự đảo điên a.